Edit: Um-um
Đệ đệ Hoàng hậu, đối với lời nói của Bạch Thừa Trạch, Thế Tông không hề dao động. Hạng thị luôn tham vọng, không phải y không biết, chỉ là những năm gần đây Hạng thị coi như còn trung thành nên y mắt nhắm mắt mở, nhưng Thế Tông sẽ không vì vậy mà lơ là Hạng thị. Ai cũng không thể giẫm lên đầu hoàng đế, nghĩ đến Hạng Tích lại nghĩ đến An Nguyên Chí, đều là đệ đệ nữ nhân của y nhưng không thể nghi ngờ Thế Tông xem An Nguyên Chí vừa mắt hơn so với Hạng Tích.
“Phụ hoàng?” Trên mặt Bạch Thừa Trạch vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
Thế Tông lạnh nhạt: “Trẫm muốn con đi thẩm tra Hạng Tích xem mấy năm nay hắn đã vì Thái tử làm những chuyện gì sau lưng trẫm.”
Bạch Thừa Trạch vội quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy những năm gần đây Thái tử ca ca đối với phụ hoàng, đối với triều đình không có sai lầm gì, nhi thần cầu phụ hoàng minh giám.”
“Hắn có sai hay không, con và Chu Nghi thẩm tra sẽ rõ.” Thế Tông đỡ Bạch Thừa Trạch lên: “Trong mấy huynh đệ các con, có quan hệ giữa con và Thái tử là hoà hợp, lần này trẫm phái con đi cũng mong muốn công chính, con minh bạch ý tứ trẫm không? Có tội là có tội, nếu là vô tội nhất định con phải trả lại trong sạch cho Nhị ca con.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Bạch Thừa Trạch lãnh chỉ, sau đó nói với Thế Tông: “Về Nhạc An hầu Hạng Tích, phụ hoàng định xử trí hắn thế nào?”
“Lưu mạng hắn lại.” Thế Tông nói: “Trẫm muốn đích thân xử trí hắn.”
Bạch Thừa Trạch vội nói: “Nhi thần cẩn tuân thánh ý phụ hoàng.”
“Con,” nói xong quốc sự, Thế Tông mới có tâm trạng hỏi chút chuyện nhà của nhi tử: “Vài ngày trước nghe nói tiểu tam tử trong phủ con bị bệnh, hiện nay bệnh tình nó thế nào rồi?”
Bạch Thừa Trạch cười nói: “Nhờ hồng phúc phụ hoàng, Kha Nhi đã rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thế Tông nói: “Nếu nó bệnh nặng, trẫm cũng không thể phái con đi, ba nhi tử của con cũng chỉ dưỡng được một đứa này, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm lo lắng sau này con sẽ oán trẫm.”
“Nhi thần sao dám oán phụ hoàng?” Vẻ mặt Bạch Thừa Trạch cảm động nói Thế Tông: “Con nối dõi nhi thần đơn bạc là do chính nhi thần phúc mỏng.”
“Con đi đi.” Thế Tông nghĩ đến con nối dõi của Bạch Thừa Trạch mà đau đầu, không chỉ nhi tử, nhi tử nữ nhi đều không ít, chỉ có Ngũ tử này, trong phủ nữ nhân không ít nhưng không dưỡng ra được nhi tử. “Chờ sau khi Kha nhi khoẻ lại, con cho nữ nhân trong phủ dẫn nó tiến cung để trẫm nhìn xem.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Bạch Thừa Trạch d.d.l.q.d.u.m.u.m nói: “Đến lúc đó nếu Kha Nhi nghịch ngợm, nhi thần cầu phụ hoàng đừng trách nó.”
Thế Tông nở nụ cười: “Trẫm biết con chỉ có nhi tử bảo bối này, trẫm sẽ không làm gì nhi tử bảo bối của con đâu. Con yên tâm làm việc vì trẫm đi thôi.”
Bạch Thừa Trạch quỳ xuống dập đầu lạy Thế Tông ba cái: “Nhi thần mong phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi thần cáo lui.”
Thế Tông nhìn Bạch Thừa Trạch rời khỏi ngự thư phòng, lòng không khỏi nghĩ đến việc định ra một chính phi cho hắn, chỉ là tâm tư Thái tử không rõ, dưới tình huống chư hoàng tử nội đấu không ngừng, Thế Tông nhất thời không thể chọn được chính phi cho Bạch Thừa Trạch, không thể đến từ đại tộc đương quyền, bằng không tâm nhi tử sẽ khó nhịn được mà nổi dậy, cũng không thể chọn một nữ tử gia thế bình thường. Nhìn tấu chương xếp cao như một ngọn núi nhỏ trên án thư, Thế Tông day day ấn đường, việc này thật nghĩ không xong.
Bạch Thừa Trạch ra khỏi cửa chính hoàng cung liền thấy tiểu thái giám Bạch Đăng hầu hạ mình đang lau nước mắt đứng cạnh bên ngựa, trong lòng Bạch Thừa Trạch trầm xuống, trong lòng sốt ruột bước chân vẫn không loạn, đến trước mặt Bạch Đăng nói: “Ngươi làm gì vậy, phía dưới thiếu một món đồ thì xem mình như nữ nhân à?”
Bạch Đăng thì thầm với Bạch Thừa Trạch: “Gia, vừa rồi trong phủ đưa tin đến, tam thiếu gia không còn.”
Tay Bạch Thừa Trạch âm thầm nắm thành quyền, sau đó xem như không có chuyện gì nói: “Việc nhỏ này mà ngươi rơi nước mắt trước mặt gia? Hồi phủ, trở về gia sẽ thu thập tên nô tài ngươi.”
Bạch Đăng không dám nói gì thêm, theo Bạch Thừa Trạch lên ngựa, đoàn người giơ roi thúc ngựa chạy về Ngũ vương phủ.
Chờ đến khi Bạch Thừa Trạch chạy về vương phủ thành Tây Kinh đô của mình, thi thể Bạch Kha còn hai tháng nữa mới được hai tuổi đã lạnh băng nằm trên giường.
Dư thị thân mẫu Bạch Kha thấy Bạch Thừa Trạch vào nhà, vốn đã khóc lóc không ngừng lại càng khóc đến ngất đi.
Bạch Thừa Trạch giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhi tử, khuôn mặt nhỏ mập mạp sau khi mất đi sinh mạng cũng không còn đáng yêu như xưa. Hốc mắt Bạch Thừa Trạch đỏ lên, ba nhi tử của hắn, trưởng tử, thứ tử không thể dưỡng đến trăng tròn, khó khăn lắm mới nuôi được đứa nhi tử này, không nghĩ đến chưa được hai tuổi lại mất đi.
Dương thị lớn bụng đến cạnh Bạch Thừa Trạch, nhỏ giọng: “Gia, phải phát tang cho Kha Nhi sao? Ngài nên phái người vào cung truyền tin, thiếp thân sợ đưa tin đến quá muộn không tốt.”
Bạch Thừa Trạch hít sâu một hơi: “Mọi người trong phủ đều biết chuyện Kha Nhi sao?”
Dương thị nói: “Gia chưa về, thiếp thân không dám tự chủ trương, thiếp thân chưa cho thông báo chuyện Kha Nhi ra ngoài.”
“Không phải nhi tử của ngươi chết!” Lúc này Dư thị hét với Dương thị: “Đương nhiên ngươi không thương tâm! Ta không có nhi tử thì ngươi vui vẻ đúng không?”
“Câm miệng!” Bạch Thừa Trạch gầm nhẹ Dư thị một tiếng: “Nếu ngươi để tâm chăm sóc, Kha Nhi sao có thể mất được?”
Dư thị bị Bạch Thừa Trạch mắng, không dám nói tiếp, che miệng ô ô khóc lóc, lại không dám khóc ra tiếng.
“Trong phủ có bao nhiêu người biết chuyện Kha Nhi?” Bạch Thừa Trạch chậm rãi hỏi Dương thị.
Dương thị nói: “Biểu muội trong viện và đại phu xem bệnh cho Kha nhi cũng biết.”
Bạch Thừa Trạch nhìn tiểu nhi tử chính mình dưỡng đã hơn một năm, xoay người rời phòng.
Dương thị không rõ nguyên do, vội rời theo.
Bạch Thừa Trạch đứng trong viện, nói với Dương Thị: “Trời mưa, nàng đừng để ướt.”
Dương thị đứng dưới mái hiên, hỏi Bạch Thừa Trạch: “Gia, người chuẩn bị làm sao?”
Bạch Thừa Trạch đến gần Dương thị, thấp giọng: “Nàng quay về viện đi, ở đây để ta xử lý.”
“Xử lý?” Dương thị nói: “Gia ngài muốn làm gì?”
“Kha Nhi không chết.” Bạch Thừa Trạch nhìn mưa phùn liên miên trên không trung, nói: “Nàng nhớ kỹ lời ta.”
Dương thị kinh ngạc nhìn Bạch Thừa Trạch: “Việc này…”
“Người đâu, đưa Dương phu nhân trở về.” Bạch Thừa Trạch ra lệnh cho người đứng trong viện hầu hạ Dương thị.
Dương thị được Bạch Thừa Trạch coi trọng bởi vì nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà còn đủ thông minh, sau một thoáng kinh ngạc, diendd@nleequydd0n_um_um Dương thị đã hoàn hồn, quay đầu lại nhìn phòng Bạch Kha, nói với Bạch Thừa Trạch: “Thiếp thân đã rõ, thiếp thân liền đi trở về.”
Bạch Thừa Trạch gật đầu với Dương thị.
Hai bà tử tiến tới đỡ Dương thị về sân của mình, trong lòng có nghi vấn không thể giữ được, sau khi gần đến sân Dương thị liền hỏi Dương thị: “Gia định không phát tang?”
Một bà tử khác nói: “Việc này không hợp quy củ.”
Dương thị nói: “Không cần nói nhiều, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.”
Lúc này hai bà tử mới ngậm miệng.
Bạch Kha đã chết, Dương thị mốt chút cũng không thương tâm. Đứa con trai này không phải do nàng sinh, ngày sau nếu có tiền đồ cũng không có quan hệ với nàng. Nghĩ đến nữ nhân Dư thị này ỷ vào có nhi tử, trong phủ đắc ý đã hơn một năm, cho đến bây giờ Bạch Kha vừa chết lại là công dã tràng, Dương thị thật muốn cười.
“Phu nhân phía trước có bậc thang, ngài cẩn thật chút.” Bà tử bên trái nhỏ giọng nhắc Dương thị.
Dương thị đi lên bậc thang này, nhìn hai lão nhân mình mang đến từ nhà mẹ đẻ, hiện nàng không biết vì sao Bạch Thừa Trạch không chịu phát tang cho Bạch Kha nhưng nếu muốn giấu tin tức Bạch Kha đã chết, người trong viện Dư thị, đại phu xem bệnh cho Bạch Kha, còn có mấy người đi theo mình và mấy người đi theo Dư thị đều không thể sống. Đáng tiếc đây chính là mấy người thân tín của mình, Dương thị thở dài một hơi, cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nghĩ, cái này nhất định phải là nhi tử mới được.
Bạch Thừa Trạch đứng trong phòng, nhìn Dư thị khóc lóc trước giường Bạch Kha, nói: “Nàng còn muốn khóc đến khi nào?”
Dư thị bổ nhào vào chân Bạch Thừa Trạch, khóc ròng: “Gia, nhất định Kha Nhi bị người ta hại, ngài phải vì Kha Nhi làm chủ. Nhi tử ta không thể mất không minh bạch như vậy.”
“Đỡ phu nhân đi nghỉ ngơi.” Bạch Thừa Trạch phân phó người hai bên.
“Gia, thiếp thân không đi. Kha Nhi còn ở đây, gia!” Dư thị ôm chân Bạch Thừa Trạch nói.
Bạch Thừa Trạch cũng không nói nữa, giơ tay đánh sau gáy Dư thị một cái, trực tiếp đánh Dư thị bất tỉnh.
Hai hạ nhân bước đến, một người nhấc đầu, một người nhấc chân khiêng Dư thị ra ngoài.
“Xử lý người ở đây đi.” Bạch Thừa Trạch nói với Bạch Đăng phía sau lưng hắn: “Nhớ kỹ phải sạch sẽ.”
“Dạ.” Bạch Đăng nhỏ giọng hỏi Bạch Thừa Trạch: “Vậy còn tam thiếu gia?”
“Xử lý luôn đi.” Bạch Thừa Trạch không liếc mắt nhìn lại thi thể nhi tử trên giường một cái: “Hôm nay phải xử lý xong.”
Bạch Đăng nói: “Dư phu nhân nói có người hại tam thiếu gia, gia không tra một chút sao?”
“Từ nhỏ thân thể nó đã yếu.” Bạch Thừa Trạch nói: “Người cũng đã chết, ta tra có ích lợi gì? Xử lý!”
“Dạ.”
Bạch Thừa Trạch quay người rời khỏi phòng, bọn hạ nhân trong viện thấy hắn đến vội bắt đầu khóc, sợ biểu hiện của mình không thương tâm sẽ bị chủ tử bắt lấy sai lầm.
Cửa viện sau lưng Bạch Thừa Trạch bị người trong viện đóng lại, Bạch Thừa Trạch không quay đầu mà đi luôn.
Bọn hạ nhân trong viện thấy cửa viện đóng lại bắt đầu hoang mang hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chốc lát sau Bạch Đăng dẫn người xách hai thùng nước thuốc tới, di3nd@nl3quyd0n tập trung hạ nhân trong viện nói: “Bệnh tam thiếu gia sẽ lây, gia không muốn mọi người cũng bị nhiễm bệnh nên cho phòng bếp sắc thuốc để mọi người uống, tất cả xếp hàng tới uống thuốc đi.”
“Đại tổng quản.” Hạ nhân trung niên lớn mật mở miệng hỏi Bạch Đăng: “Tam thiếu gia không phải bị phong hàn sao?”
“Phong hàn có thể làm tam thiếu gia bệnh không dậy nổi?” Bạch Đăng nói: “Đừng nhiều lời, quy củ trong phủ không phải các ngươi không hiểu, lại đây uống thuốc đi.”
Có hạ nhân tiến tới tự mình cần chén thuốc uống, có hạ nhân chần chờ không dám bước lên.
Bạch Đăng nhìn đám người tự nguyện uống thuốc đã uống xong, giơ tay ra hiệu cho bọn thị vệ một cái, bọn họ tiến lên đè những hạ nhân không uống thuốc để rót thuốc.
Lúc này hạ nhân trong viện mới ý thức được Bạch Thừa Trạch muốn giết họ, nhưng mà bọn họ vẫn chưa kịp chạy kêu cứu, sau khi uống chén thuốc xong, tác dụng phát huy lập tức. Chỉ trong thời gian ngắn, thi thể trong viện đã chất đống.
Thị vệ trưởng không biết nội tình nên hỏi Bạch Đăng: “Vì sao Gia lại muốn mạng của họ?”
Ngữ khí Bạch Đăng oán hận: “Đám gia hoả này hầu hạ tam thiếu gia không cẩn thận, hôm nay bị gia tự mình bắt gặp, chúng không coi chủ nhân ra gì còn có thể sống sao?”
Đệ đệ Hoàng hậu, đối với lời nói của Bạch Thừa Trạch, Thế Tông không hề dao động. Hạng thị luôn tham vọng, không phải y không biết, chỉ là những năm gần đây Hạng thị coi như còn trung thành nên y mắt nhắm mắt mở, nhưng Thế Tông sẽ không vì vậy mà lơ là Hạng thị. Ai cũng không thể giẫm lên đầu hoàng đế, nghĩ đến Hạng Tích lại nghĩ đến An Nguyên Chí, đều là đệ đệ nữ nhân của y nhưng không thể nghi ngờ Thế Tông xem An Nguyên Chí vừa mắt hơn so với Hạng Tích.
“Phụ hoàng?” Trên mặt Bạch Thừa Trạch vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
Thế Tông lạnh nhạt: “Trẫm muốn con đi thẩm tra Hạng Tích xem mấy năm nay hắn đã vì Thái tử làm những chuyện gì sau lưng trẫm.”
Bạch Thừa Trạch vội quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy những năm gần đây Thái tử ca ca đối với phụ hoàng, đối với triều đình không có sai lầm gì, nhi thần cầu phụ hoàng minh giám.”
“Hắn có sai hay không, con và Chu Nghi thẩm tra sẽ rõ.” Thế Tông đỡ Bạch Thừa Trạch lên: “Trong mấy huynh đệ các con, có quan hệ giữa con và Thái tử là hoà hợp, lần này trẫm phái con đi cũng mong muốn công chính, con minh bạch ý tứ trẫm không? Có tội là có tội, nếu là vô tội nhất định con phải trả lại trong sạch cho Nhị ca con.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Bạch Thừa Trạch lãnh chỉ, sau đó nói với Thế Tông: “Về Nhạc An hầu Hạng Tích, phụ hoàng định xử trí hắn thế nào?”
“Lưu mạng hắn lại.” Thế Tông nói: “Trẫm muốn đích thân xử trí hắn.”
Bạch Thừa Trạch vội nói: “Nhi thần cẩn tuân thánh ý phụ hoàng.”
“Con,” nói xong quốc sự, Thế Tông mới có tâm trạng hỏi chút chuyện nhà của nhi tử: “Vài ngày trước nghe nói tiểu tam tử trong phủ con bị bệnh, hiện nay bệnh tình nó thế nào rồi?”
Bạch Thừa Trạch cười nói: “Nhờ hồng phúc phụ hoàng, Kha Nhi đã rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thế Tông nói: “Nếu nó bệnh nặng, trẫm cũng không thể phái con đi, ba nhi tử của con cũng chỉ dưỡng được một đứa này, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm lo lắng sau này con sẽ oán trẫm.”
“Nhi thần sao dám oán phụ hoàng?” Vẻ mặt Bạch Thừa Trạch cảm động nói Thế Tông: “Con nối dõi nhi thần đơn bạc là do chính nhi thần phúc mỏng.”
“Con đi đi.” Thế Tông nghĩ đến con nối dõi của Bạch Thừa Trạch mà đau đầu, không chỉ nhi tử, nhi tử nữ nhi đều không ít, chỉ có Ngũ tử này, trong phủ nữ nhân không ít nhưng không dưỡng ra được nhi tử. “Chờ sau khi Kha nhi khoẻ lại, con cho nữ nhân trong phủ dẫn nó tiến cung để trẫm nhìn xem.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Bạch Thừa Trạch d.d.l.q.d.u.m.u.m nói: “Đến lúc đó nếu Kha Nhi nghịch ngợm, nhi thần cầu phụ hoàng đừng trách nó.”
Thế Tông nở nụ cười: “Trẫm biết con chỉ có nhi tử bảo bối này, trẫm sẽ không làm gì nhi tử bảo bối của con đâu. Con yên tâm làm việc vì trẫm đi thôi.”
Bạch Thừa Trạch quỳ xuống dập đầu lạy Thế Tông ba cái: “Nhi thần mong phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi thần cáo lui.”
Thế Tông nhìn Bạch Thừa Trạch rời khỏi ngự thư phòng, lòng không khỏi nghĩ đến việc định ra một chính phi cho hắn, chỉ là tâm tư Thái tử không rõ, dưới tình huống chư hoàng tử nội đấu không ngừng, Thế Tông nhất thời không thể chọn được chính phi cho Bạch Thừa Trạch, không thể đến từ đại tộc đương quyền, bằng không tâm nhi tử sẽ khó nhịn được mà nổi dậy, cũng không thể chọn một nữ tử gia thế bình thường. Nhìn tấu chương xếp cao như một ngọn núi nhỏ trên án thư, Thế Tông day day ấn đường, việc này thật nghĩ không xong.
Bạch Thừa Trạch ra khỏi cửa chính hoàng cung liền thấy tiểu thái giám Bạch Đăng hầu hạ mình đang lau nước mắt đứng cạnh bên ngựa, trong lòng Bạch Thừa Trạch trầm xuống, trong lòng sốt ruột bước chân vẫn không loạn, đến trước mặt Bạch Đăng nói: “Ngươi làm gì vậy, phía dưới thiếu một món đồ thì xem mình như nữ nhân à?”
Bạch Đăng thì thầm với Bạch Thừa Trạch: “Gia, vừa rồi trong phủ đưa tin đến, tam thiếu gia không còn.”
Tay Bạch Thừa Trạch âm thầm nắm thành quyền, sau đó xem như không có chuyện gì nói: “Việc nhỏ này mà ngươi rơi nước mắt trước mặt gia? Hồi phủ, trở về gia sẽ thu thập tên nô tài ngươi.”
Bạch Đăng không dám nói gì thêm, theo Bạch Thừa Trạch lên ngựa, đoàn người giơ roi thúc ngựa chạy về Ngũ vương phủ.
Chờ đến khi Bạch Thừa Trạch chạy về vương phủ thành Tây Kinh đô của mình, thi thể Bạch Kha còn hai tháng nữa mới được hai tuổi đã lạnh băng nằm trên giường.
Dư thị thân mẫu Bạch Kha thấy Bạch Thừa Trạch vào nhà, vốn đã khóc lóc không ngừng lại càng khóc đến ngất đi.
Bạch Thừa Trạch giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhi tử, khuôn mặt nhỏ mập mạp sau khi mất đi sinh mạng cũng không còn đáng yêu như xưa. Hốc mắt Bạch Thừa Trạch đỏ lên, ba nhi tử của hắn, trưởng tử, thứ tử không thể dưỡng đến trăng tròn, khó khăn lắm mới nuôi được đứa nhi tử này, không nghĩ đến chưa được hai tuổi lại mất đi.
Dương thị lớn bụng đến cạnh Bạch Thừa Trạch, nhỏ giọng: “Gia, phải phát tang cho Kha Nhi sao? Ngài nên phái người vào cung truyền tin, thiếp thân sợ đưa tin đến quá muộn không tốt.”
Bạch Thừa Trạch hít sâu một hơi: “Mọi người trong phủ đều biết chuyện Kha Nhi sao?”
Dương thị nói: “Gia chưa về, thiếp thân không dám tự chủ trương, thiếp thân chưa cho thông báo chuyện Kha Nhi ra ngoài.”
“Không phải nhi tử của ngươi chết!” Lúc này Dư thị hét với Dương thị: “Đương nhiên ngươi không thương tâm! Ta không có nhi tử thì ngươi vui vẻ đúng không?”
“Câm miệng!” Bạch Thừa Trạch gầm nhẹ Dư thị một tiếng: “Nếu ngươi để tâm chăm sóc, Kha Nhi sao có thể mất được?”
Dư thị bị Bạch Thừa Trạch mắng, không dám nói tiếp, che miệng ô ô khóc lóc, lại không dám khóc ra tiếng.
“Trong phủ có bao nhiêu người biết chuyện Kha Nhi?” Bạch Thừa Trạch chậm rãi hỏi Dương thị.
Dương thị nói: “Biểu muội trong viện và đại phu xem bệnh cho Kha nhi cũng biết.”
Bạch Thừa Trạch nhìn tiểu nhi tử chính mình dưỡng đã hơn một năm, xoay người rời phòng.
Dương thị không rõ nguyên do, vội rời theo.
Bạch Thừa Trạch đứng trong viện, nói với Dương Thị: “Trời mưa, nàng đừng để ướt.”
Dương thị đứng dưới mái hiên, hỏi Bạch Thừa Trạch: “Gia, người chuẩn bị làm sao?”
Bạch Thừa Trạch đến gần Dương thị, thấp giọng: “Nàng quay về viện đi, ở đây để ta xử lý.”
“Xử lý?” Dương thị nói: “Gia ngài muốn làm gì?”
“Kha Nhi không chết.” Bạch Thừa Trạch nhìn mưa phùn liên miên trên không trung, nói: “Nàng nhớ kỹ lời ta.”
Dương thị kinh ngạc nhìn Bạch Thừa Trạch: “Việc này…”
“Người đâu, đưa Dương phu nhân trở về.” Bạch Thừa Trạch ra lệnh cho người đứng trong viện hầu hạ Dương thị.
Dương thị được Bạch Thừa Trạch coi trọng bởi vì nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà còn đủ thông minh, sau một thoáng kinh ngạc, diendd@nleequydd0n_um_um Dương thị đã hoàn hồn, quay đầu lại nhìn phòng Bạch Kha, nói với Bạch Thừa Trạch: “Thiếp thân đã rõ, thiếp thân liền đi trở về.”
Bạch Thừa Trạch gật đầu với Dương thị.
Hai bà tử tiến tới đỡ Dương thị về sân của mình, trong lòng có nghi vấn không thể giữ được, sau khi gần đến sân Dương thị liền hỏi Dương thị: “Gia định không phát tang?”
Một bà tử khác nói: “Việc này không hợp quy củ.”
Dương thị nói: “Không cần nói nhiều, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói.”
Lúc này hai bà tử mới ngậm miệng.
Bạch Kha đã chết, Dương thị mốt chút cũng không thương tâm. Đứa con trai này không phải do nàng sinh, ngày sau nếu có tiền đồ cũng không có quan hệ với nàng. Nghĩ đến nữ nhân Dư thị này ỷ vào có nhi tử, trong phủ đắc ý đã hơn một năm, cho đến bây giờ Bạch Kha vừa chết lại là công dã tràng, Dương thị thật muốn cười.
“Phu nhân phía trước có bậc thang, ngài cẩn thật chút.” Bà tử bên trái nhỏ giọng nhắc Dương thị.
Dương thị đi lên bậc thang này, nhìn hai lão nhân mình mang đến từ nhà mẹ đẻ, hiện nàng không biết vì sao Bạch Thừa Trạch không chịu phát tang cho Bạch Kha nhưng nếu muốn giấu tin tức Bạch Kha đã chết, người trong viện Dư thị, đại phu xem bệnh cho Bạch Kha, còn có mấy người đi theo mình và mấy người đi theo Dư thị đều không thể sống. Đáng tiếc đây chính là mấy người thân tín của mình, Dương thị thở dài một hơi, cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nghĩ, cái này nhất định phải là nhi tử mới được.
Bạch Thừa Trạch đứng trong phòng, nhìn Dư thị khóc lóc trước giường Bạch Kha, nói: “Nàng còn muốn khóc đến khi nào?”
Dư thị bổ nhào vào chân Bạch Thừa Trạch, khóc ròng: “Gia, nhất định Kha Nhi bị người ta hại, ngài phải vì Kha Nhi làm chủ. Nhi tử ta không thể mất không minh bạch như vậy.”
“Đỡ phu nhân đi nghỉ ngơi.” Bạch Thừa Trạch phân phó người hai bên.
“Gia, thiếp thân không đi. Kha Nhi còn ở đây, gia!” Dư thị ôm chân Bạch Thừa Trạch nói.
Bạch Thừa Trạch cũng không nói nữa, giơ tay đánh sau gáy Dư thị một cái, trực tiếp đánh Dư thị bất tỉnh.
Hai hạ nhân bước đến, một người nhấc đầu, một người nhấc chân khiêng Dư thị ra ngoài.
“Xử lý người ở đây đi.” Bạch Thừa Trạch nói với Bạch Đăng phía sau lưng hắn: “Nhớ kỹ phải sạch sẽ.”
“Dạ.” Bạch Đăng nhỏ giọng hỏi Bạch Thừa Trạch: “Vậy còn tam thiếu gia?”
“Xử lý luôn đi.” Bạch Thừa Trạch không liếc mắt nhìn lại thi thể nhi tử trên giường một cái: “Hôm nay phải xử lý xong.”
Bạch Đăng nói: “Dư phu nhân nói có người hại tam thiếu gia, gia không tra một chút sao?”
“Từ nhỏ thân thể nó đã yếu.” Bạch Thừa Trạch nói: “Người cũng đã chết, ta tra có ích lợi gì? Xử lý!”
“Dạ.”
Bạch Thừa Trạch quay người rời khỏi phòng, bọn hạ nhân trong viện thấy hắn đến vội bắt đầu khóc, sợ biểu hiện của mình không thương tâm sẽ bị chủ tử bắt lấy sai lầm.
Cửa viện sau lưng Bạch Thừa Trạch bị người trong viện đóng lại, Bạch Thừa Trạch không quay đầu mà đi luôn.
Bọn hạ nhân trong viện thấy cửa viện đóng lại bắt đầu hoang mang hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chốc lát sau Bạch Đăng dẫn người xách hai thùng nước thuốc tới, di3nd@nl3quyd0n tập trung hạ nhân trong viện nói: “Bệnh tam thiếu gia sẽ lây, gia không muốn mọi người cũng bị nhiễm bệnh nên cho phòng bếp sắc thuốc để mọi người uống, tất cả xếp hàng tới uống thuốc đi.”
“Đại tổng quản.” Hạ nhân trung niên lớn mật mở miệng hỏi Bạch Đăng: “Tam thiếu gia không phải bị phong hàn sao?”
“Phong hàn có thể làm tam thiếu gia bệnh không dậy nổi?” Bạch Đăng nói: “Đừng nhiều lời, quy củ trong phủ không phải các ngươi không hiểu, lại đây uống thuốc đi.”
Có hạ nhân tiến tới tự mình cần chén thuốc uống, có hạ nhân chần chờ không dám bước lên.
Bạch Đăng nhìn đám người tự nguyện uống thuốc đã uống xong, giơ tay ra hiệu cho bọn thị vệ một cái, bọn họ tiến lên đè những hạ nhân không uống thuốc để rót thuốc.
Lúc này hạ nhân trong viện mới ý thức được Bạch Thừa Trạch muốn giết họ, nhưng mà bọn họ vẫn chưa kịp chạy kêu cứu, sau khi uống chén thuốc xong, tác dụng phát huy lập tức. Chỉ trong thời gian ngắn, thi thể trong viện đã chất đống.
Thị vệ trưởng không biết nội tình nên hỏi Bạch Đăng: “Vì sao Gia lại muốn mạng của họ?”
Ngữ khí Bạch Đăng oán hận: “Đám gia hoả này hầu hạ tam thiếu gia không cẩn thận, hôm nay bị gia tự mình bắt gặp, chúng không coi chủ nhân ra gì còn có thể sống sao?”
Danh sách chương