Nằm ở trên giường, Noãn Noãn nhắm mắt chăm chú nghe, cũng không nghe rõ phương pháp xử lý của vân ế, đang còn nghi hoặc, chỉ nghe thấy Vân Ế lớn tiếng nói: “Cho nên, lão đại, ngươi nhất định phải nói những lời tâm huyết, dùng thật lòng của mình gọi Noãn Noãn tỉnh, biết không?”
Noãn Noãn âm thầm gật đầu một cái, hiện tại cô đang hưởng thụ, mới không cần nhanh tỉnh như vậy! Tâm tư của Mộ Dung Thánh Anh dồn hết vào phương pháp Vân Ế dạy cứu người, căn bản cũng không chú ý tới Vân Ế. Quay đầu lại nhìn Noãn Noãn đang mê man, một tay ôm lấy Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, đã như vậy, ta dẫn nàng đi, chúng ta sống lại cuộc sống chúng ta đã sống trước đây một lần, nếu như có chút ký ức đẹp lưu giữ nàng lại, để cho nàng tỉnh lại. Cầu xin nàng, ngàn vạn lần không được do dự!”
Noãn Noãn bị hắn bế lên, ra khỏi phòng, phía ngoài Vân Ế đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, trên xe ngữa ước chừng đã có đủ lương khô và thức ăn trong hai ngày.
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu đánh xe, Mộ Dung Thánh Anh và Noãn Noãn ngồi ở trong xe ngựa, xe ngựa hướng Đô thành mà đi.
Nửa ngày sau, xe tiến vào hoàng cung, nằm trên giường ở Phượng Vũ cung, ngửng hương nhang quen thuộc tử bốn phía, trong đầu Noãn Noãn không ngừng nhớ lại những hình ảnh trước kia, bên tai là tiếng nói người đàn ông lẩm bẩm đàm thoại: “Noãn Noãn, đây là tẩm cung của nàng, nàng nhớ không? Trẫm đã nói qua, nàng có thể xuất cung nhưng phải lưu lại lần đầu tiên của nàng. Khi đó trẫm đơn thuần cho là lưu lại lần đầu tiên của nàng, là có thể lưu nàng lại, có phải rất nực cười không? Nhưng đối mặt khiến trẫm càng ngày càng lưu luyến, càng ngày càng mê mẩn nàng, trẫm chỉ có thể làm như vậy!”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi tựa đầu trước ngực nàng: “Ta hiểu rõ nàng nhất định không thích nơi này, đã từng, nàng tìm mọi cách muốn trốn thoát, những trẫm vẫn muốn dẫn nàng tới, bởi vì chỗ này mới làm nơi trẫm chân thật tồn tại!”
Noãn Noãn cảm thụ được tồn tại của hắn, thở dài, thật ra thì cô rất muốn nói cho hắn biết, lần thứ hai nàng trở lại nơi này, đã không bài xích nơi này rồi.
Sau đó, Mộ Dung Thánh Anh lại ôm Noãn Noãn đi qua tất cả những nơi nàng đã từng đi qua ở hoàng cung này, mặc dù không thể mở mắt không thể nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy hắn cẩn thận miêu tả, giống như trở lại ngày trước.
Chưa bao giờ biết, nàng muốn thoát khỏi hoàng cung, thậm chí địa phương nàng có nhiều cảm giác tốt đẹp như vậy. Nghe thấy hương mai lạnh lùng, liền muốn giống nó mọc thành mai viên, nghe được tiêng nước chảy, liền nghĩ đến hồ Bích Ba, có đến vài lần, nghe Mộ Dung Thánh Anh tự lẩm bẩm, Noãn Noãn cũng muốn mở mắt.
Cuối cùng, Mộ Dung Thánh Anh lại lập tức ôm Noãn Noãn lên xe, lần này, mục tiêu của bọn họ là đỉnh núi Kim Ưng.
Khi ngồi trên núi đá trên đỉnh núi Kim Ưng, nghe gió lạnh kêu khóc, nước sông chảy xiết, Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng: “Noãn Noãn, nàng nghe chưa? Nơi này ban đêm đẹp như vậy, còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng tham gia đốt lửa trại đó không? Đó là ngày vui vẻ nhất trong hai mươi năm qua của ta, vứt bỏ vỏ bọc Đế vương và sự khuất nhục, chân chân thật thật lấy thân phận Kim Ưng đến gần nàng. Nhưng ở trong cuộc sống kia, ta vừa hy vọng nàng yêu Kim Ưng, vừa hy vọng nàng không thể quên Mộ Dung Thánh Anh, có phải rất mâu thuẫn không? Có phải rất nực cười không? Kim Ưng, mặc dù là một thân phận khác của ta, nhưng cuối cùng vẫn không phải là ta, Mộ Dung Thánh Anh, mặc dù không có dũng khí lấy thân phận thật đứng ở trước mặt nàng, nhưng trong nội tâm lại khát vọng nàng yêu! Có phải rất nực cười không?”
“Mỗi khi nàng nói ta giống một người, ta sẽ kinh hãi, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng nói ta không giống hắn, ta lại hoảng hốt. Ta hiểu rõ hình tượng Kim Ưng đã là một cảm nhận khác trong cuộc sống của nàng rồi, khác biệt với Mộ Dung Thánh Anh, hơn nữa càng ngày càng khác, đến lúc đó nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Thật ra thì không cần nàng nói, ta cũng biết rõ, không có một người sẽ thích Mộ Dung Thánh Anh phúc hắc, nàng cũng nói hắn là hoàng đế sói đội lốt cừu không phải sao? So với Kim Ưng tiêu sái, Mộ Dung Thánh Anh tồn tại giống như là gông xiềng nặng nề, không ai muốn đến gần!”
“Khi đó ta cũng rất mâu thuẫn, biết rõ nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng ta lại hi vọng nàng không phải như vậy!” Mộ Dung Thánh Anh nói xong, âm thanh đột nhiên run rẩy: “Còn nhớ rõ khi nàng mang theo đội kinh kỳ tới Đô thành không? Ta cho là nằm mơ, là một giấc mộng không thật, bị Thánh Ly vây khốn đã lâu, xuất hiện ảo giác, làm sao nàng biết mà giúp ta? Đã từng, người kia chờ còn không kịp muốn thoát khỏi ta, làm sao lại trở lại giúp ta? Nhưng nàng vẫn chân thật trở lại, sẽ không hiểu tâm tình của ta khi đó, cho dù chết, ta cũng không có tiếc nuối nữa. Bởi vì, nàng trở lại vì ta, vì Mộ Dung Thánh Anh mà trở lại!”
“Cũng chính từ lúc đó trở đi, ta không dây dưa vấn đề nàng thích Kim Ưng hay là Mộ Dung Thánh Anh nữa, ta chỉ biết, nàng đối với ta mà nói, là một sự tồn tại không thể dứt bỏ. Mặc kệ là Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, chỉ cần đi cùng nàng, ta đã hài lòng! Trước kia nghe người ta nói, yêu một người có thể bỏ qua mình, ta vẫn không tin, nhưng bây giờ ta tin tưởng rồi, yêu nàng, không cần thiết so đo thân phận của mình, mặc kệ là Thánh Anh hay là Kim Ưng, ta đều cảm kích trời cao, để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng!”
“Vô số lần, ta muốn tháo mặt mặt nạ của mình xuống, ta muốn tìm một cơ hội tốt nhất nói cho nàng biết, giảm thương tổn và lừa gạt đối với nàng xuống mức nhỏ nhất, nhưng không nghĩ tới, thời khắc kia lại tới gấp rút như vậy. Khi Dung Yên Nhi lấy mặt nạ của ta xuống, làm lộ toàn bộ khuôn mặt ta trước mặt nàng, ta đã sợ không dám mở mắt, sờ nhìn thấy ánh mắt tức giận của nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, sợ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của nàng. Nàng vẫn đi, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo, không đơn thuần vì vương triều Mộ Dung cần ta, mà ta sợ hơn nữa là nàng tin tưởng mấy lời kia của Dung Yên Nhi, ta ở bên cạnh nàng, cũng không phải muốn lợi dụng nàng!”
“Mấy ngày một mình nàng đi lại trên giang hồ kia, ta hiểu rõ nàng sẽ trở lại nơi này, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo. Ta chỉ muốn làm một người nam nhân, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, khi tất cả đã kết thúc, khi tất cả đã được dẹp yên, ta sẽ lấy một thân phận nam nhân yêu nàng tới bên cạnh nàng, van xin sự tha thứ của nàng. Nhưng ta không nghĩ tới, nàng lại đồng ý mẫu hậu, đón nhận Ngạo Long Quyết!”
