Chương 70: Thức tỉnh.

"Thê tử, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.... ah..."

Kinh Ngạo Tuyết mừng rỡ không thôi, lời trong miệng còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Lục Mạn chợt chạm lên, chặn môi lại.

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, trong lòng càng vui vẻ, vội nhắm mắt hôn lại.

Môi mềm chạm nhau, tựa như cách xa đã lâu, dính vào nhau thì không muốn chia ra.

Thân thể Thẩm Lục Mạn mềm mại như không xương, cả người như dây leo quấn quanh người nàng, Kinh Ngạo Tuyết lo lắng nàng không mặc y phục sẽ bị lạnh, liền đưa tay ôm vào ngực, cánh tay ôm thân thể nàng.

Làn da mềm mại dưới tay khác với dây leo xù xì, khiến nàng ý thức rõ ràng Thẩm Lục Mạn thực sự đã quay về.

Đây đúng là chuyện vui nhất trong mấy ngày qua.

Kinh Ngạo Tuyết trấn an vuốt ve lưng đối phương, cảm xúc khiến nàng yêu thích không buông tay. Thẩm Lục Mạn dãy dụa trên người nàng, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác toàn thân mình cũng bắt đầu nóng lên.

Cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ phải diễn cảnh nóng giữa rừng núi thanh thiên bạch nhật a.

Ngược lại không phải là nàng không muốn, nhưng nhìn vậy quá là lộ liễu a.

Kinh Ngạo Tuyết cố làm cho mình tỉnh táo lại, nàng hơi rút lại, nhưng Thẩm Lục Mạn lại không buông tha.

Trạng thái này thực sự tuyệt vời, nhưng nàng cũng nhận thấy thực sự không ổn.

Trước kia Thẩm Lục Mạn hay ngại ngừng, nhưng người trong lòng hiện tại, hận không thể nhào cả người vào trong nàng, cái này quá nhiệt tình a!

Không lẽ huyết mạch yêu tộc thức tỉnh, như vậy là phúc lợi sao?

Kinh Ngạo Tuyết lo lắng nghĩ, nàng mở mắt, cố nén mê hoặc, vội dùng lực đẩy người trong ngực ra.

Kết quả lại nhìn thấy bộ ngực mềm mại của đối phương đang lắc lư.

Tú sắc khả xan.

Trong đầu Kinh Ngạo Tuyết chỉ còn lại hai chữ: ngực sữa.

Ánh mắt Thẩm Lục Mạn ngây thơ, tựa như hài tử mới sinh, nàng nghe lời lại gần, hai chân cùng hai tay đều quấn trên người Kinh Ngạo Tuyết, tựa như tiểu cẩu mới sinh, nhẹ nhàng dùng mũi ngửi mặt ngửi cổ Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng đỡ trán, hiện tại có thể xác định Thẩm Lục Mạn tuy khôi phục hình người, nhưng thần chí vẫn chưa khôi phục, nếu không sao lại như thế này a.

Nàng khống chế hai mắt mình không dám nhìn cảnh xuân bên dưới, cởi áo khoác của mình che lên người Thẩm Lục Mạn, vỗ lưng nàng nói: "ngoan a, đừng khơi hỏa a, nếu không ta không biết mình sẽ làm gì đâu a."

Trong đầu nàng hiện tại đang giao chiến với thần tiên, cho dù lãnh đạm hơn 20 năm, hiện tại thấy nữ nhân mình yêu như vậy, mà không hóa sói đói cũng là vì còn chút lý trí sót lại.

Nghĩ kỹ lại, nàng trước đó còn cùng Thẩm Lục Mạn vì chuyện nguyên chủ đang chiến tranh lạnh, nếu nhân lúc Thẩm Lục Mạn thần chí không rõ, chiếm tiện nghi người ta.

Kinh Ngạo Tuyết theo bản năng, toàn thân run lên, nghĩ đến phản ứng của Thẩm Lục Mạn, nhất thời nàng tê da đầu.

Phúc lợi gì đó cũng không để ý đến, nếu có thể ở cùng Thẩm Lục Mạn, tương lai hưởng thụ phúc lợi thì còn gì bằng?

Nàng cũng không thể vì nhanh tay ham muốn, mà làm chuyện hối hận cả đời.

Cho nên nàng đứng dậy, Thẩm Lục Mạn lại biến về dây leo như cũ, quấn chặt trên người nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn mặt trời lên cao, thở dài một hơi, cứ như vậy, nàng cũng không dám để Thẩm Lục Mạn theo nàng về nhà a, nếu không Liễu Nhi sẽ bị dọa sợ a.





Nghĩ vậy, nàng mới ý thức được trong nhà còn có một cái dây leo.

Dây leo ở chỗ nàng biến đối, còn chỗ Liễu Nhi....

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, không nghĩ nhiều vội vàng cởi áo khoác trên người, muốn che lại người Thẩm Lục Mạn.

Nhưng Thẩm Lục Mạn không quan tâm, cái chân thon dài trắng nõn của nàng để giữa nơi mẫn cảm của Kinh Ngạo Tuyết không ngừng cọ a cọ.

Ah.

Thành thực mà nói.

Tuy nàng không muốn.

Có thể Thẩm Lục Mạn xinh đẹp.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết cũng phải quay đầu che mũi, nàng cảm giác cái mũi nóng lên, máu mũi sắp chảy ra rồi.

Đây đúng là dày vò ngọt ngào a.

Cái môi mềm nhũn của Thẩm Lục Mạn, bắt đầu hôn trên cổ nàng, tựa như lông vũ rơi xuống đất.

Trước đây Kinh Ngạo Tuyết luôn cảm thấy chính mình ẩu tả, nhưng bị nàng hôn như vậy, lại phát hiện thân thể có chút mẫn cảm.

Chỉ là Thẩm Lục Mạn vừa hôn một cái, thân thể nàng không kiềm được mà run một cái.

Lại tiếp tục nữa, nàng sẽ thành cái sàng mất a.

Hai chân Kinh Ngạo Tuyết mềm nhũn ngồi trên đất, Thẩm Lục Mạn liền đem nàng áp xuống bụi đám cỏ, tứ chi thoát khỏi người nàng, cả người ở trên mình nàng thỉnh thoảng lại cọ một cái.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Thực xin lỗi, Thẩm Lục Mạn!

Cảm này không thể chịu được, nàng chỉ là người thường, nàng....

Cùng lắm thì sau này hống đối phương là được, chỉ cần trước trộm hương một cái a.

Thêm tâm lí trước đó làm vô nghĩa, Kinh Ngạo Tuyết một tay giữ cổ Thẩm Lục Mạn, ép nàng nằm xuống, đôi môi mềm kề nhau.

Thân thể thẩm Lục Mạn thoải mái ngâm một tiếng, đầu lưỡi Kinh Ngạo Tuyết liền theo đó tách môi nàng ra, tiến nhập vào khoang miệng ngọt ngào của đối phương.

Có lẽ Thẩm Lục Mạn trở thành yêu hoàn toàn, nên mùi vị khoang miệng cũng trong trẻo không ít.

Kinh Ngạo Tuyết cố gắng hôn lấy, môi cũng hơi nóng lên, cái tay lại không tự chủ vuốt ve bộ ngực đối phương.

Còn chưa làm được, thì nghe "bụp" một tiếng, Thẩm Lục Mạn lại lần nữa biến thành dây leo, mềm mại cọ người nàng.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Vịt luộc xong còn để bay mất, thịt đến miệng còn bị người cướp đi.

Đúng là táng tận thiên lương! cõi lòng tan nát a!

Kinh Ngạo Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn dây leo nũng nịu, khiến nàng nổi hứng thú, giờ có muốn nhiều hơn cũng không còn a.

Nàng rưng rưng đứng dậy, nhặt y phục rơi đầy đất mặc lên, chán nản xuống núi đi về nhà.

Mở cửa viện, Liễu Nhi đã tỉnh, đoạn dây leo còn lại ngoan ngoãn nằm trên bàn, nhận thấy Kinh Ngạo Tuyết trở về, liền dùng tư thế "trách móc" lao đến, cùng dây leo mềm mại trên cổ nàng quấn chung một chỗ, lần thứ hai khôi phục thành dây leo nguyên dạng.

Kinh Ngạo tuyết hiện tại nhìn thấy dây leo liền đau đầu, cố gắng đem dây leo để lên bàn nói: "Liễu Nhi đói bụng không, mẫu thân đi nấu cơm cho con."





Liễu Nhi từ trong cuốn sách ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: "mẫu thân, sắc mặt người không được tốt, là tối qua ngủ không ngon sao?"

Kinh Ngạo Tuyết cười cứng ngắc nói: "không phải.... ah, nói chung không có gì đáng ngại, ta là tu sĩ, không ngủ một ngày đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng mà con..."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn trong tay nàng còn dư lại vài quyển sách, ánh mắt phức tạp nói: "học tập là chuyện tốt, nhưng đừng khiến mình áp lực quá lớn, được không?"

Liễu Nhi gật đầu nói: "quyển sách này rất thú vị, mẫu thân cũng có thể xem."

Nghe nàng nói như vậy, Kinh Ngạo Tuyết mới tò mò nhìn thoáng qua, sau đó lại không có hứng thú xoay người nói: "Liễu Nhi tự xem đi a, ta đến phòng bếp nấu cơm cho con."

Quyển sách đó, mặc dù chỉ lướt qua, nhưng đó là sách sử, toàn bộ đều là văn ngôn cổ sử a.

Nàng thấy hứng thú mới lạ.

Vốn trước kia nàng muốn biết thế giới này, mới mua sách sử cùng vài cuốn truyện, kết quả xem truyện xong, sách sử coi vài trang thì không còn hứng thú.

Liễu Nhi lại không giống nàng, nếu ở hiện đại, khẳng định từ nhỏ sẽ là một học bá.

Mà học bá này là khuê nữ của nàng, Kinh Ngạo Tuyết mỹ tư tư nghĩ đến.

Dây leo lại bò đến, Kinh Ngạo Tuyết không thể làm gì nàng, để nàng tùy ý đi.

Sáng nay bị nàng trêu chọc một hồi, khẳng định không phải Thẩm Lục Mạn cố ý, nếu không....

Nàng dùng sức cắn răng, đem con mồi bắt được hôm qua, phân nhỏ, cho thêm khoai tây vào xào, rồi nấu cơm và làm canh trứng gà.

Nàng nghĩ Liễu Nhi ở nhà học bài cực khổ, dự định lần sau lên trấn, xem coi có bán thịt dê hay bò gì đó mua một phần về.

Tiểu hài tử cần uống thêm sửa tươi hoặc sữa dê, còn phải ăn thêm trái cây, hoa quả trong thôn không nhiều, trên núi lại có không ít, xem ra hôm nay nàng phải lên núi hái một chút.

Còn nhớ học bá sơ trung trước kia, trước kỳ thi được ba ba nấu canh cá trích cho ăn, nói là bồi bổ đầu óc, hôm nay nàng cũng bắt được hai con cá mang về, cũng phải hầm bồi bổ cho Liễu Nhi a.

Mặc kệ có hữu dụng hay không, dù sao cũng là một phần tâm ý của nàng.

Hơn nữa Liễu Nhi còn phải trưởng thành, nàng làm mẫu thân, haiz, hiện tại nương thân nàng còn đang bộ dạng như vậy, không biết khi nào mới biến hình người được a.

Chờ đợi thành lo lắng.

Kinh Ngạo Tuyết dựa cột cửa, bất đắc dĩ nghĩ đến: chút nữa phải cầm theo hai bộ y phục cho Thẩm Lục Mạn, cất vài túi, nếu không vừa biến hình lại, thì sẽ gặp phiền phức a.

Nàng cố gắng khiến cho đầu óc mình chuyển động, không cần nhớ đến chuyện xảy ra lúc sáng, nếu không nàng sẽ nghẹn đến phun máu.

Làm điểm tâm ăn xong, nàng liền cưỡi ngựa đưa Liễu Nhi đến nhà Tần tướng quân, thầm nghĩ: dù sao Tần Diệc Thư cũng là lão sư của Liễu Nhi, là Tần gia chính là trường học của Liễu Nhi, Liễu Nhi lớn rồi cũng phải đến trường a.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng nhất thời dễ chịu hơn một chút.

Nhưng nhìn thấy hai mắt Liễu Nhi sáng rực nhìn Tần Diệc Thư, nàng nhịn không được chua xót, bĩu một cưỡi ngựa vê nhà.

Con ngựa trắng đi tới nói: "khí tức đại yêu trên người ngươi có chút nhạt, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn dây leo trên cổ nhàn nhã nằm, đỡ trán nói: "gần sáng Thẩm Lục Mạn biến thành hình người, nhưng thần trí không rõ, không được lâu lại quay lại hình thái cũ, ngươi nói xem trạng thái này của nàng còn kéo dài đến bao lâu a, khi nào thì mới quay lại hình người luôn đây a?"

Con ngựa trắng thấy vẻ mặt nàng buồn bã nói: "việc này ta cũng không biết, nhưng mà theo như lời ngươi nói, chắc là vài ngày nữa."

Kinh Ngạo Tuyết cười nhạt nhẽo, mệt mỏi trong lòng.

Nàng lê thân thể mệt mỏi đến trước bờ sông bắt cá, hai đứa nhỏ Ngô gia đang chời đùa cạnh bờ sông.

Ngô Mộng Thu chần chờ đi tới, nhỏ giọng hỏi: "bá mẫu, Liễu Nhi nàng đi đâu vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu, nàng đối với tiểu cô nương Ngô Mộng Thu rất có hảo cảm, liền cười nói: "nàng đến nhà Tần tướng quân học, mấy ngày này chắc là không rảnh."





Ngô Mộng Thu thất vọng lên tiếng, như nhớ ra gì đó lại hỏi: "bá nương đâu rồi ạ?"

Kinh Ngạo Tuyết vuốt ve dây leo trên cổ, nó tinh xảo như là trang sức, cười nói: "đang nằm ở nhà nghỉ ngơi, mẫy ngày nữa chắc sẽ khỏi hẳn, đa tạ quan tâm a."

Ngô Mộng Thu đỏ mặt nói quanh co vài tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.


Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, nghĩ thầm: khuê nữ nhà Ngô Chí Dũng cũng không tệ a, nếu Liễu Nhi thích nữ hài, tương lai còn phải thành thân sinh con, có thể nghĩ đến nha đầu kia, dù sao cũng quen biết lại hiểu rõ nhau.

Nhưng mà, Liễu Nhi hiện tại, xem ra bộ dạng còn muốn trưởng thành hơn a.

Không chỉ có học tập, còn có những phương diện khác, nếu tuổi kiểm tra có linh căn, tương lai khẳng định phải bước lên đường tu tiên.

Đến khi đó...

Khoan đã!

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy, đột nhiên nghi ngờ, theo lý tương lai Liễu Nhi có linh căn hay không còn là ẩn số.

Ngoại trừ con ngựa trắng ở yêu giới có thể nhìn trộm được thiên cơ ra, thì tu sĩ đột nhiên xuất hiện kia, không biết vì sao lại chắc chắn Liễu Nhi có linh căn, thậm chí còn muốn dẫn Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi đến tu tiên giới nữa?

Trước đó nàng không nghĩ đến chuyện này, hiện tại nghĩ đến, nhất thời trong lòng lo lắng.

Nàng vốn đối với tu sĩ đột nhiên xuất hiện này bảo trì thái độ xem chừng, dù sao nữ tu có thể nhìn trúng Trương Xảo Nhi, khẳng định đầu óc không dùng được.

Trương Xảo Nhi là một người hung ác độc địa thực sự, chuyện nữ tu kia làm, không bằng tâm ý của Trương Xảo Nhi, đối phương sẽ không nể tình nghĩa mà phản công.

Chuyện phát sinh trên người Liễu Nhi là vết xe đổ.

Nữ tu cường đại đầu óc không dễ xài này, lại đến nhân gian, lẽ nào chỉ muốn thu dưỡng hai đệ tử thôi sao?

Huống chi, nàng sao lại biết được tên Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi?

Trừ phi....

Kinh Ngạo Tuyết chấn động, nói: trừ phi người này có thể giống tư tế thấy được thiên cơ, hoặc là người này trọng sinh....

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, mọi chuyện nghi ngờ trước đó đều rõ ràng.

Lúc đầu nàng ở trong Lưu phủ đã cảm nhận được khí tức nữ tu cường đại, chính là do nữ tu này tỏa ra.

Nếu không có nữ tu này, thì sẽ như thế nào?

Mà chỗ nữ tu kia đi tới chính là vị trí của Thẩm Lục Mạn, lại có quốc sư theo sát ở sau, cho nên phát hiện được tung tích của Thẩm Lục Mạn.

Nói như vậy, quốc sư là bị nữ tu kia dụ qua! mục đích nữ tu kia chính là hại chết Thẩm Lục Mạn, sau đó đem Liễu Nhi mất nương thân đến tu tiên giới!

Ghê tởm!

Kinh Ngạo Tuyết không biết mình đoán đúng hay không? nhưng nàng thà giết lầm còn không thể tha cho kẻ nguy hiểm ngầm này, dám xúc phạm đến hai người thân nhất của nàng.

Nàng siết chặt nắm tay, nàng biết nữ tu kia mạnh hơn so với quốc sư, nói rõ tu vi đối phương chí ít cũng đã kim đan kỳ.

Đối thủ mạnh như vậy, đối với một tu sĩ chỉ luyện khí tu vi ba tầng như nàng mà nói, chính là ngọn núi cao không thể vượt qua.

Nhưng nàng sẽ không lùi bước!

Kinh Ngạo Tuyết từ trên cỏ đứng dậy, dùng linh khí nhanh chóng bắt cá, ném vào thùng nước bên cạnh, đem thùng nước về nhà cất, sau đó đi lên núi.

Linh khí trong núi đầy đủ, nàng mang theo đồ trong túi, còn có y phục Thẩm Lục Mạn.

Thời gian cả ngày, nàng đều ở trên núi, hiệu quả tự nhiên cũng rõ rệt.

Có là đan dược trước đó nữ tu cho, còn có nước linh tuyền ngàn năm, đến xế chiều mộc hệ dị năng của nàng lại tiến giai, bước vào tứ cấp.

Linh khí chung quanh không đủ, nhưng tu vi luyện khí ba tầng cũng đến đỉnh.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện