Ngày hôm sau. Mới sáng tinh mơ, An Nguyệt đã đến nhà cô.
Còn kéo theo một cái vali nặng trịch.
- " Chị An Mạt! "
An Mạt đang được Dì Thẩm giúp vệ sinh cá nhân. Nghe thấy tiếng gọi liền kêu Dì Thẩm đỡ mình ra ngoài.
- " An Nguyệt? "
- " Cô chủ! "
Vẫn theo thói quen, Ôn Thẩm cúi người xuống trước mặt An Nguyệt.
- " Em quyết định rồi, từ hôm nay sẽ sống ở đây với chị! "
- " Sống ở đây? "
An Mạt ngạc nhiên.
- " Sao đột nhiên lại đến đây sống? Ở nhà có chuyện gì à? "
Trong gia đình cô chỉ có cô với bố cô là chiến tranh lạnh. Lí do là vì cô tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Ban đầu bố mẹ cô không đồng tình chuyện này, còn nói cô là đứa ngốc. Bèn nhốt cô ở trong phòng không cho ra ngoài, cô tuyệt thực. Hai người họ vẫn không cho cô đi, cô quyết định leo cửa sổ ở phía sau mà bỏ trốn. Bố mẹ cô không biết chuyện này, đến khi cô làm hết thủ tục tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Hai người mới biết tin chạy đến nơi.
Nhưng lúc đó không kịp, cô đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khi cô tặng mắt xong. Mới nghe nói bố cô lên cơn đau tim.
Còn nghe nói. Bố cô không nhận cô là con gái nữa, quyết định cắt đứt quan hệ.
Cũng vì thế, ở lễ đính hôn. Bố cô không tới.
- " Nhà chúng ta có chuyện gì được chứ! "
An Nguyệt mệt mỏi nằm lên sofa, lấy mặt nạ ở trong vali ra đắp, đưa tay chỉ Ôn Thẩm, giở giọng ra lệnh:
- " Bà giúp tôi sắp xếp quần áo vào phòng! "
- " Vâng! "
Ôn Thẩm dìu cô ngồi xuống sofa, rón rén đi tới kéo vali của An Nguyệt vào phòng An Mạt.
- " Có phải em nên hỏi anh rể một câu hay không? "
Cô thì sao cũng được. Cô chỉ sợ Âu Dương Đằng sẽ cảm thấy không thoải mái.
- " Anh rể đồng ý rồi, em đến đây là để chăm sóc chị mà! "
- " Nhanh như vậy? "
- " Đúng! Anh ta dám không cho em vào đây sống sao? Muốn chết chắc! "
" King.... cong "
- " Giúp việc mau ra mở cửa! "
An Nguyệt nghe thấy tiếng bấm chuông, không ra mở cửa mà gọi Ôn Thẩm đang sắp xếp đồ cho cô ta ở trong phòng.
Ôn Thẩm nhanh chóng đã ra mở cửa.
Ôn Thẩm ôm bó Linh lan bước vào, An Nguyệt thấy hoa liền ngồi bật dậy lập tức lại giật lấy. Nghĩ rằng Âu Dương Đằng tặng mình, môi còn cong lên.
Nhưng đến khi đọc được tấm thiệp nhét trong bó hoa. An Nguyệt bất ngờ bật cười thành tiếng:
" 2 bó Linh lan tổng cộng là 286 USD, tiền lãi lại tăng thêm 50 tệ! Mạt Mạt, tôi nghĩ em không có khả năng trả. Hay là gán thân trả nợ đi! "
An Mạt giật mình.
Lại là Linh lan!
- " Âyda, An Mạt à An Mạt! Chị có nợ với ai nữa vậy? "
An Nguyệt ném bó Linh lan xuống bàn. Miệng không ngừng cảm thán:
- " Linh lan này đắt như vậy! Hay là chị gán thân đi! "
- " Chị cũng giỏi quá rồi đó! Suốt ngày ru rú trong nhà cũng câu dẫn được trai! An Mạt chị dạy em vài chiêu đi! "
- " An Nguyệt em đừng nói bừa, chị... Không biết! "
An Mạt cho dù có cố giải thích thì An Nguyệt cũng không tin. Có khi còn bóp méo sự thật! Nên vẫn là câu nói đó: cô " không biết "!
- " Chị có biết 286 USD quy ra được bao nhiêu tiền không? Câu dẫn được một anh chàng nhà giàu như vậy, hay là chị bỏ anh rể đi theo người này đi! "
An Nguyệt đá đểu cô. Đến cô ta còn chưa bao giờ được người khác tặng hoa, còn An Mạt lại được tặng bó hoa đắt tiền như vậy! Chắc chắn có ghen tức.
An Mạt trở thành cái gai trong mắt An Nguyệt. Cô ta khẽ " hừ " một tiếng rồi dậm chân bỏ đi.
An Mạt thở dài.
Cô lại có nợ! Là nợ mới trên nợ mới!
- -----
Một tuần trôi qua rất nhanh. Ngày thành lập chi nhánh mới của Âu Dương Đằng cũng đã cận kề.
An Nguyệt và Âu Dương Đằng làm hòa rất nhanh. Hiềm khích ngày hôm đó của Âu Dương Đằng với An Nguyệt cũng lắng xuống.
Mây mưa ân ái hết sức mặn nồng.
Có lúc hai người họ hôn nhau trước mặt cô.
Có lúc lại đùa giỡn trên bàn ăn. Dưới gầm bàn là chân ở một chỗ vô cùng thân mật.
Có lúc cười tủm tỉm với nhau. Cô nghe thấy liền hỏi: " có chuyện gì? "
An Nguyệt chỉ cười đùa đáp lại: " em với anh rể đang bàn về đám cưới! "
Tất nhiên là của Âu Dương Đằng cùng An Nguyệt.
Cô im lặng ngồi trên ghế không hề biết. Nghe thấy bàn đám cưới, cô cứ nghĩ là bàn về đám cưới của cô với Âu Dương Đằng. Lại e thẹn mà mỉm cười.
Rồi ngày thành lập công ty cũng đã đến.
Âu Dương Đằng bận bịu tổ chức Lễ khai trương ở công ty nên hôm đó không về nhà.
An Nguyệt được giao nhiệm vụ là đón An Mạt đến Lễ khai trương.
Vì buổi tiệc có nhiều khách quý. Nên Âu Dương Đằng đặc biệt căn dặn An Nguyệt phải mang đồ thật đẹp cho An Mạt. Chính là vì hắn ta không muốn bản thân phải mất mặt. Gán cho tên "chồng của cô vợ mù xấu xí!"
Lúc chọn Lễ phục cho An Mạt. An Nguyệt cảm thấy cực kì khó chịu, lâu lâu lại nhìn đồng hồ xem có trễ giờ hay không.
- " An Mạt hay là chị ở nhà đi, đừng mất công đến đó làm gì! "
An Nguyệt vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
- " Chị muốn đến chúc mừng A Đằng! "
- " Chị bị mù đi làm gì, chỉ vướng víu cho anh rể! "
An Nguyệt tay xách theo đuôi váy rời ra khỏi phòng thì thấy Ôn Thẩm từ cửa chính đi vào. Trên tay bưng một chiếc hộp rất to.
- " Cái gì vậy? "
An Nguyệt tò mò hỏi.
- " Có người gửi Lễ phục đến cho cô Mạt! "
An Nguyệt " Ồ " lên một tiếng. Mở chiếc hộp ra xem.
Một chiếc đầm Valentino đính pha lê cùng tấm vải voan màu đen đập vào mắt An Nguyệt.
Hàng trăm viên pha lên nhỏ được đính khắp thân váy, bên ngoài còn phủ lên một lớp ren nhìn rất nổi bật. Hai bên ống tay khá dài, còn là những đoá hoa màu đen thêu lại với nhau có thể vừa vặn che đi vết thương trên tay An Mạt.
Theo cô biết, váy Valentino số lượng có hạn, rất hiếm người mua được.
Bây giờ lại xuất hiện trong nhà của An Mạt? Âu Dương Đằng cho dù bán cả công ty cũng không mua nổi.
Vậy ai là chủ nhân gửi chiếc váy này đến đây? An Nguyệt lục tung chiếc hộp, không có đề người gửi hay tấm thiệp nào cả.
An Nguyệt nhìn lại chiếc đầm màu xanh rêu trễ vai của mình. Lại nhìn bộ đầm Valentino đính pha lê nằm trong hộp.
An Nguyệt không suy nghĩ nhiều liền cầm theo chiếc đầm đi vào phòng tắm, mở hé cửa vứt bộ váy An Nguyệt mới mặc xuống sàn nhà cùng tấm vải voan che mắt, ra sức hét:
- " Bà Ôn, lấy bộ này mặc cho chị tôi! "
- " Nhưng cô chủ, đầm đó là của cô An Mạt! "
Ôn Thẩm có chút uất ức thay cho An Mạt. Bà biết đầm của An Nguyệt trễ vai, mặc dù đẹp nhưng lộ hết cả cánh tay, An Mạt có vết thương ở tay làm sao mặc được?
- " Phận làm người ở sao bà nói nhiều vậy? Muốn đuổi việc à? "
Ôn Thẩm im lặng lấy đồ từ dưới sàn nhà lên đi vào phòng An Mạt. Thôi thì để cô khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài vậy!
Còn kéo theo một cái vali nặng trịch.
- " Chị An Mạt! "
An Mạt đang được Dì Thẩm giúp vệ sinh cá nhân. Nghe thấy tiếng gọi liền kêu Dì Thẩm đỡ mình ra ngoài.
- " An Nguyệt? "
- " Cô chủ! "
Vẫn theo thói quen, Ôn Thẩm cúi người xuống trước mặt An Nguyệt.
- " Em quyết định rồi, từ hôm nay sẽ sống ở đây với chị! "
- " Sống ở đây? "
An Mạt ngạc nhiên.
- " Sao đột nhiên lại đến đây sống? Ở nhà có chuyện gì à? "
Trong gia đình cô chỉ có cô với bố cô là chiến tranh lạnh. Lí do là vì cô tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Ban đầu bố mẹ cô không đồng tình chuyện này, còn nói cô là đứa ngốc. Bèn nhốt cô ở trong phòng không cho ra ngoài, cô tuyệt thực. Hai người họ vẫn không cho cô đi, cô quyết định leo cửa sổ ở phía sau mà bỏ trốn. Bố mẹ cô không biết chuyện này, đến khi cô làm hết thủ tục tặng mắt cho Âu Dương Đằng. Hai người mới biết tin chạy đến nơi.
Nhưng lúc đó không kịp, cô đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khi cô tặng mắt xong. Mới nghe nói bố cô lên cơn đau tim.
Còn nghe nói. Bố cô không nhận cô là con gái nữa, quyết định cắt đứt quan hệ.
Cũng vì thế, ở lễ đính hôn. Bố cô không tới.
- " Nhà chúng ta có chuyện gì được chứ! "
An Nguyệt mệt mỏi nằm lên sofa, lấy mặt nạ ở trong vali ra đắp, đưa tay chỉ Ôn Thẩm, giở giọng ra lệnh:
- " Bà giúp tôi sắp xếp quần áo vào phòng! "
- " Vâng! "
Ôn Thẩm dìu cô ngồi xuống sofa, rón rén đi tới kéo vali của An Nguyệt vào phòng An Mạt.
- " Có phải em nên hỏi anh rể một câu hay không? "
Cô thì sao cũng được. Cô chỉ sợ Âu Dương Đằng sẽ cảm thấy không thoải mái.
- " Anh rể đồng ý rồi, em đến đây là để chăm sóc chị mà! "
- " Nhanh như vậy? "
- " Đúng! Anh ta dám không cho em vào đây sống sao? Muốn chết chắc! "
" King.... cong "
- " Giúp việc mau ra mở cửa! "
An Nguyệt nghe thấy tiếng bấm chuông, không ra mở cửa mà gọi Ôn Thẩm đang sắp xếp đồ cho cô ta ở trong phòng.
Ôn Thẩm nhanh chóng đã ra mở cửa.
Ôn Thẩm ôm bó Linh lan bước vào, An Nguyệt thấy hoa liền ngồi bật dậy lập tức lại giật lấy. Nghĩ rằng Âu Dương Đằng tặng mình, môi còn cong lên.
Nhưng đến khi đọc được tấm thiệp nhét trong bó hoa. An Nguyệt bất ngờ bật cười thành tiếng:
" 2 bó Linh lan tổng cộng là 286 USD, tiền lãi lại tăng thêm 50 tệ! Mạt Mạt, tôi nghĩ em không có khả năng trả. Hay là gán thân trả nợ đi! "
An Mạt giật mình.
Lại là Linh lan!
- " Âyda, An Mạt à An Mạt! Chị có nợ với ai nữa vậy? "
An Nguyệt ném bó Linh lan xuống bàn. Miệng không ngừng cảm thán:
- " Linh lan này đắt như vậy! Hay là chị gán thân đi! "
- " Chị cũng giỏi quá rồi đó! Suốt ngày ru rú trong nhà cũng câu dẫn được trai! An Mạt chị dạy em vài chiêu đi! "
- " An Nguyệt em đừng nói bừa, chị... Không biết! "
An Mạt cho dù có cố giải thích thì An Nguyệt cũng không tin. Có khi còn bóp méo sự thật! Nên vẫn là câu nói đó: cô " không biết "!
- " Chị có biết 286 USD quy ra được bao nhiêu tiền không? Câu dẫn được một anh chàng nhà giàu như vậy, hay là chị bỏ anh rể đi theo người này đi! "
An Nguyệt đá đểu cô. Đến cô ta còn chưa bao giờ được người khác tặng hoa, còn An Mạt lại được tặng bó hoa đắt tiền như vậy! Chắc chắn có ghen tức.
An Mạt trở thành cái gai trong mắt An Nguyệt. Cô ta khẽ " hừ " một tiếng rồi dậm chân bỏ đi.
An Mạt thở dài.
Cô lại có nợ! Là nợ mới trên nợ mới!
- -----
Một tuần trôi qua rất nhanh. Ngày thành lập chi nhánh mới của Âu Dương Đằng cũng đã cận kề.
An Nguyệt và Âu Dương Đằng làm hòa rất nhanh. Hiềm khích ngày hôm đó của Âu Dương Đằng với An Nguyệt cũng lắng xuống.
Mây mưa ân ái hết sức mặn nồng.
Có lúc hai người họ hôn nhau trước mặt cô.
Có lúc lại đùa giỡn trên bàn ăn. Dưới gầm bàn là chân ở một chỗ vô cùng thân mật.
Có lúc cười tủm tỉm với nhau. Cô nghe thấy liền hỏi: " có chuyện gì? "
An Nguyệt chỉ cười đùa đáp lại: " em với anh rể đang bàn về đám cưới! "
Tất nhiên là của Âu Dương Đằng cùng An Nguyệt.
Cô im lặng ngồi trên ghế không hề biết. Nghe thấy bàn đám cưới, cô cứ nghĩ là bàn về đám cưới của cô với Âu Dương Đằng. Lại e thẹn mà mỉm cười.
Rồi ngày thành lập công ty cũng đã đến.
Âu Dương Đằng bận bịu tổ chức Lễ khai trương ở công ty nên hôm đó không về nhà.
An Nguyệt được giao nhiệm vụ là đón An Mạt đến Lễ khai trương.
Vì buổi tiệc có nhiều khách quý. Nên Âu Dương Đằng đặc biệt căn dặn An Nguyệt phải mang đồ thật đẹp cho An Mạt. Chính là vì hắn ta không muốn bản thân phải mất mặt. Gán cho tên "chồng của cô vợ mù xấu xí!"
Lúc chọn Lễ phục cho An Mạt. An Nguyệt cảm thấy cực kì khó chịu, lâu lâu lại nhìn đồng hồ xem có trễ giờ hay không.
- " An Mạt hay là chị ở nhà đi, đừng mất công đến đó làm gì! "
An Nguyệt vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
- " Chị muốn đến chúc mừng A Đằng! "
- " Chị bị mù đi làm gì, chỉ vướng víu cho anh rể! "
An Nguyệt tay xách theo đuôi váy rời ra khỏi phòng thì thấy Ôn Thẩm từ cửa chính đi vào. Trên tay bưng một chiếc hộp rất to.
- " Cái gì vậy? "
An Nguyệt tò mò hỏi.
- " Có người gửi Lễ phục đến cho cô Mạt! "
An Nguyệt " Ồ " lên một tiếng. Mở chiếc hộp ra xem.
Một chiếc đầm Valentino đính pha lê cùng tấm vải voan màu đen đập vào mắt An Nguyệt.
Hàng trăm viên pha lên nhỏ được đính khắp thân váy, bên ngoài còn phủ lên một lớp ren nhìn rất nổi bật. Hai bên ống tay khá dài, còn là những đoá hoa màu đen thêu lại với nhau có thể vừa vặn che đi vết thương trên tay An Mạt.
Theo cô biết, váy Valentino số lượng có hạn, rất hiếm người mua được.
Bây giờ lại xuất hiện trong nhà của An Mạt? Âu Dương Đằng cho dù bán cả công ty cũng không mua nổi.
Vậy ai là chủ nhân gửi chiếc váy này đến đây? An Nguyệt lục tung chiếc hộp, không có đề người gửi hay tấm thiệp nào cả.
An Nguyệt nhìn lại chiếc đầm màu xanh rêu trễ vai của mình. Lại nhìn bộ đầm Valentino đính pha lê nằm trong hộp.
An Nguyệt không suy nghĩ nhiều liền cầm theo chiếc đầm đi vào phòng tắm, mở hé cửa vứt bộ váy An Nguyệt mới mặc xuống sàn nhà cùng tấm vải voan che mắt, ra sức hét:
- " Bà Ôn, lấy bộ này mặc cho chị tôi! "
- " Nhưng cô chủ, đầm đó là của cô An Mạt! "
Ôn Thẩm có chút uất ức thay cho An Mạt. Bà biết đầm của An Nguyệt trễ vai, mặc dù đẹp nhưng lộ hết cả cánh tay, An Mạt có vết thương ở tay làm sao mặc được?
- " Phận làm người ở sao bà nói nhiều vậy? Muốn đuổi việc à? "
Ôn Thẩm im lặng lấy đồ từ dưới sàn nhà lên đi vào phòng An Mạt. Thôi thì để cô khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài vậy!
Danh sách chương