“Nương, người lại mất hứng nữa sao?” An Cẩm Khúc thấy mẫu thân im lặng liền hỏi, “Là ai đã chọc đến nương vậy?”

“Không có việc gì.” Tần thị nói, “Ngươi cứ lo thêu đi.” Bà không muốn kể ra với An Cẩm Khúc, rằng trong lòng bà đang bực bội nữ nhân ở trong viện nhỏ kia. Tú di nương ngày trước là tỳ nữ trong nhà bà. Tần thị xuất giá, nàng ta liền đi theo làm nha hoàn hồi môn. Năm đó, Tú di nương mới có mười tuổi. Tần thị thấy nha đầu này thành thành thật thật làm tốt bổn phận, lại là tỳ nữ trong nhà mẹ đẻ mới cho nàng ta hầu hạ bên cạnh mình. Nào có nghĩ tới, nữ tử mười tuổi dần lớn lên, dung mạo xinh đẹp như hoa. Một nha đầu chỉ biết dâng trà pha nước lại dám đưa chủ nhân lên giường, sau đó còn hạ sinh hài tử! Đại tộc An thị trải qua trăm năm, chưa từng có trường hợp lấy tỳ nữ làm thiếp thất. Đến đời Tần thị, chuyện này quả thực là trò cười. Bà ta cực hận năm đó có mắt như mù, nuôi một con hồ ly bên cạnh năm năm, sau khi sinh hạ liền được nâng lên thành di nương ở trong phủ!

Tần thị càng nghĩ lại càng giận. Mỗi lần nhớ tới chuyện cũ, lồng ngực bà ta tựa như bị đè nén, có muốn thở cũng không thở nổi. Vốn muốn gọi An Cẩm Tú lại hỏi cho ra lẽ nhưng rồi lại thôi, dù sao nàng ta cũng sắp gả cho một tên thô kệch chỉ biết dụng võ rồi. Bấy nhiêu đó cũng đủ để một thứ nữ cả đời không thể ngẩng đầu, bà ta còn cần gì phải phí tâm tư vô ích thêm? Cuối cùng, Tần thị cũng sắp trả được thù hận năm đó. An Cẩm Tú sau này là người của Thượng Quan gia, không có can hệ gì với bà ta.

Đang suy nghĩ làm cách nào đè đầu được An Nguyên Chí, Tần thị chợt quay sang nhìn An Cẩm Khúc, tâm tư trong lòng đột ngột dâng lên. Giải quyết xong An Cẩm Tú, vẫn còn rất nhiều chuyện cần bà ta quan tâm đây.

Lúc này, An Cẩm Tú đã ngồi rất lâu ở phòng của Tú di nương. Nàng muốn đền bù lại phần thân tình đã mấy đi bấy lâu. Bây giờ, nàng chỉ muốn làm hết sức tất cả những gì có thể, không muốn lưu lại trong lòng một chút tiếc nuối nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện