Edit: Preiya

Nghe An Cẩm Nhan nói, An Cẩm Tú vẫn không có phản ứng, còn Tần thị thì đã vừa mừng vừa sợ nói: "Nếu như Thái tử Điện hạ nguyện ý ra tay đề bạt Nhị cô gia, đó là chuyện không thể tốt hơn, Cẩm Tú à, con vậy mà lại có phúc khí trời cho. "

Tâm tư An Cẩm Tú khẽ động, thế lực trong quân của thái tử vẫn không mạnh, An Cẩm Nhan đây là vì thái tử đã bắt đầu lôi kéo thế lực trong quân rồi sao? Vừa nghĩ tới đó, An Cẩm Tú lại cảm thấy không giống như thế, lúc này Thượng Quan Dũng chỉ là một võ quan ngũ phẩm theo quân, còn chưa có giá trị lôi kéo, An Cẩm Nhan nói lời này e rằng chẳng qua là thuận miệng ban ân thôi. "Đại tỷ, ta cảm thấy hiện giờ rất tốt," An Cẩm Tú nói với An Cẩm Nhan: "Cẩm Tú đa tạ đại tỷ."

An Cẩm Khúc ở một bên nói: "Nhị tỷ, tỷ vẫn là suy nghĩ tới lời Lão thái quân nói đi, nhớ phải tuân thủ nữ tắc."

An Cẩm Tú mím môi khẽ mỉm cười, làm như không nghe thấy lời An Cẩm Khúc nói. Lão thái quân nói chuyện không dễ nghe, nhưng nghĩ sâu sắc cũng là vì tốt cho nàng, không muốn nàng làm ra chuyện có lỗi với Thượng Quan Dũng, nàng không cần thiết phải ghi hận vì một câu nói, nhưng lại coi trọng tổ mẫu chưởng quyền An phủ.

"Canh giờ không còn sớm," An Cẩm Nhan đột nhiên cảm thấy không còn thú vị, đứng lên nói: "Thái quân, mẫu thân, con phải về rồi."

Lão thái quân, Tần thị, An Cẩm Khúc đều đứng dậy đưa tiễn.

"Thái quân nghỉ ngơi đi, Cẩm Khúc trở về phòng học lễ nghi với ma ma giáo tập đi theo con hôm nay, mẫu thân đưa tiễn con là được rồi," An Cẩm Nhan nói.

Thái tử phi lên tiếng, dĩ nhiên mọi người trong phòng làm theo.

Sau đó trong phòng chỉ còn lại Lão thái quân và An Cẩm Tú, Lão thái quân nói với An Cẩm Tú: "Cháu phải nhớ kỹ lời ta nói, con người phải chấp nhận số mệnh!"

An Cẩm Tú nói: "Thái quân, Cẩm Tú sẽ sống yên ổn qua ngày với Tướng quân nhà con, đồ vật không thuộc về Cẩm Tú, Cẩm Tú cũng sẽ không muốn, Cẩm Tú biết mình không dậy nổi."

Lão thái quân cười lạnh một tiếng, bà là không tin lời An Cẩm Tú nói, "Cháu không mong muốn được đi đưa tiễn Thái tử phi nương nương, chứng tỏ hôm nay cháu cũng biết chút lễ nghi, đi thăm Tú di nương một chút đi, sau này không có chuyện gì, cháu cũng không cần quay về phủ đâu."

An Cẩm Tú không nói thêm một câu nào nữa, ra khỏi phòng của Lão thái quân, trực tiếp đi thẳng về phía tiểu viện của Tú di nương.

Trên đường đi ra khỏi phủ, An Cẩm Nhan nhỏ giọng nói với Tần thị: "Mẫu thân nói không sai, Cẩm Tú không còn giống như trước kia nữa."

Tần thị oán hận nói: "Nếu không phải con đĩ nhỏ này làm hỏng chuyện, hôn sự của Cẩm Khúc liền đã định xuống."

An Cẩm Nhan quay đầu liếc mắt nhìn đám ma ma một cái, đám ma ma ở sau lưng An Cẩm Nhan cùng Tần thị vội vàng lui về phía sau, để trống ra một khoảng cách, để cho hai mẫu tử này đơn độc nói chuyện.

"Chuyện vừa ý với công tử Tướng phủ, trước đó mẫu thân cũng không nói với nữ nhi một tiếng," An Cẩm Nhan nói với Tần thị: "Phụ thân cũng coi trọng cửa hôn sự này sao?"

Tần thị nói: "Kết thân với Tướng phủ không tốt sao?"

"Chu Hiếu Trung vốn là người của thái tử, cửa hôn sự này kết hay không kết, đối với thái tử mà nói cũng không có lợi hay hại gì."

Tần thị vội vàng nói: "Này, cái này nương không nghĩ tới, phụ thân con nói để con cháu hai bên kết hôn, làm thông gia với Chu Tướng cũng không tệ, nương cứ an bài như vậy thôi."

An Cẩm Nhan cười một tiếng, "Phụ thân thật sự yêu thương hai tiểu nữ nhi của mình, điểm này con biết."

"Nương nương," Tần thị có chút hoảng hốt, nghe ra ý tứ trong lời nói của An Cẩm Nhan, là bọn họ đối đãi không tốt với nữ nhi của mình sao? An gia còn chưa đủ trung thành và tận tâm với Thái tử sao? An Cẩm Nhan nhìn phong cảnh mùa hè rực rỡ gấm hoa trong An phủ, trong lòng cũng là một mảnh lạnh như băng, nghe Thái tử phi là tôn quý, người nào có thể biết nội tâm khổ sở của nàng đây? "Con phải gặp phụ thân một lần," đã đi tới trước cửa phủ, An Cẩm Nhan vẫn là quyết định phải gặp An Thái Sư một lần.

"Có được không?" Tần thị làm khó nói, nữ quyến các nàng thì không có gì, chẳng qua An Thái Sư và An Cẩm Nhan là cha con, và cũng là quân thần, không chỉ không thể gặp mặt, nếu hai cha con nàng gặp mặt trong phủ, chuyện truyền đi, gây ra tiếng xấu vẫn là chuyện nhỏ, nếu là tạo ra sóng gió gì đó thì phải làm sao bây giờ?

"Hôm nay là ngày lại mặt của Cẩm Tú, con phụng bồi muội muội của mình đi gặp mặt phụ thân một lần, cũng là chuyện thường tình của con người," An Cẩm Nhan trong chốc lát đã nghĩ ra một cái cớ, "Phụ thân ở thư phòng?"

Tần thị thấy An Cẩm Nhan đã đi về phía thư phòng của An Thái Sư, không lại khuyên nữa, chỉ đành phải lớn tiếng nói với An Cẩm Nhan: "Nương nương, người vẫn còn lo lắng cho Nhị muội của người sao? Nàng ấy chính là không biết nói chuyện, Thái Sư cũng sẽ không nói nặng lời với nàng ấy đâu."

Đám cung nhân đi theo An Cẩm Nhan tới đây cũng không có ngẩng lên đầu, chỉ cúi đầu đi sau lưng An Cẩm Nhan.

An Thái Sư đang xem công văn trong thư phòng, nghe được hạ nhân ngoài cửa gọi Thái tử phi nương nương, liền lắp bắp kinh hãi, sau đó liền nghe được tiếng nói của An Cẩm Nhan, đang hỏi phụ thân có ở trong thư phòng hay không. An Thái Sư vội vàng đứng dậy từ sau thư án, ra khỏi thư phòng nghênh đón trưởng nữ của mình.

Chờ hai cha con thi lễ lẫn nhau, ngồi trong thư phòng, An Thái Sư liền hỏi An Cẩm Nhan: "Thái tử phi nương nương mang ý chỉ đến sao?"

An Cẩm Nhan cười nói: "Hôm nay Cẩm Tú lại mặt, con phụng bồi nàng đi gặp phụ thân."

An Thái Sư cũng không biết chuyện An Cẩm Tú lại mặt hôm nay, nghe An Cẩm Nhan nói như vậy, chỉ ồ một tiếng, liền giảm thấp âm lượng nói: "Nương nương có chuyện gì?"

An Cẩm Nhan mở miệng trực tiếp hỏi: "Vì sao phụ thân lại gả Cẩm Tú cho Thượng Quan Dũng?"

An Thái Sư nói: "Thượng Quan Dũng có ân cứu mạng với thần, hôn sự của Cẩm Tú coi như là báo ân đi."

"Báo ân?" An Cẩm Nhan nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao? Thái tử cũng đã nói với nữ nhi về chuyện này, phụ thân, ngay cả Thái tử cũng không hiểu vì sao ngài lại tuyển nữ tế như Thượng Quan Dũng."

"Đây là Thái tử Điện hạ để cho con tới hỏi?" An Thái Sư hỏi.

An Cẩm Nhan không đáp vâng, cũng không nói không phải, chỉ nói: "Phụ thân coi như là nữ nhi hỏi người có khỏe không đi."

An Thái Sư trầm ngâm một lúc lâu, mới nói với An Cẩm Nhan: "Võ nghệ của Thượng Quan Dũng không tệ, trong quân có không ít Đại Tướng quân coi trọng hắn, thần thấy tiền đồ của hắn tuyệt đối không chỉ là ngũ phẩm theo quân như vậy."

"Ngài là nói, mai sau Thượng Quan Dũng sẽ trở thành trợ lực trong quân cho Thái tử?" An Cẩm Nhan hỏi.

"Người mưu sự, định ngày thành công."

"Nếu phụ thân có ý định thế này, như vậy dựa vào tướng mạo của Cẩm Tú, gả nàng cho Đại Tướng quân trong triều thì có gì mà không được?"

"Đại Tướng quân trong triều," An Thái Sư cười khổ một tiếng, nói: "Cũng bởi vì An gia chúng ta không có thế lực trong quân, nương nương con mới có thể được khâm điểm làm Thái tử phi, bằng không năm đó nhiều nữ tử chờ tuyển như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác là nương nương trúng tuyển?"

An Cẩm Nhan bị An Thái Sư nói không phản bác được, những chuyện này nàng không phải là không biết.

"Coi Cẩm Tú là con cờ, thần cảm thấy con cờ này không phải là đồ bỏ đi," An Thái Sư nói tiếp: "Nương nương, mai sau Thượng Quan Dũng rất có thể sẽ trở thành Đại Tướng quân, không bằng ngài và Thái tử liền kiên nhẫn một chút đi."

"Phụ thân!"

An Thái Sư khoát tay áo với An Cẩm Nhan một cái, "Thần xin nói một vài lời bất kính, năm đó Thánh thượng chính là lập tức liều mạng mới ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, đối với Thánh thượng mà nói, quân quyền còn lớn hơn trời, hiện giờ Thánh thượng vẫn còn khỏe mạnh, Thái tử cùng chư vị Hoàng tử cũng đã trưởng thành, thần hi vọng Thái tử vẫn nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thần tử, không cần nhúng chàm chuyện trong quân."

An Cẩm Nhan nói: "Nếu như Thượng Quan Dũng là bùn loãng không thể trát tường thì sao?"

An Thái Sư nói: "Chỉ cần hắn đối xử tốt với Cẩm Tú, việc hôn sự này thần cũng không có làm sai."

"Phụ thân đối xử với Cẩm Tú thật đúng là tốt."

"Đều là nữ nhi, thần sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia."

An Cẩm Nhan đứng lên, đè xuống cơn tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, nói với An Thái Sư: "Nữ nhi về đây, phụ thân phải chú ý thân thể, không nên quá vất vả."

An Thái Sư đưa tiễn An Cẩm Nhan ra khỏi thư phòng, đã nhìn thấy Tần thị đứng trước cửa thư phòng, canh chừng cửa cho cha con bọn họ.

"Nương nương đây là muốn đi về sao?" Tần thị nhìn hai cha con nàng đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

"Nàng đưa Thái tử phi nương nương xuất phủ đi," An Thái Sư nói với Tần thị: "Canh giờ không còn sớm, cũng đừng có lại dùng mấy chuyện vụn vặt làm liên lụy tới nương nương."

Tần thị cũng không biết hai cha con nàng đã nói những gì, nhìn thần sắc hai người đều rất bình thường, nhìn không ra manh mối gì, chỉ phải hồi đáp đưa An Cẩm Nhan một đường xuất phủ.

"Cẩm Khúc phải được dạy dỗ tốt hơn," An Cẩm Nhan ra khỏi đại môn An phủ, mới nói với Tần thị: "Nếu ma ma con mang đến muốn phạt muội ấy, mẫu thân người cũng đừng ngăn cản. Con sẽ định ra một mối hôn sự tốt cho muội ấy, người cũng không cần quan tâm tới muội ấy."

Tần thị vô cùng vui mừng, bà nghĩ đến, có An Cẩm Nhan nhìn hôn sự cho An Cẩm Khúc, hôn sự này nhất định sẽ không kém, lập tức liền thiên ân vạn tạ với An Cẩm Nhan, không giống như mẫu tử thân sinh chút nào, mà lại thật giống như quân thần.

An Thái Sư trở lại ngồi xuống trong thư phòng, công văn bày ra trên bàn, nhưng một chữ cũng không nhìn nổi, hôm nay nói về chuyện hôn sự của An Cẩm Tú với An Cẩm Nhan, An Thái Sư cuối cùng là vẫn nói ra sự thật. An thị là gia tộc lớn như vậy, định ra một mối hôn sự kia mà có thể không có tính toán gì sao? Thượng Quan Dũng không phải là người thường, nhưng trong quân Thượng Quan Dũng làm được việc, đây là điểm duy nhất mà An Thái Sư nhìn trúng Thượng Quan Dũng, về phần báo ân này hoàn toàn chính là cái cớ.

Ban đầu muốn An Cẩm Khúc kết thành đôi với Thượng Quan Dũng, nhưng là An Thái Sư cảm thấy mình gả đích nữ, có thể để cho Thượng Quan Dũng cảm tạ ơn đức của hắn, tương lai lúc Thượng Quan Dũng thăng quan tiến chức, vẫn có thể bị hắn nắm trong tay như cũ. Mà Bạch Thừa Trạch cầu hôn An Cẩm Tú làm Trắc phi, An Thái Sư vốn cũng muốn thành toàn, trứng gà không thể thả vào trong cùng một giỏ xách, nếu như cuối cùng Thái Tử không thể làm Hoàng đế, như vậy Bạch Thừa Trạch chính là tiền đặt cuộc mà An Thái Sư áp lên một người khác. Thế nhưng hiện tại, An Thái Sư suy nghĩ một chút về cục diện hiện giờ, chỉ có thể than thở một câu việc đời không bằng ý người, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

"Người tới," An Thái Sư hướng về phía ngoài thư phòng, kêu một tiếng.

Nô tài cận thân đi vào, đứng trước mặt Thái Sư khom người nghe lệnh.

"Đi trướng phòng nói, lấy ra ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Nhị tiểu thư," An Thái Sư ra lệnh cho nô tài cận thân: "Nói với Nhị tiểu thư, cô gia xuất chinh, nếu trong nhà có chuyện, thì hồi phủ, người nhà sẽ giúp nàng. Còn có, sau này mỗi tháng trong nhà vẫn sẽ đưa tiền theo ước lệ cho nàng, để cho nàng cầm dùng, coi như là tâm ý của người phụ thân ta đây."

Nô tài cận thân lĩnh mệnh lệnh đi ra ngoài.

An Thái Sư lúc này mới cúi đầu xem công văn, bất kể là xuất phát từ tâm tư muốn đền bù cho nữ nhi thứ xuất này, hay là xuất phát từ việc thông qua An Cẩm Tú để lôi kéo Thượng Quan Dũng, tóm lại làm như vậy, trong lòng An Thái Sư mới có thể thoải mái một chút.

Ở trong phòng Tú di nương, An Cẩm Tú nhận được ngân phiếu một trăm lượng mà An Thái Sư cho nàng, Tú di nương thật cao hứng, nhưng An Cẩm Tú cầm ngân phiếu này lại cảm thấy phỏng tay, không rõ lắm phần tâm ý này của phụ thân, nàng có thể thừa nhận nổi hay không.

"Cầm lấy đi," Tú di nương khéo hiểu lòng người khuyên nhủ An Cẩm Tú: "Con sống qua ngày cần ngân lượng, cô gia đi, toàn bộ trong nhà liền dựa vào một mình con, số bạc này cũng không ít, nhưng con cũng phải tính toán, dù sao một trận chiến này, cũng không biết lúc nào thì cô gia mới có thể trở về."

An Cẩm Tú gật đầu một cái.

"Trở về đi thôi," Tú di nương đưa một hộp châm tuyến nhỏ cho An Cẩm Tú, "Thứ này con sẽ dùng tới, cũng mang theo đi."

"Nương."

"Nương sống qua ngày ở trong phủ, không cần con nhớ, còn có Ngũ thiếu gia đó, con cứ yên tâm đi," Tú di nương ý tứ khuyên nhủ An Cẩm Tú thoải mái, buông lỏng tinh thần.

An Cẩm Tú từ trong viện của Tú di nương đi ra, quay đầu lại nhìn mẫu thân thân sinh đứng ở cửa viện đưa nàng, lại không thể bước một bước ra khỏi cái viện kia một chút. Nhịn mấy năm nữa là tốt rồi, trong lòng An Cẩm Tú nói với mình, cũng là nói với Tú di nương, ngày bọn họ sống an ổn sẽ đến, chỉ cần nhịn mấy năm nữa là tốt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện