Chương 66: Yêu đằng.

Tần Diệc Thư dẫn người rời khỏi Lưu phủ, cũng không quay về thôn ngay, nàng nhìn Kinh Liễu Nhi trên xe ngựa, dừng một chút mới nhàn nhạt hỏi: "Liễu Nhi, sau này ngươi có tính toán gì không?"

Trước kia Kinh Ngạo Tuyết từng giúp nàng, nàng làm vậy cũng là vì báo ân.

Tuy chủ động bại lộ thân phận cực kỳ mạo hiểm, nhưng nói thế nào, kết quả đều tốt, ngược lại thân thể này cũng chịu không được lâu, không đúng sao?

Chỉ tiếc, nguyên ngày hôm nay biến cố quá nhiều, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đều...

Nàng tận mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết bị kiếm xuyên qua tim, với vết thương này, trừ phi là tim lệch so với người thường, nếu không nhất định không thể sống lại được.

Cho dù trước đó nữ tu cường đại nói Kinh Ngạo Tuyết chưa chết, nhưng trong lòng nàng vẫn nửa ngờ nửa tin, theo lý trí vẫn tin vào hai mắt của mình hơn.

Nàng không khỏi có chút thương hại hài tử trước mắt.

Kinh Liễu Nhi ngồi dậy, dáng vẻ đau khổ như là người lớn.

Cố Bạch Vi thấy vậy vội nói: "Liễu Nhi đừng sợ, ta là bằng hữu mẫu thân ngươi, ta có thể nuôi ngươi?"

Kinh Liễu Nhi gật đầu nói cám ơn, mím môi một cái lại nói: "đa tạ Tần tướng quân cùng Cố a di, ta muốn quay về thôn."

Cố Bạch Vi nghe vậy sửng sốt, thần tình Tần Diệc Thư phức tạp nhìn nàng nói: "ngươi chắc chứ?"

Liễu Nhi nhấc môi cười nói: "đúng vậy, mẫu thân hẳn cũng muốn về nhà, ta biết các nàng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì có thể khỏi, mong Tần tướng quân cho ta mượn xe ngựa này, qua vài ngày ta sẽ đến cửa cảm tạ."

Cái này...

Cố Bạch Vi thỉnh thoảng nhìn qua Tần Diệc Thư, trong lòng buồn bực nói: Liễu Nhi không phải là là tiểu nói lắp sao? sao bây giờ lại nói lưu loát như vậy a.

Nghe nàng nói rành mạch đầy đủ, bộ dạng như người lớn.

Nàng lại nhớ đễn lần đầu gặp Liễu Nhi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Lục Mạn, đôi mắt hạnh đen nhánh đầy ngây thơ trẻ con.

Nhưng hôm nay, đáy mắt nàng đã mang theo vài phần tơ máu, trong đó tràn đầy tan thương, thống khổ và tự trách.

Hẳn là vì chuyện hôm nay, mới mang đến thay đổi lớn như vậy.

Tần Diệc Thư mím môi một cái nói: "đã như vậy, ta sẽ an bài cho Ngô Chí Dũng đưa ngươi về thôn."

Ngô Chí Dũng ở trên xe ngựa đằng sau, hắn vất vả trấn an cháu trai khóc rống, nghe Tần Diệc Thư gọi mình qua, vội vàng muốn đứng dậy rời xe ngựa.

Ngô Mộng Thu cầm tay hắn nói: "cha, Liễu Nhi bên kia...:"

Ngô Chí Dũng thở dài một hơi, xoa đầu khuê nữ mình nói: "đừng sợ, cha là bằng hữu Kinh Ngạo Tuyết, sẽ hỗ trợ chiếu cố Liễu Nhi."

Ngô Mộng Thu cũng dáng vẻ người lớn thở dài một hơi, gật đầu.

Ngô Chí Dũng thấy khuê nữ mình như vậy, trong lòng cũng thấy buồn, hôm nay thực quá dài.

Tâm tình hắn nặng nề đi tới trước mặt Tần Diệc Thư nói: "tướng quân, hôm nay đa tạ người xuất thủ tương trợ, nếu không.... ta thục sự không dám nghĩ..."

Giọng nói Tần Diệc Thư đạm mạc: "không sao, Liễu Nhi muốn về thôn, nếu là ngươi thì cứ đi cùng nàng đoạn đường này, ta còn có việc phải ở trên trấn nghỉ ngơi vài ngày, qua vài ngày thì sẽ quay về."





Ngô Chí Dũng nhìn thoáng qua Liễu Nhi, liền ứng tiếng.

Đoàn người rời đi, Tần Diệc Thư còn an bài thêm vài thuộc hạ ở cảnh họ.

Liễu Nhi ngồi trong xe ngựa, nói với Tiểu Hôi: "đa tạ."

Tiểu Hôi từ trong cơ thể Thẩm Lục Mạn nhảy ra nói: "đừng vội, ta còn chưa làm gì mà, hôm nay coi như được xem một màn hay ra trò, quá đặc sắc."

Liễu Nhi nghe vậy cắn răng, giọng nói cứng rắn: "ngươi nói sẽ cứu nương ta."

Tiểu Hôi nhảy đến trước mặt nàng nói: "ta cũng không nói là không cứu a, nhưng mà vừa rồi vội xem trò vui, chưa làm, nhưng mà ngươi yên tâm, nương ngươi là bán yêu, bản thể là dây leo, cho dù có chết thì cũng phải mất một thời gian dài mới chết được."

Liễu Nhi siết chặt nắm tay nói: "làm ơn."

Tiểu Hôi cẩn thận quan sát nàng nói: "sao ngươi lại biết được? có phải nhìn lén ký ức của ta không."

Liễu Nhi nghe vậy sửng sốt, nàng đột nhiên cảm giác được nhiều chuyện, trước đó không nghĩ ra, hiện tại đều đã hiểu.

Nàng còn có nhiều tri thức mới lạ, vừa nhìn thấy mẫu thân bị kiếm đâm chết, trong đầu liền hiện lên, thân thể không tự chủ cũng tiếp nhận, nàng cũng.... cảm giác mình đã trưởng thành hơn.

Tiểu Hôi thấy nàng không trả lời được, liền nhảy lên dính trên trán nàng, mồi hồi sau lầm bầm: "ngươi đúng là số tốt, chỉ có 1/ 4 huyết mạch yêu tộc mà thôi, nhưng lại được thừa kế truyền thừa của thượng cổ đằng yêu.

Liễu Nhi nghiêng đầu nói: "truyền thừa?"

Tiểu Hôi gật đầu nói: "đúng vậy, đây là huyết mạch yêu tộc vừa sinh ra đã có, ta cũng có, bất quá ta vừa sống lại không lâu, thân thể quá yếu, không chịu được truyền thừa, cho nên chỉ có thể ở trong đan điền mà thôi."

Nàng nhìn vào đôi mắt đen của Liễu Nhi nói: "mà thôi, coi như ngươi đây là nhân họa đắc phúc a, nói đến nương ngươi so với ngươi được truyền thừa còn nhiều hơn, xem ra ngươi chỉ kế thừa một phần tri thức và ký ức thôi, nhưng huyết mạch của nương ngươi lại thức tỉnh rồi, nếu có ra hỗ trợ, rất nhanh sẽ biến thành yêu tộc hoàn toàn."

Liễu Nhi ngây thơ gật đàu, nàng dựa vào lòng mẫu thân, nghe tiếng tim đập dần dần phóng đại, nhận lấy truyền thừa.

Nàng vốn không nhìn thấy được trí nhớ hay tri thức nào, nhưng lại cảm giác được mình đã hiểu.

Tựa như là hai cuốn [Trung Dung] [Đại Học], nàng từng nghe qua khi nương thân dạy dỗ, nàng cũng đã xem những cuốn sách đó, nhưng nàng xem không hiểu.

Hiện tại, nàng lại có thể nói ra được ý nghĩa của sách, đồng thời còn có sự kiện tương quan hiện lên trong đầu.

Đây là chuyện tốt a.

Nàng trưởng thành, nương thân nhất định sẽ rất vui.

Còn có mẫu thân, nàng sẽ không để mẫu thân lo lắng nữa, nàng sẽ trở nên cường đại, sau đó... giết Trương Xảo Nhi báo thù.

Nàng cắn chặt râng, lúc đầu nàng còn không hiểu căm hận và trả thù, nhưng hiện tại đã hiểu, vì Trương Xảo Nhi, nàng suýt mất đi mẫu thân và nương thân, thù này không đội trời chung!

Mặc dù biết mẫu thân và nương thân sẽ sống lại, nhưng nàng vẫn phải giết chết nàng! còn có Lưu quản sự kia! quan trọng nhất chính là quốc sư đại nhân còn sống kia.

Nàng sẽ không tha thứ cho những người này.

Nàng cọ lên lồng ngực mềm mại của mẫu thân, dần dần nhắm hai mắt lại.

Tiểu Hôi nhảy lên người nàng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói một câu nào.

Cho đến khi Liễu Nhi nói: "đa tạ ngươi, Tiểu Hôi, chỉ cần ngươi không thương hại ta, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi."

Tiêu Hôi xì cười một tiếng, nhưng nói xong lại thấy nàng không có phản ứng, nhất thời cảm thấy không thú vị.





Nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa xe, thầm nghĩ: phải nhanh khôi phục thực lực, với tu vi hiện tại, không thể từ nhân gian đến tu tiên giới được, còn chưa nói đến phải đi qua yêu thú sâm lâm mênh mông.

Nàng muốn lần tới khi yêu thú sâm lâm bạo loạn, thì có thể khôi phục chút tu vi quay về yêu giới.

Đoàn người về đến thôn, Ngô Chí Dũng nói với Liễu Nhi: "hay là con qua nhà ta chờ một hồi a."

Hiện tại hắn cũng không biết Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, rốt cuộc tình trạng như thế nào.

Theo lý thì hẳn đã chết, nhưng hài tử Liễu Nhi này cứ kiên trì nói là không chết, hắn...

Hắn sợ vì vậy mà thần chí Liễu Nhi bị tổn thương, Liễu Nhi nghe vậy, nói cảm tạ: "đa tạ Ngô thúc thúc, con muốn mang mẫu thân và nương thân về nhà, mấy ngày nay con sẽ ở nhà chờ, chờ mẫu thân và nương thân khôi phục, con sẽ cùng các nàng đến cửa cảm tạ."

Ngô Chí Dũng nghe lời nàng, cảm thấy trong lòng hoang mang, hắn vội khoát tay vò đầu nói: "hài tử này... mà thôi, con đã kiên trì như vậy, vậy thì con về đi, bất quá ngày mai ta sẽ mang cơm qua đây, thuận tiện xem tình huống mẫu thân con."

Vừa rồi dường như hắn nhìn thấy lồng ngực Kinh Ngạo Tuyết thực sự phập phồng, nhưng lại không thể lên xe ngựa điều tra.

Hắn đối với thái độ quá mức thư uy của Kinh Ngạo Tuyết còn có chút bỡ ngỡ sợ hãi, cái này đối với người cường đại không biết, nhưng theo bản năng lại sợ, cho dù hắn ở trên chiến trường nhiều năm thì cũng không thể khống chế được.

Liễu Nhi gật đầu, phân phó thuộc hạ Tần tướng quân, đánh xe vào trong viện.

Thuộc hạ xuống xe ngựa rời đi, Liễu Nhi đến cạnh cửa, nhón chân lên đóng cửa viện lại.

Nàng đến cạnh xe ngựa nói: "Tiểu Hôi, hiện tại có thể hỗ trợ rồi a."

Tiểu Hôi từ trong tim nàng đi ra, nhảy lên người Thẩm Lục Mạn nói: "ta đi, chút nữa sẽ có động tĩnh rất lớn, kỳ thực tốt nhất chính là lên núi chỗ không có người, nhưng mà ngươi hiện tại..."

Liễu Nhi rũ mắt xuống nói: "cứ ở nhà đi a, nếu có dị thường, ta sẽ cố gắng ép xuống, ngươi bắt đầu đi."

Tiểu Hôi nhìn nàng một cái, xoay người liền đi vào đan điền Thẩm Lục Mạn.

Liễu Nhi nhìn sân vắng vẻ, đem túi đeo hông tháo xuống.

Đây là thứ nữ tu kia cho mình, nàng không biết nữ tu kia có đáng tin không, nhưng nhìn vẻ ngoài nàng là người tốt, nhưng qua chuyện Trương Xảo Nhi, ngoại trừ mẫu thân và nương thân nàng, ai nàng cũng không tin.

Nàng thử mở túi ra, nhưng túi cần dùng thần thức để mở, nàng hiện tại còn chưa vào đường tu tiên, dĩ nhiên không có thần thức.

Nàng mím chặt môi, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, thầm nói: nàng là á nhân, á nhân từ nhỏ thần thức so với người thường đã cường đại hơn, đây cũng là nguyên nhân vì sao số lượng á nhân ở tu tiên giới lại ít, nhưng tu sĩ cao cấp hơn phân nửa đều là á nhân.

Theo lý thì nàng cũng có thần thức, nhưng quan trọng là dùng như thế nào.

Nàng nhìn thoáng qua mẫu thân cùng nương thân, cố gắng dùng suy nghĩ mở ra, nàng không biết làm vậy đúng không, nếu không thì cứ tiếp tục thử lại.

Nhưng vận khí nàng không tệ, chỉ vài lần đã thành công mở được.

Nàng có chút kinh hỷ, mở túi đựng đồ ra, thì thấy bên trong toàn những món xa lạ lại quen thuộc.

Mấy thứ này nàng chưa từng thấy qua, nhưng khi nàng nhìn thấy, thì lại có thể nói ra được tên cùng công dụng.

Nàng muốn đem viện tử ngăn cách với bên ngoài, không muốn để người ngoài nhìn thấy động tĩnh trong này.

Nhìn thấy trên người Thẩm Lục Mạn tỏa ra ánh sáng huỳnh quang, nàng biết thời gian vội vàng, thân thể theo bản năng hành động.

Nàng lấy trong túi một khối đá trong suốt như nước, khối đá nhìn ôn nhìn qua như là ngọc thạch ôn nhuận bình thường, nhưng lại đẹp hơn nhiều, cảm trên tay lại vô cùng thoải mái.

Nàng biết đây là linh thạch, hơn nữa đây chỉ là một khối linh thạch hạ phẩm mà thôi, linh thạch ở tu tiên giới tương đương với bạc, ngoại trừ dùng để giao dịch còn dùng làm công cụ để tu luyện.





Linh thạch trong túi không ít, tính sơ cũng hơn vạn khối, còn có một số so với linh thạch này phẩm chất tốt hơn, nhìn nó hơi tỏa hào quang năm màu, nàng biết đó là linh thạch trung phẩm, ước chừng hơn 100 khối.

Ở tu tiên giới, một khối linh thạch trung phẩm = 100 khối linh thạch hạ phẩm, ở đó còn còn có linh thạch thưởng phẩm, linh thạch cực phẩm, hai loại này khá là quý, trong túi lại không có.

Nàng lấy ra vài khối linh thạch, nghĩ một chút lại lấy ra một khối linh thạch trung phẩm.

Sau đó, nàng dựa theo ký ức trong đầu thấy được, bố trí một trận pháp phòng ngự đơn giản, nàng bố trí xong, mới biết được đây là trận pháp phòng ngự.

Nàng ngồi dưới đất, cảm giác trên người nương thân truyền đến khí tức thoải mái, nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên người nương thân bò đây dây leo màu xanh.

Trước đó từ miệng Tiểu Hôi cùng quốc sư biết được nương thân là bán yêu, nhưng mẫu thân và nương thân, cùng mình không có gì khác nhau, cho nên nàng không để trong lòng.

Lúc này tận mắt nhì thấy dây leo, là một bộ phận của nương thân huyễn hóa, nàng rốt cuộc mới tin.

Nàng đứng dậy, thử sờ vào dây leo non, dây leo như đang sợ hãi liền rút về.

Ánh mắt Liễu Nhi tối lại, vội vàng thu tay mình.

Dây leo như có phản ứng, liền vui vẻ chạm vào, quấn lấy ngón tay nàng, tựa như tiểu cẩu, thân mật cọ cọ tay nàng.

Chóp mũi Liễu Nhi chua xót, liền khóc lên.

Nàng cắn răng lau nước mắt chảy xuống, nhẹ giọng nói: "nương thân, mau khỏe lại đi."

Dây leo như nghe hiểu được, nhẹ nhàng lắc lư, Kinh Ngạo Tuyết nằm bên cạnh Thẩm Lục Mạn, trên người nàng cũng bò đầy dây leo xanh.

Liễu Nhi sợ Kinh Ngạo Tuyết bị tổn thương, nhưng dây leo lại chỉ ôn nhu bao lấy nàng, cũng không đả thương nàng.

Liễu Nhi cười giễu, nghĩ đến: đây là một bộ phận của nương thân, mẫu thân và nương thân tình cảm tốt như vậy, đương nhiên sẽ không tổn thương nàng.

Cẩn thận nghĩ lại chuyện đã phát sinh hôm qua, cảm giác như là ký ức đời trước.

Khi đó nàng không nghĩ nhiều, không phát hiện được mẫu thân và nương thân đang giận nhau không được tự nhiên.

Chỉ hy vọng sau khi hai người tỉnh lại, sớm nói ra mọi chuyện, không cần phải ầm ĩ nữa.

Nhìn thấy dây leo muốn bò vào trong viện, dừng lại trước phòng ngự một hồi, liền theo hướng sau leo đến.

Liễu Nhi cảm thấy phòng ngự không đủ dùng, liền mục túi đồ, từ bên trong lấy ra một thanh kiếm gỗ, hai ngọc giản có khắc công pháp, một cái là giới thiệu về tu tiên giới, một cái là về những bình sứ chứa đan dược, còn có vài món pháp khí bình thường.

Trong đó cũng có một pháp khí phòng ngự, nàng vội lấy ra, thử dùng thần thức mở ra, không có linh khí chống đỡ, thần trí nàng lại chưa rèn luyện, làm như vậy rất mất sức.

Nhưng nàng vẫn cắn môi kiên trì, mở pháp khí phòng ngự, uống tích cốc đan, kiên trì được vài ngày đêm.

Hiện tại đã là hoàng hôn, Liễu Nhi liếm môi một cái, nàng không dám thư giãn, sợ dây leo kỳ quái trong sân khiến người trong thôn sợ hãi.

Ngô Chí Dũng cũng đã đến vài ngày, bị nàng nói đơn giản vài câu khuyên trở về.

Nhìn ngoài sân cũng không có gì lạ, nhưng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.

Nàng thức đêm chừng vài ngày, cho dù tinh thần miễn cưỡng chống đỡ được, thì thân thể cũng không thể chịu nổi.

Nàng cố gắng chịu đến giờ, đều dựa vào hơi thở chống lấy.

Nàng mơ màng chớp mắt một cái, cảm giác đầu như bị người đụng phải, nàng vội quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Hôi đã mấy ngày không thấy đang ủ rũ.

Tiểu Hôi nói: "được rồi, những cái nên làm ta đều đã làm rồi, tiếp theo thì chờ vận mệnh của nàng thôi."

Dứt lời, nàng không chờ Liễu Nhi nói cảm tạ, liền nhảy vào tim Liễu Nhi.

Liễu Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện