Sắc xong thuốc, An Cẩm Tú tự mình đút thuốc cho Tú di nương uống. Sau khoảng nửa canh giờ, Tú di nương bắt đầu đổ mồ hôi, người cũng tỉnh táo một chút.

"Nương," An Cẩm Tú liền gọi Tú di nương vài tiếng.

"Ừm, Cẩm Tú?" Tú di nương bị bệnh mới tỉnh vừa thấy mặt người, không tiếp tục gọi An Cẩm Tú là Nhị tiểu thư, mà theo bản năng, gọi An Cẩm Tú một tiếng Cẩm Tú.

"Dạ." An Cẩm Tú lên tiếng, nói với Tú di nương: "Nương, Nguyên Chí."

"Nguyên Chí?"

"Nương, "An Nguyên Chí ở ngoài bình phong nghe thấy Tú di nương gọi mình, vội đáp.

"Ta, ta bị sao vậy?" Tú di nương còn không hiểu mình xảy ra chuyện gì.

An Cẩm Tú vừa sai Tử Uyên đi lấy nước ấm ra, vừa cười nói với Tú di nương: "Nương, tối qua nương đá chăn à? Sao lại bị phong hàn? Vì trong phòng quá lạnh ạ?"

"Ta bị bệnh?" Tú di nương tỉnh táo lại chỉ trong giây lát, thấy rõ An Cẩm Tú đang ngồi trên giường mình, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú hồi lâu, mới tin tưởng cô gái này thật sự là An Cẩm Tú, "Nhị tiểu thư, sao có thể để người chăm sóc đây.." Tú di nương nói xong muốn đứng dậy.

An Cẩm Tú vội giữ mẫu thân mình, nói: "Nương bị bệnh, con có thể không tới sao?"

Lúc này Tử Uyên mang nước ấm vào, thấy Tú di nương tỉnh, cũng hoan hỉ nói: "Di nương tỉnh rồi, tốt quá, tiểu thư và Ngũ thiếu gia đã chăm sóc cho di nương tới trưa đó."

An Cẩm Tú không để Tú di nương nói tiếp, chính nàng cũng chẳng nhiều lời, cùng Tử Uyên đỡ Tú di nương dậy.

An Nguyên Chí thấy không giúp được gì, liền rời bình phong, "Con đi xem cháo trên lò được chưa." dứt lời thì ra ngoài.

Tú di nương nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: "Ngũ thiếu gia xem cháo gì thế?"

An Cẩm Tú đáp: "Sáng nay nương chưa ăn gì, Nguyên Chí đã dựng một cái bếp ở hành lang, nấu cho nương ít cháo ăn cầm hơi."

"Vậy sao được?" Tú di nương nghe xong, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, vội vã khuyên: "Một thiếu gia như cậu ấy sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu để người trong phủ biết, đều sẽ cười nhạo cậu!"

An Cẩm Tú nói: "Vậy con ra xem nhé."

Tú di nương càng nóng nảy, "Không được" bà kéo tay An Cẩm Tú bảo: "Người là tiểu thư, không thể làm mấy chuyện này! Không được đâu!"

Tử Uyênthấy hai mẫu tử đang tranh giành, nhanh chóng chạy ra ngoài, nói: "Vậy nô tì đi trông, hôm nay nhất định sẽ cho di nương nếm thử tay nghề của Tử Uyên."

" Không nhận nổi." Không biết lúc này Tú di nương nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói với An Cẩm Tú: "Người sao có thể hầu hạ ta chứ? Đều là tiểu thư thiếu gia trong phủ, là ta hại hai người rồi."

"Nương nói gì thế?" An Cẩm Tú đỡ Tú di nương nằm xuống, cười nói: "Không có nương, con và Nguyên Chí còn chẳng có cơ hội làm người, nữ nhi còn muốn dập đầu tạ ơn người đây này."

Tú di nương thở dài một hơi.

"Nương!" An Cẩm Tú bỏ qua lí do nàng tự làm vướng mình kiếp trước, ỏn ẻn gọi Tú di nương.

Tú di nương cười miễn cưỡng, không cười thì làm thế nào? Khóc trước mặt nữ nhi ư? "Nương cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần đi." An Cẩm Tú an ủi Tú di nương: "Sau này Nguyên Chí nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, ngày lành của nương còn dài lắm."

Tú di nương thở dài: "Chỉ cần người và Nguyên Chí sống tốt là được, di nương không cầu mong gì hơn. Nhị tiểu thư, người đến chỗ di nương, phu nhân không nói gì sao?"

"Không ạ." An Cẩm Tú biết rõ Tú di nương sợ cái gì, sợ sau này Tần thị giận nàng, động tay chân vào hôn sự của nàng, khiến thứ nữ như nàng không có thể diện khi xuất giá. Song, hiện giờ An Cẩm Tú chẳng quan tâm cái gì là thể diện nữa, kiếp trước nàng là ả đàn bà độc ác dâm đãng "vang danh" thiên hạ, thì sao? Đã đi qua đường hoàng tuyền, nàng nhận ra, mình đối xử tốt với người khác thì mới nhận được họ tốt lại. "Nương..." An Cẩm Tú nói với Tú di nương: "Phu nhân đặt sự chú ý lên người con được bao nhiêu chứ, hôn sự cũng định rồi, chỉ cần chờ xuất giá là được."

Tú di nương kéo tay An Cẩm Tú, đang định nói chuyện thì Tử Uyên chạy vào, trực tiếp chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, nói: "Tiểu thư, bên ngoài có ma ma quản sự tìm người."

An Cẩm Tú muốn hỏi ma ma nào tìm nàng, nhưng khi thấy Tử Uyên nháy mắt với mình, trong lòng gấp gáp, có lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện? An Cẩm Tú vội đứng dậy, nói với Tú di nương: "Nương đang bệnh, đừng để người ngoài vào, con ra xem có chuyện gì."

"Được." Tú di nương dĩ nhiên sẽ không ngăn cản An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú đi trước, Tử Uyên theo sau, hai người nối đuôi nhau ra ngoài.

"Nguyên Chí đâu rồi?" Chỉ thấy nồi cháu còn trên lò trong hành lang, An Cẩm Tú nhìn lướt qua tiểu viện một lượt, không thấy An Nguyên Chí lẽ ra nên phụ trách nấu cháo đâu.

"Đại quản gia mang người tới, đưa Ngũ thiếu gia đi rồi ạ." Lúc này Tử Uyên mới cuống quít kể cho An Cẩm Tú: "Nói là phu nhân biết chuyện Ngũ thiếu gia tự mời đại phu ở ngoài, muốn tìm Ngũ thiếu gia hỏi han một chút!"

Trong lòng An Cẩm Tú lập tức nghẹn lại, "Bọn họ bắt Nguyên Chí đi rồi?"

" Ngũ thiếu gia tự đi theo họ, bảo là không muốn kinh động di nương."

"Nhị tiểu thư..." Tiền ma ma nghe được tiếng gió chạy đến, thấy An Cẩm Tú đứng trong viện, vội hô: "Có chuyện không ổn rồi!"

"Không sao" An Cẩm Tú nhìn Tiền ma ma cười cười, "Để ta đi xem, ngươi chăm sóc di nương hộ ta nhé." An Cẩm Tú dứt lời thì cởi vòng tay đang đeo trên xuống, nhét vào tay Tiền ma ma, "Cầm lấy đi, hôm nay phải đa tạ bà rồi, là một chút lòng cảm ơn của ta thôi."

Tiền ma ma vội tỏ lời cảm ơn, vòng tay bạc này là một vật tốt, tấm lòng này của An nhị tiểu thư, cũng khá lớn.

"Đừng nói chuyện Ngũ thiếu gia cho di nương." An Cẩm Tú vốn định đi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn dặn dò Tiền ma ma một tiếng.

"Dạ." Tiền ma ma vội đáp.

Lúc này An Cẩm Tú mới vội vàng mang Tử Uyên rời tiểu viện, "Đại quản gia đưa Ngu thiếu gia đi đâu? Phòng lớn ư?"

"Dạ." Tử Uyên nói: "Nô tì nghe đại quản gia nói, Thái sư chờ Ngũ thiếu gia ở phòng lớn."

An Cẩm Tú sợ An Nguyên Chí lại giống kiếp trước, nóng nảy ầm ĩ một trận với Thái sư, vậy người bị thiệt chỉ có thể là đệ đệ. An Cẩm Tú hận không thể chạy một mạch tới phòng lớn, nhưng phần đông hạ nhân, đầy tớ già trong phủ đều là tai mắt của người khác, nàng muốn chạy cũng không thể, nữ tử cười không được lộ răng, đi không lộ chân, những quy tắc rườm rà này khiến An Cẩm Tú chỉ muốn chửi một tiếng chó má, nhưng nàng thật sự không thể mắng, càng không thể làm trái với nữ tắc đã có từ xưa.

Một đường nóng vội lại phải bước đi chậm chạp khoan thai, đợi tới khi An Cẩm Tú tới phòng lớn, hỏi hạ nhân mới biết An Nguyên Chí không bị đưa tới đây, mà bị mang tới hậu hoa viên trong phủ.

"Nay Thái sư có trong phủ không?" Trước khi đuổi tới hậu hoa viên, An Cẩm Tú nghĩ xa hơn, hỏi hạ nhân nọ.

"Dạ bẩm Nhị tiểu thư, từ sáng sớm Thái sư đã ra ngoài rồi ạ." Người nọ bẩm.

An Cẩm Tú quay người tức thì chạy tới hậu hoa viên, An Thái sư không ở đây, vậy chắc chắn Tần thị muốn gây phiền toái cho họ, bà ta hận tỷ đệ nàng thấu xương tủy, chuyện hôm nay sợ là gian nan.

"Tiểu thư," Tử Uyên gọi An Cẩm Tú.

"Sao thế?" An Cẩm Tú hỏi.

"Hậu hoa viên lớn nhường ấy, người phải hỏi chỗ cụ thể chứ." Tử Uyên nói.

An Nguyên Chí bị mang đến đâu?

Sau khi hỏi thăm, An Cẩm Tú mới biết An Nguyên Chí bị Tần thị hạ lệnh dẫn tới phòng khách nhỏ ở phía tây hậu hoa viên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện