An Cẩm Tú nghe An Cẩm Khúc đâm thọc cũng không nói gì. Nàng liếc mắt nhìn về phía Thái sư. Người khác thì không biết chứ phụ thân nàng ắt hẳn biết rõ. Ba trăm năm mươi lượng đã là toàn bộ gia sản của Thượng Quan Dũng.
“Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi một câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn sự của tỷ tỷ, hả?! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt một chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta không được nói?! “Hôn sự này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như đang suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”
An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình một cái thật nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên một chỗ. Hắn thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà không nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, trên thực tế là muốn nàng mất mặt một phen trước tất cả mọi người trong phủ.
“Lão gia!” Thấy An Thái sư không đáp lời, Tần thị lại kêu lên.
“Mấy lời này sao có thể nói trước mặt con cái?!” An Thái sư nói với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta nói ra luôn hay sao?”
Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái đi, bà ta nói, “Lão gia là đang trách thiếp nhiều chuyện đúng không? Cẩm Tú do một tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất đi mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”
“Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi một câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn sự của tỷ tỷ, hả?! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt một chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta không được nói?! “Hôn sự này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như đang suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”
An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình một cái thật nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên một chỗ. Hắn thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà không nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, trên thực tế là muốn nàng mất mặt một phen trước tất cả mọi người trong phủ.
“Lão gia!” Thấy An Thái sư không đáp lời, Tần thị lại kêu lên.
“Mấy lời này sao có thể nói trước mặt con cái?!” An Thái sư nói với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta nói ra luôn hay sao?”
Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái đi, bà ta nói, “Lão gia là đang trách thiếp nhiều chuyện đúng không? Cẩm Tú do một tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất đi mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”
Danh sách chương