“Ngươi muốn đấu liền dấu, còn không muốn thì sẽ không đấu à? Ngươi càng không muốn so tài, ngược lại ta lại càng muốn so với ngươi. Nói thế nào người cũng là mỹ nữ đầu tiên muốn so chiêu với ta, ta muốn cho mỹ nữ một chút mặt mũi. Nhưng hiện tại ngươi nói không muốn đấu với ta, nhưng ta thì lại muốn. Đó không phải là ta ép buộc ngươi, vậy nên ta không có phá hư quy củ của ta, không phải đồng ý đấu với ngươi, là ta chủ động so tài với ngươi…” Vân Ế vẫn như cũ thao thao bất tuyệt.

Cái gì là Đường Tăng, cái gì là dài dòng, cái gì là miệng lưỡi trơn tru, Noãn Noãn đã thấy được. Trong lòng hối hận, không biết đã chọc phải một tên quỷ càu nhàu như vậy, trong đầu một biến thành hai người, bị hắn lượn quanh đầu óc choáng váng.

“Vân Ế!” Đột nhiên Kim Ưng hô lên một tiếng, Vân Ế vừa rồi vẫn lảm nhảm không ngừng lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn nhìn Kim Ưng.

“Noãn Noãn mấy ngày liên tiếp lên đường cũng mệt mỏi, ngươi nên để cho nàng nghỉ ngơi một chút!” Kim Ưng nói xong, ở trước mặt bốn người kéo tay Noãn Noãn, trực tiếp đi vào bên trong.

Lúc này Noãn Noãn hận không được mau chóng rời đi, hoàn toàn không chú ý đến tay bị Kim Ưng dắt, chỉ cảm kích nhìn hắn một cái: “Thật sự cám ơn ngươi, không ngờ thiên hạ đệ nhất danh y thế nhưng…”

Kim Ưng cười nhạt: “Bốn người bọn họ, đều có đặc điểm riêng, nàng ở đây lâu sẽ biết!”

“Ở lâu?” Noãn Noãn sững sờ, lúc này mới ý thức được hai người đang tay trong tay quá mức thân mật, vì vậy lạnh lùng hất tay hắn ra, thu tay lại: “Ta sẽ không ở lại lâu, dù cho nơi này tốt hơn nữa, ta cũng vẫn thích chốn phồn hoa hơn. Chờ tình thế qua đi, ta sẽ ra ngoài tiêu dao khoái hoạt!”

Kim Ưng quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn ngập cưng chiều: “Được, đến lúc đó chúng ta liền làm một đôi thần tiên hiệp lữ, ngao du giang hồ, thế nào?”

Noãn Noãn trừng hắn: “Ngươi đừng nằm mơ, ai mà thèm ngươi!” Sau đó lập tức nói, “Ta mệt mỏi, phòng ở đâu? Ta muốn nghỉ ngơi!”

Kim Ưng lập tức mang Noãn Noãn đi tìm phòng.

Phòng ốc Kim Ưng môn rất đặc sắc, có thể vì ít tốn thời gian và công sức, nên nơi này không có Điêu lan ngọc thế*, không có đại viện tường cao. Chỉ là một căn nhà lá nhỏ, một hợp với một, có nhà cách nhau trăm mét, có nhà cách nhau vài mét, rất có phong thổ nhân tình.

*Điêu lan ngọc thế: Điêu: Trạm khắc, Lan: Lan can, Ngọc: ngọc thạch, Thế: bậc thềm, ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.

Kim Ưng mang Noãn Noãn tiến vào một gian nhà lá, bên trong cũng thuận theo thiên địa, không xa xỉ, không tinh mỹ, nhưng vẫn tao nhã lịch sự, có mùi vị, vô cùng đơn giản, lại đủ cho sinh hoạt hàng ngày.

“Nàng đi nghỉ ngơi thôi, ta vừa mới trở lại, cũng có chuyện phải giao phó. Nếu nàng muốn cái gì, vậy…” Hắn di chuyển tới giữa, một sợi dây thừng treo một cái chuông nhỏ ở trên nóc phòng: “Nàng cứ kéo kéo cái chuông này, tự nhiên sẽ có người!”

Noãn Noãn gật đầu, bò lên giường, kéo chăn qua, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta biết rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, không cần phải để ý đến tôi!”

Nàng thật mệt mỏi, đi đường một ngày một đêm, trong lòng vừa cuộn trào vừa buồn bã, căn bản là không để nàng nghi ngơi cho khỏe.

Kim Ưng vì nữ nhân mà quan tâm khép cửa phòng lại.

Thân thể thon dài đứng ở ngoài, Kim Ưng ngơ ngẩn nhìn cửa phòng, vui buồn lẫn lộn.

Trong phòng nghị sự của Kim Ưng môn, bốn vị mỹ nam gom lại một chỗ không biết đang thương lượng cái gì. Thấy Kim Ưng đi vào, tất cả đều làm bộ ngồi ở một bên, uống trà uống trà, ăn hạt dưa ăn hạt dưa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Có gì muốn hỏi các ngươi cứ hỏi đi!” Kim Ưng ngồi ngay ngắn ở trên ghế bọc da hổ màu trắng, lạnh lùng nói.

Lời này vừa ra, tất cả bốn vị mỹ nam lập tức huỳnh huỵch một tiếng chạy đến trước mặt Kim Ưng, chỉ thấy tám bàn tay thon dài huơ tay múa chân ở trước mặt Kim Ưng, mọi người tranh nhau đứng ở trước mặt Kim Ưng, nghiêm túc nói lên nghi vấn trong lòng.

“Được rồi, không cần phô trương như vậy, sự kiên nhẫn của ta có hạn!” Kim Ưng lạnh lùng lườm bọn họ một cái, thân thể từ từ dựa len da hổ: “Phong Tễ, ngươi nói trước!”

Phong Tễ bị điểm danh chính là nam tử áo xanh, hắn nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng nói: “Nếu lão đại đã biết chúng ta muốn hỏi cái gì, không bằng trực tiếp cho một đáp án không phải tốt hơn sao?”

Kim Ưng cười khẽ: “Phong Tễ, ngươi luôn sắc bén như vậy, một câu vạch trần tất cả!”

“Đa tạ lão đại khích lệ!” Nam tử áo xanh tự đắc nhướng lông mày.

“Lão đại không phải khen ngươi, là đang nói ngươi nói chuyện không biết nể mặt đó!” Nam tử áo tím không nhịn được hét lên.

“Đều ngồi xuống đi!” Kim Ưng nhỏ giọng nói, bốn vị mỹ nam lập tức ngồi xuống, bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Nàng chính là Long Noãn Noãn, là Hoàng hậu vường triều Mộ Dung, không sai!” Kim Ưng thản nhiên mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, hoàn toàn không giống bộ dáng cợt nhã vừa rồi.

“Nhưng lần trước lão đại không phải nói quyết định bỏ qua sao? Thay vì để cho nàng trở thành mối nguy hại cho vương triều Mộ Dung, không bằng để cho nàng vĩnh viễn ở trong hoàng cung. Vì sao bây giờ nàng lại ở trong tổng đàn của chúng ta?” Phong Tễ nhỏ giọng nói.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện