Edit: Um-um

An Cẩm Tú không thể đi tìm Quan Dũng, Hướng Viễn Thanh cũng không thể tự làm quá khó coi. Hai người đều mang đầy tâm sự mà vào nhà. An Cẩm Tú nghĩ, bên người mình chỉ có Tử Uyên đúng là không đủ dùng, Hướng thái y nghĩ, An Cẩm Tú này có phải là hồ đồ thật không đây? Thượng Quan Dũng đứng ở am ni cô cách rừng không xa. Thế Tông được bao bọc trong vòng vây của đám đại nội thị vệ, phóng ngựa lướt qua hắn. Thượng Quan Dũng đánh một quyền lên thân cây bên cạnh. Một quyền dùng toàn lực có thể đánh nát đầu địch nhân, gãy xương sống. Cây hoè già sau khi bị Thượng Quan Dũng đánh trúng một quyền, cành lá lay động hỗn loạn, nếu không phải Thượng Quan Dũng nương tay, thân cây hai người ôm mới hết có thể bị Thượng Quan Dũng đánh gãy làm hai. 

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Thượng Quan Dũng tưởng rằng mình kinh động trạm gác ngầm bên ngoài am ni cô, quay người thì đao đã tuốt ra khỏi vỏ, mũi dao chỉ thẳng vào yết hầu người đối diện. 

“Tướng quân, ta đây.” Người tới vội đứng bất động, mau chóng hô lên. 

Trong rừng đang bao phủ bởi bóng tối nhưng Thượng Quan Dũng vẫn dựa vào âm thanh phát ra mà đoán được đây là tử sĩ tên Viên Nghĩa. 

“Phu nhân đang ở am ni cô?” Sau khi Thượng Quan Dũng hạ dao xuống, Viên Nghĩa liền hỏi. 

Thượng Quan Dũng “Ừ” một tiếng.

“Quả đúng là phu nhân không chết!” Trong giọng điệu của Viên Nghĩa có tia vui sướng, An Cẩm Tú có ân cứu mạng huynh đệ họ, tin này đối với Viên Nghĩa đúng là không còn gì có thể tốt hơn. 

“Ngươi tới đây một mình?” Thượng Quan Dũng hỏi Viên Nghĩa. 

Đầu tiên Viên Nghĩa gật đầu, sau nghĩ lại ở đây không có chút ánh sáng, Thượng Quan Dũng không thấy được động tác của hắn, vội mở miệng: “Viên Uy bồi thiếu gia, ta đến đây xem tướng quân có cần hỗ trợ gì không.”

“Ngươi đã vào am ni cô?”

“Sau khi ta thấy tướng quân vào, ta cũng định vào theo nhưng khi tướng quân đả thương tên thị vệ kia, bên tường viện lại xuất hiện thêm không ít thị vị nên ta không đi theo.”

“Nơi này có trạm gác ngầm.” Thượng Quan Dũng nói với Viên Nghĩa: “Ngươi thấy sao?”

“Trạm gác ngầm mới được bố trí lại, nhân số ít nhất gấp hai lần so với lúc tướng quân tiến vào am ni cô.”

Thượng Quan Dũng mắng thầm trong bụng. 

“Nếu tướng quân muốn mang phu nhân rời đi, theo ta thấy là không thể.” D.i.e.n.d.a.n.lqd Viên Nghĩa rất bình tĩnh nói với Thượng Quan Dũng. “Trạm canh gác phía trước đã gia tăng cung tiễn thủ, tướng quân có thể rút lui an toàn nhưng phu nhân không có võ công, nàng không thể rời đi được.”

Thượng Quan Dũng nhìn tường viện am ni cô, tường viện này kém hơn tường thành trì nhưng hiện giờ hắn cũng không thể xâm nhập, cũng không thể phá được tường vây bốn phía. “Ngươi và Viên Uy cũng không có cách nào mang nàng rời đi sao?” Thượng Quan Dũng hỏi Viên Nghĩa. 

Viên Nghĩa đến gần Thượng Quan Dũng, thì thầm: “Canh gác ở đây đều là đại nội thị vệ, chúng ta giết chết người này thì lại có người khác xông lên, nhất định sẽ kinh động hoàng gia và quan phủ. Sau khi tướng quân dẫn phu nhân ra thì làm sao rời khỏi được kinh thành?”

“Ngươi nói không sai, chúng ta không có cách nào rời khỏi kinh đô.”

“Sau lưng am ni cô là núi rừng, thật ra có thể tạm thời trốn được, nhưng nếu quan phủ lục soát núi…”

Viên Nghĩa chưa dứt lời đã bị Thượng Quan Dũng kéo về sau mấy bước, “Có người đến đây!” Thượng Quan Dũng nhỏ giọng nói với Viên Nghĩa. 

Viên Nghĩa âm thầm lắp bắp kinh hãi, thính giác của một tử sĩ như hắn mà cái gì cũng không nghe thấy, người này đã nghe được tiếng bước chân?

Hai người đợi trong rừng một lát, một đội kỵ binh chạy xuyên qua cánh rừng, một mạch chạy về phía am ni cô. 

“Ngự lâm quân.” Viên Nghĩa nói nhỏ với Thượng Quan Dũng. 

Thượng Quan Dũng nghiến răng, bây giờ ngự lâm quân đến đây, hắn lại càng không có khả năng mang An Cẩm Tú rời khỏi am ni cô. 

“Hai người các ngươi qua bên kia, mấy người này đi phía tây! Đội các người đi…”

Không lâu sau, am ni cô truyền đến âm thanh quan tướng Ngự lâm quân bố trí phòng ốc. Thượng Quan Dũng và Viên Nghĩa cẩn thận nghe người này phân phòng, muốn tìm hiểu sai lầm của quan tướng này, nhưng thật khiến hai người thất vọng, viên tướng này trong tay có đủ nhân thủ, đội Ngự lâm quân dưới tay viên tướng an bài đã đem am ni cô vây quanh chật như nêm cối. 

“Ít nhất ba trăm người.” Viên Nghĩa nói với Thượng Quan Dũng. 

Thượng Quan Dũng quay người đi về phía sâu trong rừng, ngực phun ra một búng máu, có thứ gì khiến sức lực toàn thân của hắn biến mất, bên tai chỉ vang vọng câu nói của An Cẩm Tú, nếu chàng chết ta sẽ đi hoàng tuyền tìm chàng. Chính câu nói này giúp Thượng Quan Dũng mạnh mẽ bước từng bước về phía trước, hắn không thể chết, nếu hắn chết, An Cẩm Tú phải làm thế nào bây giờ? 

Viên Nghĩa đuổi theo phía sau Quan Dũng, hắn chưa thấy An Cẩm Tú nhưng nhìn sắc mặt như tro tàn của Thượng Quan Dũng, ngẫm lại am ni cô toàn đại nội thị vệ, lại là Ngự lâm quân, chưa kể thánh thượng đích thân tới, có một số việc không khó để hiểu nhưng Viên Nghĩa không muốn tin vào suy nghĩ của bản thân mình. 

Càng đi vào sâu trong rừng, đường càng trở nên gập ghền, đến khi Thượng Quan Dũng dừng lại, trước mặt hai người xuất hiện một dòng suối nhỏ. Đây là dòng suối từ trên núi chảy xuống, mấy hôm nay ở kinh thành mưa rơi không ngừng, dòng suối nhỏ có dòng nước chảy xiết, nghiễm nhiên đã có hình dáng của một dòng sông nhỏ. 

Thượng Quan Dũng ngồi trước khe nước, vốc một vốc nước lên rửa mặt, sau đó ngồi trên lớp bùn bên dòng suối. 

Viên Nghĩa đứng phía sau Thượng Quan Dũng, vừa bồi Thượng Quan Dũng ngâm nước vừa quan sát bốn phía. Tuy nơi này sâu trong rừng nhưng Viên Nghĩa vẫn sợ họ bị phát hiện. 

“Ngươi về đi.” Sau khi ngồi yên thật lâu, Thượng Quan Dũng nói với Viên Nghĩa. 

“Tướng quân ngồi đây cũng vô ích.” Viên Nghĩa khuyên Thượng Quan Dũng: “Không bằng về cùng thiếu gia thương lượng, sau đó tìm cách.”

“Bàn với Nguyên Chí?”

“Phu nhân là thân tỷ của thiếu gia.” Viên Nghĩa nói: “Tướng quân không nên gạt thiếu gia việc của phu nhân.”

Thượng Quan Dũng vẫn trầm ngâm không nói thật lâu, nhìn theo hướng đông của dòng suối đến ngớ ngẩn. d.d.lequydon.u.m.u.m Hắn là thần tử, từ khi còn là một tiểu tử không biết gì phụ thân đã nói với hắn, đại trượng phu một đời làm người phải trung quân ái quốc. Hắn luôn tuân thủ nhưng bây giờ người đoạt mất thê tử lại chính là quân của hắn, hắn phải làm sao đây?

Viên Nghĩa thấy Thượng Quan Dũng như vậy, không khuyên tiếp nữa. Chưa từng trải qua sự việc, Viên Nghĩa cũng không biết phải khuyên thế nào. 

Mãi đến hừng đông, mưa chỉ còn rơi lất phất, sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân. Thượng Quan Dũng và Viên Nghĩa cùng quay đầu lại nhìn, thấy Viên Uy đi đằng trước, An Nguyên Chí theo sau, hai người chạy vội chạy vàng đến chỗ bọn họ. 

“Ai ở am ni cô?” An Nguyên Chí chưa đến trước mặt Thượng Quan Dũng đã mở miệng hỏi: “Tỷ phu sao lại đến nơi này?”

Viên Nghĩa lui lại vài bước, khiến An Nguyên Chí chạy vọt tới đối diện Thượng Quan Dũng, hắn lắc đầu với Viên Uy, Viên Uy thấy Viên Nghĩa lắc đầu liền dừng chân lại. 

Thượng Quan Dũng đứng đậy, sau một hồi do dự nói với An Nguyên Chí: “Tỷ của để ở am ni cô.”

“Cái gì?” Mắt An Nguyên Chí trừng to. 

“Hôm qua ta thấy tỷ tỷ của đệ.” Thượng Quan Dũng nói: “Nàng ở chung với Tử Uyên.”

“Tỷ của đệ không chết?!” Đầu tiên An Nguyên Chí cười vui vẻ, nhưng sau lại trầm mặt: “Sao tỷ lại ở am ni cô? Đệ thấy bên ngoài am ni cô có Ngự lâm quân canh gác, Ngự lâm quân của hoàng gia sao lại gác ngoài am ni cô của An Thị?”

Thượng Quan Dũng hỏi lại An Nguyên Chí: “Đệ sao lại đến đây?”

“Viên Nghĩa đi cả đêm không về, tất nhiên là đệ phải đi tìm.” Ddlqd.um.um An Nguyên Chí nói: “Đệ đi tìm cả An phủ nữa.”

Lúc này Viên Nghĩa mới mở miệng: “Thiếu gia người lại đi An phủ?”

“Đi” Vẻ mặt An Nguyên Chí tàn nhẫn: “Nếu họ coi thường ngươi, ta sẽ xử lý.”

Viên Uy lên tiếng: “Ta thấy ngươi lưu lại dấu hiệu trên đường nên dẫn thiếu gia tìm đến đây.”

An Nguyên Chí vẫn nhìn chằm chằm Thượng Quan Dũng: “Chuyện của tỷ đệ là như thế nào?”

Thượng Quan Dũng lắc đầu: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta không biết, ta chỉ biết nàng đangbị nhốt ở am ni cô.”

“Nhốt trong am?” An Nguyên Chí nói: “Người nào làm?”

Thượng Quan Dũng vẫn nói: “Tạm thời bây giờ ta chưa rõ.”

An Nguyên Chí bước tới bước lui: “Tỷ tỷ không chết vậy cái linh đường kia là của ai? Am ni cô thế nào lại có Ngự lâm quân gác? Phụ thân đệ sao?” An Nguyên Chí nói đến đây, bỗng dừng bước: “Đệ phải đi tìm lão.”

“Nguyên Chí!” Thượng Quan Dũng gọi An Nguyên Chí lại: “Sự việc chưa rõ ràng, đệ tìm ai cũng vô ích.”

“Không tìm lão làm sao chúng ta biết được chứ?” An Nguyên Chí nói. 

Lúc này Viên Uy nói: “Thái sư có thể sai khiến Ngự lâm quân sao?”

An Nguyên Chí giật mình, mới nhớ đến cho dù phụ thân hắn là thái sư cũng không thể điều động được Ngự lâm quân. 

“Tối nay ta sẽ đi gặp nàng.” Thượng Quan Dũng nói: “Hôm qua chúng ta còn chưa nói được mấy câu.”

An Nguyên Chí lập tức hỏi: “Đêm qua am ni cô đã xảy ra chuyện gì? Tỷ phu gặp được tỷ của đệ sao không dẫn tỷ rời đi?”

“Có Ngự lâm quân.” Viên Nghĩa thấy Thượng Quan Dũng cứng họng không trả lời được, liền nói với An Nguyên Chí: “Tướng quân có muốn mang phu nhân ra ngoài cũng không thể được.”

“Hay là tối nay đệ đi với tỷ phủ.” An Nguyên Chí nói: “Biết đâu có hai người chúng ta có thể cứu tỷ tỷ ra thì sao?”

Thượng Quan Dũng thở dài. 

Viên Nghĩa nói: “Thiếu gia, am ni cô còn có đại nội thị vệ, cho dù người đi vào cũng chưa chắc gặp được phu nhân.”

An Nguyên Chí ngốc, am ni cô ngoài có Ngự lâm quân, trong có đại nội thị vệ, tỷ tỷ của hắn trở thành khâm phạm triều đình khi nào? D.d.lequydon.u.m.u.m Không đúng, khâm phạm triều đình phải trực tiếp giam vào thiên lao, sao phải cần đại nội thị vệ và Ngự lâm quân trông coi?

“Các người về trước.” Thượng Quan Dũng nói với ba người An Nguyên Chí: “Đợi đến khi ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chúng ta sẽ thương lượng.”

An Nguyên Chí không phải đồ ngốc, sau khi suy ngẫm, hỏi Thượng Quan Dũng: “Huynh nói huynh vì nước mà đắc tội người ta, người huynh đắc tội là người của hoàng thất đúng không? Hay người huynh đắc tội chính là thánh thượng?”

Thượng Quan Dũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Hắn không thể nói với An Nguyên Chí, hắn không chỉ đắc tội Hoàng hậu và Thái tử mà còn có mối thù đoạt thế với Hoàng đế. “Nguyên Chí, đệ cứ về trước chờ tin của ta.” Thượng Quan Dũng chỉ có thể nói với An Nguyên Chí: “Việc ta biết, chắc chắc sẽ không giấu đệ.”

An Nguyên Chí gấp gáp đến hai mắt đỏ bừng. Việc này khiến hắn thương tâm khổ sở, tự trách đến hận chết mình, di3nd@nl3quyd0n bây giờ lại làm hắn như lọt vào sương mù mờ mịt, nghĩ không rõ thì Thượng Quan Dũng sẽ nói với hắn chuyện gì đã xảy ra, nào ngờ người này lại không nói.

Viên Nghĩa bước tới khuyên An Nguyên Chí đi: “Thiếu gia, chúng ta nên về trước, đợi sau khi tướng quân gặp được phu nhân, chúng ta sẽ thương lượng tiếp theo sẽ làm gì được không?”

An Nguyên Chí nói: “Tỷ của đệ đúng là ở am ni cô?”

Thượng Quan Dũng và Viên Nghĩa đều gật đầu. 

An Nguyên Chí liền nói: “Chúng ta liền phóng hoả, nhân lúc am ni cô rối loạn đem cứu tỷ của đệ ra ngoài.”

Viên Nghĩa nói: “Nếu làm phỏng phu nhân thì thế nào?”

“Muốn cứu người từ tay Ngự lâm quân thì phải đánh cuộc một phen.” An Nguyên Chí nói: “Đám người kia có thể phóng hoả thiêu hẻm cũ Thành nam, vì sao chúng ta không thể phóng hoả thiêu am ni cô?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện