Khoảnh khắc trước nó còn đang lải nhải nói chuyện với nàng, khoảng khắc sau đã ngủ chảy cả nước miếng giàn giụa. Nàng dùng một chân đá nó, nó vẫn không tỉnh lại.

Thật sự không biết nó đã sống như thế nào trên đỉnh thứ 5, ngủ như vậy mà không bị ăn bởi những hung thú khác!

Con ngao ngủ gần nửa canh giờ, đột nhiên bừng tỉnh, mở vỏ ra nhìn nhìn xung quanh, ngơ ngác hỏi: "Ta đang ở đâu?"

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng đá nó một cái, khiến nó tỉnh ngủ: "Ngươi ngủ đến nỗi rối loạn tâm thần?"

Con ngao cuối cùng hoàn hồn: "Chủ nhân...... vừa rồi ta nằm mơ ——"

Nằm mơ là chuyện bình thường đúng không? Có gì đáng để nói? Cố Tích Cửu liếc xéo nó: "Mơ thấy gì?"

"Mơ thấy...... mơ thấy ta lại quay về trong rừng rậm hắc ám......" Con ngao có chút kinh hồn chưa định: "Mơ thấy chúng ta lại bị hai thi độc công kích!" Nó kể lại trải nghiệm khi bị hai thi độc công kích ở trong mộng! Không bỏ sót cảnh nào!

Cố Tích Cửu trấn an vỗ vỗ trên vỏ của nó, chẳng trách vừa rồi lúc nó ngủ, vỏ ngao còn thỉnh thoảng run run, còn lăn một chút. Thì ra là ác mộng!

Xem ra lúc trước con ngao bị hai thi độc công kích, bây giờ đã tạo thành bóng ma tâm lý ——

"Chỉ mơ thấy những chuyện đó? Còn mơ thấy gì khác nữa không?" Cố Tích Cửu thuận miệng dò hỏi.

"Còn mơ thấy...... mơ thấy......" Con ngao mở vỏ suy tư.

Nó nhớ rõ còn mơ thấy gì đó khác, nhưng không biết vì sao, bất luận nó nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra!

Nhưng nó còn có một ấn tượng sâu sắc: "Chủ nhân, ta còn mơ thấy ăn chu quả, chu quả kia rất ngọt!"

Miệng nhỏ của nó vẫn đang nhai, giống như nhớ lại hương vị tuyệt vời kia.

Cố Tích Cửu: "......" Nàng không thể không bật cười, mắng một tiếng: "Đồ tham ăn!" Sau đó dùng một chân đá nó tới một góc.

Nhưng sau khi xong việc, nàng và nó đều không còn buồn ngủ nữa.

Con ngao không nhịn được bắt đầu phổ cập tri thức khi nào ngắt chu quả là tốt nhất với nàng. Khi nó còn đang nói, giọng nói của Tưởng Thiện sứ giả bên ngoài truyền đến: "Cố cô nương, đã tới Thiên Tụ Đường."

Nhanh như vậy đã tới?

Cố Tích Cửu vén màn xe lên, nhìn xuống.

Bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu xanh lá nhàn nhạt, trong ánh nắng ban mai mơ hồ có thể nhìn thấy một khu nhà tối tăm được bao quanh bởi dãy núi bên dưới......

Khu nhà chiếm một diện tích không nhỏ, liếc mắt nhìn một cái gần như không thể nhìn thấy toàn bộ. Phía trên không của khu nhà mơ hồ có ánh sáng bao quanh, một cầu vồng cắt ngang toàn bộ khu nhà. Từ trên không vọng xuống, nơi đó giống như tiên cung Dao Trì......

Cố Tích Cửu biết, đây là Thiên Tụ Đường thần bí nhất!

Nơi tụ hợp anh tài kỳ sĩ thiên hạ, năm vị đệ tử thiên bẩm đều từng học tập ở đây. Hiện tại vị đệ tử thiên bẩm thứ 6 Vân Thanh La cũng vừa mới vào trong đó cách đây mấy ngày......

......

Trong khi đó, ở Phù Thương Cung, Tả thiên sư Đế Phất Y cũng một đêm mất ngủ.

Trên bàn của hắn có một số tư liệu mà bọn thuộc hạ vừa mới truyền tới.

Dung Ngôn, Cố Thiên Tình đúng thật đã bị chém đầu thị chúng, thi thể của bọn họ giống như hắn dự đoán, không ở bên trong quan tài.

Thi thể bọn họ đều bị người đánh cắp trong đêm. Người trộm thi thể tay chân nhanh nhẹn lạ thường, thần không biết quỷ không hay, đánh cắp thi thể dưới mí mắt của người trông mộ, thậm chí tới tận bây giờ hai nhà thân thích cũng không hề biết......

Người được Phù Thương Cung phái đi điều tra, đã tìm ra được hai cỗ thi thể từng được vận chuyển đến một ngôi nhà bỏ hoang, sau đó hoàn toàn mất tích ——

Mộc Vân am hiểu thuật truy tung đã đảo lộn hết căn nhà kia, chỉ tìm ra một chút mùi thi thể của Dung Ngôn và Cố Thiên Tình đã từng ở nơi đó, không hề có mùi của người nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện