Những thứ trong hộp đều rất tồi tàn, viên bi của tiểu hài tử hay chơi, mấy cái dây buộc tóc, vài đồng tiền xu, thậm chí còn có một lục lạc bằng sắt......

Có khá nhiều thứ vụn vặt linh tinh bên trong, đều cực kỳ không đáng giá tiền, chỉ cần vài văn tiền là có thể mua được.

Trong đó, thứ đáng giá nhất có lẽ là cái đồng trâm, nhưng cũng không đáng giá một lượng bạc......

Đường đường là Vương gia, tặng quà cho vị hôn thê không ngờ lại keo kiệt như thế, thậm chí còn không bằng đồ vật của những gia đình bình dân!

Sắc mặt của Cố Tạ Thiên càng cực kỳ khó coi.

Cố Tạ Thiên vốn cảm thấy hôm nay nữ nhi có chút không ổn, hiện tại nhìn thấy mấy thứ này bỗng nhiên cảm thấy bất luận thế nào nữ nhi mình cũng bị người xúc phạm!

Nhưng, đối phương dù sao vẫn là hoàng tử, còn là vị hôn phu chỉ định của Tích Cửu, nếu làm quá chỉ sợ sau này Tích Cửu gả đi sẽ khó khăn hơn......

Cố Tạ Thiên giơ tay khép cái rương lại, tránh cho nhiều người nhìn thấy sẽ thêm mất mặt. Ông khụ một tiếng nói: "Cửu nhi, đây dù sao cũng là quà của thập nhị điện hạ. Lễ khinh tình trọng. Mấy thứ này vi phụ sẽ giúp con cất giữ trước, sau này con gả đi sẽ trả lại cho con...... "

Ông lại liếc mắt nhìn Dung Ngôn một cái:" Thập nhị điện hạ, Cửu nhi dù sao cũng là vị hôn thê của điện hạ, toàn tâm toàn ý với ngài, nếu không sẽ không trân trọng những thứ.... không đáng tiền này như vậy. Sau này ngài phải đối xử tốt với nàng, đừng cô phụ nàng. "

Dung Ngôn vừa xấu hổ vừa thấy có lỗi, ấp úng đáp: "Bổn vương...... Bổn vương sau này tất nhiên sẽ đối xử tốt với nàng."

Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Sẽ tốt bao nhiêu?" Nàng đột nhiên chêm thêm một câu: "Có tốt như Thiên Tình tỷ tỷ hay không?"

Dung Ngôn cứng lại, sắc mặt khẽ biến, cười trách mắng: "Ta và Thiên Tình tỷ tỷ của nàng chỉ là quan hệ bằng hữu, đối xử với nàng ấy cũng giống như đối xử với bằng hữu. Nhưng nàng thì khác, sau này nàng sẽ là thê tử của ta, không thể nói như vậy."

Mặc dù hắn đang trách cứ nàng, nhưng trong lòng lại rất xúc động.

Có phải tiểu nha đầu này đang ghen hay không? Ừ, nàng ghen chứng tỏ tâm tư của nàng vẫn ở trên người hắn.

Cố Tích Cửu thở dài: "Thì ra điện hạ và Thiên Tình tỷ tỷ chỉ là quan hệ bằng hữu. Đúng rồi, ta nhớ rõ có người từng nói, vì giúp bằng hữu có thể không tiếc cả mạng sống. Bằng hữu giống như cánh tay, thê tử giống như quần áo. Điện hạ sẽ không vì cánh tay mà hy sinh quần áo của mình, đúng không?"

Dung Ngôn: "......" Hắn cười khô khốc: "Sao có thể như thế?! Nàng suy nghĩ nhiều! Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ nàng."

Cố Tích Cửu bưng chén trà trong tay lên, thành tâm thành ý quay qua hỏi Cố Thiên Tình: "Thật sự ta đã suy nghĩ nhiều hay sao? "

Cố Thiên Tình tái mặt, tức giận đến nỗi ngón tay không ngừng run rẩy nắm ở mép ống tay áo, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể gượng cười:" Đúng là tiểu muội đã suy nghĩ nhiều, ta và thập nhị điện hạ...... thật sự chỉ là bằng hữu. "

........

Một hồi phong ba nho nhỏ cứ như vậy trôi qua, Thái tử Dung Già La vẫn luôn yên lặng nhìn xem vở diễn, lúc này hắn đứng lên, nâng chén rượu về phía Cố Tạ Thiên:" Cố tướng quân, ngài là trụ cột của triều đại chúng ta, bổn cung kính ngài một chén. "

Theo quy củ của Phi Tinh Quốc, nếu quân kính rượu thần, thần phải quỳ xuống tạ ơn đáp lễ.

Cố Tạ Thiên biết rõ quy củ này, vội vàng đứng lên quỳ xuống:" Vi thần tạ điện hạ, không dám để điện hạ kính rượu, vẫn là vi thần kính rượu điện hạ... "

Dung Già La bước đi hai bước, có ý muốn tới nâng Cố Tạ Thiên đứng dậy.

Nhưng dưới chân hắn không biết vì sao bỗng nhiên vấp vào chiếc ghế Cố Tích Cửu đang ngồi, dường như không thể đứng yên, trực tiếp ngã lên người Cố Tích Cửu!

Cố Tích Cửu trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn nhanh chóng phóng to ở trước mắt, nàng nắm chặt ngón tay, theo bản năng muốn dùng thuật thuấn di, nhưng ánh mắt chợt lóe, cật lực áp chế bản thân.

Dung Già La vừa vặn lao tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện