Từ lúc gặp nhau đến giờ đây là lần đầu tiên Yên Hoa chủ động nắm tay Lục Quân. Dù biết cô chỉ lo lắng cho sự an nguy của người khác nhưng cái nắm tay này cũng đã đủ sưởi ấm trái tim lạnh lẽo trong anh.

- Đúng là đi với anh cũng chỉ toàn rắc rối

Chỉ lo cằn nhằn người trước mặt, hoàn toàn không đề tâm đến chuyện tay mình vẫn đang còn nắm giữ tay anh, đến khi nhận ra Yên Hoa hoảng loạn thu tay về.

- Cái này là do em tự nắm lấy tay anh đó

- Chỉ.... chỉ... là vô tình thôi

Dịu dàng cúi người ôm người con gái nhỏ nhắn vào trong lòng... vuốt lấy mái tóc hơi xoăn nhẹ của cô, mùi hương trên tóc dường như đã trở thành liều thuốc an thần giúp anh xua tan mệt mỏi.

- Thế à. Vậy em có thể nắm tay anh đi suốt cuộc đời được không ? Nghe Lục Quân nói thế, Yên Hoa sững sờ không dám đáp trả. Nổi sợ trong lòng cô vội khơi dậy . Những năm qua tuy có nhiều người theo đuổi cô... ấy vậy mà cô vẫn cứ luôn từ chối họ... một phần vì họ không thích cô thật lòng, phần còn lại là do họ không mặt dày như Lục Quân.

Hình ảnh ngày mẹ rời đi đã khắc sâu trong tâm trí. Cô sợ sẽ rơi vào bế tắc hôn nhân giống bố mẹ, cô sợ phải mở lòng với bất kì ai.

Nếu nói không yêu Lục Quân thì là nói dối bởi từ khoảnh khắc được anh cứu giúp Yên Hoa đã thật sự rung động... thế mà cô cảm thấy không được an lòng khi ở bên anh bởi xung quanh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp bám theo...

Chỉ lo sợ rằng tình cảm Lục Quân dành cho mình cũng chỉ là sự chinh phục, đến khi chán anh lại rời đi.

Sự im lặng, không đáp trả của cô gái nhỏ khiến Lục Quân cười nhạt.... tuy đã có lúc anh muốn buông bỏ nhưng lại không thể được. Đơn giản là hình bóng của Yên Hoa đã khắc sâu trong tim anh.

Nếu đã không có được tình yêu từ cô....điều duy nhất anh có thể làm là ép buộc để cô ở bên.



- À xin lỗi... tôi có việc gấp cần làm.... xin phép được đi trước

Không muốn bản thân ở trong tình huống khó xử Yên Hoa liền kiếm cớ để rời đi. Đẩy người đàn ông ra xa..... cô chạy thật nhanh rời đi.

....

Ngồi trong quán rượu , những chai rượu đã cạn chất đầy trên bàn.....Trần Đình cứ thế điên cuồng uống mặc cho Lý Nguyệt ngồi cạnh bên khuyên ngăn.

Thấy bản thân không thể cấm cản cậu bạn, Lý Nguyệt cầm chai rượu uống cùng Trần Đình.

- Tại sao.... mình không có gì tốt bằng người đó sao ? Cậu nói thử xem Tiểu Nguyệt

Vừa uống Trần Đình vừa khóc lóc, than trách số phận.

- Đúng thế... người đó hơn cậu hoàn toàn.... đẹp trai...nhà giàu... đi xe sang... ở biệt thự... gặp mình thì mình cũng chọn anh ấy

Không khuyên nhủ cậu bạn, mặc kệ cậu buồn bã Lý Nguyệt nói ra những lời phũ phàng.... liên tục ca ngợi, tán thưởng Lục Quân. Điều đó như tạt thẳng vào mặt Trần Đình một gáo nước lạnh.

- Cậu nói như thế.... cũng đúng thiệt

- Đó đúng chưa. Về thôi, say lắm rồi đó... chủ quán tính tiền

Vỗ nhẹ vào vai Trần Đình như một lời an ủi, sau khi tính tiền.... hai người choàng cổ nhau về bỏ qua khoảng cách về giới tính. Suốt dọc đường hai người bạn cứ nói năng lung tung... nói về những ngày xưa rồi cùng nhau khóc lóc.... mọi người đều tập trung ánh nhìn về hai người.

Đi đến đầu hẻm vào nhà Lý Nguyệt... tạm biệt nhau Trần Đình cũng trở về nhà. Đường trong hẻm không có nhiều nhà ở, đèn đường thì khúc có khúc không điều này Lý Nguyệt cũng đã hoàn toàn quen nên không có gì phải sợ.



Đang đi trên đường, chợt có vài tên lưu manh nhìn thấy Lý Nguyệt say... bọn chúng dò xét cơ thể cô rồi nở nụ cười ma quái. Dường như bọn họ mới dọn tới đây nên Lý Nguyệt không quen mặt... cảm thấy không an toàn cô nàng chạy thật nhanh về nhà.

Thấy cô chạy đi bọn chúng bắt đầu giở trò chạy theo chặn đường không để Lý Nguyệt đi. Sợ hãi, cơ thể cô bắt đầu run rẩy lùi về sau.

- Mấy người là ai.... muốn cái gì hả ? Có tin là tôi la lên hay không ?

- Em gái làm gì mà hoảng hốt thế ! Bọn anh chỉ muốn rủ em đi uống vài ly thôi

- Tôi không muốn.... Mau tránh ra... bằng không tôi sẽ la lên đó

Một tên trong đám lưu manh nghe Lý Nguyệt nói thế tiến lại gần cô hơn.... bắt đầu đụng chạm. Mấy tên còn lại cười lớn, trêu chọc trên nỗi sợ của cô nàng.

- Cứ la xem có ai đến giúp em

- Đi cùng bọn anh đi

Đang định lôi kéo Lý Nguyệt đi chợt từ xa một viên gạch bay đến trúng đầu tên to lớn nhất . Tức giận tên đó hét to, trừng mắt lại phía sau nhìn.

- Là thằng nào dám to gan thế hả ??

- Tránh xa cậu ấy ra mau

Cầm cái cây to quơ xung quanh đuổi bọn lưu manh ra khỏi Lý Nguyệt.... Trần Đình che chở cho cô bạn không để bọn chúng đến gần.

Ngoài mặt thì hùng hổ như thế nhưng hai chân cậu đã run cầm cập đến mức không đứng vững. Dáng vẻ này của Trần Đình khiến Lý Nguyệt cảm nhận được sự bảo vệ an toàn từ cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện