Lôi Thừa Vũ bước vào trong điện, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, vẻ như đã ngủ.
Hắn sai người kê thư án ,thắp thêm một ngọn đèn, ngồi trầm lặng đọc sách.
Ninh Nhược Đình nghe tiếng hắn vào, tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.
Nghe ngóng một lúc, lại không thấy có động tĩnh gì.
Nàng nâng người lên một chút, he hé mắt nhìn.
Đúng lúc ấy bắt được ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, Ninh Nhược Đình hoảng hốt nằm xuống, nhắm mắt lại như cũ.
Hắn nhè nhẹ cười, trầm giọng nói " Không cần đóng kịch, trẫm biết nàng chưa ngủ.
Biết làm thế nào đây? Không thể giả vờ tiếp được.
Nàng mở mắt ra, vén chăn bước xuống giường, nhìn nhìn xuống y phục bên trong mỏng tanh, đem bao nhiêu đường cong mỹ miều đều phô bày, nàng kéo chăn choàng lên người.
" Hoàng thượng..."
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ý chờ nàng nói tiếp.
Ninh Nhược Đình ngập ngừng, giọng nói mềm nhẹ như nước " Tại sao đêm đó hoàng thượng...người lại mặc trang phục Ngự thiện phòng? Ý nàng muốn nói chuyện ở Ngự uyển.
" Trẫm mặc hoàng bào, đi dạo trong cung tới đâu nghe tung hô hành lễ đến đó, còn có thể tự do tự tại hay sao?"
Nàng gật gật tỏ ý đã hiểu, lại hỏi " Tại sao hoàng thượng lại để tiểu nữ làm quý phi?"
Hắn nheo mắt " Biết rõ mình là quý phi của trẫm? Vậy phải xưng hô thế nào?"
Nàng ngơ ngẩn một chút, liền sửa miệng " Tại sao hoàng thượng để... thần thiếp làm quý phi?" Ninh Nhược Đình đối với cách xưng hô này ngượng ngùng, hai má trắng mịn phảng phất một tầng hồng ửng.
Hắn không trả lời ngay, gấp sách lại xếp vào góc bàn.
" Nàng vốn không phải người ở đây, phải không?"
Ninh Nhược Đình chột dạ, hắn phát hiện ra nàng là xuyên không?
" Thần thiếp không hiểu ý người? Hoàng thượng có lẽ cũng biết, thần thiếp người Đồ Châu."
Lôi Thừa Vũ lạnh giọng " Nàng hiểu rõ."
Ninh Nhược Đình vẫn im lặng, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn nhảy ra ngoài.
" Một vị lão thuật sĩ cho ta biết, nàng từ thời đại khác xuyên không tới đây, nàng chính là phúc tinh giáng xuống Khang quốc!"
Ninh Nhược Đình mở lớn hai mắt, cái gì phúc tinh nàng căn bản không hiểu rõ. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, làm được gì cho Khang quốc chứ?
" Bởi vậy, trẫm đem nàng làm phi, cũng bởi muốn nàng giúp trẫm làm cho Khang quốc thịnh vượng hùng mạnh. Chỉ cần nàng thực sự làm được, cuộc đời sau này trẫm đảm bảo nàng có thể sống trong nhung lụa."
Nghe hắn nói mình là phúc tinh, nàng hiểu ngay lí do hắn đem nàng lập quý phi, nhưng nghe hắn trực tiếp nói ra, nàng chỉ đơn thuần như một công cụ, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.
" Thần thiếp đã hiểu, xin tuân mệnh hoàng thượng giao phó."
" Tên của nàng không phải Doãn Kiều Ninh, phải không?"
Ninh Nhược Đình có chút giật mình " Tên của thần thiếp là, Ninh Nhược Đình."
" Được, từ nay trẫm gọi nàng như vậy."
Hắn lại đem tấu chương mở ra, tự mình mài mực. " Nàng mau ngủ đi."
" Vâng."
Ninh Nhược Đình cuộn chăn đứng lên.
Nàng nằm lên giường rồi, bản thân mệt mỏi nhưng không ngủ được.
Nàng nghĩ, vậy cũng thật tốt, thà hắn coi nàng như là bình hoa trang trí như vậy, bằng cách nào đó giúp hắn làm chủ Khang quốc, còn hơn đem nàng thành công cụ ấm giường. Thà rằng mãi mãi không được sủng hạnh, còn hơn qua một đoạn ân sủng tình nồng ý đậm liền bị vứt bỏ, dù gì cũng chỉ có một ngàn ngày, tránh được cái gì phức tạp liền tránh xa.
Không kể, nàng thanh niên xã hội hiện đại nam nữ bình quyền, đối với chế độ ba ngàn hậu cung dĩ nhiên bài xích, không cần lại càng không muốn được sủng.
Hắn sai người kê thư án ,thắp thêm một ngọn đèn, ngồi trầm lặng đọc sách.
Ninh Nhược Đình nghe tiếng hắn vào, tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng.
Nghe ngóng một lúc, lại không thấy có động tĩnh gì.
Nàng nâng người lên một chút, he hé mắt nhìn.
Đúng lúc ấy bắt được ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, Ninh Nhược Đình hoảng hốt nằm xuống, nhắm mắt lại như cũ.
Hắn nhè nhẹ cười, trầm giọng nói " Không cần đóng kịch, trẫm biết nàng chưa ngủ.
Biết làm thế nào đây? Không thể giả vờ tiếp được.
Nàng mở mắt ra, vén chăn bước xuống giường, nhìn nhìn xuống y phục bên trong mỏng tanh, đem bao nhiêu đường cong mỹ miều đều phô bày, nàng kéo chăn choàng lên người.
" Hoàng thượng..."
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ý chờ nàng nói tiếp.
Ninh Nhược Đình ngập ngừng, giọng nói mềm nhẹ như nước " Tại sao đêm đó hoàng thượng...người lại mặc trang phục Ngự thiện phòng? Ý nàng muốn nói chuyện ở Ngự uyển.
" Trẫm mặc hoàng bào, đi dạo trong cung tới đâu nghe tung hô hành lễ đến đó, còn có thể tự do tự tại hay sao?"
Nàng gật gật tỏ ý đã hiểu, lại hỏi " Tại sao hoàng thượng lại để tiểu nữ làm quý phi?"
Hắn nheo mắt " Biết rõ mình là quý phi của trẫm? Vậy phải xưng hô thế nào?"
Nàng ngơ ngẩn một chút, liền sửa miệng " Tại sao hoàng thượng để... thần thiếp làm quý phi?" Ninh Nhược Đình đối với cách xưng hô này ngượng ngùng, hai má trắng mịn phảng phất một tầng hồng ửng.
Hắn không trả lời ngay, gấp sách lại xếp vào góc bàn.
" Nàng vốn không phải người ở đây, phải không?"
Ninh Nhược Đình chột dạ, hắn phát hiện ra nàng là xuyên không?
" Thần thiếp không hiểu ý người? Hoàng thượng có lẽ cũng biết, thần thiếp người Đồ Châu."
Lôi Thừa Vũ lạnh giọng " Nàng hiểu rõ."
Ninh Nhược Đình vẫn im lặng, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn nhảy ra ngoài.
" Một vị lão thuật sĩ cho ta biết, nàng từ thời đại khác xuyên không tới đây, nàng chính là phúc tinh giáng xuống Khang quốc!"
Ninh Nhược Đình mở lớn hai mắt, cái gì phúc tinh nàng căn bản không hiểu rõ. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, làm được gì cho Khang quốc chứ?
" Bởi vậy, trẫm đem nàng làm phi, cũng bởi muốn nàng giúp trẫm làm cho Khang quốc thịnh vượng hùng mạnh. Chỉ cần nàng thực sự làm được, cuộc đời sau này trẫm đảm bảo nàng có thể sống trong nhung lụa."
Nghe hắn nói mình là phúc tinh, nàng hiểu ngay lí do hắn đem nàng lập quý phi, nhưng nghe hắn trực tiếp nói ra, nàng chỉ đơn thuần như một công cụ, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.
" Thần thiếp đã hiểu, xin tuân mệnh hoàng thượng giao phó."
" Tên của nàng không phải Doãn Kiều Ninh, phải không?"
Ninh Nhược Đình có chút giật mình " Tên của thần thiếp là, Ninh Nhược Đình."
" Được, từ nay trẫm gọi nàng như vậy."
Hắn lại đem tấu chương mở ra, tự mình mài mực. " Nàng mau ngủ đi."
" Vâng."
Ninh Nhược Đình cuộn chăn đứng lên.
Nàng nằm lên giường rồi, bản thân mệt mỏi nhưng không ngủ được.
Nàng nghĩ, vậy cũng thật tốt, thà hắn coi nàng như là bình hoa trang trí như vậy, bằng cách nào đó giúp hắn làm chủ Khang quốc, còn hơn đem nàng thành công cụ ấm giường. Thà rằng mãi mãi không được sủng hạnh, còn hơn qua một đoạn ân sủng tình nồng ý đậm liền bị vứt bỏ, dù gì cũng chỉ có một ngàn ngày, tránh được cái gì phức tạp liền tránh xa.
Không kể, nàng thanh niên xã hội hiện đại nam nữ bình quyền, đối với chế độ ba ngàn hậu cung dĩ nhiên bài xích, không cần lại càng không muốn được sủng.
Danh sách chương