Sáng sớm thức dậy, Tô Mộc Hy đã lụi cụi ở dưới bếp nấu thức ăn sáng cho cả nhà. Lãnh Mạc Thiên thì do suy nghĩ chuyện hôm qua mà ngủ không ngon nên anh dậy muộn. Bước xuống nhà đã ngửi thấy mùi thơm phức của đồ ăn. Bụng réo lên vài hồi, anh nhanh chóng đi xuống.
Thấy thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại quen thuộc của vợ yêu mà lòng càng thêm ấm áp. Lãnh Mạc Thiên ôm Tô Mộc Hy từ phía sau, đầu dụi dụi vào gáy cô làm cô nhột mà bật cười giãy dụa "Thiên, đừng, em nhột!" anh mỉm cười vòng qua hôn nhẹ lên má cô một cái "Chào buổi sáng vợ yêu!"
- Anh không ngủ tiếp sao? Em thấy anh có vẻ mệt mỏi lắm!
- Không có em bên cạnh thì sao anh có thể ngủ được nữa
- Cái miệng ngọt nhỉ? Em nấu đồ ăn sáng cho anh và ông nội rồi đây, cháo gà và trứng luộc nhé!
- Haha yêu vợ nhất! Anh đang đói lắm rồi!
- Em biết mà! - Cô cười rồi nhìn lên đồng hồ trên tường - Ông dậy chưa anh?
- À ừm...chắc ông dậy rồi, để anh đi gọi ông nhé! - Lãnh Mạc Thiên lảng tránh nói
Tô Mộc Hy dù cảm thấy anh có chút lạ nhưng cô vẫn gật đầu. Lãnh Mạc Thiên vừa ra đến cầu thang thì nghe thấy tiếng chống gậy quen thuộc của Lãnh lão gia. Anh ngẩng đầu lên, thấy ông đang được ông quản gia đỡ xuống.
Anh cúi người gọi một tiếng "Ông nội" Lãnh lão gia chỉ "uh" rồi đi thẳng ra ngoài khuôn viên. Đúng lúc Tô Mộc Hy chạy ra, thấy anh đứng im ở đó, cô lo lắng hỏi "Thiên, anh sao vậy?" anh lắc đầu rồi nở nụ cười để cô yên tâm.
"Lão gia, ngài là đang giận thiếu gia sao?" ông quản gia đỡ Lãnh lão gia ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt nhăn nhó của của ông mà khẽ hỏi. Lãnh lão gia hừ lạnh "Thằng nhóc tiểu tử đấy có khi nào là không làm tôi tức giận!"
- Lão gia, mạn phép cho tôi hỏi một câu được không?
- Uh
- Có phải việc này có liên quan đến Tô tiểu thư đúng không?
- Ông quản gia, ông biết gì rồi!?
- Xin lỗi lão gia, chuyện tối qua ngài nói với Lãnh thiếu, tôi đã nghe được.
- Haizz, để ông biết được chuyện này, đúng là xấu hổ thật!
- Lão gia, đến lúc này rồi tôi nghĩ ngài nên cho Tô tiểu thư và Lãnh thiếu một cơ hội!
- Tôi biết nhưng cứ nghĩ đến việc con tôi nó chết oan uổng như vậy! Tôi lại không chịu nổi - Ông đau đớn nói, đôi mắt tràn đầy bi thương khẽ nhắm lại.
- Lãnh chủ cậu ấy sẽ không muốn ngài phải chìm đắm trong đau khổ đâu!
Lãnh lão gia lâm vào trầm ngâm, ông quản gia thấy vậy cũng im lặng đứng sang một bên. Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên phía xa "Ông nội! Ông quản gia!" hai người quay ra thì thấy Tô Mộc Hy đang đi đến, trên tay cô là khay đựng hai ly nước trà nóng.
Ông quản gia vội nhận lấy ly trà từ tay Tô Mộc Hy rồi rời đi. Trước đó ông còn nháy mắt một cái đầy ẩn ý làm cô khó hiểu.
- Tô Mộc Hy, cháu ngồi đi! - Ông nhàn nhạt nói
- Vâng - Dù có chút lo lắng nhưng cô vẫn ngồi xuống ghế đối diện ông
- Ông có chuyện muốn nói với cháu
- Vâng
- Chuyện giữa ba mẹ cháu với con trai và con dâu ta, ta đã biết rồi!
- Dạ... - Cô mở to mắt, một cảm giác bất an bất ngờ xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến Tô Mộc Hy khó thở - Cháu...
- Hôm qua ta và tiểu Thiên đã nói chuyện này, chắc cháu đã thấy có gì kì lạ khi ta và nó gặp nhau sáng nay đúng không?
- Vâng
- Qua vài lần tiếp xúc thì ông cảm thấy cháu là một cô gái tốt nhưng để mà trở thành Lãnh phu nhân thì...
- Ông à, ông có thể nghe cháu nói một vài lời được không ạ? - Nghe đến đây, cô hốt hoảng vội cắt ngang lời ông.
- ...được
- Cháu biết ba mẹ cháu đã làm một việc sai lầm, đủ để phải hối hận cả một đời! Họ vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình, dù đối với ông thì không đáng là gì nhưng đối với cháu, cháu thấy thương họ nhiều hơn là trách họ!
Từ khi sinh ra rồi lớn lên, cháu luôn cảm thấy rằng họ có gì đó giấu cháu, bằng những việc mỗi ngày họ đều thắp một nén hương và đi chùa, mỗi đêm đến họ lại luôn gặp ác mộng, nhiều khi đến nỗi không thể ngủ được.
- Cháu hỏi nhưng họ không trả lời, mãi đến một lần mẹ cháu đã nói với cháu rằng "Đừng để một điều bất công xảy ra lấn át tâm trí mà khiến bản thân làm một việc mà phải hối hận cả đời" khi đó, cháu đã hiểu được phần nào! Ông nội, cho phép cháu được gọi ông như vậy!
- Ông cũng biết, mọi thứ đã xảy ra thì không thể thay đổi được điều gì đúng không? Chúng ta không thể trở về quá khứ, cũng không thể ngày đêm sống trong thù hận được.
- Cháu đang dạy ta về lẽ sống đấy hả? - Lãnh lão gia nhíu mày
- Cháu không có ý đó! - Tô Mộc Hy nhìn thẳng vào mắt ông, nói ra lời thật lòng - Tất cả những gì cháu mong là mọi người có thể quên đi hận thù mà sống thật hạnh phúc vui vẻ với nhau thôi ạ!
Nhìn vào đôi mắt bồ câu ấy, với người từng trải như Lãnh lão gia thì ông không thể không tin tưởng được. Một đôi mắt không chứa tạp chất, đầy kiên định và chân thành.
- Cháu yêu tiểu Thiên?
- Vâng, cháu rất yêu anh ấy ạ!
- Yêu đến mức nào?
- Yêu đến mức có thể hi sinh cả mạng sống cho anh ấy ạ!
- phụt hahaha - Ông phì cười làm cô ngạc nhiên, chỉ thấy Lãnh lão gia ôm bụng cười lớn - Không ngờ hai đứa có thể giống nhau như vậy! Đến câu trả lời cũng y đúc nhau!
Cô đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu
- Haha giờ ta sẽ tạm tin tưởng cháu vậy! Mong cháu không làm ta thất vọng! - ông uống nốt ngụm trà trong cốc rồi chống gậy đứng dậy, vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
Tô Mộc Hy ngẩn người hồi lâu, cô nhìn về phía xa xăm, khẽ thở dài.
Thấy thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại quen thuộc của vợ yêu mà lòng càng thêm ấm áp. Lãnh Mạc Thiên ôm Tô Mộc Hy từ phía sau, đầu dụi dụi vào gáy cô làm cô nhột mà bật cười giãy dụa "Thiên, đừng, em nhột!" anh mỉm cười vòng qua hôn nhẹ lên má cô một cái "Chào buổi sáng vợ yêu!"
- Anh không ngủ tiếp sao? Em thấy anh có vẻ mệt mỏi lắm!
- Không có em bên cạnh thì sao anh có thể ngủ được nữa
- Cái miệng ngọt nhỉ? Em nấu đồ ăn sáng cho anh và ông nội rồi đây, cháo gà và trứng luộc nhé!
- Haha yêu vợ nhất! Anh đang đói lắm rồi!
- Em biết mà! - Cô cười rồi nhìn lên đồng hồ trên tường - Ông dậy chưa anh?
- À ừm...chắc ông dậy rồi, để anh đi gọi ông nhé! - Lãnh Mạc Thiên lảng tránh nói
Tô Mộc Hy dù cảm thấy anh có chút lạ nhưng cô vẫn gật đầu. Lãnh Mạc Thiên vừa ra đến cầu thang thì nghe thấy tiếng chống gậy quen thuộc của Lãnh lão gia. Anh ngẩng đầu lên, thấy ông đang được ông quản gia đỡ xuống.
Anh cúi người gọi một tiếng "Ông nội" Lãnh lão gia chỉ "uh" rồi đi thẳng ra ngoài khuôn viên. Đúng lúc Tô Mộc Hy chạy ra, thấy anh đứng im ở đó, cô lo lắng hỏi "Thiên, anh sao vậy?" anh lắc đầu rồi nở nụ cười để cô yên tâm.
"Lão gia, ngài là đang giận thiếu gia sao?" ông quản gia đỡ Lãnh lão gia ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt nhăn nhó của của ông mà khẽ hỏi. Lãnh lão gia hừ lạnh "Thằng nhóc tiểu tử đấy có khi nào là không làm tôi tức giận!"
- Lão gia, mạn phép cho tôi hỏi một câu được không?
- Uh
- Có phải việc này có liên quan đến Tô tiểu thư đúng không?
- Ông quản gia, ông biết gì rồi!?
- Xin lỗi lão gia, chuyện tối qua ngài nói với Lãnh thiếu, tôi đã nghe được.
- Haizz, để ông biết được chuyện này, đúng là xấu hổ thật!
- Lão gia, đến lúc này rồi tôi nghĩ ngài nên cho Tô tiểu thư và Lãnh thiếu một cơ hội!
- Tôi biết nhưng cứ nghĩ đến việc con tôi nó chết oan uổng như vậy! Tôi lại không chịu nổi - Ông đau đớn nói, đôi mắt tràn đầy bi thương khẽ nhắm lại.
- Lãnh chủ cậu ấy sẽ không muốn ngài phải chìm đắm trong đau khổ đâu!
Lãnh lão gia lâm vào trầm ngâm, ông quản gia thấy vậy cũng im lặng đứng sang một bên. Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên phía xa "Ông nội! Ông quản gia!" hai người quay ra thì thấy Tô Mộc Hy đang đi đến, trên tay cô là khay đựng hai ly nước trà nóng.
Ông quản gia vội nhận lấy ly trà từ tay Tô Mộc Hy rồi rời đi. Trước đó ông còn nháy mắt một cái đầy ẩn ý làm cô khó hiểu.
- Tô Mộc Hy, cháu ngồi đi! - Ông nhàn nhạt nói
- Vâng - Dù có chút lo lắng nhưng cô vẫn ngồi xuống ghế đối diện ông
- Ông có chuyện muốn nói với cháu
- Vâng
- Chuyện giữa ba mẹ cháu với con trai và con dâu ta, ta đã biết rồi!
- Dạ... - Cô mở to mắt, một cảm giác bất an bất ngờ xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể khiến Tô Mộc Hy khó thở - Cháu...
- Hôm qua ta và tiểu Thiên đã nói chuyện này, chắc cháu đã thấy có gì kì lạ khi ta và nó gặp nhau sáng nay đúng không?
- Vâng
- Qua vài lần tiếp xúc thì ông cảm thấy cháu là một cô gái tốt nhưng để mà trở thành Lãnh phu nhân thì...
- Ông à, ông có thể nghe cháu nói một vài lời được không ạ? - Nghe đến đây, cô hốt hoảng vội cắt ngang lời ông.
- ...được
- Cháu biết ba mẹ cháu đã làm một việc sai lầm, đủ để phải hối hận cả một đời! Họ vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình, dù đối với ông thì không đáng là gì nhưng đối với cháu, cháu thấy thương họ nhiều hơn là trách họ!
Từ khi sinh ra rồi lớn lên, cháu luôn cảm thấy rằng họ có gì đó giấu cháu, bằng những việc mỗi ngày họ đều thắp một nén hương và đi chùa, mỗi đêm đến họ lại luôn gặp ác mộng, nhiều khi đến nỗi không thể ngủ được.
- Cháu hỏi nhưng họ không trả lời, mãi đến một lần mẹ cháu đã nói với cháu rằng "Đừng để một điều bất công xảy ra lấn át tâm trí mà khiến bản thân làm một việc mà phải hối hận cả đời" khi đó, cháu đã hiểu được phần nào! Ông nội, cho phép cháu được gọi ông như vậy!
- Ông cũng biết, mọi thứ đã xảy ra thì không thể thay đổi được điều gì đúng không? Chúng ta không thể trở về quá khứ, cũng không thể ngày đêm sống trong thù hận được.
- Cháu đang dạy ta về lẽ sống đấy hả? - Lãnh lão gia nhíu mày
- Cháu không có ý đó! - Tô Mộc Hy nhìn thẳng vào mắt ông, nói ra lời thật lòng - Tất cả những gì cháu mong là mọi người có thể quên đi hận thù mà sống thật hạnh phúc vui vẻ với nhau thôi ạ!
Nhìn vào đôi mắt bồ câu ấy, với người từng trải như Lãnh lão gia thì ông không thể không tin tưởng được. Một đôi mắt không chứa tạp chất, đầy kiên định và chân thành.
- Cháu yêu tiểu Thiên?
- Vâng, cháu rất yêu anh ấy ạ!
- Yêu đến mức nào?
- Yêu đến mức có thể hi sinh cả mạng sống cho anh ấy ạ!
- phụt hahaha - Ông phì cười làm cô ngạc nhiên, chỉ thấy Lãnh lão gia ôm bụng cười lớn - Không ngờ hai đứa có thể giống nhau như vậy! Đến câu trả lời cũng y đúc nhau!
Cô đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu
- Haha giờ ta sẽ tạm tin tưởng cháu vậy! Mong cháu không làm ta thất vọng! - ông uống nốt ngụm trà trong cốc rồi chống gậy đứng dậy, vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
Tô Mộc Hy ngẩn người hồi lâu, cô nhìn về phía xa xăm, khẽ thở dài.
Danh sách chương