Đế Phất Y lắp bắp kinh hãi, lập tức lao người nhảy vào trong nước......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi!
Nàng hoảng hốt nhớ rõ mình sẽ tới Thiên Tụ Đường báo cáo. Trên đường chạy tới Thiên Tụ Đường, nàng ngồi trên xe ngựa thánh tôn phái tới, và người đánh xe chính là Tưởng Thiện sứ giả mà ngay cả hoàng đế nhìn thấy cũng phải chắp tay bái lễ......
Nàng nhớ rõ ràng mình đang ở trong xe ngựa, lúc ấy còn nhớ thương Phong Triệu thú của mình......
Nhưng ngay sau đó nàng lập tức phát hiện mình đã quay trở lại trong quán trà kia, chẳng qua quán trà đã bị dỡ bỏ một nửa. Tuyên Đế và văn võ bá quan đều đã rời đi, lúc này chỉ còn mấy chục binh lính Ngự lâm quân đang thu dọn dụng cụ ở nơi đó, giải quyết hậu quả giúp Tuyên Đế.
Nàng lang thang một vòng ở trong quán trà, sau đó phát hiện mình giống như người tàng hình, không có người nào trong quán trà phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Phong Triệu đâu? Nàng vừa nghĩ tới đây, không biết vì sao đã chuyển tới phía sau quán trà, sau đó cuối cùng nhìn thấy Phong Triệu thú......
Có lẽ vì không nhìn thấy chủ nhân của mình, sợ người lạ và có thành kiến rất lớn đối với nhân loại, khuôn mặt Phong Triệu thú đề phòng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, móng trước đào đất, phát ra âm thanh gầm gừ uy hiếp nhè nhẹ.
Người đang phe phẩy quạt đứng trước mặt nó, chính là Bát hoàng tử Dung Triệt.
Hắn dường như không quan tâm tới sự uy hiếp của Phong Triệu thú: "Bổn vương chỉ muốn đưa ngươi đi gặp chủ nhân nhà ngươi, thù địch như vậy làm sao đi được?"
Phong Triệu rõ ràng không tin hắn, khi nhìn thấy hắn tiến lên từng bước ép sát, lông trên đỉnh đầu nó chậm rãi dựng lên thẳng đứng.
Cố Tích Cửu đã ở cùng với Phong Triệu một khoảng thời gian, biết tư thế của nó chính là muốn công kích. Nó theo bản năng muốn tới gần hơn, không ngờ hình bóng Dung Triệt vừa di chuyển, người đã ở trên lưng Phong Triệu. Phong Triệu còn chưa kịp tức giận, bàn tay hắn đã vỗ nhẹ ở trên sừng Phong Triệu: "Ngoan một chút!"
Cả người Phong Triệu run lên, không ngờ thật sự bất động.
Dung Triệt cúi người về phía trước, ghé sát vào lỗ tai Phong Triệu, dường như nói vài câu gì đó.
Phong Triệu gật đầu một cái, sau đó cất bước đi về phía trước, Dung Triệt mỉm cười: "Như vậy mới ngoan. Mấy ngày nữa gặp lại chủ nhân nhà ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Phong Triệu kiêu ngạo khó thuần, bảy tám cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể thuần phục được, không ngờ bị hắn nói dăm ba câu đã bị thuần phục, trông nó còn ngoan ngoãn hơn cả con cừu.
Cố Tích Cửu kinh ngạc nhướng cao lông mày, không ngờ Dung Triệt lại có bản lĩnh thuần thú như vậy, quả là khiến nàng lau mắt mà nhìn.
"Lão Bát!" Dung Già La không biết chạy ra từ góc nào, vừa lúc chặn đứng Dung Triệt đang muốn cưỡi Phong Triệu rời đi.
Dung Già La dường như cũng rất kinh ngạc: "Không ngờ ngươi có thể thuần phục được nó ——"
Dung Triệt chắp tay về phía hắn, mỉm cười phong lưu phóng khoáng: "May mắn, may mắn. Có lẽ nó nhìn thấy tiểu đệ tương đối thuận mắt? Tam ca, con thú này cần phải đưa tới cho Tích Cửu càng sớm càng tốt. Nếu không, chỉ sợ nàng sẽ rất lo lắng. Tiểu đệ sẽ đi trước một bước."
Dung Triệt gõ nhẹ cây quạt ở trên đầu Phong Triệu một cái, Phong Triệu nhảy lên, lao nhanh như chớp.
Dung Già La: "......"
Hắn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Dung Triệt chớp mắt hóa thành một chấm đen nhỏ, nhất thời có chút xuất thần.
"Thái tử, bệ hạ nói một trong hai người là ngài và Bát điện hạ đi đều có thể đi. Nếu Bát điện hạ đã đưa Triệu Phong thú cho Cố cô nương, thái tử không cần phải đi nữa hay sao?" Thị vệ Hắc Hồ bên người Dung Già La nhỏ giọng dò hỏi.
Dung Già La vẫn không thế nào che dấu cảm xúc của mình trước mặt thị vệ bên người, hắn thở dài một hơi: "Thật ra bổn cung có chút lo lắng cho Tích Cửu......" Sau đó hắn lại lắc lắc đầu: "Thôi, lão Bát đi cũng tốt."
Chủ tớ hai người lại bắt đầu đàm luận.
Cố Tích Cửu đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút xuất thần.
......
Cố Tích Cửu cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi!
Nàng hoảng hốt nhớ rõ mình sẽ tới Thiên Tụ Đường báo cáo. Trên đường chạy tới Thiên Tụ Đường, nàng ngồi trên xe ngựa thánh tôn phái tới, và người đánh xe chính là Tưởng Thiện sứ giả mà ngay cả hoàng đế nhìn thấy cũng phải chắp tay bái lễ......
Nàng nhớ rõ ràng mình đang ở trong xe ngựa, lúc ấy còn nhớ thương Phong Triệu thú của mình......
Nhưng ngay sau đó nàng lập tức phát hiện mình đã quay trở lại trong quán trà kia, chẳng qua quán trà đã bị dỡ bỏ một nửa. Tuyên Đế và văn võ bá quan đều đã rời đi, lúc này chỉ còn mấy chục binh lính Ngự lâm quân đang thu dọn dụng cụ ở nơi đó, giải quyết hậu quả giúp Tuyên Đế.
Nàng lang thang một vòng ở trong quán trà, sau đó phát hiện mình giống như người tàng hình, không có người nào trong quán trà phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Phong Triệu đâu? Nàng vừa nghĩ tới đây, không biết vì sao đã chuyển tới phía sau quán trà, sau đó cuối cùng nhìn thấy Phong Triệu thú......
Có lẽ vì không nhìn thấy chủ nhân của mình, sợ người lạ và có thành kiến rất lớn đối với nhân loại, khuôn mặt Phong Triệu thú đề phòng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, móng trước đào đất, phát ra âm thanh gầm gừ uy hiếp nhè nhẹ.
Người đang phe phẩy quạt đứng trước mặt nó, chính là Bát hoàng tử Dung Triệt.
Hắn dường như không quan tâm tới sự uy hiếp của Phong Triệu thú: "Bổn vương chỉ muốn đưa ngươi đi gặp chủ nhân nhà ngươi, thù địch như vậy làm sao đi được?"
Phong Triệu rõ ràng không tin hắn, khi nhìn thấy hắn tiến lên từng bước ép sát, lông trên đỉnh đầu nó chậm rãi dựng lên thẳng đứng.
Cố Tích Cửu đã ở cùng với Phong Triệu một khoảng thời gian, biết tư thế của nó chính là muốn công kích. Nó theo bản năng muốn tới gần hơn, không ngờ hình bóng Dung Triệt vừa di chuyển, người đã ở trên lưng Phong Triệu. Phong Triệu còn chưa kịp tức giận, bàn tay hắn đã vỗ nhẹ ở trên sừng Phong Triệu: "Ngoan một chút!"
Cả người Phong Triệu run lên, không ngờ thật sự bất động.
Dung Triệt cúi người về phía trước, ghé sát vào lỗ tai Phong Triệu, dường như nói vài câu gì đó.
Phong Triệu gật đầu một cái, sau đó cất bước đi về phía trước, Dung Triệt mỉm cười: "Như vậy mới ngoan. Mấy ngày nữa gặp lại chủ nhân nhà ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Phong Triệu kiêu ngạo khó thuần, bảy tám cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể thuần phục được, không ngờ bị hắn nói dăm ba câu đã bị thuần phục, trông nó còn ngoan ngoãn hơn cả con cừu.
Cố Tích Cửu kinh ngạc nhướng cao lông mày, không ngờ Dung Triệt lại có bản lĩnh thuần thú như vậy, quả là khiến nàng lau mắt mà nhìn.
"Lão Bát!" Dung Già La không biết chạy ra từ góc nào, vừa lúc chặn đứng Dung Triệt đang muốn cưỡi Phong Triệu rời đi.
Dung Già La dường như cũng rất kinh ngạc: "Không ngờ ngươi có thể thuần phục được nó ——"
Dung Triệt chắp tay về phía hắn, mỉm cười phong lưu phóng khoáng: "May mắn, may mắn. Có lẽ nó nhìn thấy tiểu đệ tương đối thuận mắt? Tam ca, con thú này cần phải đưa tới cho Tích Cửu càng sớm càng tốt. Nếu không, chỉ sợ nàng sẽ rất lo lắng. Tiểu đệ sẽ đi trước một bước."
Dung Triệt gõ nhẹ cây quạt ở trên đầu Phong Triệu một cái, Phong Triệu nhảy lên, lao nhanh như chớp.
Dung Già La: "......"
Hắn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Dung Triệt chớp mắt hóa thành một chấm đen nhỏ, nhất thời có chút xuất thần.
"Thái tử, bệ hạ nói một trong hai người là ngài và Bát điện hạ đi đều có thể đi. Nếu Bát điện hạ đã đưa Triệu Phong thú cho Cố cô nương, thái tử không cần phải đi nữa hay sao?" Thị vệ Hắc Hồ bên người Dung Già La nhỏ giọng dò hỏi.
Dung Già La vẫn không thế nào che dấu cảm xúc của mình trước mặt thị vệ bên người, hắn thở dài một hơi: "Thật ra bổn cung có chút lo lắng cho Tích Cửu......" Sau đó hắn lại lắc lắc đầu: "Thôi, lão Bát đi cũng tốt."
Chủ tớ hai người lại bắt đầu đàm luận.
Cố Tích Cửu đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút xuất thần.
Danh sách chương