Edit: Tina Kathy

Beta: Vĩnh An

“Không hổ là thần tiên, thế nhưng có thể đến vô ảnh đi vô tung....” Vĩnh Thành Đế hít sâu một hơi, có chút cảm khái, cũng có chút thất vọng.

Thái Bình đạo nhân kia có bản lĩnh lớn thì sao? Còn không phải không thể cứu ông? Ông chết, Đại Tần sẽ diệt vong.

Trong lòng Vĩnh Thành Đế cực kỳ khó chịu, sau khi cúi đầu với Thái Bình đạo nhân, hỏa khí trong lòng liền xông ra, hận không thể giết chết hết tất cả những tên thái y không thể chữa trị cho mình.

Nhưng mà đúng lúc này, ông lại thấy Tần Dục.

Vĩnh Thành Đế đang cảm thấy mình rất đáng thương, sau khi nhìn thấy Tần Dục, liền cảm thấy tình huống của bản thân vẫn còn chưa tồi.

Dù ông sẽ chết, nhưng những năm tháng trước đó vẫn đã được hưởng thụ, Tần Dục lại không giống.

Đứa con trai này của ông tuổi còn nhỏ đã bị trọng thương, không thể làm "chuyện tốt của đời người", cả đời này cũng không thể hưởng dụng tư vị của nữ nhân, vốn còn có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực, hiện tại lại bị phái đi Tây Bắc...

“Bệ hạ, người có muốn dùng thiện không?” Phúc Quý nhìn thấy tâm trạng Vĩnh Thành Đế không tồi, lập tức hỏi.

Vĩnh Thành Đế thật sự đang đói bụng.

Tuy rằng dòng khí nóng kia chỉ có thể trị ngọn chứ không thể trị gốc nhưng quả thật làm ông thấy dễ chịu hơn rất nhiều...

“Truyền thiện đi.” Vĩnh Thành Đế nói, lại nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, ông lại mở to mắt: “Dục Nhi hãy dùng bữa cùng ta.”

Vĩnh Thành Đế hiện giờ chỉ có thể ăn rất ít, một bàn dược thiện, bởi vì ông không thể đứng dậy mà làm căn phòng tràn ngập mùi dược vị.....

Bồi ông dùng bữa cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng Tần Dục lại rất bình tĩnh.

“Dược thiện này rất khó ăn đúng không? Dược vị này cũng không dễ ngửi đúng không?” Vĩnh Thành Đế hỏi. Hiện tại.... ông cực kỳ chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh.

“Phụ hoàng, nhi thần đã quen rồi.” Tần Dục nói.

Vĩnh Thành Đế sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện hằng năm trên người Tần Dục đều tản ra mùi dược vị, cho nên, sợ là hắn đã cực kỳ quen thuộc với dược vị.

Trước kia Vĩnh Thành Đế chỉ cảm thấy Tần Dục cả ngày nhằm vào Tần Diệu và Tiêu Quý Phi làm ông rất phiền, cũng bởi vậy mà không chào đón Tần Dục. Hiện tại, thật ra ông lại nảy sinh cảm giác đồng cảm với Tần Dục.

Trong lòng ông lúc này cứ như có một ngọn lửa, lại càng thêm hận Tần Diệu và Tiêu Quý phi.

Lúc này, Vĩnh Thành Đế lại hiếm thấy mà có chút áy náy.

“Dục Nhi, con hi vọng tương lai của con sẽ như thế nào?”

“Phụ hoàng, nhi thần hy vọng có thể ở lại Vạn Thư Lâu.” Tần Dục nói: “Mỗi ngày làm bạn cùng sách, nhi thần rất vui vẻ.”

Vĩnh Thành Đế chợp mắt, lại hỏi: “Nếu trẫm có việc muốn sai con làm thì sao?”

“Nhi thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.” Tần Dục nói.

“Tốt! Tốt! Con là một hài tử ngoan...” Vĩnh Thành Đế nói: “Phụ hoàng muốn để con đi Tây Bắc.”

“Tây Bắc? Là bởi lời tiên đoán của Thái Bình đạo nhân sao?” Tần Dục hỏi.

“Vì sao con lại nghĩ như vậy?” Vĩnh Thành Đế hỏi.

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn cảm thấy, người Nhung bên kia không an phận.” Tần Dục nói, sau đó liền nói ra tất cả những chuyện về người Nhung mà mình tra được, lại nói: “Mùa đông năm ngoái, những người Nhung đó đi về phía Nam. Tuy rằng bọn họ bị ngăn cản, nhưng nhi thần cũng không cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng từ bỏ.”

Vĩnh Thành Đế chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này, cái gì cũng không biết. Hiện tại sau khi nghe nhi tử của mình nói mới phát hiện không biết từ khi nào bắt đầu, bản thân đối với rất nhiều chuyện trong triều thế mà mà hoàn toàn không biết gì.

“Đúng là như thế.” Vĩnh Thành Đế nói: “Nhưng con bằng lòng đi Tây Bắc không?”

“Nhi thần nguyện ý.” Tần Dục nói.

“Tốt! Tốt!” Vĩnh Thành Đế cao hứng nói, đột nhiên lại hỏi: “Dục Nhi, nếu trẫm phong Thái Bình đạo nhân là quốc sư, hắn có thể cao hứng hay không?”

Tuy rằng Thái Bình đạo nhân nói ông chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng Vĩnh Thành Đế rốt cuộc vẫn còn một tia hi vọng.

Quốc sư? Chuyện này đối với Tần Dục mà nói, tuyệt đối là một niềm vui ngoài ý muốn. Tần Dục liếc mắt nhìn Vĩnh Thành Đế một cái, lập tức nói: “Phụ hoàng, Thái Bình đạo nhân tất nhiên sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Trong lúc Tần Dục ăn cơm cùng Vĩnh Thành Đế, Triệu Hoàng hậu đã tìm được Lục Di Ninh: “Di Ninh, con đã chạy đi đâu vậy?”

Lục Di Ninh ngơ ngác nhìn Triệu Hoàng hậu, không nói lời nào.

“Tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta mau đi ăn thôi, hôm nay mẫu hậu chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn ngon đó.” Triệu Hoàng hậu nói. Thân làm trưởng bối đều thích nhìn thấy cảnh vãn bối của mình ăn cơm vui vẻ. Triệu Hoàng hậu vốn dĩ  khẩu vị không được tốt, nhưng gần đây Lục Di Ninh cùng bà ăn cơm, lại làm cho việc ăn uống của bà càng ngày càng tốt.

Nghe được có ăn, đôi mắt của Lục Di Ninh lập tức sáng chói.

Triệu Hoàng hậu cáo ốm không ra ngoài, nhưng bên trong thức ăn mà bà sai người chuẩn bị lại có vài món ăn làm từ thịt, mà trong đó có một món bà sai người chuẩn bị riêng cho Lục Di Ninh.

Là một đĩa thịt.

Thịt ba chỉ thượng hạng cắt lát, sau đó trụng dầu nóng, lại bỏ vào nước sốt nấu cho đến khi thịt mềm....

Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, miếng thịt vừa vào miệng đã tan ra, quả thật là cực kỳ ngon.

Triệu Hoàng hậu không quá thích đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ như vậy, nhưng Lục Di Ninh lại rất thích, một miếng lại một miếng, miệng nhai không ngừng nghỉ, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch sẽ một đĩa thịt.

Sau khi ăn xong, nàng liền nói: “Ta muốn đi ngủ.”

“Mới vừa cơm nước xong đã đi ngủ không tốt....” Triệu Hoàng hậu nói, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của Lục Di Ninh, lại mềm lòng ngay lập tức: “Con đi ngủ một lát đi.”

Chiêu Dương béo như vậy, cuối cùng vẫn có thể gầy xuống. Lục Di Ninh bây giờ không béo nên ăn nhiều một chút, ngủ nhiều một chút, hẳn là cũng không đáng ngại.

Sau khi Lục Di Ninh về phòng liền leo lên giường nằm, nhìn qua tựa hồ như đã ngủ ngay lập tức.

Nhưng cũng cũng chỉ có chính nàng biết, nàng nằm như vậy thật ra không phải là để ngủ, mà là để tu luyện.

“Tuy Đoan Vương phi có hơi ngốc, nhưng con người khá tốt.”

“Đúng vậy, nàng thật dễ hầu hạ, cũng không tức giận.”

“Ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng rất thích nàng ấy.”

.......

Bọn cung nữ thái giám trong cung của Triệu Hoàng hậu trò chuyện về Lục Di Ninh, đánh giá của bọn họ về nàng đều không tồi, dù sao Lục Di Ninh cũng chưa từng gây sự với họ.

Tần Diễn tới thỉnh an Triệu Hoàng hậu, lại bị báo rằng Triệu Hoàng hậu đã nghỉ ngơi, thế nên không gặp được Triệu Hoàng hậu. Hắn vừa lúc nghe được những lời nghị luận, mặt tức khắc đen lại.

Hắn là một hoàng tử, hiện tại trong cung, thế nhưng còn không quan trọng bằng một kẻ ngốc!

Nghĩ đến chuyện Vĩnh Thành Đế phong Tần Tề làm Thái Tử, Tần Diễn lại tức giận.

Vì sao Tần Tề lại có thể làm Thái Tử  mà hắn lại không thể?

Tần Dục không giao lưu gì với Tần Tề, vì sao hắn lại nguyện ý giúp đỡ Tần Tề mà không muốn giúp hắn?

Tâm tình của Tần Diễn cực kém. Hắn duỗi tay ngắt một nhánh hoa hạnh rồi đi nhanh ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong cung Thục phi, Thục phi và Ngũ hoàng tử Tần Tề vừa mới ăn cơm xong.

“Mẫu phi, vì sao con lại trở thành Thái Tử?” Tần Tề có chút mờ mịt, hắn một lòng muốn có đất phong, ngày ngày vui vẻ tiêu dao không ai quan tâm, không nghĩ tới chính mình đột nhiên trở thành Thái Tử, những mong muốn kia hết thảy đều không thể thực hiện được.

Điều duy nhất đáng mừng chính là, hắn không cần phải chia lìa với mẫu phi vì nếu hắn phải đi đến đất phong thì không thể mang Thục phi đi cùng.

“Con nếu đã được phong là Thái Tử thì cứ đảm đương cho tốt đi.” Thục phi nhìn nhi tử của mình mà thở dài.

Chuyện này đối với nhi tử của bà mà nói, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu....

“Mẫu phi, con không biết làm gì cả.” Tần Tề có chút rối rắm. Trước kia, hắn được Thục phi dung túng, căn bản là không học được gì nhiều, một năm này hắn nỗ lực học tập, cũng chỉ học được võ nghệ binh pháp.

Hắn như thế này, có thể đảm đương tốt chức vị Thái Tử sao?

Tần Tề có chút bất an, Thục phi lại xoa đầu hắn: “Con yên tâm, đại ca con sẽ giúp con.”

Tần Tề còn nhỏ, Thục phi tin tưởng Tần Dục nhất định sẽ giúp đỡ hắn.

“Thật sao?” Tần Tề hỏi.

“Đương nhiên, đại ca con sẽ giúp con, sau này con phải tôn trọng hắn hơn.” Thục phi nói.

“Vâng!” Tần Tề nói, tâm tình cực tốt. Có Tần Dục hỗ trợ, tương lai hắn có cơ hội đăng cơ, hẳn là cuộc sống của hắn sau này cũng có thể thoải mái chứ?

Tần Tề một lòng muốn giao chính sự cho Tần Dục, chính mình làm một vị tướng quân, tốt nhất là có thể thể đi Tây Bắc đánh người Nhung. Sau đó, liền có người vội vã chạy tới: “Nương nương, Hoàng Thượng lại hạ hai đạo ý chỉ.”

“Ồ? Là ý chỉ gì?” Thục phi hỏi.

“Hoàng Thượng đem Tây Bắc làm đất phong cho Đoan Vương, sai ngài ấy nhanh chóng lên đường đi Tây Bắc, lại phong Thái Bình đạo nhân làm quốc sư.”

Cho dù là Thục phi hay là Tần Tề đều không để bụng Vĩnh Thành Đế có phong quốc sư hay không.

Lúc này, bọn họ đều đang kinh sợ vì chuyện Vĩnh Thành Đế ban đất phong cho Đoan Vương.

Đoan Vương bị ban đất phong, phải đi Tây Bắc, bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Tây Bắc...” Tần Tề cực kỳ ghen tị với Tần Dục, đó chính là nơi hắn muốn đi nhất!

Phụ hoàng sao lại phong đất Tây Bắc cho đại ca, lại bắt hắn làm Hoàng đế?

Chuyện này rõ ràng phải đổi ngược lại mới đúng!

Lúc Thục phi và Tần Tề biết hai đạo ý chỉ này, đại thần trong triều đa số cũng đã biết, sau đó liền không khỏi có chút giật mình.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đoan Vương bệnh tật ốm yếu, bệ hạ lại phái hắn đi Tây Bắc, đây không phải muốn hại chết hắn sao?

Lúc trước, bọn họ còn tưởng rằng quan hệ của bệ hạ và Đoan Vương đã hòa hoãn, hiện tại xem ra... bệ hạ tựa hồ vẫn chán ghét Đoan Vương như cũ?

Đoan Vương thật đáng thương.

Trên dưới cả triều đều rất đồng tình với Đoan Vương, cũng cũng chỉ có Triệu Hoàng hậu là cực kỳ bình tĩnh, căn bản chưa từng để ý chuyện này.

Tần Dục đã sớm nói qua với bà chuyện hắn muốn đi Tây Bắc, bà tuy không vui, nhưng nhi tử lại rất kiên trì, cuối cùng bà cũng chỉ có thể ủng hộ.

“Quốc sư là cái gì?” Lục Di Ninh hỏi Triệu Hoàng hậu. Tần Dục cho nàng làm Thái Bình đạo nhân, hiện tại....Thái Bình đạo nhân bị phong là quốc sư?

Quốc sư là cái gì?

“Quốc sư là người rất lợi hại, cho dù là Hoàng đế cũng phải cung kính kính với hắn. Về sau, nếu con gặp Thái Bình đạo nhân, nhất định không thể đắc tội hắn.” Triệu Hoàng hậu biết không ít chuyện của nhi tử, nhưng cũng không quá rõ chuyện của Thái Bình đạo nhân, lúc này liền dặn dò.

Lục Di Ninh nghe vậy, lại cao hứng mở to hai mắt.

Quốc sư lợi hại như vậy sao?

Những người đó nói nàng là kẻ đần độn, không xứng với Tần Dục, nhưng hiện tại... nàng là quốc sư đấy! Nàng rất lợi hại!

Mặc dù... quốc sư này là do Tần Dục tạo ra...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện