Edit: Ớt Hiểm
Thượng Quan Dũng nghe xong lời Khánh Nam nói thì gượng cười. Bọn họ muốn giết Hạng Tích, chẳng phải Hạng Tích cũng đang muốn giết bọ họ sao? “Lão tử là đang chờ tên khốn này”, Khánh Nam càng nhắc tới Nhạc an hầu Hạng Tích kia thì sắc mặc càng khó coi, đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, cây đao vẫn còn trong tay, hận không thể ngay lập tức cầm đao quay lại Hương An thành, một nhát chém Hạng Tích thành hai đoạn mới thỏa.
“Chuyện của hắn sau này hãy nói”, Thượng Quan Dũng duỗi chân ra, chặn đường đi của Khánh Nam, nói: “Ngươi rời khỏi nơi đây, tới ngoài thành đợi ta.”
“Còn bọn người Nguyên Chí?” Khánh Nam chỉ vào Viên Nghĩa và hỏi Thượng Quan Dũng.
“Nguyên Chí ở lại trong thành, tạm thời sẽ không ai động đến hắn”, Thượng Quan Dũng nói: “Ngươi ra khỏi thành đi, ngày mai ta sẽ ra ngoài thành tìm các ngươi.”
Khánh Nam hỏi: “Vậy hôm nay ngươi còn ở lại trong thành làm cái gì?”
Ở lại trong thành dĩ nhiên là muốn đi gặp An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng đứng dậy nói với Khánh Nam: “Ta ở lại trong thành còn có việc, ngươi không cần phải xen vào.”
“Không phải là ngươi muốn một mình đi báo thù đó chứ?” Khánh Nam nói: “Một mình ngươi ở lại đánh với một đám người? Việc ngu ngốc như vậy mà đại ca ngươi cũng làm?”
“Dưới chân thiên tử, ta làm sao có thể tùy tiện giết người? Lúc ngươi một mình rời thành, tuyệt đối phải cẩn thận”, Thượng Quan Dũng dặn dò Khánh Nam một câu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Khánh Nam đá vào chân bàn gỗ một cái, trong phòng này không có cái gì khác để hắn trút giận cả.
Viên Nghĩa đi theo Thượng Quan Dũng ra khỏi khách điếm, Thượng Quan Dũng quay đầu lại nói với Viên Nghĩa: “Ngươi về chỗ Nguyên Chí đi.”
“Vậy ngươi đi đâu?” Viên Nghĩa hỏi.
“Ta muốn tới linh đường An phủ một lát”, Thượng Quan Dũng trả lời: “Ta không có cách nào chôn cất các nàng, nên muốn đi canh giữ linh đường một chút.”
“Bảo trọng”, Viên Nghĩa nói.
Thượng Quan Dũng gật đầu với Viên Nghĩa rồi đi về phía An phủ.
Viên Nghĩa đứng ở cửa khách điếm, quan sát xung quanh, thấy không có người nào khả nghi thì mới yên tâm rời đi.
Về việc Thượng Quan Dũng trở lại túc trực bên linh cữu, người của An phủ cũng không nói gì. Chỉ là ở nội đường lão thái quân ra lệnh cho hạ nhân đưa quan tài cùng linh vị của Tú di nương dời đi, để một mình Thượng Quan Dũng trông coi linh đường.
Không có người tới quấy rầy, linh đường thực sự yên tĩnh, Thượng Quan Dũng một mình canh giữ ở linh đường này từ ban ngày cho tới lúc chiều tối. Ở nhà Thượng Quan Dũng có đệ muội, trong quân doanh có huynh đệ, cho nên gần như chàng ít khi ở một mình, chàng từng nghe nói, nhiều người tụ tập với nhau, nếu người nán lại mà đầu óc mông lung, thì có thể sẽ bị cô hồn dã quỷ tới trêu chọc. Nhưng hiện tại chàng ở đây lâu như vậy, đầu óc rỗng tuếch, cái gì cũng không nghĩ, mà sao không thấy cô hồn dã quỷ tới tìm chàng.
Ba cỗ quan tài đặt dàn hàng ở sau linh án, Thượng Quan Dũng lại không cảm giác được người nằm trong đó là người nhà của chàng. Thượng Quan Dũng không hiểu, canh giữ trước linh cữu người thân, chẳng phải là rất bi thương sao? Thế nhưng tại sao bản thân chàng một chút cảm xúc cũng không có? Đánh trận đã nhiều, nên giết người cũng không ít, hay là do mình giết quá nhiều người, nên đã thành lòng gan dạ sắt?
Bên ngoài linh đường bóng tối đang dần phủ xuống, Thượng Quan Dũng vòng qua linh án, đi tới trước ba cỗ quan tài, nhỏ giọng nói: “Duệ tử, Ninh nhi, đại ca đi tìm đại tẩu các ngươi, nếu đại ca không cứu được nàng, một nhà chúng ta cùng gặp nhau ở dưới.”
Một ngọn nến trên linh án bỗng nhiên bị gió thổi tắt, lúc này ánh sáng trong khoảng không gian một tấc cũng mất đi.
Thượng Quan Dũng cười, đưa tay sờ lên một cỗ quan tài trước mặt, nói một câu: “Ngoan đi, kiếp sau chúng ta vẫn là người một nhà.”
Phía sau truyền đến tiếng đồ gốm rơi xuống đất vỡ vụn, Thượng Quan Dũng quay lại, liền thấy An Thái Sư đứng sau lưng hắn.
Lúc An Thái Sư chưa bước vào linh đường, Thượng Quan Dũng cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của vị nhạc phụ này. Có vài lời chàng không lo bị An Thái Sư nghe được, chuyện của An Cẩm Tú ở am ni cô An thị, chủ nhân của am ni cô sao có thể không biết? “Thái sư!” Thượng Quan Dũng hành lễ với An Thái Sư, sau đó bước ra khỏi linh đường.
An Thái Sư đứng trong linh đường, nhìn Thượng Quan Dũng đi ngang qua người, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thượng Quan Dũng dừng chân, nói: “Ta muốn đi tới am ni cô của nhà Thái sư.”
Ba ngày trôi qua, An Thái Sư đã già thêm mấy chục tuổi, trên mặt lộ ra vẻ tiêu điều, cười: “Ngươi muốn chết”, hắn nói với Thượng Quan Dũng: “Ngươi muốn nàng ta cùng chết chung sao?”
Thượng Quan Dũng nhìn nhạc phụ của mình, nói: “Ta sẽ tận lực cứu nàng!”
“Nếu nàng ta căn bản không muốn gặp lại ngươi thì sao?” An Thái Sư hỏi Thượng Quan Dũng: “Ngươi sẽ làm gì? Giết nàng ta?”
“Nàng là một nữ nhân tốt”, Thượng Quan Dũng nói xong lời này, liền cất bước rời đi, bỏ lại một mình An Thái Sư, đặc thù của người luyện võ, là một bóng dáng cường tráng.
Lời nói của An Cẩm Tú trong rừng trúc am ni cô, mỗi câu An Thái Sư đều nhớ rõ, sau khi nhìn Thượng Quan Dũng đi xa, An Thái Sư nhắm mắt lại, để cho Thượng Quan Dũng giết An Cẩm Tú cũng tốt, như vậy trên đời này liền đỡ đi một tai họa. Quay đầu nhìn quanh linh đường không có một bóng người, An Thái Sư bước chân xiêu vẹo mà rời đi.
Thượng Quan Dũng biết chuyện của An Cẩm Tú, vậy thành Kinh đô này, còn có bao nhiêu người như hắn biết chuyện đáng xấu hổ này của An gia? Hạ chỉ, ban đại tang sự, việc này xem ra chỉ là diễn trò dối mình dối người! An Thái Sư muốn khóc rồi lại muốn cười, thành Kinh đô có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng cung, Hoàng đế, Thái tử, Hoàng tử, Hoàng thất tông thân, quan lớn quan nhỏ… như vậy, ai có thể giấu kín như bưng những chuyện xấu chứ? Khi còn bé đọc sách, An Thái Sư hay chê cười hành động “bịt tai trộm chuông” là ngu không ai bằng, giờ thì sao? Hắn già… già rồi, nhưng cũng đang làm cái việc “bịt tai trộm chuông” đó thôi.
Buổi tối, An Cẩm Tú sau khi ăn qua loa xong, liền dắt theo Tử Uyên đi dạo trong rừng trúc. Tử Uyên nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt lạnh như băng của An Cẩm Tú, liền không dám. Tới thạch đình, An Cẩm Tú dừng lại, hỏi Tử Uyên: “Ngươi nói xem thánh thượng hôm nay có đến không?”
Tử Uyên trả lời: “Không biết nữa, tiểu thư, người nhớ tới hắn sao?”
“Đương nhiên không nhớ”, An Cẩm Tú nói: “Ta chỉ là muốn hắn đến, ta phải làm sao bây giờ.”
Tử Uyên chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, nói: “Tiểu thư, hay là chúng ta chạy đi, ta xem ra ở đây không có ai cả.”
An Cẩm Tú vào trong thạch đình, ngồi xuống, nhìn Tử Uyên, thở dài: “Ngươi xem những thái giám cung nữ ở đây là trò đùa ư?”
“Nhưng bọn họ cũng đâu có đi theo chúng ta”, Tử Uyên bị An Cẩm Tú nhắc như vậy, cảm thấy oan ức: “Hôm nay ta chủ trương ra ngoài nhìn các nàng, cũng không thấy có ai quản các nàng.”
“Các nàng phải đi hay muốn ở cũng không có ai hỏi”, An Cẩm Tú kéo Tử Uyên ngồi xuống, không để nàng cứ đi tới đi lui trước mặt, “Chúng ra chắc chắn không ra được.”
Tử Uyên ngồi xuống đối diện An Cẩm Tú: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tiến cung không được, đi cũng không xong, tiểu thư, thánh thượng không phải là muốn để chúng ta ở lại nơi này cả đời đó chứ?”
Đây dien.dan.lequydon là chỗ của An gia, cho dù An Cẩm Tú xuất gia cũng sẽ không chọn nơi này, liếc mắt nhìn Tử Uyên một cái, An Cẩm Tú nói: “Ta sai ngươi đi thăm dò cái hầm kia, ngươi đã đi chưa?”
Tử Uyên nói: “Ta đã hỏi chủ trì rồi, tiểu thư nói cái hầm đó trước kia là nơi để cải bắc thảo trong am ni cô, nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi.”
“Sao lại không cần?”
“Am ni cô có tiền, chủ trì nói bây giờ dùng ngày nào thì đi chợ ngày đó”, Tử Uyên nói tới đây thì bĩu môi: “Là lão thái quân khiến cho cuộc sống của các nàng ngày càng tốt.”
“Chúng ta đi xem thử”, An Cẩm Tú đột nhiên đứng dậy nói.
“Đi xem cái hầm đó ư? Tại sao?” Tử Uyên cũng vội đứng lên: “Phật đường bên đó cũng không có ai.”
“Sao lại tại sao?”
Tử Uyên tiến tới sát mặt An Cẩm Tú, thần thần bí bí nói: “Bên đó không phải là dựa vào núi sao? Nghe nói dã thú trên núi đó hay chạy vào.”
“Đã có tường che chắn, sao có dã thú được?” An Cẩm Tú lắc đầu không tin.
“Là chủ trì nói đó”, Tử Uyên tiếp: “Nói là cái năm mà còn dùng cái hầm kia, có một tiểu ni cô qua đó lấy rau, liền bị sói hoang tha lên trên núi!”
“Chuyện đó ngươi cũng tin?” An Cẩm Tú thật nghi ngờ nha đầu ngốc này, người khác nói cái gì cũng tin, đưa theo nàng ta tiến cung, rốt cuộc có thể giúp nàng được bao nhiêu?
Tử Uyên đã nói điều mình biết rồi, mà An Cẩm Tú không tin, nàng cũng chẳng có cách nào, đành đi sau lưng An Cẩm Tú: “Tiểu thư, giờ người muốn đi đâu?”
“Ta không đến hầm, qua bên kia xem thử”, An Cẩm Tú định phương hướng rồi đi vài bước, sau đó dừng lại hỏi Tử Uyên: “Ta không đi nhầm đường chứ?”
Tử Uyên đi tới trước An Cẩm Tú, nói: “Để ta dẫn đường. Tiểu thư, người cũng không đến nơi này được mấy lần, vậy mà có thể nhớ rõ ở đây có cái hầm.”
An Cẩm Tú đương nhiên là nhớ rõ cái hầm này, một đời trước sau khi nàng bị Bạch Thừa Trạch vứt bỏ, chính là ở trong cái hầm này rất nhiều ngày. Tòa am ni cô An gia này thờ bái vị Bồ Tát nào, An Cẩm Tú không rõ lắm, nhưng đối với cái hầm được đào sát núi này, ấn tượng khắc sâu.
“Tiểu thư?” Tử Uyên thấy dáng vẻ An Cẩm Tú như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, liền kéo tay áo An Cẩm Tú, “Người lại nghĩ cái gì?”
An Cẩm Tú định thần lại, lúc này nàng và Tử Uyên đã đi ra khỏi rừng trúc, “Ra khỏi rừng trúc thì đừng nói nhiều”, An Cẩm Tú dặn Tử Uyên: “Khắp nơi đều là tai mắt, cẩn thận một chút.”
Tử Uyên vội vàng nhìn quanh, không có một bóng người.
“Đi thôi!” An Cẩm Tú nói: “Không phải ta đã nói với người tai vách mạch rừng sao? Ngươi cứ như vậy mà cùng ta vào cung, còn không bị người hại chết?”
Tử Uyên rùng mình một cái, lập tức bặm miệng lại.
Thời điểm chủ tớ hai người đi đến hầm của am ni cô, Cát Lợi mang theo bốn, năm tiểu thái giám đuổi theo, chạy thẳng tới trước mặt An Cẩm Tú nói: “Phu nhân, cuối cùng cũng đã tìm được người.”
Trên mặt An Cẩm Tú lộ ra vài nét khờ khạo, hỏi: “Cát tổng quản, xảy ra chuyện gì?”
“Một thị vệ canh giữ am ni cô bị người ta đánh”, Cát Lợi nói: “Nô tài chính là sợ phu nhân xảy ra chuyện, nên vội vàng lại đây nhìn xem.”
“Bị người ta đánh?” An Cẩm Tú vội hỏi: “Vậy hắn bị thương có nặng không?”
Cát Lợi vừa nghe An Cẩm Tú hỏi xong, suýt nữa ngã ngửa, nữ nhân này thật khờ đến vậy. Giờ còn quan tâm tên thị vệ kia bị thương nặng hay nhẹ sao? Người có chút đầu óc, chẳng phải sẽ hỏi người nào đã đả thương thị vệ để tiến vào am ni cô, người này tiến vào am ni cô để làm gì sao?
“Rất nặng sao?” An Cẩm Tú vẫn hỏi Cát Lợi, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt, giọng nói yếu ớt, khiến cho người nghe liền biết, đây là một người hiền lành ngây ngốc.
Cát Lợi hít sâu một hơi, nói với An Cẩm Tú: “Thị vệ kia bị thương không nặng, phu nhân không cần bận tâm.”
An Cẩm Tú vỗ vỗ lên ngực mình: “Không sao là tốt rồi.”
“Vậy phu nhân cứ ở đây tản bộ tiếp đi”, Cát Lợi mang theo người rời đi.
“Tiểu thư?” Tử Uyên muốn hỏi An Cẩm Tú.
“Không có việc gì”, An Cẩm Tú xoay người vẫn hướng phía hầm mà đi.
Ai đã bí mật đả thương thị vệ? An Cẩm Tú và Cát Lợi đều suy đoán như nhau, có lẽ vị nương nương nào đó trong cung đã không đủ nhẫn nại mà ra tay.
Thượng Quan Dũng nghe xong lời Khánh Nam nói thì gượng cười. Bọn họ muốn giết Hạng Tích, chẳng phải Hạng Tích cũng đang muốn giết bọ họ sao? “Lão tử là đang chờ tên khốn này”, Khánh Nam càng nhắc tới Nhạc an hầu Hạng Tích kia thì sắc mặc càng khó coi, đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, cây đao vẫn còn trong tay, hận không thể ngay lập tức cầm đao quay lại Hương An thành, một nhát chém Hạng Tích thành hai đoạn mới thỏa.
“Chuyện của hắn sau này hãy nói”, Thượng Quan Dũng duỗi chân ra, chặn đường đi của Khánh Nam, nói: “Ngươi rời khỏi nơi đây, tới ngoài thành đợi ta.”
“Còn bọn người Nguyên Chí?” Khánh Nam chỉ vào Viên Nghĩa và hỏi Thượng Quan Dũng.
“Nguyên Chí ở lại trong thành, tạm thời sẽ không ai động đến hắn”, Thượng Quan Dũng nói: “Ngươi ra khỏi thành đi, ngày mai ta sẽ ra ngoài thành tìm các ngươi.”
Khánh Nam hỏi: “Vậy hôm nay ngươi còn ở lại trong thành làm cái gì?”
Ở lại trong thành dĩ nhiên là muốn đi gặp An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng đứng dậy nói với Khánh Nam: “Ta ở lại trong thành còn có việc, ngươi không cần phải xen vào.”
“Không phải là ngươi muốn một mình đi báo thù đó chứ?” Khánh Nam nói: “Một mình ngươi ở lại đánh với một đám người? Việc ngu ngốc như vậy mà đại ca ngươi cũng làm?”
“Dưới chân thiên tử, ta làm sao có thể tùy tiện giết người? Lúc ngươi một mình rời thành, tuyệt đối phải cẩn thận”, Thượng Quan Dũng dặn dò Khánh Nam một câu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Khánh Nam đá vào chân bàn gỗ một cái, trong phòng này không có cái gì khác để hắn trút giận cả.
Viên Nghĩa đi theo Thượng Quan Dũng ra khỏi khách điếm, Thượng Quan Dũng quay đầu lại nói với Viên Nghĩa: “Ngươi về chỗ Nguyên Chí đi.”
“Vậy ngươi đi đâu?” Viên Nghĩa hỏi.
“Ta muốn tới linh đường An phủ một lát”, Thượng Quan Dũng trả lời: “Ta không có cách nào chôn cất các nàng, nên muốn đi canh giữ linh đường một chút.”
“Bảo trọng”, Viên Nghĩa nói.
Thượng Quan Dũng gật đầu với Viên Nghĩa rồi đi về phía An phủ.
Viên Nghĩa đứng ở cửa khách điếm, quan sát xung quanh, thấy không có người nào khả nghi thì mới yên tâm rời đi.
Về việc Thượng Quan Dũng trở lại túc trực bên linh cữu, người của An phủ cũng không nói gì. Chỉ là ở nội đường lão thái quân ra lệnh cho hạ nhân đưa quan tài cùng linh vị của Tú di nương dời đi, để một mình Thượng Quan Dũng trông coi linh đường.
Không có người tới quấy rầy, linh đường thực sự yên tĩnh, Thượng Quan Dũng một mình canh giữ ở linh đường này từ ban ngày cho tới lúc chiều tối. Ở nhà Thượng Quan Dũng có đệ muội, trong quân doanh có huynh đệ, cho nên gần như chàng ít khi ở một mình, chàng từng nghe nói, nhiều người tụ tập với nhau, nếu người nán lại mà đầu óc mông lung, thì có thể sẽ bị cô hồn dã quỷ tới trêu chọc. Nhưng hiện tại chàng ở đây lâu như vậy, đầu óc rỗng tuếch, cái gì cũng không nghĩ, mà sao không thấy cô hồn dã quỷ tới tìm chàng.
Ba cỗ quan tài đặt dàn hàng ở sau linh án, Thượng Quan Dũng lại không cảm giác được người nằm trong đó là người nhà của chàng. Thượng Quan Dũng không hiểu, canh giữ trước linh cữu người thân, chẳng phải là rất bi thương sao? Thế nhưng tại sao bản thân chàng một chút cảm xúc cũng không có? Đánh trận đã nhiều, nên giết người cũng không ít, hay là do mình giết quá nhiều người, nên đã thành lòng gan dạ sắt?
Bên ngoài linh đường bóng tối đang dần phủ xuống, Thượng Quan Dũng vòng qua linh án, đi tới trước ba cỗ quan tài, nhỏ giọng nói: “Duệ tử, Ninh nhi, đại ca đi tìm đại tẩu các ngươi, nếu đại ca không cứu được nàng, một nhà chúng ta cùng gặp nhau ở dưới.”
Một ngọn nến trên linh án bỗng nhiên bị gió thổi tắt, lúc này ánh sáng trong khoảng không gian một tấc cũng mất đi.
Thượng Quan Dũng cười, đưa tay sờ lên một cỗ quan tài trước mặt, nói một câu: “Ngoan đi, kiếp sau chúng ta vẫn là người một nhà.”
Phía sau truyền đến tiếng đồ gốm rơi xuống đất vỡ vụn, Thượng Quan Dũng quay lại, liền thấy An Thái Sư đứng sau lưng hắn.
Lúc An Thái Sư chưa bước vào linh đường, Thượng Quan Dũng cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của vị nhạc phụ này. Có vài lời chàng không lo bị An Thái Sư nghe được, chuyện của An Cẩm Tú ở am ni cô An thị, chủ nhân của am ni cô sao có thể không biết? “Thái sư!” Thượng Quan Dũng hành lễ với An Thái Sư, sau đó bước ra khỏi linh đường.
An Thái Sư đứng trong linh đường, nhìn Thượng Quan Dũng đi ngang qua người, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thượng Quan Dũng dừng chân, nói: “Ta muốn đi tới am ni cô của nhà Thái sư.”
Ba ngày trôi qua, An Thái Sư đã già thêm mấy chục tuổi, trên mặt lộ ra vẻ tiêu điều, cười: “Ngươi muốn chết”, hắn nói với Thượng Quan Dũng: “Ngươi muốn nàng ta cùng chết chung sao?”
Thượng Quan Dũng nhìn nhạc phụ của mình, nói: “Ta sẽ tận lực cứu nàng!”
“Nếu nàng ta căn bản không muốn gặp lại ngươi thì sao?” An Thái Sư hỏi Thượng Quan Dũng: “Ngươi sẽ làm gì? Giết nàng ta?”
“Nàng là một nữ nhân tốt”, Thượng Quan Dũng nói xong lời này, liền cất bước rời đi, bỏ lại một mình An Thái Sư, đặc thù của người luyện võ, là một bóng dáng cường tráng.
Lời nói của An Cẩm Tú trong rừng trúc am ni cô, mỗi câu An Thái Sư đều nhớ rõ, sau khi nhìn Thượng Quan Dũng đi xa, An Thái Sư nhắm mắt lại, để cho Thượng Quan Dũng giết An Cẩm Tú cũng tốt, như vậy trên đời này liền đỡ đi một tai họa. Quay đầu nhìn quanh linh đường không có một bóng người, An Thái Sư bước chân xiêu vẹo mà rời đi.
Thượng Quan Dũng biết chuyện của An Cẩm Tú, vậy thành Kinh đô này, còn có bao nhiêu người như hắn biết chuyện đáng xấu hổ này của An gia? Hạ chỉ, ban đại tang sự, việc này xem ra chỉ là diễn trò dối mình dối người! An Thái Sư muốn khóc rồi lại muốn cười, thành Kinh đô có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng cung, Hoàng đế, Thái tử, Hoàng tử, Hoàng thất tông thân, quan lớn quan nhỏ… như vậy, ai có thể giấu kín như bưng những chuyện xấu chứ? Khi còn bé đọc sách, An Thái Sư hay chê cười hành động “bịt tai trộm chuông” là ngu không ai bằng, giờ thì sao? Hắn già… già rồi, nhưng cũng đang làm cái việc “bịt tai trộm chuông” đó thôi.
Buổi tối, An Cẩm Tú sau khi ăn qua loa xong, liền dắt theo Tử Uyên đi dạo trong rừng trúc. Tử Uyên nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt lạnh như băng của An Cẩm Tú, liền không dám. Tới thạch đình, An Cẩm Tú dừng lại, hỏi Tử Uyên: “Ngươi nói xem thánh thượng hôm nay có đến không?”
Tử Uyên trả lời: “Không biết nữa, tiểu thư, người nhớ tới hắn sao?”
“Đương nhiên không nhớ”, An Cẩm Tú nói: “Ta chỉ là muốn hắn đến, ta phải làm sao bây giờ.”
Tử Uyên chạy tới trước mặt An Cẩm Tú, nói: “Tiểu thư, hay là chúng ta chạy đi, ta xem ra ở đây không có ai cả.”
An Cẩm Tú vào trong thạch đình, ngồi xuống, nhìn Tử Uyên, thở dài: “Ngươi xem những thái giám cung nữ ở đây là trò đùa ư?”
“Nhưng bọn họ cũng đâu có đi theo chúng ta”, Tử Uyên bị An Cẩm Tú nhắc như vậy, cảm thấy oan ức: “Hôm nay ta chủ trương ra ngoài nhìn các nàng, cũng không thấy có ai quản các nàng.”
“Các nàng phải đi hay muốn ở cũng không có ai hỏi”, An Cẩm Tú kéo Tử Uyên ngồi xuống, không để nàng cứ đi tới đi lui trước mặt, “Chúng ra chắc chắn không ra được.”
Tử Uyên ngồi xuống đối diện An Cẩm Tú: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tiến cung không được, đi cũng không xong, tiểu thư, thánh thượng không phải là muốn để chúng ta ở lại nơi này cả đời đó chứ?”
Đây dien.dan.lequydon là chỗ của An gia, cho dù An Cẩm Tú xuất gia cũng sẽ không chọn nơi này, liếc mắt nhìn Tử Uyên một cái, An Cẩm Tú nói: “Ta sai ngươi đi thăm dò cái hầm kia, ngươi đã đi chưa?”
Tử Uyên nói: “Ta đã hỏi chủ trì rồi, tiểu thư nói cái hầm đó trước kia là nơi để cải bắc thảo trong am ni cô, nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi.”
“Sao lại không cần?”
“Am ni cô có tiền, chủ trì nói bây giờ dùng ngày nào thì đi chợ ngày đó”, Tử Uyên nói tới đây thì bĩu môi: “Là lão thái quân khiến cho cuộc sống của các nàng ngày càng tốt.”
“Chúng ta đi xem thử”, An Cẩm Tú đột nhiên đứng dậy nói.
“Đi xem cái hầm đó ư? Tại sao?” Tử Uyên cũng vội đứng lên: “Phật đường bên đó cũng không có ai.”
“Sao lại tại sao?”
Tử Uyên tiến tới sát mặt An Cẩm Tú, thần thần bí bí nói: “Bên đó không phải là dựa vào núi sao? Nghe nói dã thú trên núi đó hay chạy vào.”
“Đã có tường che chắn, sao có dã thú được?” An Cẩm Tú lắc đầu không tin.
“Là chủ trì nói đó”, Tử Uyên tiếp: “Nói là cái năm mà còn dùng cái hầm kia, có một tiểu ni cô qua đó lấy rau, liền bị sói hoang tha lên trên núi!”
“Chuyện đó ngươi cũng tin?” An Cẩm Tú thật nghi ngờ nha đầu ngốc này, người khác nói cái gì cũng tin, đưa theo nàng ta tiến cung, rốt cuộc có thể giúp nàng được bao nhiêu?
Tử Uyên đã nói điều mình biết rồi, mà An Cẩm Tú không tin, nàng cũng chẳng có cách nào, đành đi sau lưng An Cẩm Tú: “Tiểu thư, giờ người muốn đi đâu?”
“Ta không đến hầm, qua bên kia xem thử”, An Cẩm Tú định phương hướng rồi đi vài bước, sau đó dừng lại hỏi Tử Uyên: “Ta không đi nhầm đường chứ?”
Tử Uyên đi tới trước An Cẩm Tú, nói: “Để ta dẫn đường. Tiểu thư, người cũng không đến nơi này được mấy lần, vậy mà có thể nhớ rõ ở đây có cái hầm.”
An Cẩm Tú đương nhiên là nhớ rõ cái hầm này, một đời trước sau khi nàng bị Bạch Thừa Trạch vứt bỏ, chính là ở trong cái hầm này rất nhiều ngày. Tòa am ni cô An gia này thờ bái vị Bồ Tát nào, An Cẩm Tú không rõ lắm, nhưng đối với cái hầm được đào sát núi này, ấn tượng khắc sâu.
“Tiểu thư?” Tử Uyên thấy dáng vẻ An Cẩm Tú như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, liền kéo tay áo An Cẩm Tú, “Người lại nghĩ cái gì?”
An Cẩm Tú định thần lại, lúc này nàng và Tử Uyên đã đi ra khỏi rừng trúc, “Ra khỏi rừng trúc thì đừng nói nhiều”, An Cẩm Tú dặn Tử Uyên: “Khắp nơi đều là tai mắt, cẩn thận một chút.”
Tử Uyên vội vàng nhìn quanh, không có một bóng người.
“Đi thôi!” An Cẩm Tú nói: “Không phải ta đã nói với người tai vách mạch rừng sao? Ngươi cứ như vậy mà cùng ta vào cung, còn không bị người hại chết?”
Tử Uyên rùng mình một cái, lập tức bặm miệng lại.
Thời điểm chủ tớ hai người đi đến hầm của am ni cô, Cát Lợi mang theo bốn, năm tiểu thái giám đuổi theo, chạy thẳng tới trước mặt An Cẩm Tú nói: “Phu nhân, cuối cùng cũng đã tìm được người.”
Trên mặt An Cẩm Tú lộ ra vài nét khờ khạo, hỏi: “Cát tổng quản, xảy ra chuyện gì?”
“Một thị vệ canh giữ am ni cô bị người ta đánh”, Cát Lợi nói: “Nô tài chính là sợ phu nhân xảy ra chuyện, nên vội vàng lại đây nhìn xem.”
“Bị người ta đánh?” An Cẩm Tú vội hỏi: “Vậy hắn bị thương có nặng không?”
Cát Lợi vừa nghe An Cẩm Tú hỏi xong, suýt nữa ngã ngửa, nữ nhân này thật khờ đến vậy. Giờ còn quan tâm tên thị vệ kia bị thương nặng hay nhẹ sao? Người có chút đầu óc, chẳng phải sẽ hỏi người nào đã đả thương thị vệ để tiến vào am ni cô, người này tiến vào am ni cô để làm gì sao?
“Rất nặng sao?” An Cẩm Tú vẫn hỏi Cát Lợi, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt, giọng nói yếu ớt, khiến cho người nghe liền biết, đây là một người hiền lành ngây ngốc.
Cát Lợi hít sâu một hơi, nói với An Cẩm Tú: “Thị vệ kia bị thương không nặng, phu nhân không cần bận tâm.”
An Cẩm Tú vỗ vỗ lên ngực mình: “Không sao là tốt rồi.”
“Vậy phu nhân cứ ở đây tản bộ tiếp đi”, Cát Lợi mang theo người rời đi.
“Tiểu thư?” Tử Uyên muốn hỏi An Cẩm Tú.
“Không có việc gì”, An Cẩm Tú xoay người vẫn hướng phía hầm mà đi.
Ai đã bí mật đả thương thị vệ? An Cẩm Tú và Cát Lợi đều suy đoán như nhau, có lẽ vị nương nương nào đó trong cung đã không đủ nhẫn nại mà ra tay.
Danh sách chương