Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

"Trương công công, không biết đã trễ thế này Hoàng thượng còn chuyện gì quan trọng muốn phân phó?"

Chúc Mẫn hỏi rất khách khí, ánh mắt lén lút nhìn một lượt trên người hắn, lập tức liền nhìn thấy thánh chỉ màu vàng trong tay Trương Thành, trong lòng nhảy dựng.

Chẳng lẽ Hoàng thượng thấy nàng tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng thành công, mọi chuyện vô cùng tốn sức thực sự rất vất vả cho nên quyết định khen thưởng nàng? Nàng có chút không rõ cho lắm, Trương Thành cười khách khí với nàng: "Nương nương không cần sốt ruột, nô tài lập tức tuyên chỉ, ngài sẽ biết nội dung ngay thôi."

Hắn ho nhẹ một tiếng, mở thánh chỉ ra, cất cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Hoàng Quý phi Chúc thị, quản lý hậu cung không tốt, lợi dụng chức vụ quyền lợi  giúp người khác làm việc hại người, lấy việc công làm việc tư, suýt nữa gây ra sai lầm lớn. May mắn Đại Hoàng tử phúc lớn mạng lớn, bình an sinh ra, nhưng Chúc thị khó thoát tội. Hàng phân vị xuống từ nhị phẩm Phi, dùng lại phong hào trước đây là Mẫn. Khâm thử."

Trương Thành đọc xong thánh chỉ, trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh như chết, gần như tất cả mọi người đều ngừng thở.

Chúc Mẫn sững sờ ngay tại chỗ, phân vị Hoàng Quý phi là chính nhất phẩm, Phi là từ nhị phẩm, nàng bị hàng ba cấp. Nàng đã phạm vào sai lầm lớn đến mức nào mà Hoàng thượng đổi xử với nàng như vậy.

Hơn nữa thánh chỉ này cố tình muốn tuyến bố vào hôm nay, tiệc đầy tháng của Đại Hoàng tử vừa kết thúc, nàng còn chưa kịp thở phào một hơi đã nhận được tin bị hàng phân vị.

Hốc mắt của nàng lập tức đỏ, một nửa là buồn, một nửa kia là không cam lòng.

Vì tiệc đầy tháng, nàng bận bận rộn rộn chuẩn bị hơn nửa tháng, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng mà tận lực hoàn thành theo yêu cầu của Hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng căn bản là Hoàng thượng không nhớ rõ chuyện này, vẫn không hề lưu tình mà hàng phân vị của nàng, không bận tâm thể diện của nàng.

Ngay đêm nay, nhiều thêm một giây cũng không muốn chờ, lập tức không hề lưu tình mà đẩy nàng vào địa ngục.

Những thứ thể hiện qua đạo thánh chỉ này không chỉ là chuyện nàng bị hàng phân vị, còn có chuyện Hoàng thượng không để ý một chút nào đến nàng, hoàn toàn phá hủy toàn bộ hy vọng của nàng.

"Mẫn Phi nương nương, ngài tiếp chỉ đi, Hoàng thượng còn chờ nô tài về phục mệnh đấy!"

Trương Thành nhìn Mẫn Phi chảy xuống hai hàng nước mắt dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi.

Làm nữ nhân của ai cũng tốt, nhưng cố tình muốn vào cung làm nữ nhân cửa Hoàng thượng, đây mới là ngọn nguồn của việc chịu khổ.

Chúc Mẫn cơ hồ run rẩy đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay của hắn, cả người đều lảo đảo một chút, may mắn cung nữ đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy nàng, nếu không nàng liền quỳ xuống thêm lần nữa.

"Công công, Hoàng thượng có nói thêm lời gì nữa hay không? Ta thật sự không hiểu, đến tột cùng ta phạm vào sai lầm lớn nào mà Hoàng thượng trừng phạt ta như thế. Phía trước ta làm mọi chuyện chuẩn bị để tổ chức tiệc đầy tháng cho Đại Hoàng tử Hoàng thượng còn khích lệ ta, vì sao tiệc đầy tháng vừa kết thúc, ta liền thu được thánh chỉ hàng phân vị? Mong công công nói rõ."

Nàng duỗi tay ra bắt cánh tay của Trương Thành, bộ dáng nếu hắn không nói rõ thì không buông tay cho hắn đi.

Trương Thành bị hành động này của nàng dọa sợ tới mức giật mình, bàn tay mềm mịn của nữ nhân cầm lấy tay hắn, những móng tay thon dài lại bấu chặt vào cánh tay hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.

Nữ nhân lúc phát điên thật là không muốn sống nữa, hoàn toàn chống đỡ không được.

"Nô tài nói ngay đây, Hoàng thượng có chuyện nói với ngài, ngài buông tay trước đã, cánh tay của nô tài sắp bị ngài bóp gãy rồi!" Hắn lập tức xin khoan dung.

Chúc Mẫn hơi thả lỏng lực một chút nhưng vẫn nắm lấy tay hắn, tựa hồ sợ hắn chạy.

"Hoàng thượng nói, tâm tư ngài vẫn là bất chính, lúc trước Nhàn Quý Phi muốn ngài nhét người ngài nên nói cho Hoàng thượng hoặc là thông báo một tiếng cho Đào Phi nương nương  để Đào Phi nương nương chuẩn bị tâm lý. Nhưng ngài cũng chẳng nói gì, liền tự ý quyết định. Hơn nữa việc này còn có chỗ không rõ ràng, ví dụ như người Nhàn Quý phi phái đi là sát thủ, như vậy võ nghệ sẽ rất cao, nhưng biểu hiện lúc đó của bà mụ do ngài nhét vào hình như võ công chỉ có mấy chiêu mèo cào nhưng lại có thể ngăn lại sát thủ. Điều này giải thích thế nào đều không rõ."

Trương Thành từng câu từng chữ thuật lại những gì mà Tiêu Nghiêu nói cho hắn, hắn nói thêm một câu thì sắc mặt của Chúc Mẫn liền thay đổi thêm vài phần.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy Hoàng thượng đều nghĩ đến.

"Là ta nói trước cho bà ta, khiến bà ta nhìn chằm chằm thích khách, cho nên bà ta mới phản ứng nhanh như vậy." Nàng lập tức giải thích, nhưng là rõ ràng nói ra lý do ngay cả chính mình đều không tin.

"Ngài giải thích với nô tài cũng vô dụng, Hoàng thượng nói, vì ngài xử lý tiệc đầy tháng của Đại Hoàng tử vất vả như vậy nên bỏ qua chuyện lần này. Hoàng thượng cho ngài một lần cơ hội chỉ hàng phân vị của ngài, hy vọng ngài ghi nhớ việc này trong lòng, lần sau đừng tái phạm. Nếu ngài lại có tâm lý hy vọng ăn may như vậy, rồi lại lôi người khác ra làm lá chắn cho mình, còn mình trốn ở phía sau đục nước béo cò thì ngài cũng không còn cơ hội lần thứ hai để lãng phí nữa đâu."

Trương Thành vẫy vẫy tay, nếu Hoàng thượng đã nói rõ như vậy thì sẽ không để ý lời giải thích của Mẫn Phi. 

Trong chuyện lần này Chúc Mẫn cũng không hề sạch sẽ cho nên Hoàng thượng muốn giáo huấn nàng, đây cũng là chuyện theo lẽ thường.

Chúc Mẫn nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Nàng có thể tưởng tượng đến, Hoàng thượng đứng ở trước mặt nàng nói với nàng những câu này, biểu tình lạnh nhạt, như là đối đãi một con kiến vậy, làm trái tim nàng đóng băng.

"Hoàng thượng còn nói ngài là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của Hoàng thượng. Ngài chỉ cần an phận thủ thường vinh hoa phú quý trong cung ngài tận tình hưởng dụng, sau này nhất định sẽ có người dưỡng lão đưa ma cho ngài, ngài không cần có bất luận băn khoăn gì. Nhưng nếu ngài mơ ước những thứ không nên mơ, chạm vào người không nên chạm, vậy ngày lành của ngài liền kết thúc."

Trương Thành nói xong mấy câu này liền dùng sức dật tay mình ra, hành lễ với nàng xong xoay người liền đi.

Chúc Mẫn nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cảm thấy đáy lòng mình trống rỗng, tất cả hy vọng đều mất hết.

Nàng không nhịn được đuổi theo hai bước, nhưng cả người mệt mỏi lảo đảo đi không vững, lần này không có cung nhân tinh ý đỡ được nàng, nàng lập tức ngã ra đất, không thể động đậy.

Hoàng thượng tuyệt tình như thế, chặt đứt tất cả vọng tưởng của nàng, nhưng nàng làm sao có thể cam tâm đây.

---

Bên trong nội điện của Thưởng Đào các thắp vô số ngọn nến, ánh nến lung linh chiếu sáng cả điện.

Lúc Tần Phiên Phiên về đến nơi thì phát hiện Hoàng thượng đã chờ sẵn ở nơi đó, nhưng mà vô cùng thần kỳ là Hoàng thượng không ôm con trai bảo bối của hắn, bình thường thì hắn chỉ hận không thể dính lấy bảo bối của hắn. Bây giờ bảo bối của hắn đang nằm ở trên giường một mình, nhìn có chút đáng thương.

"Yến hội ở tiền điện kết thúc sớm như vậy?" Nàng kinh ngạc nói một câu.

Bình thường mỗi khi có yến hội thì tiền điện đều kết thúc muộn hơn hậu cung, không ngờ lần này lại ngược lại.

"Bởi vì trẫm sốt ruột muốn về sớm để ban thưởng cho ngươi." Hắn ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, gương mặt phiếm hai vệt đỏ ửng, đã có chút hơi say.

Nhưng mà đôi mắt của hắn lại sáng ngời vô cùng, dưới ánh nến lung linh giống như được khảm đầy tinh tú. 

Tần Phiên Phiên không nhịn được nghiêng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Khen thưởng cái gì?"

"Có hai cái thưởng lớn." Hắn chớp mắt vài cái với nàng, Hoàng thượng say rượu còn dính người hơn cả ngày thường.

Lúc này ngay cả âm thanh nói chuyện cũng mềm mại hơn nhiều, quả thật là vô cùng hiếm thấy.

"Khen thưởng gì? Thần thiếp cực kỳ chờ mong." Nàng duỗi tay sờ sờ mặt của hắn.

Tiêu Nghiêu lập tức xoay người đi tìm, xốc ngược hết gối đầu trên giường lên, phía dưới có giấu một cái thánh chỉ màu vàng.

"Hôm nay trước khi bắt đầu yến hội thì trẫm đã viết xong, trẫm đã muốn cho ngươi từ sớm." Hắn đã say đến mức lưỡi có chút cứng lại.

Có lẽ là trong phòng càng lúc càng ấm áp nên cơn say cũng tăng lên.

"Muốn gọi Trương Đại Tổng quản vào đọc thánh chỉ không?" Nàng chớp chớp mắt, mới nghĩ xem đạo thánh chỉ này sẽ ban thưởng cho nàng cái gì.

Tiêu Nghiêu lắc lắc đầu: "Không cần hắn đọc, trẫm đọc cho ngươi nghe. Người khác tới thì rất mất hứng."

Hắn vừa nói vừa mở thánh chỉ ra, ho nhẹ một tiếng, thì thầm: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết...."

Tiêu Nghiêu mới vừa đọc xong mở đầu thì nghển cổ lên lộ mặt ra khỏi thánh chỉ sau đó giải thích với nàng: "Chính là trẫm nói."

Tần Phiên Phiên lập tức bị hắn chọc cười, gật đầu nói: "Thần thiếp biết là ngài nói. Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Tần thị Phiên Phiên, mỹ diệu tuyệt luân, trẫm rất yêu thích. Hoài thai mười tháng sinh hạ Đại Hoàng tử, vất vả mệt nhọc. Đặc biệt thăng phân vị lên chính nhất phẩm Hoàng Quý phi."

Hắn đọc chậm rì rì, ngữ điệu lúc say rượu trầm ấm mơ hồ, giống như đang ngâm một bài thơ êm tai.

Tần Phiên Phiên ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng mềm nhũn.

Từ lúc nàng mang thai, hắn luôn luôn biết nàng vất vả, những chuyện đã đáp ứng nàng chưa bao giờ nuốt lời, nói không chạm vào nữ nhân khác chính là không có chạm vào, cũng không biết đã vã mặt bao nhiêu phi tần âm thầm dụ hoặc quyến rũ hắn.

Hắn còn sợ sau khi nàng biết sẽ không vui, cho nên đều ra lệnh bảo mật, không được nói cho nàng biết.

Quả nhiên tất cả đều là công lao của giấy cam đoan!

"Từ từ đợi một chút, sao trẫm không nhìn rõ cái chữ này, đây là chữ gì?"

Còn không đợi Tần Phiên Phiên nói cảm tạ, Tiêu Nghiêu liền nheo lại đôi mắt, cả khuôn mặt đều dán lên thánh chỉ, cố gắng điều chỉnh tư thế nhưng vẫn không nhìn rõ được cái chữ kia. 

Tần Phiên Phiên bị hắn chọc cười, hỏi lại một câu: "Khâm thử?"

"Đúng vậy, mặt sau nên là hai chữ này, nhưng chữ " khâm " có chút kỳ quái, có đúng viết như thế này không? Hay là do trẫm hoa mắt, trẫm nhìn không giống lắm?"

Hắn hàm hồ nói thầm mấy câu, rõ ràng ngày hôm nay chữ "khâm" có thù oán với hắn, hắn nhìn tám trăm lần cũng không thể nhìn rõ nó.

Tần Phiên Phiên bị bộ dáng ngẩn người này của hắn chọc cười hoàn toàn, duỗi tay muốn tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay hắn.

"Thần thiếp tiếp chỉ."

Kết quả hắn lập tức né tránh, căn bản không cho nàng chạm vào: "Trẫm còn không có đọc xong, không thể tiếp chỉ. Chữ này quá lớn mật, lần đầu tiên trẫm đọc thánh chỉ cho nàng nghe mà dám nguỵ trang không cho trẫm nhận ra. Theo luật phải trảm!"

Hắn dong dài lên án chữ "Khâm", Tần Phiên Phiên dở khóc dở cười, đạo thánh chỉ này rõ ràng là hắn viết, hơn nữa khâm thử hai chữ cơ hồ mỗi một cái thánh chỉ đều có, không biết viết bao nhiêu lần rồi. Thế nhưng Hoàng thượng lại không nhận ra.

"Hoàng thượng, hậu cung không phải chỉ có thể có một vị Hoàng Quý phi à? Sao ngài lại phong cho ta làm Hoàng Quý phi nữa." Nàng bắt đầu nói sang chuyện khác.

Chỉ số thông minh của người say thật sự thấp đến đáng sợ, so chỉ số thông minh càng đáng sợ chính là sự chấp nhất của bọn họ.

Ví dụ như lúc này Tiêu Nghiêu vô cùng ngây ngốc nhưng còn quyết tâm giữ ý kiến của mình, bởi vì ngốc cho nên cố chấp, lại bởi vì cố chấp cho nên có vẻ càng ngốc, hỗ trợ lẫn nhau.

"Chỉ có mình nàng thôi, trẫm đã sớm viết xong thánh chỉ hàng phân vị của Hoàng Quý phi cũ, nếu nàng ta không nhường đường cho nàng thì nàng có thể thăng phân vị kiểu gì? Mẫu phi bảo bối của trẫm thì phân vị chắc chắn phải cao." Hắn nói vô cùng đương nhiên.

Tần Phiên Phiên không khỏi nhướng nhướng mày, đáy lòng dâng lên vài phần mừng thầm, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân có phân vị cao nhất trong hậu cung!

"Hoàng thượng, ngài say sao?" Nàng thấp giọng hỏi.

Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn nàng một cái, nỗ lực mở to hai mắt, nói: "Nàng nhìn trẫm giống người say sao? Trẫm không có say."

Tần Phiên Phiên nhún vai, nói không có say nàng không tin, con trai bảo bối của Hoàng thượng nằm một mình ở trên giường rất lâu, Hoàng thượng cũng chưa ôm một cái, điều này đối với người mắc bệnh "cơ khát con trai bảo bối" như Tiêu Nghiêu thì cơ bản không có khả năng.

"Vậy bảo bối của ngài đâu?" Nàng hỏi.

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ôm mặt nàng dùng sức hôn lên môi đỏ của nàng một cái.

"Trẫm nhìn không thấy bảo bối, trẫm chỉ có thể nhìn thấy đại bảo bối là nàng!"

Tần Phiên Phiên bị hắn hôn thì lập tức đỏ mặt, thực tế giữa hai người bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật hơn cả nụ hôn này, nhưng nàng vẫn là nhịn không được đỏ mặt.

Có lẽ là sau khi Hoàng thượng hôn môi nàng còn nói một câu dễ nghe như vậy nên nàng mới đỏ mặt. 

Phải biết rằng từ lúc thằng nhóc con kia sinh ra, Tần Phiên Phiên cảm thấy chính mình là cái bóng đèn, là kẻ thứ ba ngăn trở giữa phu quân và nhi tử, nhưng đêm nay nàng đã có lại sự tự tin, lại lần nữa leo lên đỉnh cao của nhân sinh.

"Còn có phần thưởng thứ hai đâu?" Nàng lại lần nữa nói sang chuyện khác.

Tiêu Nghiêu tựa hồ mới nhớ tới, lập tức liền ném thánh chỉ trong tay đi, cũng không hề rối rắm chuyện hắn không nhìn rõ chữ kia nữa.

Hắn cởi giày, động tác nhanh nhẹn leo lên giường, ngoan ngoãn mà ngồi quỳ đối diện với nàng, đôi tay đặt ở trên đầu gối, sống lưng thẳng thắn, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía nàng.

"Tới lấy phần thưởng thứ hai của nàng đi!" Hắn cong môi cười đến vẻ mặt nhộn nhạo.

Tần Phiên Phiên nhướng mày, không rõ nguyên do nói: "Ở đâu?"

"Ở trước mặt nàng, là trẫm!" Hắn chém đinh chặt sắt nói.

Tần Phiên Phiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, vẻ mặt phát ngốc, lúc sau có chút buồn cười nói: "Hoàng thượng muốn đem chính mình tặng cho ta?"

"Đúng rồi, rất nhiều nữ nhân đều muốn trẫm, trẫm đều không cho các nàng ta, chỉ cho nàng. Vì nàng là đại bảo bối của trẫm!" Hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, giống như Tần Phiên Phiên suốt ngày dính lấy hắn vậy. 

Nàng không nhịn được cười lên tiếng, Nhị Cẩu tử uống say thì hoàn toàn đánh thức linh hồn diễn tinh trong người, động tác rồi biểu tình, cả lời nói nữa quả thực là kệch cỡm đến mức độ nhất định, vô cùng cảm thấy thẹn. 

"Nàng cười cái gì, đừng có không tin, trẫm là thiệt tình. Đúng rồi, chủ yếu là làm nàng vui vẻ, đêm nay trẫm hầu hạ nàng."

Hắn vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, tùy tiện ném ngọc đái ở trên eo xuống giường, nhưng lúc cởi đến cúc áo lại khó khăn, ngón tay không nghe lời hắn, không cởi được áo. 

"Hoàng thượng, ngài làm gì vậy? Hầu hạ thần thiếp làm gì?" Tần Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn.

"Đi ngủ chứ còn gì, hơn mười tháng rồi trẫm chưa thị tẩm, ngày thường đều dùng tay của nàng, tiểu Muốn Muốn của trẫm sắp nghẹn hỏng luôn rồi. Nhanh lên, trẫm cởi không được, nàng đến cởi giúp trẫm......"

Hắn lải nhải nói, cầm tay nàng ấn vào đai lưng của hắn, mười phần mười là quỷ đói trong sắc quỷ đầu thai chuyển thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện