Edit: Ớt Hiểm

Thượng Quan Dũng vào khu rừng núi sau lưng am ni cô, đứng trên núi nhìn xuống am ni cô cả nửa ngày, An Cẩm Tú ở chỗ tiểu viện kia, ngọn đèn hiu hắt, trái tim của Thượng Quan Dũng kích động trong bóng đêm. Nghĩ ngợi một chút, nếu ngõ hẻm thành Nam kia còn nhà cửa, chàng theo quân chiến thắng trở về, thê nhi đệ muội đều ở đó, ngọn đèn trong nhà đại thể cũng sẽ làm tâm chàng trở nên mềm mại thế này.

Trong đầu vừa mới có chút ảo tưởng, bỗng trước mắt lại hiện lên hình ảnh phế tích của Thượng Quan gia sau hỏa hoạn, Thượng Quan Dũng nắm chặt tay, xoáy người đi vào khu rừng tối tăm.

An phủ bố trí một linh đường nhỏ mới, Phùng di nương nhìn thấy An Nguyên Chí, ngọn đèn trước linh án lập lòe không ngừng, khiến cho vẻ mặt của An Nguyên Chí quỳ trước linh án cũng sáng tối vô định. Trong ấn tượng của Phùng di nương, An Nguyên Chí cùng lắm chỉ là trầm mặc ít lời, nhưng lúc này nhìn An Nguyên Chí, Phùng di nương không hiểu sao cảm giác của bà chính là sợ hãi.

“Phùng di nương”, An Nguyên Chí gạt gạt tim đèn, mở miệng hỏi Phùng di nương: “Người nói di nương của ta hôm đó đi ra ngoài, là cùng với Tần thị đi am gia?”

“Đúng vậy”, Phùng di nương trả lời: “Hôm đó lúc đi am gia, nương ngươi còn rất vui vẻ, không ngờ rằng sau khi hồi phủ thì lại nhảy giếng.”

An Nguyên Chí nói: “Hôm đó Thái tử phi cũng đi am gia?”

An Nguyên Chí gọi Tần thị cùng An Cẩm Nhan không có kính ngữ, Phùng di nương tính nhắc nhở hắn, nhưng bị bộ dáng âm trầm của hắn dọa sợ đến không dám mở miệng. Huống hồ An Nguyên Chí còn là thiếu gia thứ xuất trong phủ, cũng chưa tới lượt di nương như bà dạy dỗ, Phùng di nương nghĩ vậy, liền nói nhỏ với An Nguyên Chí: “Ngũ thiếu gia, nương ngươi tốt xấu gì cũng sinh được ngươi, có nhi tử lo ma chay cho bà cũng coi như là chuyện tốt, ngươi đừng nên náo loạn nữa, tốt nhất là phát tang cho nương ngươi, cũng xem như để nương ngươi yên tâm mà ra đi.”

An Nguyên Chí giương mắt nhìn chằm chằm Phùng di nương, bà ta không có con cái, sau này nếu chết đi, An phủ ngay cả linh đường cũng sẽ không bố trí cho bà, so với mẫu thân hắn, nữ nhân này còn đáng thương hơn nhiều. “Mẹ nó!” An Nguyên Chí đột nhiên chửi thề một câu, Phùng di nương cô dụng nhưng có thể sống đến già, còn nương hắn thì sao? “Ngũ thiếu gia?” Phùng di nương nghe thấy An Nguyên Chí mắng, lo hắn lại gây sự, vội khuyên nhủ: “Để cho nương ngươi an an ổn ổn đi đầu thai đi.”

An Nguyên Chí đưa tay lau linh vị của Tú di nương một cái, sau đó nói với Phùng di nương: “Nương ta sinh thời vẫn luôn được Phùng di nương chiếu cố, ta mặc kệ sau này thế nào, cũng sẽ không bỏ mặc Phùng di nương.”

Phùng di nương xua xua tay, “Ta cùng nương cùng nhau ở trong viện nhiều năm như vậy, chiếu cố nhau là điều đương nhiên, chỉ tiếc là muội muội này của ta đi vội quá.”

An Nguyên Chí đặt linh vị Tú di nương xuống, nói: “Ta tới chỗ của tỷ tỷ xem một chút, ở đây làm phiền Phùng di nương.”

“Ngũ thiếu gia”, lúc An Nguyên Chí nói câu này với Phùng di nương, bà mới cảm giác rằng An Nguyên Chí ở trước mặt vẫn là thiếu niên mà bà đã nhìn hắn lớn lên, Phùng di nương bèn đánh bạo hỏi: “Ngươi sau này có dự tính gì?”

“Tòng quân”, An Nguyên Chí nói xong hai chữ này thì liền bước ra ngoài.

“Tòng quân”, Phùng di nương xoay người nhìn linh vị của Tú di nương, nhỏ giọng nói: “A Tú à, đứa con trai này của ngươi xem ra là quyết tâm rời bỏ phủ này. Trong quân đều là liều mạng, A tú người cùng nhị tiểu thư ở linh thiêng thì nhớ phù hộ hắn.” 

Ban đêm, ngoài linh đường thì có tiếng côn trùng, trong linh đường thì chỉ có tiếng Phùng di nương lầm bà lầm bầm, từ vị hảo tỷ muội ở trong quan tài mà nghĩ tới mình, sinh cho Thái sư một nam một nữ mà còn có kết cục như vậy, bà không có con cái thì sẽ ra sao? Phùng di nương bước tới giữa linh đường, nghẹn ngào nỉ non mà khóc, hôm nay bà khóc cho Tú di nương, ngày sau ai sẽ khóc cho bà?

An Nguyên Chí đi ở hành lang trên hồ nước An phủ, sự việc xảy ra sau khi hắn rời Thành Kinh đô, giờ này hắn liền xâu chuỗi lại một chút. Ngay từ đầu An Nguyên Chí không tin mẫu thân sẽ nhảy giếng tự vẫn, An Cẩm Tú bị mẫu tử Tần thị bày mưu đưa lên long sàng, mẫu thân Tú di nương ở am ni cô nhất định đã biết việc này, sau khi về phủ, không những truyền ra tin “An Cẩm Tú đã chết”, mà còn giết Tú di nương để diệt khẩu, cũng như bọ hạ nhân hôm đó đi theo Tần thị đến am ni cô, ngay đêm liền bị bức tử.

Tần thị, An Nguyên Chí, An Nguyên Chí lẩm nhẩm hai cái trên này trong đầu, một ngày nào đó hắn sẽ làm cho hai nữ nhân này sống không bằng chết, bằng không An Nguyên Chí này một đời cũng không được an bình.

Có tiếng cười tron trẻo của nữa nhân từ lục đình ở giữa hồ vang đến hanh lang này.

An Nguyên Chí dừng bước, đứng ở hanh lang nhìn ra đình ở giữa hồ.

Những người thợ đào ra hồ sâu ở hậu viện An thị, chiếm ít nhất là hai mẫu, khắp nơi trồng hoa sen, tới giữa mùa hè cả một hồ sen nở rộ, lúc này phong cảnh ở đây đẹp nhất An phủ. Bây giờ, lá sen trong hồ đã to ra, ánh sáng ở hanh làng chiếu rọi xuống, một cánh đồng sen, ánh mắt An Nguyên Chí nhìn đến đâu cũng đều là một màu lá sen xanh biếc.

Đình ở giữa hồ có bày tiệc rượu, tiếng hát của ca nữ đánh đàn thanh xướng trong veo, “Phong cấp đào hoa dã tự sầu, điểm điểm phi hồng vũ”*, chỉ có một câu này hát đi hát lại.

*Đây là hai câu trong bài thơ Bốc Toán Tử của Tống Xuân, dịch nghĩa: “Gió cuốn hoa đào cũng ủ sầu, rơi như mưa sướt mướt”

An Nguyên Chí đứng ở hành lang cười lạnh, trong phủ có hai cái linh đường, mẫu thân hắn chưa quá thất, vậy mà đám công tử con vợ cả trong phủ đã cùng nữ nhân ở đình giữa hồ thưởng rượu hát ca, quá tùy tiện phóng khoáng. Cũng đúng, người chết bất quá chỉ là một di nương, chẳng có quan hệ gì với bọn họ, An Nguyên Chí xoay người đi tiếp về phía trước.

Quẹo vào chỗ ngoặt ở hanh lang, An Nguyên Chí đụng trúng đại công tử An Nguyên Văn. “Đây không phải ngũ đệ sao?” An Nguyên Tín sau lưng An Nguyên Văn sau khi nhận ra người trước mặt là An Nguyên Chí, liền mở miệng nói: “Ngươi đi đâu đây?”

An Nguyên Chí không thèm nhìn hai người này, muốn tránh sang bên cạnh họ mà đi tiếp.

“Hôm nay ngoan như một con mèo nhỉ”, An Nguyên Tín trước giờ quan hệ không tốt với An Nguyên Chí, thấy An Nguyên Chí muốn đi, liền chặn đường, nói: “Không phải ngươi muốn giết đại ca sao? An Nguyên Chí, hay là ngươi muốn giết hết những người chúng ta?”

“Được rồi”, An Nguyên Văn thấy An Nguyên Chí đang nổi nóng, An Nguyên Chí đã từng náo loạn ở linh đường, khiến hắn mất hết mặt mũi, hơn hết lúc này nghĩ đến Thượng Quan Dũng trong phủ, lại không muốn An Nguyên Chí tiếp tục làm ầm ĩ, kéo An Nguyên Tín lại, nói: “Chúng ta đi vào đình thôi.”

An Nguyên Tín nhìn thẳng mặt An Nguyên Chí mà nói: “Hôm nay là sinh thần của Nhị ca, nhưng bọn ta chỉ có thể ở đình giữa hồ bày một bàn rượu mừng sinh thần cho Nhị ca, tiểu nương kia chết cũng không biết chọn ngày, lại làm huynh đệ chúng ta mất hứng!”

“Nguyên Tín!” An Nguyên Văn kéo An Nguyên Tín đi, “Đệ đừng chọc giận hắn nữa!”

“Đệ biết hắn hiện giờ cũng chỉ là một con chó điên”, An Nguyên Tín vẫn không chịu buông tha An Nguyên Chí: “Cùng lắm lúc trông có vẻ hết điên, An Nguyên Chí, nhưng cuối cùng ngươi cũng là một con chó điên không phải sao?”

“Cút!” An Nguyên Chí mở miệng nói.

“Ngươi bảo ai cút?” An Nguyên Tín liền duỗi tay đẩy An Nguyên Chí, nói như đùa: “Ngươi nghĩ rằng ta là ca ca, nên sẽ nhường ngươi?”

“Ta nhắc lại, cút!” An Nguyên Chí rít qua kẽ răng.

An Nguyên Chí xếp thứ năm trong nhà, nhưng thân thể lại cao hơn hàng đệ tam An Nguyên Tín, lại là người luyện võ, sau khi An Nguyên Tín dùng lực xô mạnh An Nguyên Chí, không những không làm ngã An Nguyên Chí, mà còn bị dội lại xém chút nữa ngã xuống đât.

“Đồ hèn hạ!” An Nguyên Tín không xô ngã được An Nguyên Chí, liền giơ tay tính đánh.

An Nguyên Chí trong chớp mắt đã bắt được cổ tay của An Nguyên Tín, vừa mới sử dụng năm phần sức lực, An Nguyên Tín đã la lên thảm thiết.

“An Nguyên Chí!” Tiếng hét của An Nguyên Tín nghe khiếp người, An Nguyên Văn nghe thấy tiếng la này thì cảm thấy như An Nguyên Chí đã bẻ gãy tay của của An Nguyên Tín, sau đó hét lớn tên của An Nguyên Chí thì liên ra lệnh cho gia đinh sau lưng: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Bắt lấy hắn!”

“Chỉ với các ngươi?” An Nguyên Chí buông An Nguyên Tín ra, đẩy hắn ngã xuống đất.

“Ngươi thật muốn bị đuổi ra khỏi gia môn?” An Nguyên Văn hỏi An Nguyên Chí.

An Nguyên Chí hừ một tiếng.

“Các ngươi có nghe ta nói gì không?” An Nguyên Van giận dữ quát với gia đinh hai bên.

Bảy tám tên gia đinh xông tới đánh An Nguyên Chí.

Hành lang này không lớn, chỉ đủ chỗ cho hai người cùng đi, An Nguyên Chí không thể thi triển quyền cước, hắn cũng không muốn đánh giết, bị bọn gia đinh dồn ép, cuối cùng đành phải đánh ra vài chiêu.

Lúc này, Nhị công tử cùng Tứ công tử An gia ở thạch đình cũng chạy tới, thấy An Nguyên Chí bị bọn gia đinh vây đánh thì cũng chỉ chắp tay sau lưng đứng nhìn.

“Tốt nhất là đánh chết hắn!” An Nguyên Tín được An Nguyên Văn đỡ dậy liền tức giận hét lên.

An Nguyên Chí không muốn giết người, mà cũng không muốn để mình bị thương, liền giơ chân đá tên gia đinh trước mặt một cái, phía ngoài hành lang là hồ nước, nên tên gia đinh liền bị An Nguyên Chí đá văng thẳng xuống hồ.

“Nghịch tử!” lúc An Thái Sư mang theo người chạy tới hành lang này, thì thấy ngay cảnh An Nguyên Chí đá gia đinh bay xuống nước, An Thái Sư lập tức tức giận đến tay chân lạnh lẽo, đến sau lưng An Nguyên Chí gầm lên một tiếng.

An Nguyên Chí nghe được tiếng An Thái Sư liền quay người lại.

An Thái Sư không để cho An Nguyên Chí kịp nói lời nào, liền giơ tay tát vào mặt An Nguyên Chí một cái thật mạnh, “Động thủ với huynh trưởng của mình, An Thư Giới ta không có đứa con ngỗ nghịch như ngươi! Đồ vô sỉ!”

An Nguyên Chí hứng trọn cái tát này, sau đó lùi về sau mấy bước.

Bọn gia đinh lúc này còn vây đánh An Nguyên Chí, thấy An Thái Sư tới thì không dám động thủ nữa, cùng lui về đứng sau lưng An Nguyên Văn và An Nguyên Tín.

An Thái Sư đánh tiếp một bạt tai, đánh đến mức tay mình phát đau, nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm tới chuyện này, chỉ là căm tức nhình An Nguyên Chí.

An Nguyên Chí phun ra một ngụm nước bọt có dính máu lên lên đất, lần này An Thái Sư dùng hết sức, đánh dập môi của An Nguyên Chí, máu của An Nguyên Chí theo khóe miệng mà chảy ra. “Đợi nương của ra xong thất đầu, ta liền đưa bà đi an tang, không cần người đuổi thì ta cũng đi”, An Nguyên Chí nói với phụ thân của mình: “Về sau, ta sống hay chết cũng không có chút liên quan gì đến gia đình này.”

“Đây là chính ngươi nói, không ai ép ngươi!” An Nguyên Tín giống như dợ An Nguyên Chí đổi ý, lập tức nói vào.

An Nguyên Chí liền nhìn An Thái Sư cười lạnh.

An Nguyên Chí cùng An Cẩm Tú dáng vẻ đều thừa hưởng từ mẫu thân của bọn họ, bị đôi mắt đầy âm lãnh của An Nguyên Chí nhìn chằm chằm, An Thái Sư bỗng nhớ tới An Cẩm Tú trong rừng trúc hôm đó. “Ngươi muốn làm gì?” An Thái Sư lớn tiếng hỏi tiểu nhi tử của mình: “Lão phu là phụ thân của ngươi.”

An Nguyên Chí lại phun một ngụm máu trong miệng xuống chân, xoay người đi lên linh đường.

“Còn chờ thất đầu cái gì?” An Nguyên Tín nói: “Chỉ là một tiểu thiếp của phụ thân thôi, giờ ngươi đem nương kia của ngươi đi, cũng không ai thèm quản!”

“Câm miệng! An Nguyên Tín ngươi cũng câm miệng cho ta!” An Thái Sư tức giận quát.

“Phụ thân”, An Nguyên Văn bước vài bước tới trước mặt An Thái Sư, ngạc nhiên khi thấy thân thể An Thái Sư run lên.

An Nguyên Chí rời khỏi hành lang, con đường phía trước không có đèn, trong bóng đêm, vẻ mặt An Nguyên Chí dữ tợn, lộ ra nét đẹp nhưng không mất đi khí khái hào hung. Hận thù như tâm ma, cũng là một loại chấp niệm, Tầm Dương An thị đối với An Nguyên Chí mười lăm tuổi mà nói, từ đây về sau chính là một mối hận khắc cốt ghi tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện