Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

Vệ Tình lập tức quỳ rạp xuống đất, trực tiếp nói ra câu này.

Toàn thân Tần lão phu nhân lập tức liền cứng ngắc lại, may mắn là bà đã ngồi xuống ghế rồi chứ nếu không thì cũng bị câu nói này của nàng hù dọa cho đến mức lảo đảo té xuống đất.

"Ngươi nói cái gì?" Lão phu nhân một mặt khó có thể tin mà hỏi lần nữa.

"Ngoại tổ mẫu, ta không có lừa người, ta thật sự mang thai long chủng của Hoàng thương. Cữu mẫu tìm người nhìn ta thử, nhưng không nghĩ tới cứ vậy bị truyền đi, Hoàng hậu nương nương cũng vì vậy không dám giết ta. Đêm hôm đó Hoàng thượng sủng hạnh ta, nên ta mới có long chủng, nếu không phải thái độ của Hoàng hậu nương nương quá mức kiên cường, khẳng định Hoàng thượng muốn ta tiến cung. Nhưng cứ coi như thế, hắn cũng khiến cho Hoàng hậu lưu lại một mạng của ta. Nếu không ngài nhìn Hoàng hậu nương nương xem, vì sao phải đối tốt với ta như vậy, chỉ phái người thăm ta, lại ban cho ăn ngon uống sướng chứ? Vệ Tình nói đến đạo lý kia vô cùng rõ ràng, mà trên mặt lại có chút mật ngọt tự tin, giống như nàng coi long chủng trong bụng nàng là thật vậy.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, liền tiện tay che miệng bắt đầu nôn ra một trận, bầu không khí một lần nữa rất xấu hổ.

Ngay lúc này Hồng Y ở trên nóc nhà, nghe thấy dáng vẻ lời nói cãi lại này của nàng ta, không khỏi liếc mắt, vị chủ nhân này thật đúng là có thể giày vò mà.

Hoàng hậu nương nương nói đúng, vị biểu cô nương này đều không cần người khác phối hợp với nàng ta, mà chỉ cần một thân một mình nàng ta đã có thể biểu diễn rất đặc sắc rồi.

Bao nhiêu năm chưa có xem được nhạc kịch đặc sắc như vậy, lúc này liền nôn khan ra, trước đó Hồng Y một tấc cũng không rời ở phía sau lưng nàng ta, vị biểu cô nương này nên ăn nên uống một chút cũng không thiếu, so với ai cũng đều tốt hơn.

Kết quả tới nơi này của Tần lão phu nhân, nói nôn khan liền nôn khan, khả năng biểu diễn xuất thần.

"Ý của ngươi là, Hoàng thượng một đêm sủng hạnh ngươi, liền biết ngươi mang long chủng rồi?" Tần lão phu nhân cách hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình, lạnh giọng hỏi một câu.

Trên mặt bà biểu lộ có chút nghiêm túc, hiển nhiên là không có cách nào tin tưởng được.

Vệ Tình lập tức lắc đầu, nàng nửa cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không có ý muốn đối mặt cùng với lão phu nhân.

"Không phải, ngoại tổ mẫu, cái này ngài nhất định phải để ta nói ra. Đương nhiên Hoàng thượng không biết ta có long chủng hay không, để Hoàng hậu nương nương giữ mạng của ta lại, đơn giản là không nỡ ta có chuyện, trong lòng còn có chỗ lưu luyến thương tiếc ta. Chờ khi Hoàng hậu bớt lửa giận, qua một đoạn thời gian, khẳng định hắn phải gọi ta tiến cung."

Âm thanh của nàng nhu tình như nước, giống như cữu ngũ chí tôn thật sự thành tình lang của nàng vậy, đối với sự tự tin của nàng, trước muốn cùng Hoàng hậu nương nương lá mặt lá trái một phen, sau đó đợi đến khi nàng tiến vào hậu cung, thì sẽ là một đường lên như diều gặp gió.

Sắc mặt lão phu nhân lạnh lẽo, bà không nói gì cả, chỉ kinh ngạc nhìn Vệ Tình trước mắt.

Tiểu cô nương giống như đã thay đổi hoàn toàn sắc mặt, rõ ràng trước đó lấy niềm vui để khoe mẽ, nói ngọt còn thiện tâm, cái gì cũng đều chu đáo.

Bồi tiếp lão nhân bà này cũng không có điểm chê phiền, thậm chí còn chiếu cố bà mười phần chu toàn.

Mấy tôn nữ bên người đều đã xuất giá, chỉ có đứa cháu ngoại nữ này, bà đau lòng thêm mấy phần cũng là đều dĩ nhiên.

Trước đó ép buộc Tần phu nhân tìm cho nàng việc hôn sự, sau mấy mối không thành, Tần phu nhân liền có ý kiến, còn từng ở trước mặt bà nói qua vài câu về Vệ Tình, đã bị Tần lão phu nhân chửi mắng một trận.

Bà không tin đứa cháu ngoại nữ này có thể lá mặt lá trái như thế, khẳng định là con dâu không muốn làm nên mới cảm thấy phiền phức như thế.

Bây giờ ngược lại lão phu nhân lại có thể trải nghiệm tâm tình của Tần phu nhân, trước đó Tần phu nhân có nói Vệ Tình có khuyết điểm, giờ cũng hiện rõ ra từng cái.

"Ngươi muốn như thế nào?" Lão phu nhân không có phát giận, mà hỏi một câu thăm dò.

Trong lòng Vệ Tình vui mừng, lão phu nhân đã có thể hỏi một câu như vậy, mà không phải lập tức nổi giận, thì chứng mình là có hy vọng.

Nàng có thể đưa ra yêu cầu, sau đó lại cầu thêm một lần với ngoại tổ mẫu, chuyện tiến cung này sẽ thành công.

Trong hậu cung ngoài trừ Tần Phiên Phiên ra, đều là chút phi tần tuổi già sắc suy, gần nhất cũng không có tuyển tú được nữ nhân nào, cho nên mới để cho Tần Phiên Phiên độc chiếm vị trí đầu.

Nàng tuổi trẻ mỹ mạo như vậy, mà lại thông minh có thừa, nhất định có thể thuận lợi từ trong tay Tần Phiên Phiên đoạt được độc sủng của Hoàng thượng.

Vừa nghĩ tới cửu ngũ chí tôn, trái tim của Vệ Tình một lần nữa như hươu con nhảy loạn cả lên.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới, Hoàng thượng vậy mà còn trẻ tuấn lãng như vậy, giọng nói êm tai, tính tình ôn nhu, mà thân thể còn cực nóng cường tráng như vậy, bị hắn dùng sức ôm một cái, nàng đã cảm thấy run chân, muốn hoàn toàn đắm chìm trong ngực của hắn, mãi mãi cũng không muốn thoát ra.

Nhất định nàng phải trở thành nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất, là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này!

Từ nhỏ nàng ở trong phủ là hài tử được sủng ái nhất, trước đó thời điểm ở Dương Châu, tổ phụ tổ mẫu cưng chiều đường đệ, cũng bởi vì trọng nam khinh nữ, nhưng nàng chỉ cần dùng thủ đoạn nhỏ, thắng được tâm của tổ phụ tổ mẫu, thành ra trong đám vãn bối là đứng đầu, đường đệ cũng phải đứng sang một bên.

Trong nhà có đồ tốt gì, trước hết nhất định là nghĩ tới nàng trước, tuy rằng mẫu thân thường xuyên nói nàng không thể dùng những thủ đoạn kia, thật không ra gì.

Nhưng mẫu thân xuất thân từ tiểu thư khuê các, còn không phải gả cho quỷ chết sớm không có tiền đồ, mệt mỏi cho chính mình cũng đi theo không được hạnh phúc một thời gian, không phóng khoáng.

"Ngoại tổ mẫu, một mình Hoàng hậu nương nương ở trong cung, cùng những nhóm phi tần kia tranh đấu, nhất định là vất vả mười phần. Ngài đem ta vào trong cung hỗ trợ nàng, cũng để cho nàng càng thêm vững chắc. Cộng thêm ta là ngoại tôn nữ của ngài, nói đến cùng Hoàng hậu nương nương là cữu mẫu nuôi lớn, lại là thứ nữ, nhất định không bằng việc ta và ngài càng thân cận hơn. Sau khi ta tiến cung, nhất định sẽ thành tâm hiếu kính ngài, ở trước mặt Hoàng thượng thổi gió bên tai, để cho Tần Hầu phủ lại trở nên thịnh thế như năm đó!"

Nàng nói đến rõ ràng vậy, đương nhiên châm ngòi ly gián cũng không thể thiếu được.

Hoàn toàn biểu hiện ra một vẻ về tình về lý, đem nàng đưa vào cung là việc tốt nhất.

Lão phu nhân vẫn như cũ không nói lời nào, bà trầm mặc hồi lâu, hơi nhíu lông mày lại, dường như là một dáng vẻ biểu lộ trầm tư suy nghĩ.

Vệ Tình thấy bộ dáng ưu sầu này của bà, trong lòng lại càng dâng lên cảm giác mừng rỡ điên cuồng, quyết định này đương nhiên không dễ dàng gì, việc đưa nàng tiến cùng cũng không hoàn toàn tốt được, dễ dàng khiến cho Tần Phiên Phiên chán ghét.

Nhưng mà nàng không quản được nhiều như vậy, Tần gia chỉ là đá kê chân cho nàng mà thôi, đợi nàng tiến cung, khẳng định nàng phải đánh với Tần Phiên Phiên một trận, đến lúc đó trước tiên nàng cần phải đem Tần gia diệt trừ mới được, miễn cho phức tạp.

"Ngoại tổ mẫu, ngài nhìn ta nghe lời như thế, nhất định sẽ thành tâm hiếu kính ngài thật tốt. Huống hồ Hoàng thượng giữ mạng của ta lại thì có thể đã nhìn ra, không bằng ngài chủ động đem ta đưa vào cung. Với việc này Hoàng thượng còn có thể nhớ kỹ cái tốt này của ngài, sai lầm trước đó của Cảnh Vương phi, khẳng định Hoàng thượng sẽ quên..."

Nàng còn đang líu lo không ngừng muốn khuyên giải lão phu nhân, thì lão phu nhân mở miệng nói: "Hoàng hậu thịnh sủng, trong lúc này khẳng định là có hiểu lầm, Hoàng thượng sẽ không cần những nữ nhân khác tiến cung."

Vệ Tình "chậc" một tiếng, vẻ mặt biểu lộ tràn đầy vẻ không cho là đúng, ôn nhu nói: "Ngoại tổ mẫu, ngài đang nghĩ gì đấy, nào có nam nhân không thích mỹ nhân, huống chi Hoàng thượng là nam nhân tôn quý nhất trên thế gian này. Ngài chỉ cần đem ta tiến cung, đến lúc đó khẳng định hắn ở ngoài mặt nói không muốn, nhưng bí mật sủng hạnh ta. Ỡm ờ muốn, chẳng qua là cho Hoàng hậu nương nương mặt mũi thôi!"

Lời nói này của nàng cũng không biết là đang khuyên lão phu nhân hay là đang tẩy não cho mình.

"Ngươi cứ muốn tiến cung như vậy? Ngươi không tiến cung, ngoại tổ mẫu có thể tìm cho người một nhà khá giả, không lo làm chính thê đàng hoàng, ngươi làm thiếp cho người ta làm cái gì?" Lão phu nhân có chút không rõ.

Vệ Tình đã có chút không cao hứng, hóa ra lão gia hỏa này cũng không phải muốn đưa nàng tiến cung, làm hại nàng kích động một trận nữa chứ.

"Đây không phải là người nào khác a, đây là thiên gia a, làm thiếp cho Hoàng thượng, thì việc vinh hoa phú quý há lại giống như chính thê của thần tử có thể hưởng thụ được!"

Bởi vì nàng quá kích động, lập tức nói lỡ lời.

Tính đi tính lại, đây hết thảy cũng đều là vì vinh hoa phú quý, căn bản cũng không phải muốn làm trợ lực cho Tần Phiên Phiên.

Trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh lặng ngắt, Vệ Tình có chút mất hứng nói: "Được rồi được rồi, ngoại tổ mẫu ngài đã không đồng ý, vậy ta cũng không bắt buộc, chờ cho Hoàng thượng gọi ta tiến cung đi."

Lúc nàng nói lời này, trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm.

Bởi vì ý định của nàng là lấy lui làm tiến, muốn lão phu nhân đồng ý, nếu như lão phu nhân vẫn không đồng ý, nàng phải mưu tính một phen thật tốt mới được.

"Được thôi, nữ nhi đáng thương kia của ta cũng chỉ có ngươi một cục cưng quý giá như thế, ngươi đã nói như vậy, ngoại tổ mẫu chỉ có thể mưu tính một đường tốt cho ngươi. Bằng không đợi ta hai mắt nhắm, chân duỗi thẳng xuống dưới đất cũng không có mặt mũi nào gặp mẫu thân của ngưoi."

Lão phu nhân thở dài một hơi, một mặt bất đắc dĩ đáp ứng nàng.

Trên mặt Vệ Tình lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, chiêu này của nàng lấy ngưạ chết làm ngựa sống, không nghĩ tới vậy mà có tác dụng.

"Tạ ơn ngoại tổ mẫu, ta biết ngay ngài đối với ta tốt nhất rồi. Mẫu thân ta trước khi chết muốn ta nhất định tới Tần gia tìm ngài nương tựa. Bà nói tổ phụ tổ mẫu chắc sẽ không để ý đến đều chỉ hướng về nhị phòng. Ta cũng chỉ có ngài..."

Nàng nói liên miên lải nhải ôm lão phu nhân nũng nịu, trong lòng nghĩ là không nghĩ tới việc nương chết sớm, lúc này lại tạo ra tác dụng lớn như thế.

Lão phu nhân sờ lên mặt của nàng, thấp giọng nói: "Đi rửa mặt một chút, nhìn ngươi một chút cũng không đẹp, còn tiến cung thế nào được?"

Vệ Tình không nói hai lời liền đi vào trong buồng múc nước rửa mặt, cũng không có gọi người tiến vào, chỉ tự mình tô lại mi.

Tâm tình của nàng rất tốt, bên trong miệng còn nhẹ hát nhỏ một tiểu khúc, đương nhiên cũng không còn nôn khan, phảng phất lúc trước việc cho người khác biết mình mang thai long chủng, đã ném toàn bộ ra sau ót.

Hồng Y nhíu nhíu lông mày, giữa ngón tay của nàng kẹp lấy một cây châm, chuẩn bị chờ một lúc Vệ Tình ra, liền trực tiếp đem ngân châm bắn vào sau bên trong gáy nàng ta, giết chết xong hết mọi chuyện.

Hoàng hậu nương nương cũng không muốn thứ như vậy tiến cung để bị ngột ngạt, đương nhiên Vệ Tình cũng không vào cung được, Hoàng thượng không có khả năng muốn.

Nhưng nếu như vị lão thái thái hồ đồ này thật sự mở miệng làm loại chuyện hỗn trướng này, Tần gia không may, Hoàng hậu nương nương cũng phải gặp chuyện không may theo.

Hoàng thượng sẽ không làm thế nào, nhưng những văn võ bá quan kia cũng xé sống Tần gia, nói Tần gia ỷ sủng mà kiêu, lại muốn bức bách Hoàng thượng thu nữ nhân, vậy mới là nực cười.

Nàng là tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Chẳng qua chuyện sắp tới Tần lão phu nhân làm, đã khiến cho Hồng Y mở rộng tầm mắt, kém chút nữa cả kinh từ trên nóc nhà rơi xuống.

Chỉ thấy vị lão thái thái duỗi cổ nhìn nhìn, xác định Vệ Tình ở trong phòng không nhìn thấy bà, liền trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một bọc giấy, mở ra bên trong là bột phấn màu trắng, xem chừng không phải vật tốt gì, liền một mạch rót vào trong chén cháo kia, nhanh chóng dùng thìa quấy đều lên.

Động tác làm những chuyện này của bà hết sức nhanh chóng, sau khi làm xong thì vò tờ giấy thành một cục, lần nữa cho giấy vào trong tay áo.

Chờ Vệ Tình thu thập xong xuôi, lúc đi ra chỉ thấy trong tay lão phu nhân vân vê phật châu, đang yên lặng tụng kinh văn.

"Ngoại tổ mẫu." Nàng nhẹ giọng hô một câu.

Tần lão phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng, một thân Vệ Tình đều thay đổi một bộ quần áo mới, thật có thể nói là trang phục lộng lẫy, trang dung đã làm lại một lần nữa, son trên miệng cũng bôi lại.

Hoàn toàn là dáng vẻ chuẩn bị tiến cung thị tẩm.

Lão phu nhân nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá nàng một phen, thỏa mãn nhẹ gật đầu, khẽ cười nói: "Cháu ngoại của ta thật đẹp mắt. Đến, ăn chút cháo, ta sẽ đi tìm người."

Vệ Tình lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này nàng cũng không muốn ăn đồ gì, tâm tình hoàn toàn là không chờ đợi kịp, chỉ muốn đi ngay lập tức.

Nhưng nàng không cần thiết vì điểm này mà để cho lão phu nhân không vui vẻ, dù sao lão nhân gia đều thích người nhu thuận nghe lời, nàng chỉ cần cố gắng thật tốt dựa theo lời nói của lão phu nhân mà làm là được rồi.

Dù sao hai ngày này, nhất định nàng phải tiến vào hậu cung, ngày tốt lành trong tương lai không xa sẽ đến.

Vệ Tình vừa nhìn lão phu nhân vừa ở bên cạnh khéo léo dùng nửa bát, bởi vì đi vội vã, nàng ăn rất nhanh, mảy may nhìn không ra tư thế nôn ọe ăn không vô kia.

"Ngoại tổ mẫu, ta ăn no rồi, chuyện này không định rõ, ta ăn không vô." Nàng nhẹ nói một câu, lập tức buống thìa trong tay xuống.

Tần lão phu nhân lập tức rút ra một khối khăn gấm, cẩn thận từng li từng tí thay nàng lau sạch sẽ khóe miệng, cười nhìn nàng nói: "Thật là xinh đẹp a."

Vệ Tình bị bà thổi phồng đến mức thật cao hứng, ngượng ngùng cười với bà, cũng không nhắc lại việc tiến cung, chỉ để cho bà nhìn cho đủ.

"Có cảm giác gì nào?" Lão phu nhân nhẹ giọng hỏi một câu.

"Ừm? Không có a." Vệ Tình chớp một đôi mắt, có chút vô tội trả lời, kết quả tiếng nói của nàng vừa dứt hạ không lâu, liền cảm thấy trong bụng có một trận quặn đau.

Từ yết hầu một đường thẳng xuống dưới, giống như có thứ gì đang bị phỏng vậy.

Con mắt của nàng, cái mũi cùng lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, duỗi tay chạm vào liền có thể nhìn thấy máu, thế nhưng nàng đã hoàn toàn không có khí lực, trực tiếp từ trên ghế té lăn xuống đất.

"Có độc, ta là thân ngoại tôn nữ của ngươi, ngươi vì sao muốn hạ kịch độc?"

Thanh âm chất vấn của nàng không có chút khí thế nào, thậm chí còn là tình trạng đang thoi thóp, nên ngữ điệu nói chuyện đều là run rẩy.

Thất khiếu[1] chảy máu, tuyệt đối là kịch độc, quả nhiên thủ đoạn của lão phu nhân cường hãn, một khắc cũng không muốn lưu nàng ta lại nhiều.

[1] Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng

"Miễn cho người đến dưới đất, nương ngươi nhận ra ngươi là đứa bất hiếu như thế nào. Ngươi cùng ta tính toán thiệt hơn, muốn mượn Tần gia thẳng tới mây xanh? Hoàng hậu nương nương vất vả cỡ nào mới leo tới vị trí kia, ta so với ngươi còn rõ ràng hơn. Đời này ta không nhìn thấy Tần gia trở lại sự thịnh thế năm đó, bởi vì Tần gia âm thịnh dương suy, dù có một Hoàng hậu, ta cũng chỉ hi vọng không muốn kéo chân sau của nàng, mà không phải không có bất luận một chút nội tình gì liền tùy tiện để cho Hoàng hậu nương nương thổi gió bên tai trèo lên trên. Đây không phải là dùng thịnh sủng đến đổi, mà là dùng mệnh Phiên Phiên để đổi."

Quả thật Tần lão phu nhân yêu thương nàng ta, nhưng điều kiện tiên quyết là Vệ Tình không tổn hại căn cơ Tần gia.

Thay một ngoại tôn nữ làm mai, bà có thể làm đương nhiên là tận tâm tận lực xử lý.

Nhưng khi người đứa cháu ngoại này dòm xét chính là cửu ngũ chí tôn, thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế đi câu dẫn hắn, vậy thì không để cho nàng ta có thể sống được.

"Từ khi Cảnh Vương phi xảy ra chuyện, Tần gia tràn ngập nguy hiểm, lại đến lúc Phiên Phiên lên làm Hoàng hậu, lần trước mới biến thành điểm tựa Tần gia. Hết thảy giống như một giấc mộng vậy, nhưng Tần gia xác thực làm được. Ta không có khả năng để ngươi huỷ diệt tất cả. Ngươi an tâm đi thôi, cái tính tình này của ngươi không thích hợp để lấy phu quân, nếu quả thật có bản lĩnh nhỏ, đi địa phủ cùng Diêm Vương đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ, nói không chừng có thể làm một quỷ thiếp."

Đoạn nói cuối cùng của Tần lão phu nhân làm cũng thật sự ác độc, còn để cho nàng ta đi âm tào địa phủ làm thiếp cho Diêm vương gia, đây thật sự là giễu cợt to lớn.

Khi bà nói xong, Vệ Tình đã tắt thở, chẳng qua con mắt bỗng mở to, chết không nhắm mắt.

Tần lão phu nhân rất nhanh liền đi ra ngoài, không có để bất kì kẻ nào đi vào, mà tự mình tìm hai bà tử tin tưởng, nghĩ cách đem xác Vệ Tình bỏ vào trong bao bố, đi xử lý thi thể.

Cái viện này rất nhanh liền được niêm lại, lão phu nhân hành động thật đúng là nhanh như sấm chớp.

Trước sau chưa tới một canh giờ, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà không còn, ngoại tôn nữ bà thương yêu nhất, toàn bộ mai danh ẩn tích, thậm chí vết tích sinh hoạt trước đó đều bị xóa không còn một mảnh.

Giống như Tần hầu phủ chưa từng có người như vậy, về phần bàn giao Vệ Tình với hai ông bà bên Dương Châu kia như thế nào, đây cũng không phải là điều Hồng Y quan tâm.

Một người có thủ đoạn như lão phu nhân, khẳng định có biện pháp giải quyết.

Đêm đó Hồng Y liền về tới trong hoàng cung, đem mọi chuyện phát sinh trong Tần hầu phủ nói cho Tần Phiên Phiên.

Nàng rời đi hơn hai tháng, mới đem chuyện này giải quyết viên mãn.

Sau khi Tần Phiên Phiên nghe xong, cũng giật mình, mới khẽ thở dài một hơi: "Lão nhân gia lớn tuổi, người dễ dàng nương tay. Căn bản Vệ Tình là tính tình tiểu nhân, lại có dã tâm, nếu như lão phu nhân không dung túng nàng ta, có lẽ sẽ không nuôi dạy nàng ta trở nên kiêu căng như vậy. Hết lần này tới lần khác lão phu nhân kiên trì, dưới việc Vệ Tình châm ngòi ly gian, để mẫu thân lùi về sau, bởi vậy mới khiến cho Vệ Tình càng thêm không kiêng nể gì cả. Kết quả hoặc là không ra tay, mà vừa ra tay chính là muốn mệnh của nàng ta."

Nàng vừa nói vừa lắc đầu, thấp giọng nói: "Thời điểm ngươi muôn vàn tốt có kiêu căng, một khi đạp trúng giới hạn, thì ngay cả chỗ thương lượng cũng không có, trực tiếp mang ngươi đi tây thiên. Đã nhiều năm như vậy, tổ mẫu vẫn nhanh như sấm chớp. Nếu không phải nhị tỷ bây giờ là Cảnh Vương phi, thời điểm năm đó nàng ta cố gắng cho Hoàng thượng đội nón xanh, tổ mẫu đã muốn ra tay, đưa nàng ta đi tây thiên rồi."

Nhớ tới chuyện tình năm đó Tần Kiêu làm ra, Tần lão phu nhân tức giận đến hai ngày hai đêm không có hạt cơm vào bụng, chỉ dựa vào uống nước chống đỡ, liền biết lão thái thái đáy lòng có nhiều nổi nóng.

Tần Kiêu nhất thời ngu dốt, đem toàn bộ Tần gia đều đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Cũng may là lúc ấy nàng ta ôm đùi Cảnh vương, nếu như là thê tử của thần tử nào, có lẽ lão phu nhân đã tìm cách giải quyết cái đinh trong mắt Hoàng thượng này rồi.

Giải quyết xong chuyện Vệ Tình, thời gian của Tần Phiên Phiên liền trở nên nhàn nhã hơn.

Trong hậu cung hết thảy đều dựa theo lệ cũ, dù là phi tần vẫn là thật nhiều, nhưng tất cả các nàng đều không được sủng, cũng liền không náo loạn ra sóng to gió lớn gì.

Bây giờ Tần Phiên Phiên chỉ vây quanh ba người, Hoàng thượng, Cao Thái hậu và Tiêu Nháo Nháo, đem sinh nhật cùng sinh hoạt hàng ngày đều quan tâm, còn lại an vị trong Thưởng Đào các dùng trà đọc thoại bản, thời gian trôi qua quả thực như thần tiên.

Tiêu Nháo Nháo từng ngày lớn lên, trước đây tiểu gia hỏa không biết nói chuyện, cứ nói một chữ lại bắt đầu ra ngoài nhảy loạn.

Từ khi hắn bảy, tám tháng đã bắt đầu học nói, Tiêu Nghiêu liền gấp đến độ không dược, suốt ngày đối với nhũ mẫu cung nhân nói rằng phải chiếu cố Đại hoàng tử tận tâm chỉ bảo, nhất định phải để cho bọn hắn dạy hắn(TNN) gọi Phụ hoàng.

"Người đầu tiên Đại Hoàng tử gọi, nhất định phải là trẫm! Không thể để cho Hoàng hậu thừa lúc vắng mà nhảy vào, nếu không trẫm sẽ tức giận! Canh giữ nghiêm ngặt mấy người bên Thưởng Đào các, biết hay không?"

Tiêu Nghiêu vô cùng nghiêm túc căn dặn, không hiểu sao ở loại chuyện này hắn cố chấp vô cùng, khiến cho một đám cung nhân bị dọa đến không dám thở mạnh, còn phải cẩn trọng làm theo.

Sau khi ôm về, nhũ mẫu thấy Liễu Âm các nàng là những người thân tín bên người Hoàng hậu nương nương, bắp chân sẽ run, liền sợ trong miệng các nàng xuất hiện "mẫu hậu", dạy Đại Hoàng tử nói chuyện.

Cũng may Tần Phiên Phiên đối với mấy chuyện này không chấp nhất, thời điểm mang theo tiểu gia hỏa chơi, cũng sẽ dạy hắn gọi phụ hoàng.

Tiêu Nghiêu đối với tuổi thơ của mình có một loại cố chấp đặc biệt, dù loại cố chấp này dưới cái nhìn của nàng có chút buồn cười, thế nhưng bây giờ có cơ hội đền bù, nàng cũng muốn thuận tậm ý của hắn.

Chỉ cần Tiêu Nghiêu cao hứng là được rồi.

Cho dù là gọi phụ hoàng trước hay là mẫu hậu trước, với nàng mà nói đều vậy, có thể sinh ra Tiêu Nháo Nháo chính là chuyện rất hạnh phúc của nàng.

"Phụ hoàng." Nàng chỉ vào chân dung Hoàng thượng, nhẹ giọng dạy con.

Tiểu oa nhi thịt đô đô ngồi trong ngực của nàng, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng dựa vào nàng, nhìn chằm chằm vào bức họa kia.

Vì để cho nhi tử học được gọi hắn, cửu ngũ chí tôn nhọc lòng, đặc biệt để họa sĩ vẽ chân dung cho hắn, để nhũ mẫu tùy thời tùy chỗ mang theo, cho đại hoàng tử dạy bảo.

"Cha cha!" Hắn vang dội đến phát ra thanh âm, đáng tiếc vẫn là đầu một chữ chồng âm.

———————

Trước thềm năm mới chúc tất cả độc giả của Lãnh Cung một năm mới tràn ngập niềm vui, vạn sự như ý, cầu gì được nấy và ngày càng yêu chúng tớ hơn.

Yêu các nàng!

Chụt chụt!

#HyHoangThaiphi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện