Lý Đằng vội vàng đỡ hắn xuống ngựa, trong lòng lo lắng muốn điên rồi.

" Phải kìm lại độc tính đã!"

Ninh Nhược Đình đỡ lấy Lôi Thừa Vũ trong lòng, để hắn gối đầu lên tay mình.

" Mau lên!" Nàng so với Lý Đằng còn nóng lòng hơn, cánh tay vô thức mà ôm chặt lấy Lôi Thừa Vũ còn đang thần trí không rõ.

Lý Đằng lưu loát xé vạt áo, buộc chặt lên phía trên vết thương, làm chậm độc tính chạy đến tim.

Lôi Thừa Vũ từ từ mất đi ý thức, gương mặt nghiêng vào trong lòng nàng, mi mắt nặng nề muốn khép.

" Hoàng thượng, người mau tỉnh lại, không được ngủ, không được!"

Nàng vừa khóc, vừa lấy tay vỗ lên má hắn, nước mắt nàng rơi lên mặt hắn.

Lôi Thừa Vũ nghe thấy thanh âm của nàng, tỉnh táo vốn mất đi bỗng nhiên trở lại chút ít, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Lý Đằng dùng dao găm, rạch tay áo hắn ra, dùng miệng hút độc, nhổ sang bên cạnh, thẳng đến khi máu đen đã hết, máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Độc tính tạm thời được kiềm hãm, việc quan trọng nhất là đưa hắn trở về, dùng dược trừ bỏ hoàn toàn độc tính.

" Mau, đỡ hoàng thượng lên ngựa!"

Lôi Thừa Vũ được đưa về, gây nên một phen náo loạn.

Bá quan sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài, ngày tưởng nhớ tiên đế, lại xảy ra hoạ lớn như vậy, kẻ nào gan to bằng trời? Trong lều, các vị Ngự y không ngừng nghỉ tay chân, ngoài ra chỉ có Vương tổng quản và Lý Đằng.

Ninh Nhược Đình y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ bừng, gương mặt tái nhợt vô hồn ngồi bên giường hắn.

" Thái hậu nương nương giá đáo!"

Thái hậu một lời không nói, đi thẳng đến bên giường Lôi Thừa Vũ, cánh tay thẳng tắp đưa lên.

Chát!

Âm thanh thanh thuý khiến cho mọi người kinh động.

" Tiện nhân!" Thái hậu không chút nương tay đem nàng đánh ngã.

Ninh Nhược Đình lảo đảo, ngã phịch xuống đất, nhưng không hề có ý định phản kháng.

" Hoàng thượng vì ả yêu phi ngươi mới gặp hoạ!" Thái hậu mỗi lời này, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, chỉ hận ngay bây giờ không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Nàng lời nào cũng không nghe lọt, cứ thế đờ đẫn ngồi trên nền đất.

" Lôi ả ra ngoài cho ta!"

Đến lúc hai cung nữ cúi xuống kéo cánh tay nàng, Ninh Nhược Đình mới ý thức được, vùng ra " Buông ra, ta phải ở lại đây!"

" Ngươi câm miệng, mau biến đi!"

" Nương nương, xin đừng làm chúng nô tì khó xử!"

Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, giật tay ra " Ta tự đi được." Nàng lững thững bước ra ngoài, có ở lại cũng vô ích, chi bằng để cho hắn được an tĩnh điều trị nghỉ ngơi. Bộ dáng nàng lúc này thực đáng thương, đầu tóc xoã tung lộn xộn, trên má in rõ dấu tay sưng đỏ, thần sắc mệt mỏi nhu nhược. Hạ nhân trộm thở dài, nếu như hoàng thượng nhìn thấy được, hẳn sẽ lại vì mỹ nhân mà đau lòng.Thái hậu hướng Lý Đằng phân phó : " Ngươi báo Phong tướng quân, điều thêm quan binh tới, hộ tống hoàng thượng về cung!"

" Nô tài tuân mệnh."

Về tới hoàng cung, Ninh Nhược Đình bị giam lỏng trong Vĩnh Thuỵ cung, không được bước ra nửa bước.

Nàng trong lòng rối như tơ vò, hai ngày nay chỉ nghe được tin tức, hoàng thượng vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Nàng không thể ăn, cũng không thể ngủ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn nhìn vào một điểm vô định, cứ ngồi yên như tượng đá nửa ngày trời.

Hoạ là do nàng gây ra, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhận một mũi tên, trơ mắt nhìn độc tố xâm chiếm cơ thể hắn.

Cái tát của thái hậu, nàng cảm thấy đáng, rất đáng.

" Nương nương, Tô tổng quản đang tới."

Nàng mơ hồ linh cảm không tốt. Tô tổng quản không bao lâu đã đến, chậm rãi  bước vào trong.

" Quý phi quỳ xuống nghe chỉ!"

Tô tổng quản lạnh lùng lên tiếng.

" Thái hậu có chỉ, quý phi phạm phải tội đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung, ban độc dược cho quý phi!"

Ninh Nhược Đình nghe như có tiếng sấm nổ bên tai.

Nếu bây giờ nàng chết, thì sẽ làm một cô hồn vất vưởng, đợi hết một ngàn ngày mới có thể trở lại?

Nàng run run đưa tay nhận lấy bát độc dược.

Những người do thái hậu vẫn đứng trước mặt, chờ khi nàng uống độc dược rồi, chết đi, họ mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Nhược Đình nâng bát lên, kề đến bên miệng.

" Nương nương..."

Cung nữ bên cạnh khóc lóc thảm thiết.

" Khoan đã!"

Vương tổng quản hớt hải chạy vào. Nhìn thấy độc dược mới kề bên môi Ninh Nhược Đình, trái tim đang treo cao lơ lửng của hắn mới dần dần hạ xuống.

" Nương nương, hoàng thượng có chỉ, triệu kiến nương nương đến tẩm điện!"

" Hoàng thượng, hoàng thượng tỉnh rồi?"

" Vâng, nương nương xin hãy mau lên!"

Lôi Thừa Vũ, ngay cả lúc nằm trên giường bệnh, vẫn có thể cứu mạng nàng trong gang tấc.

Nàng trong lòng kinh hỉ, hận không thể mọc cánh mà bay đến bên hắn.

" Hoàng thượng, nương nương đã tới."

Nàng vội vàng tới bên giường hắn, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Hắn đau lòng đưa tay lên, gạt đi nước mắt trên má nàng.

" Nhược Đình, đừng khóc, mọi chuyện đều qua rồi, đừng khóc!"

Nàng cầm lấy bàn tay hắn gắt gao áp chặt lên má mình.

" Nhược Đình, có ta ở đây, ai cũng không thể làm hại nàng."

" Hoàng thượng...người đã hoàn toàn khoẻ lại?"

"Phải!"

" Thật tốt quá."

Ngón tay thon dài của hắn đưa lên, mơn trớn gò má non mịn của nàng.

" Ta chậm trễ chút nữa, e là..."

" Đều do lỗi của ta."

"Dù không có biến cố ở Thanh Lâm Sơn, thái hậu đối nàng không vừa mắt, sớm muộn cũng tìm cách hại nàng."

Hắn rút trong người ra một vật.

" Nàng cầm lấy."

" Đây là..." Trên tay nàng là một lệnh bài bằng vàng chạm khắc tinh xảo.

" Đây chính là kim bài miễn tử. Thấy nó cũng như thấy ta, ai có nó, đều được miễn tội chết."

" Tạ hoàng thượng ân điển."

Nàng ngắm nhìn kim bài một chút, rồi cất vào trong người.

Nàng biết, kim bài miễn tử chính là cực phẩm, ngay cả đại thần và hoàng thân không dễ gì có được, mà hắn, lại trao cho một phi tử nhỏ bé như nàng.

Hắn là thực tâm yêu thích nàng, hay kim bài này là để bảo vệ phúc tinh?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện