Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Hy Hoàng Thái phi

"Bên ngoài lạnh lẽo, không thể để hài tử nhiễm lạnh, hắn nhỏ như vậy, chịu lạnh không tốt." Hắn thấp giọng nói một câu, đầu cũng không nâng lên, tầm mắt hoàn toàn dính ở trên mặt đứa nhỏ.

Cung nữ xung quanh hiếm khi được thấy Hoàng thượng cứng đầu cứng cổ như vậy, không khỏi nhìn nhau cười.

"Phiên Phiên đâu?" Dường như hắn bỗng nhiên kinh ngạc, nhớ tới đại công thần sinh hài tử.

"Buồng trong đã thu dọn xong, Hoàng thượng có thể vào." Vọng Lan đã mang theo người dọn dẹp thỏa đáng.

Tiêu Nghiêu lập tức đưa đứa nhỏ đến trong lòng Hách cô nương, động tác của hắn có chút vụng về, nhưng sau khi xác định hài tử mạnh khỏe, liền lập tức chui vào buồng trong.

Tần Phiên Phiên đang quay đầu nhìn về phía gian ngoài, hắn mới vừa vượt qua ngạch cửa, ánh mắt đã giao nhau với Tần Phiên Phiên.

Hai người đều ngẩn ra một chút, lại đều nhìn nhau cười.

Tiêu Nghiêu đi nhanh vài bước, thực nhanh đã đi tới mép giường, duỗi tay cầm tay nàng, nghiêm túc chuyên chú nhìn nàng.

Kỳ thật Tần Phiên Phiên đã mệt đến vô lực, nhưng lại không có gì buồn ngủ trái lại mới vừa rồi, lúc nhìn thấy đứa bé nàng lại có vài phần phấn khởi.

"Đôi mắt cũng đỏ ngầu, nàng phải dùng sức nhiều rồi." Hắn cúi đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.

Đôi mắt Tần Phiên Phiên mang theo tơ máu đỏ, giống như mới vừa khóc, tay và mặt đều đã được lau qua, nhưng cảm giác mệt mỏi, tiều tụy trên mặt kia vẫn không biến mất.

"Đương nhiên cần lực, nhi tử của ngài không muốn chui ra ngoài. Ở trong bụng thật tốt, chỉ cần mỗi ngày nhìn thần thiếp bị ngài bắt học tập, nếu ra ngoài rồi phải tự mình bị ngài bắt học. Số mệnh nó thật không tốt, phải biết thiên văn biết địa lý, biết cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ."

Đến lúc này rồi Tần Phiên Phiên cũng không quên trêu chọc hắn, hiển nhiên lúc nàng đang mang thai, chịu đủ bức bách bắt ép học tập của Tiêu Nghiêu, đến bây giờ còn có bóng ma tâm lý.

Tiêu Nghiêu ngồi xuống mép giường, thấp giọng nói: "Nó là con trai, còn phải học quân tử lục nghệ[1], lớn hơn chút thì phải học càng nhiều."

[1] sáu nghệ thuật của người quân tử: nghi lễ, âm nhạc, săn bắn, cưỡi ngựa, thư pháp, số học (tính toán)

Tần Phiên Phiên khoa trương trợn mắt: "Nó mới nhỏ như vậy, thần thiếp đã thấy lo lắng tương lai thay nó, sợ nó ghét học."

Nghe được lời nói này của nàng, Tiêu Nghiêu xua xua tay, vẻ mặt tự tin nói: "Sẽ không, tuổi tác nó còn nhỏ, không hiểu cái gì là ghét học. Đến lúc đó nàng học cùng nó là được, trẻ con luôn thích làm nũng bên người mẫu thân. Lúc ấy trẫm cảm thấy đi theo bên người mẫu hậu thật vui vẻ, ngay cả nghịch bùn dơ như vậy, trẫm cũng có thể chơi thật vui vẻ. Ngoại trừ mẫu hậu luôn thích dùng bùn bôi lên mặt ta, những cái khác đều khá tốt."

Tần Phiên Phiên nghe lời này, lại muốn trợn mắt, tuổi thơ của người này thật đúng là quá vặn vẹo.

Vọng Lan ôm tiểu hoàng tử đi đến, thật cẩn thận đặt bên người Tần Phiên Phiên rồi lại lặng lẽ lui ra.

Hiện giờ là thời điểm một nhà ba người bọn họ ở chung, nàng không cần quấy rầy.

"Nhũ danh của nó Hoàng thượng ngài nghĩ kỹ rồi sao?" Tần Phiên Phiên duỗi tay sờ đứa nhỏ.Đứa nhỏ nhăn nheo dúm dó, nhìn khí sắc không tốt lắm, nhưng trẻ con mới sinh ra đều là như thế này.

Trước đó Tiêu Nghiêu đã suy nghĩ hồi lâu, nhưng cũng chưa thể chọn ra một cái tên, lúc trước hắn còn viết đầy một trang giấy, đều là tên cho đứa nhỏ.

Ngọn nguồn bởi vì tên chính hắn được chọn quá tùy tiện, cho nên hắn kiên quyết không thể làm một phụ thân như vậy. Khi nghỉ ngơi giữa lúc phê duyệt tấu chương, hắn sẽ lấy một trang giấy tuyên chỉ, viết xuống một đám chữ ngụ ý tốt đẹp, sau đó đặt họ ở bên cạnh, nhìn xem đọc lên có dễ nghe hay không.

Có một lần Tiêu Nghiêu không cẩn thận kẹp giấy đó ở tấu chương, trên mặt giấy là chi chít chữ, sau khi Tần Phiên Phiên nhìn thấy liền hoảng sợ.

"Không, chỉ là trẫm đang nghĩ tên cho đứa nhỏ." Hắn có chút phát sầu.

Tần Phiên Phiên tiếp tục truy hỏi: "Vậy tên kia dùng chữ gì?"

Sau khi Tiêu Nghiêu bị nàng hỏi, sắc mặt có chút suy sụp, ho nhẹ một tiếng: "Trẫm còn chưa có quyết định cuối cùng, chỉ là đại khái viết ra mấy chữ. Có rất nhiều tên dễ nghe, nhưng chờ nó lớn hơn một chút, tính tình hình thành rồi lại suy xét dùng cái nào."

Tần Phiên Phiên được hắn nghiêm trang giảng giải, làm cho có chút phát ngốc, tư thế này của Hoàng thượng có phải hơi thận trọng quá mức không.

Tiêu Nghiêu ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt tiểu Hoàng tử, cẩn thận nhìn chằm chằm nó.

Nhìn thật lâu sau hắn mới nói: "Sao bộ dáng nó lại nhăn nheo như vậy, giống như người già."

Trước đó Tần Phiên Phiên đã nói qua với Hách cô nương, cho nên nàng biết trẻ nhỏ vừa sinh ra đều không dễ nhìn, phải qua mấy ngày mới có thể nẩy nở.

"Trẻ nhỏ vừa sinh ra đều như vậy. Nhăn, không bằng kêu nó là Nhíu Nhíu đi? Phải cho nó nhớ kỹ, thần thiếp sinh nó không dễ, về sau phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ."

Tần Phiên Phiên cười khẽ nói một câu, nửa mang theo ý vị đùa giỡn.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, sắc mặt Tiêu Nghiêu liền trở nên rất khó coi, chờ nàng nói xong câu này, mặt nam nhân trực tiếp dài ra, vô cùng nghiêm túc mà nhìn nàng, giống như nàng phạm vào sai lầm to lớn gì.

"Thần thiếp nói giỡn." Nàng lập tức sửa miệng.

Nhìn Nhị cẩu tử trước mắt này, nói trở mặt liền trở mặt, Nhíu Nhíu thì làm sao? Rất êm tai, nàng sinh mà còn không thể đặt cái nhũ danh, so với những cái tên bình thường khác thì dễ nghe hơn nhiều.

Nói thật, nếu không phải Nhị cẩu tử là tên chuyên dụng của Hoàng thượng, nàng phải liều chết kiến nghị, đặt tên Nhị cẩu tử cho nhi tử của mình.

"Đối với vấn đề về đứa nhỏ, trẫm chưa bao giờ nói giỡn, từng câu từng chữ, trẫm đều phải nghiêm túc suy xét, trẫm là phụ hoàng tốt."

Hắn cực kỳ nghiêm túc nói với nàng, gần như là cường điệu gằn từng chữ một, hoàn toàn là tư thế hô khẩu hiệu, cũng không biết là đang nói cho ai tin.

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, khiêm tốn thụ giáo.

"Là thần thiếp sai rồi."

Tiêu Nghiêu rất mau liền tiếp nhận lời xin lỗi của nàng, thấp giọng nói: "Không có việc gì, nàng sinh hài tử vất vả, khẳng định là nhất thời hồ đồ, về sau đối tốt với nó một chút, nhất định phải toàn tâm toàn ý quan tâm tới nó."

Tần Phiên Phiên gật đầu, ai không dùng toàn bộ thể xác và tinh thần để quan tâm nó, người đó là cẩu!

"Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều."

Trương Hiển Năng đi đi lại lại mười tám vòng ở bên ngoài, đầu cũng quay vòng đến hôn mê, còn không thấy Hoàng thượng ra, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Đào Phi nương nương sinh ra tiểu hoàng tử, còn mẫu tử bình an, tất nhiên là chuyện vui lớn cả nước đều mừng.

Nhưng lúc nàng ấy vừa sinh, trời cũng đã hơi sáng, thông thường lúc này đều chuẩn bị đi Quang Minh điện.

Nhưng hắn cũng biết Hoàng thượng nhất định muốn gặp nhi tử, nên bảo hắn đi xem tiểu hoàng tử, lúc sau lại tiến vào buồng trong trò chuyện với Đào Phi nương nương.

Nhưng phòng này giống như quái thú ăn thịt người, sau khi đi vào vẫn luôn không thấy động tĩnh, hắn đứng bên ngoài trên nền tuyết, đã sắp tè ra quần rồi mà vẫn không thấy Hoàng thượng muốn đi ra thượng triều, nôn nóng như đi trên lửa.

Tiêu Nghiêu nghe thấy tiếng Trương Hiển Năng thúc giục bên ngoài phòng, không khỏi nhăn mày, rõ ràng có chút không vui.

"Cho bọn họ chờ một chút." Tiếng nam nhân lạnh lùng truyền đến.

Trương Hiển Năng càng thêm sầu khổ, cái việc này không chờ được, hắn thật sự chờ đến mức không thể lại chờ mới thúc giục một câu, còn phải đợi chờ đến khi hạ triều sao? "Nếu không nô tài đi tuyên bố hôm nay miễn lâm triều? Ngài vui mừng vì có Đại Hoàng tử, không thượng triều là có tiền lệ. Lúc trước Tiên hoàng cũng nghỉ một ngày." Hắn có ý tốt mà kiến nghị.Kết quả sắc mặt Tiêu Nghiêu càng thêm u ám, rốt cuộc hắn bước nhanh đi ra.

Trương Hiển Năng nhìn thấy hắn ra, hai mắt đều hiện ra tia vui sướng, dù cho Hoàng thượng không vui hắn cũng chịu, chỉ cần có thể thượng triều.

"Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, trẫm là loại người không tiền đồ này sao? Trẫm không chỉ là phụ hoàng của Đại Hoàng tử, còn là vua của một nước, kiên quyết không thiếu một ngày lâm triều. Huống hồ trẫm có nhi tử, đây vốn dĩ chính là chuyện bọn họ phải biết, tuyên bố trên buổi thượng triều là thích hợp nhất, nếu không không đủ trang trọng. Ngươi đi trước thông báo một tiếng, trẫm đi qua sau!"

Nam nhân vô cùng không kiên nhẫn mà nhìn hắn một cái, sau khi ném xuống mấy câu nói đó liền trực tiếp xoay người rời đi, không buồn liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trương Hiển Năng ngây ngốc đứng ở nơi đó, vẻ mặt không hiểu, cho nên Hoàng thượng đặc biệt lại đây, chính là vì răn dạy hắn mấy câu, sau đó bảo hắn chạy nhanh?

Hắn hơi há mồm tựa như còn muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, xoay người đi.

Cẩu Hoàng đế vui mừng vì có quý tử, đúng là hận không thể tung tăng nhảy nhót, căn bản không cho phép người khác có thời gian phản bác.

Chờ lúc Tiêu Nghiêu trở về, đầy mặt đều mang theo thần sắc vui sướng, chỉ cần vừa nhớ tới chuyện hắn đã làm cha, cảm giác vui sướng hoàn toàn không thể che dấu.

Nhưng chờ đến lúc hắn tiến vào mới phát hiện Tần Phiên Phiên nằm trên giường đã ngủ rồi.Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đứa nhỏ nằm ở bên cạnh, toàn bộ trong phòng đều đắm chìm trong không khí an bình.

Hắn cũng không rời đi, cứ như vậy ngồi xuống bên mép giường, trong chốc lát nhìn Tần Phiên Phiên, trong chốc lát lại quay đầu nhìn đứa nhỏ trong tã lót, cứ nhìn qua nhìn lại như vậy, như thế nào cũng nhìn không đủ.

Lần đầu tiên làm phụ thân, hắn cảm thấy trong lòng giống như là bị cái gì lấp đầy.

Hắn biết chính mình yêu cầu khắc nghiệt với con nối dõi, trong ba tội bất hiếu không có con nối dõi là tội lớn nhất.

Từ khi chạm vào nữ nhân đầu tiên, hắn đã không cho phép các nàng có thai, dù lúc trước Tần Kiêu là Vương phi, cũng không có tư cách mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn cảm thấy các nàng đều không xứng.

Thời điểm làm Tần Phiên Phiên đến bên cạnh hắn, dù hắn có sủng nàng, hắn cũng chưa cảm thấy nàng có thể sinh đứa nhỏ cho hắn.

Bởi vì Tần Phiên Phiên cách xa vạn dặm so với tiêu chuẩn mẫu thân của đứa nhỏ trong tư tưởng của hắn, cho nên một chút ý tưởng hắn cũng không có.

Cho đến khi trời xui đất khiến, Nguyệt Quý phi dùng thủ đoạn với Tần Phiên Phiên, lúc ấy Tiêu Nghiêu mới cảm thấy quả đào tinh trước mắt này sinh một đứa nhỏ cho hắn dường như cũng không tồi.

Đáng tiếc chỉ là lừa dối.

Nhưng nháo qua nháo lại, về sau Tần Phiên Phiên thật sự mang thai, nội tâm Tiêu Nghiêu lại lần nữa chờ mong, thậm chí so ban đầu càng thêm chờ đợi, cũng càng thêm cẩn thận, muốn chăm sóc nàng thật tốt.

Lúc hài tử được hắn ôm vào trong ngực, hắn mới biết được sinh mệnh nhỏ này có bao nhiêu ảnh hưởng đối với hắn, cho tới bây giờ hắn đều có một loại cảm giác thỏa mãn như giấc mộng trở thành sự thật.

Hắn nhìn hai mẹ con ngủ say trước mắt, dường như nhìn như thế nào cũng không đủ.

Thỉnh thoảng duỗi tay sờ gương mặt đứa nhỏ, xúc cảm mềm mại kia giống như nồi đậu hủ mới hầm, dường như chọc một cái liền vỡ, làm hắn căn bản không dám chạm nhiều.

Hắn ở buồng trong năm tháng an lành, ngoài cửa quả thực như điện Tu La, Trương Hiển Năng chờ đến hai chân đều run lên, trực tiếp gọi người tới kêu Hoàng thượng.

Tiểu thái giám tất nhiên không thể vào phòng sinh, cuối cùng nhiệm vụ lại rơi xuống Liễu Âm, Vọng Lan và cặp song sinh.

Bốn người đều vô cùng khiêm tốn, chỉ cần không phải chính mình, tùy tiện ba người khác.

"Ta nói này bốn vị cô nãi nãi, Trương Đại tổng quản đang vội. Mấy vị lại chối từ, mặt trời đều đã lên cao ba sào, đến lúc đó thật không có cách trả lời." Tiểu thái giám nhìn không được, lập tức gấp giọng thúc giục một câu.

Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: "Bốn người đánh một trận, ai thua người đó đi."

Lời này của hai nàng nói ra, nhất định là sẽ không đi.

"Cô cô, ngài đi đi, ta cầu xin ngài. Ta ăn nói vụng về sẽ không nói được." Liễu Âm lập tức chắp tay trước ngực, khẩn cầu Vọng Lan.

Vọng Lan cô cô dịu dàng như nước cười cười với nàng ta: "Ta đi, vậy về sau ngươi sẽ nghe lời sao?"

Hai mắt Liễu Âm sáng như sao, lập tức điên cuồng gật đầu: "Nghe lời, nhất định nghe lời."

"Được, nghe lời, vậy ngươi đi đi." Vọng Lan sảng khoái mà chỉ vào trong phòng.

Liễu Âm phản bác hai câu, cuối cùng vẫn bại trận, gừng càng già càng cay, Vọng Lan cô cô sống lâu hơn nàng mấy năm quả là không giống nhau.

Liễu Âm lén lút đi vào, nàng đánh bạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Hoàng thượng vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, chăm chú nhìn hai vị chủ tử nằm trên giường, chỉ cảm thấy không khí trong phòng cực kỳ hài hòa ấm áp.

Nàng ho nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng, Trương Đại tổng quản phái người tới nói, đã sắp tới giờ thượng triều, ngài có đi hay không?"

Tiêu Nghiêu bỗng nhiên cả kinh, rõ ràng là vừa mới phát hiện Liễu Âm tiến vào, hắn đây là nhìn đến mê mẩn.

"Sao Trương Hiển Năng này vô dụng vậy, kéo dài thời gian một chút cũng không xong." Hắn vừa nhẹ giọng nói thầm một câu, vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng nam nhân càng lúc càng xa, cung nhân chung quanh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó bọn họ cùng nhìn nhau mà cười, Liễu Âm và Vọng Lan ôm lấy nhau, chủ tử các nàng hết khổ rồi.

Hoàn toàn vứt bỏ va chạm nhỏ lúc nãy ra sau đầu, tỷ muội tình thâm chính là như thế.

Khi văn võ bá quan cả triều đang thấp thỏm chờ đợi, rốt cuộc ngôi cửu ngũ khoan thai tới muộn.Hắn vừa tiến đến liền phát hiện không khí trong điện có chút ngưnh trệ, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trương Hiển Năng.

Trương Đại tổng quản tiến đến bên tai hắn nói một câu: "Chư vị đại thần hỏi thăm nguyên nhân ngài tới muộn, nô tài chỉ nói ngài có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, chờ ngài tới sẽ tự mình nói."

Tiêu Nghiêu ngồi trên long ỷ, hắn nhướng mày, đã hiểu rõ.

Thật rõ ràng những triều thần này còn chưa nhận được tin Đào Phi đã sinh, Đào Phi vỡ nước ối lúc nửa đêm, có lẽ một nửa triều thần đã rời giường chuẩn bị xuất phát tiến cung, rốt cuộc lâm triều luôn luôn bắt đầu sớm.

"Chư vị ái khanh bày biểu tình mày ủ mặt ê làm chi? Thế nào, sợ trẫm nói chuyện xấu gì, liên lụy đến trên đầu các ngươi sao?" Tiêu Nghiêu sửa sang lại ống tay áo, cong môi cười lạnh một tiếng.

"Chúng thần không dám."

Tiêu Nghiêu đột nhiên thu liễm ý cười lạnh trên mặt, nghiêm mặt dương cao thanh âm nói: "Vậy vui vẻ lên cho trẫm!"

Trong điện, đầu tiên là lâm vào lặng yên như tờ, ngay sau đó một đám đại thần đều nỗ lực điều chỉnh biểu tình, từ khổ sở bi thương trở nên vui vẻ bừng bừng.

Những triều thần lớn tuổi tỏ vẻ thật sự rất khó khăn.

Mẹ, đến tột cùng là tin tức tốt cỡ nào, còn muốn mấy ngươi già đáng tuổi gia gia như bọn họ bày ra biểu tình vui đùa cợt nhả. Vị Trạng Nguyên tuổi con cháu bọn họ, người chưa bao giờ vui vẻ tươi cười trước mặt người khác, thế mà vẫn là khuất nhục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện