An Cẩm Tú lúc này vẫn còn chưa biết chuyện đích mẫu của mình đòi sính lễ đến ngàn lượng vàng. 

Hôm nọ, sau khi từ chỗ mẫu thân thân sinh trở về, nàng lập tức đem vứt bỏ bộ y phục thêu hoa mà bản thân định tặng cho Tần phu nhân. Kiếp trước, An Cẩm Tú tự tay làm cho bà ta, những mong tỏ bày lòng hiếu thảo. Nay nghĩ lại, chỉ sợ tấm lòng này của nàng, trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là điều đáng nhạo báng. An phủ có nhiều tú nữ, Tần thị lại là đương gia chủ mẫu, đâu có cần chút lòng hiếu kính này của nàng? Cẩn thận suy ngẫm một hồi, An Cẩm Tú mới thấy, hình như mấy bộ y phục nàng làm, Tần thị chưa hề mặc qua một lần...

Lại nói, chính mắt nàng nhìn thấy áo quần của Tú di nương và An Nguyên Chí trổ đầy những lông, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn. Bao năm qua, nàng may y phục cho tất cả mọi người nhưng lại không hề nhớ đến hai người thân ruột thịt của mình. Hôn sự phải còn một tháng nữa mới tới. Mấy ngày này, An Cẩm Tú nhanh nhất có thể, gấp rút làm ra mấy bộ áo quần mùa đông cho mẫu thân và đệ đệ của mình.

Tử Uyên ngồi bên cạnh phụ việc. Thấy mắt của tiểu thư đỏ hoe hết cả lên, nàng ta cũng thấy buồn bã, “Tất cả là tại ta quá ngu ngốc, nếu không ta có thể giúp người rồi.”

An Cẩm Tú nghe vậy thì cười một tiếng. Tử Uyên rất hiểu nàng, nhưng tay thì không khéo một chút nào, ngay cả thêu một đường nhỏ cũng bị lệch lung tung.

Tử Uyên thấy An Cẩm Tú cười thì chợt thở dài. Mấy ngày gần đây, trong phủ còn ít người cười chê tiểu thư sao? Ai nấy đều nói cô gia tương lai không xứng làm phu quân. Tử Uyên vì vậy mà ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không phải An phủ canh cổng quá nghiêm ngặt, nàng ta thật muốn xông ra ngoài để xem dung mạo của cô gia tương lai như thế nào.

“Cứ thở dài mãi, mặt sẽ có nhiều nếp nhăn hơn đấy”, An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi cười, “Ngươi đang buồn chuyện gì sao?”

“Ta nghe người ta nói, cô gia đi đánh trận, dung mạo bị hủy cả đi, ngay cả mũi cũng không có”, Tử Uyên buồn rầu, nói, “Tiểu thư, người nói xem, không có mũi chắc sẽ dọa người ta lắm.”

An Cẩm Tú chợt cười vang.

“Tiểu thư, người đang cười đó hả?” Tử Uyên nói, “Ta thật sự nghe nói, lúc trước hắn cầu hôn với mấy cô nương, ai nấy đều từ chối hắn. Hắn là võ tướng, làm sao biết lúc nổi hứng có đánh người hay không? Tiểu thư à, chúng ta đánh không lại hắn thì phải làm sao? Có nên báo với Thái sư một tiếng, rằng chúng ta cần có vài thị vệ võ nghệ cao cường?”

“Nghĩ nhiều như vậy, thực khó khăn cho ngươi rồi.” An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi than một tiếng.

“Dĩ nhiên. Tiểu thư là chủ tử của ta. Ta phải vì Tiểu thư mà suy nghĩ chứ.”

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” An Cẩm Tú chỉ chỉ tay vào trán Tử Uyên, “Nào có chuyện Tướng quân lại đi động thủ với nữ nhân chứ? Nam tử hán cần gì chú ý quá chuyện tướng mạo, ngươi tưởng mình đang xem kịch sao?”

Tử Uyên thở dài. Nếu là giống như trong kịch thì có gì không tốt? Người ta là Tướng quân anh tuấn, áo bào trắng uy phong lẫm liệt, bất kỳ tiểu thư nào cũng muốn gả. Ngược lại, Thượng Quan Dũng kia hơn ba mươi còn không có lấy một thê tử.

An Cẩm Tú cũng không muốn giải thích nhiều lời. Thượng Quan Dũng nào có đáng sợ như tin đồn kia đâu? Cùng lắm thì hắn chỉ có một vết sẹo ở bên trái mặt, kéo dài từ khóe mắt đến trên sống mũi. Về phần động thủ đánh người, nam nhân này có thể nói là hung thần trên chiến trường, nhưng ở nhà thì lại khác. Kiếp trước, An Cẩm Tú lạnh lùng với hắn, hắn cũng không có trách nàng nửa lời. Tính tình của Thượng Quan Dũng kỳ thực rất tốt. Người nam nhân này rất mềm lòng, người ta nói gì cũng mặc kệ.

An Cẩm Tú đốt đèn sáng Tú Các trong đêm. Nàng và Tử Uyên đều rất vội vàng, chớp mắt một cái đã đến hôm sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện