Editor: nhuandong
Beta: tiểu an nhi
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Ly lập tức trống rỗng, hồi lâu sau, hắn mới cúi đầu mở miệng: “Ngày đó, vĩnh viễn sẽ không đến!”
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh, ngươi thực sự không chịu tiếp nhận sự thật này sao? Tất cả mọi người chúng ta đều biết Noãn Noãn đã thay đổi, nàng không còn là Long Noãn Noãn trước kia nữa. Người nàng yêu bây giờ là hoàng thượng, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người!”
Mộ Dung Thánh Ly hung hăng đấm một quyền lên cánh cửa, cửa phòng rung mạnh rồi đổ ầm xuống đất, một quyền này lướt qua mặt Mộ Dung Thánh Khuynh, còn mang theo vài tia máu: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Mộ Dung Thánh Khuynh không lên tiếng nữa, chỉ quật cường nhìn chằm chằm hắn.
Mộ Dung Thánh Ly vươn tay túm Mộ Dung Thánh Khuynh ném xuống đất, thở hổn hển. Vốn dĩ hắn muốn moi thông tin từ Thánh Khuynh, không ngờ lại bị nam nhân này kích thích đến rối rắm.
“Nói, Mộ Dung Thánh Anh đi đâu? Có phải là đến ngoại ô cứu Noãn Noãn hay không?” Mộ Dung Thánh Ly thu lại cảm xúc, lạnh lùng mở miệng.
Mộ Dung Thánh Khuynh xoay mặt không trả lời.
“Ngươi không nói, ta cũng tự có biện pháp tìm được bọn họ!” Mộ Dung Thánh Ly tức giận rời đi.
“Vương gia!” Lãnh Cầm Hàn Tiêu tiến lên đỡ Mộ Dung Thánh Khuynh dậy: “Nếu như Thánh Nguyên vương gia thực sự đụng phải hoàng thượng…”
“Yên tâm đi, hoàng thượng đã sớm không còn ở chỗ đó rồi!” Mộ Dung Thánh Khuynh sờ sờ mặt, nhìn tia máu thở dài, nhỏ giọng phân phó: “Các ngươi trông chừng ở đây, không thể để cho người khác biết hoàng thượng xuất cung, hiểu chưa?”
Lãnh Cầm Hàn Tiêu cùng nhau gật đầu một cái, nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh tập tễnh rời đi.
※
Khi lấy lại được ý thức, cảm giác đầu tiên của Noãn Noãn là vô cùng đau! Nàng không nhịn được rên rỉ hai tiếng, hai bàn tay nhanh chóng bị nắm lại thật chặt.
“Noãn Noãn…” Âm thanh trầm thấp đè nén, dường như ẩn chứa rất nhiều tình cảm, nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Gian nan mở mắt ra, Noãn Noãn thấy ngay một mặt nạ hoàng kim chói mắt ở trước mặt, trên mặt nạ là một con chim Ưng đang bay lượn vô cùng sống động.
“Ngươi là Kim Ưng sao? Kim Ưng râu dài rồi hả?” Noãn Noãn vươn tay, vuốt cằm nam nhân. Cằm vốn nhẵn nhụi nay đã có thêm râu, lại càng làm cho hắn thêm phong trần, khôi ngô.
Kim Ưng xoay mặt, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, thân thể nhanh chóng lui về phía sau: “Thật xin lỗi, ta đi tắm một cái rồi trở lại!”
Noãn Noãn sững sờ, nhìn Kim Ưng chạy như bay ra cửa.
“Ha ha!” Nhỏ giọng cười khẽ, mặc dù động nhẹ đến đan điền, đau đến lợi hại, nhưng vẫn không che giấu nổi ý cười. Kim Ưng là người ưa sạch sẽ, hiện giờ đầu tóc rối loạn, râu ria lổm chổm, đó chính là cực hạn lớn của hắn rồi! Xem ra có vẻ như nàng đã hôn mê một thời gian khá lâu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Vân Ế bưng một chén thuốc đi vào: “Thân thể của ngươi khỏe hơn so với ta tưởng tượng nhiều, chỉ qua ba ngày đã tỉnh lại!”
“Ba ngày? Như vậy đã là lâu rồi!” Noãn Noãn cười nhạt, ngửi mùi thuốc kia: “Tất cả đều là dược tốt, Vân Ế, cám ơn ngươi!”
“Những lời này nên nói với lão đại của ta thì hơn, ngươi có biết lão đại ngày ngày tận tâm sai bảo Vân Vụ đi tìm thuốc tốt cho ngươi không? Ngươi nằm ba ngày, Vân Vụ cũng nằm ba ngày, đoán chừng sáu ngày nữa cũng không thể rời giường, tâm của hắn đau muốn chết rồi!” Vân Ế cười ha ha, “Lần này Vân Vụ ra cả vốn gốc rồi!”
Noãn Noãn nhìn quanh một lượt, lúc này mới ý thức được mình đang ở trong căn phòng trên núi Kim Ưng. Nghĩ tới chuyện đã từng vui vẻ sống ở đây, Noãn Noãn không nhịn được hơi nhếch môi, tâm tình cũng khá hơn nhiều: “Cám ơn các ngươi!”
Vân Ế đem thuốc đặt trên mặt bàn, ngồi xuống ghế: “Thật ra thì ta không xứng với lời cảm tạ này của ngươi đâu. Nếu không phải vì Vân Tụ tùy hứng, ngươi cũng sẽ không…”
Noãn Noãn cười nhạt: “Ngươi muốn cầu cạnh cho Vân Tụ?”
Vân Ế sững sờ, kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Noãn Noãn.
“Từ trước đến nay ta là người có thù báo thù, có oán báo oán, e rằng…” Noãn Noãn cười lạnh, mềm lòng đối với người khiến mình tổn thương, đó chính là đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
“Vân Tụ đã bị trừng phạt rồi, lão đại đã phái muội ấy đi thi hành nhiệm vụ ở Trọng Lâu. Một thời gian ngắn sẽ không thể quay về, ta chỉ mong ngươi không cần oán hận muội ấy, muội ấy… cũng là một đứa trẻ đáng thương!” Vân Ế có hơi căng thẳng nói.
“Ta không oán hận nàng ta, nhưng cũng không có cách nào tha thứ được!” Noãn Noãn nhàn nhạt nói, “Nhưng ta đồng ý với ngươi, sẽ không cần tính mạng của nàng ta. Ngươi cũng biết ta am hiểu dùng độc, dù sao ngươi sẽ giải độc, ngươi căn bản không phải cần lo lắng!”
Quả nhiên, Vân Ế thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần ngươi đồng ý không muốn tính mạng muội ấy là tốt rồi, muốn dùng độc thì cứ dùng đi!”
“Ngươi cũng đã dự tính trước việc này rồi phải không?” Noãn Noãn cười lạnh: “Tốt, vậy chúng ta cùng chờ xem!”
Noãn Noãn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, vậy nên dù có nảy sinh suy nghĩ ác độc thì lời nói thốt ra cũng không có một chút khí thế nào.
Đang cảm thán, Kim Ưng sải bước từ bên ngoài đi vào, sợi tóc phiêu dật, tay áo tung bay, đã sớm khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ ban đầu. Hắn bưng chén thuốc lên, tự mình uống một hớp rồi đến trước giường, đỡ Noãn Noãn dậy, đưa mặt tới gần.
Noãn Noãn mở to mắt nhìn nam nhân mặt không đỏ, tim không đập đang mớm thuốc cho mình, hai đôi môi trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn đột nhiên đỏ bừng.
Thuốc được đẩy vào trong miệng, nuốt không được mà không nuốt cũng không xong, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Ưng, cuối cùng vẫn lựa chọn nuốt xuống.
Cái này là ăn nước miếng của nam nhân mà! Noãn Noãn nhíu nhíu mày, vành tai nóng bừng bừng.
“Này, cái người này ngươi mấy ngày không đánh răng, không tắm rửa, cứ như vậy cho ta uống thuốc đấy hả?” Noãn Noãn bày ra một bộ mặt ghét bỏ.
Vân Ế bật cười, hình như quên mất vừa rồi mới nhắc đến đề tài không mấy vui vẻ.
Kim Ưng có chút xấu hổ, chợt quay đầu lại trợn mắt nhìn Vân Ế. Vân Ế vội vàng ôm quyền cầu xin tha thứ, ôm khay lăn ra ngoài.
“Này, nữ nhân, ta biến thành cái bộ dáng này là ai làm hại hả? Nàng cho rằng ta nguyện ý không tắm không đánh răng sao? Bộ dạng tóc tai bù xù, không chỉnh tề sao? Nàng không thấy cảm kích thì thôi lại còn ghét bỏ!” Kim Ưng không kiên nhẫn hậm hực trong lòng Noãn Noãn, chỉ sợ âm thanh của hắn không đủ lớn, lại rời miệng nói gần vào tai nàng.
Noãn Noãn trợn mắt một cái: “Ta biến thành bộ dạng này cũng là do ngươi làm hại, rõ ràng đang tốt như vậy, tại sao lại bị bắt vào thiên lao? Nếu như không phải do vội vã đi cứu ngươi, sơ ý bị Dung Yên Nhi bắt được, ta sẽ thê thảm như thế này hả?”
Kim Ưng sững sờ, có chút khó tin mở miệng hỏi: “Nàng thực sự vì cứu ta mới tới Đô thành?”
Noãn Noãn tiếp tục đưa mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý xuất hiện tại Đô thành, cố ý bại lộ thân phận của mình, chẳng lẽ không phải là muốn ta xuất hiện hay sao?”
Kim Ưng miễn cưỡng nhướng mày, dịu dàng đặt Noãn Noãn nằm xuống, sau đó nghiêng mình dựa vào trên giường, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt sợi tóc vừa mới gội sạch, nghiêng đầu cười vô cùng tà mị: “Nếu nàng đã biết vậy, tại sao lại… Có phải đã thích ta rồi đúng không?”
“Thích cái đầu nhà ngươi!” Noãn Noãn không thể cử động cơ thể, chứ nếu như có thể động thì nàng nhất định phải ra sức gõ đầu tên nam nhân này mới được: “Bởi vì ta không có chỗ để đi, sau khi ra khỏi hoàng cung, núi Kim Ưng chính là nơi đầu tiên ta đặt chân tới, ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta. Vân Tụ nói vì ta nên ngươi mới đọ sức với Mộ Dung Thánh Ly. Ta chỉ không muốn ngươi vì ta hy sinh vô ích mà thôi!”
Sắc mặt Kim Ưng tối sầm, không nói gì cả.
“Ngươi thực sự gặp được Mộ Dung Thánh Ly?” Noãn Noãn hỏi lần nữa, “Đánh không lại hắn nên mới bị hắn nhốt vào thiên lao?”
Kim Ưng vẫn không nói lời nào, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
“Ngươi làm cách nào ra khỏi thiên lao đấy?” Noãn Noãn tiếp tục hỏi.
Kim Ưng vẫn như cũ không lên tiếng, hình như đang hết sức đè nén tâm tình.
“Này!” Noãn Noãn tức giận gọi to, nhưng lại khiến khí huyết dâng trào, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, ho khan kịch liệt.
Kim Ưng vươn tay vỗ vỗ ngực nàng, đầu ngón tay chạm lên ngực, hai người đều giật mình sửng sốt.
Hắn chậm rãi thu tay lại, mày rậm nhíu chặt: “Lần này nàng bị bắt, Mộ Dung Thánh Anh không tới cứu nàng, nàng có hận hắn không?”
Noãn Noãn cười nhạt: “Hắn ta căn bản không có khả năng sẽ đến!”
Kim Ưng sững sờ, kinh ngạc nghe giọng nói chắc chắn của Noãn Noãn: “Tại sao? Chẳng lẽ nàng cho là hắn không đủ yêu nàng?”
“Từ trước đến nay hắn ta không hề yêu ta, trong lòng hắn ta, ta chỉ có giá trị để lợi dụng mà thôi!” Noãn Noãn bình thản mở miệng: “Mặc dù ta không biết nội tình cụ thể, nhưng ta cũng biết, có lẽ sự tồn tại của ta đối với vương triều Mộ Dung là một hi vọng, cho nên hắn mới giữ chặt ta ba năm không buông! Dung Yên Nhi nói rất đúng, Mộ Dung Thánh Anh rất đáng thương, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã từng, ta muốn bảo hộ hắn ta, nhưng hiện tại tất cả chỉ là mây bay. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn ta đáng hận nhất là sống quá mệt mỏi, quá đè nén, không có cách nào thực sự buông ra! Ngươi nói hắn yêu ta, nhưng ta không cảm thấy thế, thứ ta cảm nhận được chỉ có lừa gạt và lừa gạt mà thôi!”
“Nàng hận hắn…” Kim Ưng cúi đầu mở miệng.
“Không phải hận, mà là thờ ơ. Bắt đầu từ giây phút bước ra khỏi hoàng cung kia, ta đã không còn có quan hệ gì với Mộ Dung Thánh Anh nữa. Giống như là người lạ, hoàn toàn không có một chút quan hệ nào!” Giọng nói của Noãn Noãn càng ngày càng bình tĩnh, truyền tới tai Kim Ưng lại càng ngày càng khiến hắn kinh hãi.
Người lạ… Yêu hay hận, ít nhất cũng có tình cảm, nhưng là người lạ…
“Kỳ quái, tại sao hôm nay ngươi lại nhiều chuyện như vậy?” Sắc mặt Noãn Noãn có chút tái nhợt cười cười, “Hỏi người bệnh những chuyện như thế này à?”
Kim Ưng chợt hoàn hồn, khóe môi khẽ nhếch, khôi phục lại bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được ban đầu: “Noãn Noãn suy nghĩ nhiều rồi. Không phải là ta đang sợ Noãn Noãn vẫn chưa dứt tình với tên hoàng đế kia sao?”
Noãn Noãn trừng hắn: “Ta còn tình cảm với hắn ta hay không cũng đâu phải là chuyện của ngươi. Ngươi quản nhiều làm gì!”
Beta: tiểu an nhi
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Ly lập tức trống rỗng, hồi lâu sau, hắn mới cúi đầu mở miệng: “Ngày đó, vĩnh viễn sẽ không đến!”
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh, ngươi thực sự không chịu tiếp nhận sự thật này sao? Tất cả mọi người chúng ta đều biết Noãn Noãn đã thay đổi, nàng không còn là Long Noãn Noãn trước kia nữa. Người nàng yêu bây giờ là hoàng thượng, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người!”
Mộ Dung Thánh Ly hung hăng đấm một quyền lên cánh cửa, cửa phòng rung mạnh rồi đổ ầm xuống đất, một quyền này lướt qua mặt Mộ Dung Thánh Khuynh, còn mang theo vài tia máu: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Mộ Dung Thánh Khuynh không lên tiếng nữa, chỉ quật cường nhìn chằm chằm hắn.
Mộ Dung Thánh Ly vươn tay túm Mộ Dung Thánh Khuynh ném xuống đất, thở hổn hển. Vốn dĩ hắn muốn moi thông tin từ Thánh Khuynh, không ngờ lại bị nam nhân này kích thích đến rối rắm.
“Nói, Mộ Dung Thánh Anh đi đâu? Có phải là đến ngoại ô cứu Noãn Noãn hay không?” Mộ Dung Thánh Ly thu lại cảm xúc, lạnh lùng mở miệng.
Mộ Dung Thánh Khuynh xoay mặt không trả lời.
“Ngươi không nói, ta cũng tự có biện pháp tìm được bọn họ!” Mộ Dung Thánh Ly tức giận rời đi.
“Vương gia!” Lãnh Cầm Hàn Tiêu tiến lên đỡ Mộ Dung Thánh Khuynh dậy: “Nếu như Thánh Nguyên vương gia thực sự đụng phải hoàng thượng…”
“Yên tâm đi, hoàng thượng đã sớm không còn ở chỗ đó rồi!” Mộ Dung Thánh Khuynh sờ sờ mặt, nhìn tia máu thở dài, nhỏ giọng phân phó: “Các ngươi trông chừng ở đây, không thể để cho người khác biết hoàng thượng xuất cung, hiểu chưa?”
Lãnh Cầm Hàn Tiêu cùng nhau gật đầu một cái, nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh tập tễnh rời đi.
※
Khi lấy lại được ý thức, cảm giác đầu tiên của Noãn Noãn là vô cùng đau! Nàng không nhịn được rên rỉ hai tiếng, hai bàn tay nhanh chóng bị nắm lại thật chặt.
“Noãn Noãn…” Âm thanh trầm thấp đè nén, dường như ẩn chứa rất nhiều tình cảm, nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Gian nan mở mắt ra, Noãn Noãn thấy ngay một mặt nạ hoàng kim chói mắt ở trước mặt, trên mặt nạ là một con chim Ưng đang bay lượn vô cùng sống động.
“Ngươi là Kim Ưng sao? Kim Ưng râu dài rồi hả?” Noãn Noãn vươn tay, vuốt cằm nam nhân. Cằm vốn nhẵn nhụi nay đã có thêm râu, lại càng làm cho hắn thêm phong trần, khôi ngô.
Kim Ưng xoay mặt, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, thân thể nhanh chóng lui về phía sau: “Thật xin lỗi, ta đi tắm một cái rồi trở lại!”
Noãn Noãn sững sờ, nhìn Kim Ưng chạy như bay ra cửa.
“Ha ha!” Nhỏ giọng cười khẽ, mặc dù động nhẹ đến đan điền, đau đến lợi hại, nhưng vẫn không che giấu nổi ý cười. Kim Ưng là người ưa sạch sẽ, hiện giờ đầu tóc rối loạn, râu ria lổm chổm, đó chính là cực hạn lớn của hắn rồi! Xem ra có vẻ như nàng đã hôn mê một thời gian khá lâu.
“Ngươi tỉnh rồi?” Vân Ế bưng một chén thuốc đi vào: “Thân thể của ngươi khỏe hơn so với ta tưởng tượng nhiều, chỉ qua ba ngày đã tỉnh lại!”
“Ba ngày? Như vậy đã là lâu rồi!” Noãn Noãn cười nhạt, ngửi mùi thuốc kia: “Tất cả đều là dược tốt, Vân Ế, cám ơn ngươi!”
“Những lời này nên nói với lão đại của ta thì hơn, ngươi có biết lão đại ngày ngày tận tâm sai bảo Vân Vụ đi tìm thuốc tốt cho ngươi không? Ngươi nằm ba ngày, Vân Vụ cũng nằm ba ngày, đoán chừng sáu ngày nữa cũng không thể rời giường, tâm của hắn đau muốn chết rồi!” Vân Ế cười ha ha, “Lần này Vân Vụ ra cả vốn gốc rồi!”
Noãn Noãn nhìn quanh một lượt, lúc này mới ý thức được mình đang ở trong căn phòng trên núi Kim Ưng. Nghĩ tới chuyện đã từng vui vẻ sống ở đây, Noãn Noãn không nhịn được hơi nhếch môi, tâm tình cũng khá hơn nhiều: “Cám ơn các ngươi!”
Vân Ế đem thuốc đặt trên mặt bàn, ngồi xuống ghế: “Thật ra thì ta không xứng với lời cảm tạ này của ngươi đâu. Nếu không phải vì Vân Tụ tùy hứng, ngươi cũng sẽ không…”
Noãn Noãn cười nhạt: “Ngươi muốn cầu cạnh cho Vân Tụ?”
Vân Ế sững sờ, kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Noãn Noãn.
“Từ trước đến nay ta là người có thù báo thù, có oán báo oán, e rằng…” Noãn Noãn cười lạnh, mềm lòng đối với người khiến mình tổn thương, đó chính là đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
“Vân Tụ đã bị trừng phạt rồi, lão đại đã phái muội ấy đi thi hành nhiệm vụ ở Trọng Lâu. Một thời gian ngắn sẽ không thể quay về, ta chỉ mong ngươi không cần oán hận muội ấy, muội ấy… cũng là một đứa trẻ đáng thương!” Vân Ế có hơi căng thẳng nói.
“Ta không oán hận nàng ta, nhưng cũng không có cách nào tha thứ được!” Noãn Noãn nhàn nhạt nói, “Nhưng ta đồng ý với ngươi, sẽ không cần tính mạng của nàng ta. Ngươi cũng biết ta am hiểu dùng độc, dù sao ngươi sẽ giải độc, ngươi căn bản không phải cần lo lắng!”
Quả nhiên, Vân Ế thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần ngươi đồng ý không muốn tính mạng muội ấy là tốt rồi, muốn dùng độc thì cứ dùng đi!”
“Ngươi cũng đã dự tính trước việc này rồi phải không?” Noãn Noãn cười lạnh: “Tốt, vậy chúng ta cùng chờ xem!”
Noãn Noãn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, vậy nên dù có nảy sinh suy nghĩ ác độc thì lời nói thốt ra cũng không có một chút khí thế nào.
Đang cảm thán, Kim Ưng sải bước từ bên ngoài đi vào, sợi tóc phiêu dật, tay áo tung bay, đã sớm khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ ban đầu. Hắn bưng chén thuốc lên, tự mình uống một hớp rồi đến trước giường, đỡ Noãn Noãn dậy, đưa mặt tới gần.
Noãn Noãn mở to mắt nhìn nam nhân mặt không đỏ, tim không đập đang mớm thuốc cho mình, hai đôi môi trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn đột nhiên đỏ bừng.
Thuốc được đẩy vào trong miệng, nuốt không được mà không nuốt cũng không xong, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Ưng, cuối cùng vẫn lựa chọn nuốt xuống.
Cái này là ăn nước miếng của nam nhân mà! Noãn Noãn nhíu nhíu mày, vành tai nóng bừng bừng.
“Này, cái người này ngươi mấy ngày không đánh răng, không tắm rửa, cứ như vậy cho ta uống thuốc đấy hả?” Noãn Noãn bày ra một bộ mặt ghét bỏ.
Vân Ế bật cười, hình như quên mất vừa rồi mới nhắc đến đề tài không mấy vui vẻ.
Kim Ưng có chút xấu hổ, chợt quay đầu lại trợn mắt nhìn Vân Ế. Vân Ế vội vàng ôm quyền cầu xin tha thứ, ôm khay lăn ra ngoài.
“Này, nữ nhân, ta biến thành cái bộ dáng này là ai làm hại hả? Nàng cho rằng ta nguyện ý không tắm không đánh răng sao? Bộ dạng tóc tai bù xù, không chỉnh tề sao? Nàng không thấy cảm kích thì thôi lại còn ghét bỏ!” Kim Ưng không kiên nhẫn hậm hực trong lòng Noãn Noãn, chỉ sợ âm thanh của hắn không đủ lớn, lại rời miệng nói gần vào tai nàng.
Noãn Noãn trợn mắt một cái: “Ta biến thành bộ dạng này cũng là do ngươi làm hại, rõ ràng đang tốt như vậy, tại sao lại bị bắt vào thiên lao? Nếu như không phải do vội vã đi cứu ngươi, sơ ý bị Dung Yên Nhi bắt được, ta sẽ thê thảm như thế này hả?”
Kim Ưng sững sờ, có chút khó tin mở miệng hỏi: “Nàng thực sự vì cứu ta mới tới Đô thành?”
Noãn Noãn tiếp tục đưa mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý xuất hiện tại Đô thành, cố ý bại lộ thân phận của mình, chẳng lẽ không phải là muốn ta xuất hiện hay sao?”
Kim Ưng miễn cưỡng nhướng mày, dịu dàng đặt Noãn Noãn nằm xuống, sau đó nghiêng mình dựa vào trên giường, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt sợi tóc vừa mới gội sạch, nghiêng đầu cười vô cùng tà mị: “Nếu nàng đã biết vậy, tại sao lại… Có phải đã thích ta rồi đúng không?”
“Thích cái đầu nhà ngươi!” Noãn Noãn không thể cử động cơ thể, chứ nếu như có thể động thì nàng nhất định phải ra sức gõ đầu tên nam nhân này mới được: “Bởi vì ta không có chỗ để đi, sau khi ra khỏi hoàng cung, núi Kim Ưng chính là nơi đầu tiên ta đặt chân tới, ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta. Vân Tụ nói vì ta nên ngươi mới đọ sức với Mộ Dung Thánh Ly. Ta chỉ không muốn ngươi vì ta hy sinh vô ích mà thôi!”
Sắc mặt Kim Ưng tối sầm, không nói gì cả.
“Ngươi thực sự gặp được Mộ Dung Thánh Ly?” Noãn Noãn hỏi lần nữa, “Đánh không lại hắn nên mới bị hắn nhốt vào thiên lao?”
Kim Ưng vẫn không nói lời nào, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
“Ngươi làm cách nào ra khỏi thiên lao đấy?” Noãn Noãn tiếp tục hỏi.
Kim Ưng vẫn như cũ không lên tiếng, hình như đang hết sức đè nén tâm tình.
“Này!” Noãn Noãn tức giận gọi to, nhưng lại khiến khí huyết dâng trào, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, ho khan kịch liệt.
Kim Ưng vươn tay vỗ vỗ ngực nàng, đầu ngón tay chạm lên ngực, hai người đều giật mình sửng sốt.
Hắn chậm rãi thu tay lại, mày rậm nhíu chặt: “Lần này nàng bị bắt, Mộ Dung Thánh Anh không tới cứu nàng, nàng có hận hắn không?”
Noãn Noãn cười nhạt: “Hắn ta căn bản không có khả năng sẽ đến!”
Kim Ưng sững sờ, kinh ngạc nghe giọng nói chắc chắn của Noãn Noãn: “Tại sao? Chẳng lẽ nàng cho là hắn không đủ yêu nàng?”
“Từ trước đến nay hắn ta không hề yêu ta, trong lòng hắn ta, ta chỉ có giá trị để lợi dụng mà thôi!” Noãn Noãn bình thản mở miệng: “Mặc dù ta không biết nội tình cụ thể, nhưng ta cũng biết, có lẽ sự tồn tại của ta đối với vương triều Mộ Dung là một hi vọng, cho nên hắn mới giữ chặt ta ba năm không buông! Dung Yên Nhi nói rất đúng, Mộ Dung Thánh Anh rất đáng thương, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã từng, ta muốn bảo hộ hắn ta, nhưng hiện tại tất cả chỉ là mây bay. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn ta đáng hận nhất là sống quá mệt mỏi, quá đè nén, không có cách nào thực sự buông ra! Ngươi nói hắn yêu ta, nhưng ta không cảm thấy thế, thứ ta cảm nhận được chỉ có lừa gạt và lừa gạt mà thôi!”
“Nàng hận hắn…” Kim Ưng cúi đầu mở miệng.
“Không phải hận, mà là thờ ơ. Bắt đầu từ giây phút bước ra khỏi hoàng cung kia, ta đã không còn có quan hệ gì với Mộ Dung Thánh Anh nữa. Giống như là người lạ, hoàn toàn không có một chút quan hệ nào!” Giọng nói của Noãn Noãn càng ngày càng bình tĩnh, truyền tới tai Kim Ưng lại càng ngày càng khiến hắn kinh hãi.
Người lạ… Yêu hay hận, ít nhất cũng có tình cảm, nhưng là người lạ…
“Kỳ quái, tại sao hôm nay ngươi lại nhiều chuyện như vậy?” Sắc mặt Noãn Noãn có chút tái nhợt cười cười, “Hỏi người bệnh những chuyện như thế này à?”
Kim Ưng chợt hoàn hồn, khóe môi khẽ nhếch, khôi phục lại bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được ban đầu: “Noãn Noãn suy nghĩ nhiều rồi. Không phải là ta đang sợ Noãn Noãn vẫn chưa dứt tình với tên hoàng đế kia sao?”
Noãn Noãn trừng hắn: “Ta còn tình cảm với hắn ta hay không cũng đâu phải là chuyện của ngươi. Ngươi quản nhiều làm gì!”
Danh sách chương