Noãn Noãn âm thầm gật đầu một cái, hiện tại cô đang hưởng thụ, mới không cần nhanh tỉnh như vậy! Tâm tư của Mộ Dung Thánh Anh dồn hết vào phương pháp Vân Ế dạy cứu người, căn bản cũng không chú ý tới Vân Ế. Quay đầu lại nhìn Noãn Noãn đang mê man, một tay ôm lấy Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, đã như vậy, ta dẫn nàng đi, chúng ta sống lại cuộc sống chúng ta đã sống trước đây một lần, nếu như có chút ký ức đẹp lưu giữ nàng lại, để cho nàng tỉnh lại. Cầu xin nàng, ngàn vạn lần không được do dự!”
Noãn Noãn bị hắn bế lên, ra khỏi phòng, phía ngoài Vân Ế đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, trên xe ngữa ước chừng đã có đủ lương khô và thức ăn trong hai ngày.
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu đánh xe, Mộ Dung Thánh Anh và Noãn Noãn ngồi ở trong xe ngựa, xe ngựa hướng Đô thành mà đi.
Nửa ngày sau, xe tiến vào hoàng cung, nằm trên giường ở Phượng Vũ cung, ngửng hương nhang quen thuộc tử bốn phía, trong đầu Noãn Noãn không ngừng nhớ lại những hình ảnh trước kia, bên tai là tiếng nói người đàn ông lẩm bẩm đàm thoại: “Noãn Noãn, đây là tẩm cung của nàng, nàng nhớ không? Trẫm đã nói qua, nàng có thể xuất cung nhưng phải lưu lại lần đầu tiên của nàng. Khi đó trẫm đơn thuần cho là lưu lại lần đầu tiên của nàng, là có thể lưu nàng lại, có phải rất nực cười không? Nhưng đối mặt khiến trẫm càng ngày càng lưu luyến, càng ngày càng mê mẩn nàng, trẫm chỉ có thể làm như vậy!”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi tựa đầu trước ngực nàng: “Ta hiểu rõ nàng nhất định không thích nơi này, đã từng, nàng tìm mọi cách muốn trốn thoát, những trẫm vẫn muốn dẫn nàng tới, bởi vì chỗ này mới làm nơi trẫm chân thật tồn tại!”
Noãn Noãn cảm thụ được tồn tại của hắn, thở dài, thật ra thì cô rất muốn nói cho hắn biết, lần thứ hai nàng trở lại nơi này, đã không bài xích nơi này rồi.
Sau đó, Mộ Dung Thánh Anh lại ôm Noãn Noãn đi qua tất cả những nơi nàng đã từng đi qua ở hoàng cung này, mặc dù không thể mở mắt không thể nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy hắn cẩn thận miêu tả, giống như trở lại ngày trước.
Chưa bao giờ biết, nàng muốn thoát khỏi hoàng cung, thậm chí địa phương nàng có nhiều cảm giác tốt đẹp như vậy. Nghe thấy hương mai lạnh lùng, liền muốn giống nó mọc thành mai viên, nghe được tiêng nước chảy, liền nghĩ đến hồ Bích Ba, có đến vài lần, nghe Mộ Dung Thánh Anh tự lẩm bẩm, Noãn Noãn cũng muốn mở mắt.
Cuối cùng, Mộ Dung Thánh Anh lại lập tức ôm Noãn Noãn lên xe, lần này, mục tiêu của bọn họ là đỉnh núi Kim Ưng.
Khi ngồi trên núi đá trên đỉnh núi Kim Ưng, nghe gió lạnh kêu khóc, nước sông chảy xiết, Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng: “Noãn Noãn, nàng nghe chưa? Nơi này ban đêm đẹp như vậy, còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng tham gia đốt lửa trại đó không? Đó là ngày vui vẻ nhất trong hai mươi năm qua của ta, vứt bỏ vỏ bọc Đế vương và sự khuất nhục, chân chân thật thật lấy thân phận Kim Ưng đến gần nàng. Nhưng ở trong cuộc sống kia, ta vừa hy vọng nàng yêu Kim Ưng, vừa hy vọng nàng không thể quên Mộ Dung Thánh Anh, có phải rất mâu thuẫn không? Có phải rất nực cười không? Kim Ưng, mặc dù là một thân phận khác của ta, nhưng cuối cùng vẫn không phải là ta, Mộ Dung Thánh Anh, mặc dù không có dũng khí lấy thân phận thật đứng ở trước mặt nàng, nhưng trong nội tâm lại khát vọng nàng yêu! Có phải rất nực cười không?”
“Mỗi khi nàng nói ta giống một người, ta sẽ kinh hãi, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng nói ta không giống hắn, ta lại hoảng hốt. Ta hiểu rõ hình tượng Kim Ưng đã là một cảm nhận khác trong cuộc sống của nàng rồi, khác biệt với Mộ Dung Thánh Anh, hơn nữa càng ngày càng khác, đến lúc đó nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Thật ra thì không cần nàng nói, ta cũng biết rõ, không có một người sẽ thích Mộ Dung Thánh Anh phúc hắc, nàng cũng nói hắn là hoàng đế sói đội lốt cừu không phải sao? So với Kim Ưng tiêu sái, Mộ Dung Thánh Anh tồn tại giống như là gông xiềng nặng nề, không ai muốn đến gần!”
“Khi đó ta cũng rất mâu thuẫn, biết rõ nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng ta lại hi vọng nàng không phải như vậy!” Mộ Dung Thánh Anh nói xong, âm thanh đột nhiên run rẩy: “Còn nhớ rõ khi nàng mang theo đội kinh kỳ tới Đô thành không? Ta cho là nằm mơ, là một giấc mộng không thật, bị Thánh Ly vây khốn đã lâu, xuất hiện ảo giác, làm sao nàng biết mà giúp ta? Đã từng, người kia chờ còn không kịp muốn thoát khỏi ta, làm sao lại trở lại giúp ta? Nhưng nàng vẫn chân thật trở lại, sẽ không hiểu tâm tình của ta khi đó, cho dù chết, ta cũng không có tiếc nuối nữa. Bởi vì, nàng trở lại vì ta, vì Mộ Dung Thánh Anh mà trở lại!”
“Cũng chính từ lúc đó trở đi, ta không dây dưa vấn đề nàng thích Kim Ưng hay là Mộ Dung Thánh Anh nữa, ta chỉ biết, nàng đối với ta mà nói, là một sự tồn tại không thể dứt bỏ. Mặc kệ là Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, chỉ cần đi cùng nàng, ta đã hài lòng! Trước kia nghe người ta nói, yêu một người có thể bỏ qua mình, ta vẫn không tin, nhưng bây giờ ta tin tưởng rồi, yêu nàng, không cần thiết so đo thân phận của mình, mặc kệ là Thánh Anh hay là Kim Ưng, ta đều cảm kích trời cao, để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng!”
“Vô số lần, ta muốn tháo mặt mặt nạ của mình xuống, ta muốn tìm một cơ hội tốt nhất nói cho nàng biết, giảm thương tổn và lừa gạt đối với nàng xuống mức nhỏ nhất, nhưng không nghĩ tới, thời khắc kia lại tới gấp rút như vậy. Khi Dung Yên Nhi lấy mặt nạ của ta xuống, làm lộ toàn bộ khuôn mặt ta trước mặt nàng, ta đã sợ không dám mở mắt, sờ nhìn thấy ánh mắt tức giận của nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, sợ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của nàng. Nàng vẫn đi, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo, không đơn thuần vì vương triều Mộ Dung cần ta, mà ta sợ hơn nữa là nàng tin tưởng mấy lời kia của Dung Yên Nhi, ta ở bên cạnh nàng, cũng không phải muốn lợi dụng nàng!”
“Mấy ngày một mình nàng đi lại trên giang hồ kia, ta hiểu rõ nàng sẽ trở lại nơi này, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo. Ta chỉ muốn làm một người nam nhân, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, khi tất cả đã kết thúc, khi tất cả đã được dẹp yên, ta sẽ lấy một thân phận nam nhân yêu nàng tới bên cạnh nàng, van xin sự tha thứ của nàng. Nhưng ta không nghĩ tới, nàng lại đồng ý mẫu hậu, đón nhận Ngạo Long Quyết!”
Danh sách chương