Chương 73: Thăng cấp.

Đây là lần đầu Kinh Ngạo Tuyết đi sâu vào quần sơn, trước kia nàng chỉ bay hết một ngọn núi, được con ngựa trắng tư tế hướng dẫn, nàng cùng Thẩm Lục Mạn bay qua không dưới mười ngọn núi.

Lúc đầu Kinh Ngạo Tuyết còn hạnh phúc kích động, hiện tại cũng đã chuyển thành uể oải vô lực, nàng lau mồ hôi trên trán, hiện tại đang cuối hè và đầu thu, khí trời vẫn còn oi bức.

Huống chi là đang ở trong rừng, thực vật bốc hơi, nhiệt khí tản mát như đang ở trong lồng hấp, y phục trên người nàng đều bị mồ hôi và hơi nước làm ướt đẫm.

Kinh Ngạo Tuyết đứng giữa sườn núi, nhìn hai yêu tộc bất động thanh sắc, bất đắc dĩ nói: "vậy còn bao lâu nữa a? ta biết là ở trong quần sơn này,... ít nhất.... cũng có cả trăm ngàn ngọn núi a, thế nhưng ngươi cũng phải có một chỗ chính xác a, đừng nói chúng ta phải đi hết 500 ngọn núi mới đến a."

Thẩm Lục Mạn xoay người lại, cười hướng nàng vươn tay, ôn nhu nói: "hay để ta cõng ngươi đi a."

Kinh Ngạo Tuyết đỏ mặt, tức giận, nàng tức giận nắm tay đối phương, dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay nàng vài cái nói: "không a, ta vẫn chưa bại liệt a, chỉ là đi lung tung không mục đích, chừng nào mới đến a."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, mặt lạnh nhìn con ngựa trắng tư tế nói: "đừng có nghĩ chơi chiêu gì, nếu không...."

Con ngựa trắng tư tế khóc không ra nước mắt, hiện tại nó chỉ là con ngựa phàm bình thường, nó cũng không dám nói gì, sợ chọc giận sát thần vừa thức tỉnh huyết mạch không vui a.

Một đôi này cũng đủ rồi, dọc đường đi không ngừng âu yếm, giờ còn nổi giận với nó a.

Con ngựa trắng tư tế uy khuất, thương tâm, nhưng ở đây không có ai hiểu nó.

Cái miệng con ngựa mở khép vài cái nói: "sắp đến rồi, linh khí ở Đa Bảo thôn sở dĩ nồng nặc, là vì chỗ này gần động phục Thanh Mộc Chân Quân nhất."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, đơn giản nắm tay Thẩm Lục Mạn nói: "thê tử, trước kia cực khổ cho ngươi rồi a."

Thẩm Lục Mạn sững sờ một chút, mới hiểu được nàng nói vậy là có ý gì.

Khi Kinh Ngạo Tuyết còn chưa chết, nàng lần đầu đến nhân gian, không những phải chịu bạch nhãn lạnh nạt của nàng, mà khi đó còn mang hải tử, thân thể lại không khỏe.

Kinh Ngạo Tuyết trước kia vốn là một kẻ vô liêm sỉ cặn bã, chưa bao giờ nghỉ đến nàng và hài tử nửa phần, thậm chí không ngừng cản trở.

Chờ Liễu Nhi sinh ra, vì để sống sót, nàng mới lên núi săn thú, có thể nói quần sơn này là nơi nàng chờ đợi lâu nhất, nàng đối với từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều quen thuộc.

Nhưng mà trước kia nàng không dám đi sâu vào quần sơn, tuy trước kia đã phát hiện linh khí ở đây nồng nặc dị thường, nhưng trong núi cũng có không ít dã thú hung mãnh, còn có những đàn sói lớn.

Cho dù nàng là tu sĩ luyện khí ba tằng, thì kiền nhiều cũng cắn chết voi, nàng cũng không dám dùng tính mạng đặt mình vào nguy hiểm.

Nghĩ kỹ một chút, nếu nàng thực sự có chuyện, đến khi đó Liễu Nhi còn trong tả phải làm sao đây?

Khi đó, nàng không có một ai dựa dẫm, nữ nhi lại quá nhỏ, thê lang thì không có chí tiến thủ, đành phải dựa vào chính mình.

Cho nên đúng là cực khổ, bất quá nàng đã quen rồi.

Nhưng hiện tại không giống vậy nữa, nàng cúi đầu nhìn người nắm tay mình, Kinh Ngạo Tuyết bên người có lẽ biết cách chỗ đó không xa, tinh thần liền phấn chấn, thậm chí còn vui vẻ hát ca dao.





Âm thanh nàng trong trẻo dễ nghe, âm điệu cũng uyển chuyển êm tai, tiếng vang du dương trong sơn dã, trong lòng Thẩm Lục Mạn lại ấm áp, nhịn không được hôn Kinh Ngạo Tuyết một cái.

Kinh Ngạo Tuyết cùng sục sôi trong lòng, vốn chỉ muốn hát tình ca biểu đạt tình yêu, nhưng bị Thẩm Lục Mạn trêu chọc như vậy, hận không thể đem nàng áp xuống ngay giữa màn trời chiếu đất mà ân ái.

Nhưng Thẩm Lục Mạn đã nói, đang nuôi cổ độc trong người không thể ân ái a.

Nàng chỉ có thể tức giận mà chờ, đem Thẩm Lục Mạn ép lên cây khô, dùng sức hôn lên a.

Khí tức trong veo dũng mãnh xộc vào, hóa giải nội tâm dao động của nàng, Thẩm Lục Mạn phối hợp, càng khiến nàng như con mèo được vuốt lông, lộ ra cái bụng yếu ớt.

Nếu bây giờ Thẩm Lục Mạn muốn nàng kêu meo meo vài tiếng, nói không chừng nàng sẽ lập tức làm theo a.

Con ngựa trắng tư tế ở một bên: "..."

Đột nhiên thấy trong lòng đau xót là sao a? cái này có tính là quang minh chính đại hành hạ động vật không a?

Ê! đừng có ở trước mắt nó diễn cảnh nóng a!

Nội tậm con ngựa trắng tư tế thống khổ, đơn giản nó xoay người cách xa đôi tình nhân mặn nồng yêu đương này.

Kinh Ngạo Tuyết vuốt má Thẩm Lục Mạn, tiến đến bên tai nàng hít sâu một hơi, trong hơi thở còn có hương thơm nồng nặc.

Nàng cắn vành tai Thẩm Lục Mạn nói: "ta cảm giác được linh khí xung quanh ngày càng nồng đậm, xem ra con ngựa trắng tư tế nói không sai."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy sửng sốt nói: "nó cũng không dám làm bậy, vì ta để phân thân dây leo trong cơ thể nó, chỉ cần nó có dị tâm, ta động ngón tay cũng có thể giết nó."

Kinh Ngạo Tuyết hôn má nàng nói: "vẫn là thê tử thông minh a."

Nàng nắm tay Thẩm Lục Mạn tiếp tục lên núi nói: "nói đến Thanh Mộc Chân Quân này, trong trí nhớ nguyên chủ ta cũng có nghe thấy, có người nói nàng là lục phẩm luyện đan sư đầu tiên trong tu tiên giới vạn năm qua, hơn ngàn năm trước được tung hô."

"Nhưng không biết vì sao, nổi danh không bao lâu, thì mất tung tích, nghe nói là bị cừu nhân trả thù, thê tử, ngươi có biết nội tình trong đó không?"

Nàng biết Thẩm Lục Mạn cũng hiểu về tu tiên giới, so với đại tiểu thư nguyên chủ này còn nhiều hơn.

Thẩm Lục Mạn dừng một chút liền nói: "biết một chút, Thanh Mộc Chân Quân tên thật là Phạm Khởi La, khi nhỏ lớn lên ở Thần Mộc Tông, thuận theo mong muốn cha mẹ trở thành luyện đan sư."

"Lúc đầu cũng không nổi danh, cho đến khi vào bí cảnh có được kỳ ngộ, không lâu sau thì thăng cấp nguyên anh, luyện chế được đan dược thất phẩm, trở thành lục phẩm luyện đan sư được công nhận bởi công hội luyện đan sư tu tiên giới."

Nói đến đây, thì lại không thể không nói đến công hội luyện đan sư.

Công hội luyện đan sư tu tiên giới, là tổ chức duy nhất đối kháng với Thần Mộc Tông, tương tự như vậy còn có công hội khí sư tu tiên giới, công hội phù sư, đại tông môn tu tiên, gia tộc tu tiên đều là tổ chức độc lập.

Thần Mộc Tông là tông môn chuyên về đan tu ở tiên giới, nhưng không phải mọi đan tu đều đến từ Thần Mộc Tông, còn có những tông môn tu tiên khác, ít nhiều cũng có một chỗ tu luyện đan dược.

Cũng giống như nàng, luyện khí, vẽ bùa, luyện đan đều biết một chút, nếu luyện được đan dược, mang đến công hội đan sư, tham dự khảo hạch của công hội thì có thể nhận được chứng thực phẩm cấp.

Trước kia nàng từng luyện chế được đan dược nhị phẩm, cho nên cũng là nhất phẩm luyện đan sư của công hội đan sư.





Trong tu tiên giới, tu sĩ nhận chứng thực đan sư không ít, nhưng đa số đều là tứ phẩm trở xuống, vì phẩm cấp luyện đan sư cùng tu vi có liên quan rất lớn.

Tu vi càng cao, linh khí trong cơ thể càng nhiều, linh thạch trên người cũng càng nhiều, có thể mua nhiều loại linh thảo cao cấp, mấy thứ này đều hỗ trợ cho nhau.

Đan dược nhất phẩm, đan dược nhị phẩm, cơ bản thì tu vi luyện khí kỳ đều có thể luyện chế được.

Đan dược tam phẩm, đan dược tứ phẩm, thì tu sĩ phải trúc cơ sơ kỳ trở lên.

Ngũ phẩm đan dược, thì tu sĩ phải có tu vi kim đan kỳ trở lên mới luyện chế được, luyện chế đan dược có phẩm cấp thế nào thì phẩm cấp luyện đan sư sẽ như vậy.

Từng đó năm trôi qua, luyện đan sư ngũ phẩm ở tu tiên giới như là lông phượng sừng lân.

Luyện đan sư lục phẩm thì mấy ngàn năm trước ở tu tiên giới cũng chỉ có một mình Thanh Mộc Chân Quân mà thôi.

Còn trên cả lục phẩm thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, còn trên Hồng Trạch đại lục thì không có.

Nàng đem chuyện này nói cho Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lại buồn bực nói: "theo lý, cũng không có ai làm khó dễ luyện đan sư a, không phải ai cũng có thể làm luyện đan sư được, một luyện đan sư lục phẩm như vậy thì càng phải bảo vệ mới đúng, ai lai ngu xuẩn đắc tội như vậy a..."

Thẩm Lục Mạn đột nhiên nghĩ đến cười nói: "có a, yêu vương điện hạ ở yêu giới, đã đắc tội Thanh Mộc Chân Quân, nói đến Thanh Mộc Chân Quân vốn đã đi tu tiên giới mai danh ẩn tích, cũng vì nàng nổi danh không bao lâu, đã bị yêu vương điện hạ ép đến yêu giới, yêu cầu nàng luyện chế đan dược thất phẩm đã thất truyền từ lâu, kết quả...."

Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán nói: "thê tử, yêu tộc các ngươi đều ngốc bạch ngọt như vậy sao?"

Thẩm Lục Mạn lắc đầu nói: :"do trước đó yêu vương có huyết thống thần thú, vừa sinh ra đã có tu vi nguyên anh kỳ, mà ở yêu giới lại vi tôn thực lực, vi tôn huyết thống, cho nên tính tình yêu vương trước giờ duy ngã độc tôn, muốn cái gì là phải có được cái đó."

Kinh Ngạo Tuyết che mặt, đột nhiên nghĩ đến tiên đoán mà con ngựa trắng tư tế từng nói: "may là không biết tung tích yêu vương hiện tại, nếu Liễu Nhi ở chung với người này, chắc bị hành đến rã rời a."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "mà thôi, con ngựa trắng tư tế tiên đoán đâu có chính xác, cái này cũng không đáng tin, không cần nghĩ nhiều làm gì."

Con ngựa trắng tư tế: "..."

Nó sai rồi, nó không nên dẫn hai người kia lên núi, cư nhiên còn nói xấu yêu vương.

Nó thở hồng hộc đi tới nói: "yêu vương anh minh thần vũ, nếu không phải Thanh Mộc Chân Quân quỷ kế đa đoan, thông đồng với tu sĩ nhân tộc hãm hại yêu vương, yêu vương sao có thể...."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cùng Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau nói: "ngươi biết chuyện sau đó sao?"

Con ngựa trắng tư tế dừng một chút, vội lắc đầu nói: "ta không biết, cái gì ta cũng không biết."

Thẩm Lục Mạn càng xác định nói: "ngươi chắc chắn biết, nói mau."

Con ngựa trắng tư tế ủy khuất nói: "ngươi dù gì cũng là yêu tộc, sao lại nói xấu yêu vương a, năm đó nàng bị Thanh Mộc Chân Quân hạ độc hại, vốn đã trọng thương, sau đó còn bị mấy cái nguyên anh đại năng tu tiên giới đánh chặn, vì bảo hộ yêu giới, mới bất đắc dĩ đồng quy vu tận với đám nguyên anh đại năng kia."

"Sau khi chết nàng sẽ trọng sinh, hóa thành trứng phượng hoàng như ban đầu, đáng trách chính là Thanh Mộc Chân Quân, ban đêm còn dám chạy vào cấm địa trộm trứng phượng hoàng, mang theo yêu vương chưa ra đời biến mất dạng, cho nên yêu giới bắt đầu nội loạn, mấy ngàn năm nay, đều đề tu sĩ phàm nhân chiếm thượng phong."

Kinh Ngạo Tuyết thụt lưỡi nói: "theo như ngươi nói, Thanh Mộc Chân Quân là trộm, mà còn trộm đi yêu vương, khó trách trước đó ta cảm thấy kỳ quái, vì sao đối phương là nguyên anh đại năng, lại không ở tu tiên giới, mà lại chạy đến nhân gian linh khí khô kiệt này, xem ra đối phương muốn né tránh yêu tộc truy sát a."

Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "thì ra là vậy, theo lý Thanh Mộc Chân Quân năng lực siêu quần, khi đó lại là luyện đan sư phẩm cấp cao nhất, cho dù đi đâu cũng sẽ được tôn sùng là thượng khách, vốn nên oai phong một cõi, kết lại không tiếng nào biến mất, trở thành vấn đề lớn nhất ở tu tiên giới ngàn năm qua chưa giải quyết được, thì ra là bắt yêu vương đi, vì trốn yêu tộc nên...."





Ánh mắt con ngựa trắng tư tế u ám, cũng thở dài một cái.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy buồn cười ôm tay nói: "nói đến yêu vương này cũng không ngốc a, không phải luôn nói kỳ tâm tất dị sao, đạo lý này cho dù là hải tử cũng hiểu, sao nàng..."

Biểu tình con ngựa trắng càng u tối tăm hơn, xoay người đi không thèm để ý đến nàng.

Thẩm Lục Mạn nói: "ta cũng đoán yêu vương luôn tự tin với thực lực của chính minh, từ nhỏ nàng đã có huyết mạch thần thú, là một người mạnh mẽ, có thể đấu lại hơn 10 tu sĩ nguyên anh, khi đó tu sĩ nguyên anh gộp lại cũng không đánh lại nàng, cho nên..."

Hai người lắc đàu, chuyện này đã qua vài ngàn năm, thọ mệnh tu sĩ nguyên anh cũng chỉ được hai ngàn năm mà thôi, cho nên người khi đó biết được hẳn đã chết hết, việc này cũng không ai kiểm chứng nữa.

Bất quá, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác có ẩn tình khác, trước kia luôn không ưa nổi yêu vương, ai kêu nàng có dính líu đến Liễu Nhi nhà mình a, cho dù là tiên đoán cũng không được.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, yêu vương có thể trở thành chi chủ một giới, tuyệt đối không dễ đối phó.

Không từ mà biệt, đối phương lại có huyết mạch phượng hoàng, đan dược bình thường sao độc đến nàng được a?

Hơn nữa vì sao Thanh Mộc Chân Quân lại trộm trứng phượng hoàng đi, theo lý nàng phải hận phượng hoàng tận xương a, nhưng nàng không giết phượng hoàng, ngược lại còn mang phượng hoàng đến nhân gian ẩn cư.

Nếu không có nguyên nhân khác, đánh chết nàng cũng không tin.

Nhưng mà, chuyện này có nghĩ nát óc, cũng chỉ được một chút, nàng nên nghĩ đến chuyện thực tế hơn a.

Như là, khi nào mới đến ngoài động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a!!!

Kinh Ngạo Tuyết ôm vai Thẩm Lục Mạn, thỉnh thoảng lại chiếm tiện nghi, khiến cho chuyện tình lữ khô khan cũng có thêm chút thú vị.

Đến khi con ngựa trắng tư tế dừng lại, lúc này đã chạng vạng tối.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, buông Thẩm Lục Mạn ra bước đến, nhìn dãy nui xum xuê quỷ dị nói: "chính là chỗ nào sao?"

Con ngựa trắng tư tế vẫn còn giận chuyện khi nãy, nghe vậy không vui "hừ" một tiếng.

Kinh Ngạo Tuyết cười nhìn nó, cũng không để trong lòng, nàng nhắm mắt lại, điều động mộc hệ dị năng trong người, mộc hệ ước số chung quanh dồi dào như nước sông Hoàng Hà, cuồn cuộn không ngừng từ đỉnh đầu rót vào trong cơ thể nàng.

Nàng có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể tăng vọt, rốt cuộc cũng cảm nhận được linh khí trong cơ thể cọ rửa kinh mạch, nàng mở mắt ra nói: "không sai, chính là chỗ này."

Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh nàng, hiện tại nàng là yêu tộc, nhu cầu đối với linh khí không nhiều, bất quá có thể sống tại nơi có linh khí sung túc, hô hấp cũng thoải mái hơn một chút.

Nàng nói: "có muốn đi về phía trước một chút không?"

Con ngựa trắng tư tế vội hỏi: "không thể!"

Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn nàng, Thẩm Lục Mạn cũng híp mắt lại, con ngựa trắng tư tế thấy vậy bĩu môi nói: "đây là động phủ nguyên anh đại năng Thanh Mộc Chân Quân, ngươi cho rằng tiểu miêu tiểu cẩu thì có thể vào sao?"

Nơi này đã bố trí trận pháp cấm chế, phàm nhân tu sĩ tu vi trúc cơ kỳ trở xuống, đi vào sẽ trở thành mồi ngon, không chỉ có đại trận hộ sơn bên ngoài mà còn có nhiều cơ quan khó giải bên trong."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "ngươi cũng chưa đi vào, sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Con ngựa trắng tư tế đạp chân nói: "ta có thể câu thông với tiểu động vật xung quanh, nói chúng đi vào trong, động vật trên núi này, đã phần sống hoang dẫ, huyết dịch trên người đều nhiễm linh khí ở từ trận pháp Thanh Mộc Chân Quân bố trí, cho nên có thể đi vào sâu hơn, nhưng có mốt số động vật khác không ở núi này cũng không thể vào được."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền bắt lấy một con thỏ trắng, dùng sức ném về phía ngọn núi kia, con thỏ đụng phải chướng ngại vô hình, không thể nhìn thấy lực lượng công kích, toàn thân bị văng ra xa, nó cũng không có nhúc nhích nữa, trên người truyền đến mùi vị bị đốt cháy.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện