Edit: Bình Lương viện

Beta: Rine Hiền phi

Cao Thái hậu luôn luôn có dáng vẻ vui tươi hớn hở, chỉ là ngồi cùng nhau ăn ăn uống uống, bà cũng có thể vui vẻ ra mặt.

"Mùa này trái cây ăn ngon rất khó tìm, ai gia thích ăn quả nho và quả đào nhất, đều là từ phía nam chuyển tới, một sọt này hao phí rất nhiều nhân lực vật lực. Lúc trước tiên hoàng không cho ta ăn nhiều, nói rằng ăn nhiều sẽ trở thành gian phi hại nước hại dân. Trước kia Hoàng Thái hậu lại luôn làm bộ yêu nước thương dân, lần nào cũng không ăn. Chờ tiên hoàng vừa đi, sau khi con ta đăng cơ thì đòi hỏi vô cùng. Hừ, lão yêu bà đó hiện tại mới nghĩ tới ăn ngon, ta càng không cho bà ta thực hiện được. Trái cây bị ta đoạt tới một nửa cũng đều tính trên đầu bà ta, sử quan muốn mắng cũng là mắng bà ta..."

Cao Thái hậu vừa ăn vừa nhắc Hoàng Thái hậu mãi. Tiên hoàng đi nhưng tình địch còn trên đời, từ khi đó vẫn luôn tranh đấu cho tới bây giờ. Kể cả chi phí hàng ngày đến việc ăn mặc đều như vậy, không nhường nhau chút nào, cuộc sống cuối đời của Cao Thái hậu cũng không tính là nhàm chán.

"Cô mẫu đoạt của bà ta một lần là đủ rồi. Nếu lần tới muốn ăn, nói một tiếng với mẫu thân của chất nữ, sẽ không thiếu hoa quả cho ngài. Chỉ là sợ chuyện này lại ầm ĩ lên, lại làm Hoàng thượng đau đầu." Cao Tố Tuyết nhẹ giọng khuyên nhủ.

Cao Thái hậu không cho là đúng nói: "Hoa quả tự đoạt tới tay ăn mới ngon, huống hồ ta đã gả vào hoàng cung, nếu suốt ngày duỗi tay lấy đồ ăn nhà mẹ đẻ, vậy cũng thật không có tiền đồ!"

"Nhưng ngài cũng đừng cướp đoạt mạnh mẽ, muốn chiếm thì phải có lí lẽ, tránh để bị Hoàng Thái hậu làm khó, nói đều là vì ngài mới hao tài tốn của mua hoa quả."

Cao Tố Tuyết vừa dứt lời, liền thấy hai mắt Cao Thái hậu sáng ngời, bỗng nhiên giơ tay gõ gõ hai cô nương xinh xắn đối diện một cái, nói: "Ôi, lời nói của hai ngươi giống nhau quá. Ta đã nói hai người các ngươi nhất định sẽ hợp, ai gia chỉ thích hai loại hoa quả này. Phiên Phiên như là quả đào hoạt bát nghịch ngợm, Tố Tuyết chính là quả nho hào phóng đoan trang. Ôi, nếu đều do ai gia sinh thì tốt rồi, hoàng thất song xu [1]."

[1] Hoàng thất song xu: hai mỹ nhân của hoàng thất.

Tần Phiên Phiên khóe miệng giật giật, Cao Thái hậu đối với nữ nhi lại để ý như thế.

Cuộc trò chuyện của ba người khá vui vẻ, cuối cùng vì Cao Thái hậu nói bà mệt mỏi nên mới giải tán. Nhưng Tần Phiên Phiên không đi, Cao Tố Tuyết cũng chưa nói rời đi.

Hai người vô cùng ăn ý mà đến thiên điện, tiếp tục tiệc trà của hai nàng.

Thiên điện hẳn là thường được dọn dẹp cho Cao Tố Tuyết, nơi ở gọn gàng ngăn nắp. Tần Phiên Phiên chỉ nhìn lướt qua liền thấy trên cơ bản sách về cầm kỳ thư họa đều có đủ, thậm chí trên bàn còn để một quyển sách binh pháp.

"Từ nhỏ ta đã xem mấy thứ này, bởi vì cha ta khai sáng, cho nên tạp thư [2] cũng có xem qua." Cao Tố Tuyết thấy tầm mắt nàng dừng lại ở trên quyển binh thư nên giải thích một câu.

[2] Tạp thư: ở đây chỉ những sách không phải về thơ ca mà nữ tử hay đọc.

Tần Phiên Phiên cười khẽ: "Tố Tuyết cô nương nhất định là một người rất có chiều sâu."

Nàng vẫn luôn quan sát Cao Tố Tuyết rất cẩn thận, dù cho đã đến địa bàn của mình, Cao Tố Tuyết vẫn luôn duy trì dáng vẻ tốt đẹp. Thắt lưng thẳng tắp kia chưa từng vì thư giãn mà cong lại, rất hiển nhiên, quy củ tốt đẹp này là học từ nhỏ đến lớn, đã khắc vào bên trong xương tủy.

Thật khó tin, nàng và Cao Thái hậu đều xuất thân từ cùng một thế gia.

Cao Tố Tuyết bị nàng chọc cười, thấp giọng nói: "Không biết ta có được tính là người có chiều sâu hay không, nhưng ta là người rất nghiêm túc và biết kiềm chế bản thân, nghiêm túc đến không cảm thấy có gì thú vị."

Tần Phiên Phiên nhướng mày, rõ ràng là không tin: "Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, Tố Tuyết cô nương sao lại có thể cảm thấy không thú vị?"

Nàng không tin, lúc rảnh rỗi có thể đàn một khúc nhạc nhỏ cho chính mình nghe, thật là tự do, thoải mái.

"À, ta không biết hình dung cái loại thú vị này như thế nào. Khi còn nhỏ đã từng đi theo tiên hoàng, cô mẫu đi chơi ở nông thôn. Những đứa trẻ khác đều bện giày cỏ, đấu dế mèn, xuống sông chơi đùa, mà ta chỉ đứng ở bờ xa xa để nhìn. Cô mẫu lúc ấy chê cười ta già dặn, ngay cả mấy trò chơi này cũng không chơi, hơn nữa ta lại còn không biết chơi." Cao Tố Tuyết dường như nhớ tới hình ảnh kia, cười khổ.

Tần Phiên Phiên gật đầu tỏ vẻ hiểu được, hoàn cảnh không giống nhau đương nhiên thói quen cũng không giống nhau. Nhưng với tính tình kia của Cao Thái hậu, chỉ có bà mới có thể chê cười tiểu chất nữ đoan trang già dặn, ngay cả vũng bùn cũng không xuống.

"Này có là cái gì, ta cũng không thể đi xuống được."

Cao Tố Tuyết lắc đầu: "Ta không giống, nếu lúc ấy ngươi thay thế ta, nói không chừng ngươi xem cô mẫu chơi đùa cảm thấy thú vị, liền sẽ tụ tập cùng nhau chơi. Nhưng mà ta sẽ không, cô mẫu đứng trên dòng sông bị đóng băng một lúc lâu cũng không sao, ta vừa đi lên liền té ngã, cho nên ta sẽ không lên để làm chính mình mất mặt."

"Ta nghe cô mẫu nói rất nhiều, Tuyết Đào tiên tử có bao nhiêu thú vị, cũng nghe Đào Uyển nghi thịnh sủng như thế nào. Lúc ấy ta liền nghĩ, thì ra người thú vị trên đời này, không phải chỉ có một mình cô mẫu."

Tần Phiên Phiên trăm triệu lần không nghĩ tới, vị Tố Tuyết cô nương này lần đầu gặp mặt nàng, thật không ngờ là chẳng giống với lẽ thường, không có chút địch ý nào với nàng, thậm chí còn thành thật mà khen nàng một phen.

"Mẹ cả ta là Tần phu nhân, nói vậy Tố Tuyết cô nương cũng biết. Bà là nữ nhân thế gia tiêu chuẩn, ta cảm thấy bà ấy có dũng có mưu có trách nhiệm, đối với thứ nữ cũng đều tận tâm, không hề trách móc nặng nề. Bà là người ta kính nể tận đáy lòng, cho đến khi nhìn thấy Tố Tuyết cô nương, ta mới biết được nữ nhân tốt như thế trên đời này, cũng không phải chỉ có một mình nương ta."

Nếu so về khích lệ người khác, Tần Phiên Phiên cũng chưa từng thua kém ai.

Cao Tố Tuyết lúc đầu sửng sốt một chút, sau đó vui sướng mà cười, không khí lập tức được thả lỏng không ít.

Hai người khen tặng lẫn nhau không dứt.

"Hoàng biểu ca có ngươi làm bạn, đúng là có không ít diễm phúc." Cao Tố Tuyết nhẹ giọng nói.

Tần Phiên Phiên không cam lòng yếu thế nói: "Hoàng thượng có biểu muội như ngươi, cũng thật là có phúc."

Lúc hai người nói xong, càng thưởng thức lẫn nhau.

Tần Phiên Phiên ở trong lòng tán thưởng một tiếng: Ôi, hôm nay Cẩu Hoàng đế có tác dụng lớn!

"Có phải cô mẫu đã nói với ngươi, nếu ta nói muốn làm Hoàng hậu, tất cả đều không thành vấn đề?"

Sau khi khoảng cách hai người đã được kéo gần, "máy hát" Cao Tố Tuyết liền được mở lên.

Tần Phiên Phiên gật đầu, kỳ thật nàng vô cùng tò mò điều này: "Là Hoàng thượng cùng ngươi hứa hẹn cái gì, hay do Thái hậu nương nương đã hiểu lầm cái gì?"

"Thời điểm ta cập kê, đúng lúc tiền Vương phi, cũng chính là Nhị tỷ ngươi, gả cho người khác, vị trí Vương phi của Hoàng biểu ca để trống, hắn liền hỏi ta có nguyện ý làm Vương phi của hắn hay không?"

Cao Tố Tuyết cũng không có giấu giếm, đi thẳng đến chủ đề.

Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, không nghĩ tới thế nhưng cẩu Hoàng đế còn có một vở tuồng này? "Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, bởi vì không phải Hoàng biểu ca có tình yêu nam nữ với ta, cũng không phải cảm thấy ta thích hợp với vị trí Vương phi, mà là cảm thấy ta thích hợp làm một người vợ giúp chồng dạy con, một người mẹ có thể vô cùng quan tâm và yêu thương hài tử. Sau khi sinh con, sẽ chú tâm giáo dục nó thành nhân tài, mà sẽ không xem nhẹ nó, nuông chiều nó một cách lệch lạc." Thời điểm Cao Tố Tuyết nói những lời này, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Kỳ thật lúc ấy nàng vừa mới cập kê, nhưng Tiêu Nghiêu đã là một nam nhân thành thục lại có trách nhiệm, thời điểm hắn hỏi nàng có nguyện ý làm Vương phi hay không, Cao Tố Tuyết vẫn rung động.

Nhưng sau khi nàng biết chân tướng, trong nháy mắt, hết thảy ảo tưởng đều tan biến.

"Vậy là có ý gì?" Tần Phiên Phiên khó có thể lý giải, nhưng thông qua miêu tả của Cao Tố Tuyết, nàng thấy được một điểm vô cùng quan trọng, đó chính là mẫu thân của hài tử.

Điều này rất có khả năng là manh mối mấu chốt vạch trần vì sao cẩu Hoàng đế không lưu lại long chủng!

"Lúc ấy ta cũng không hiểu lắm. Theo lời nói của hắn, thê tử hắn là ai không quan trọng, chủ yếu là yêu cầu về mẫu thân của đám hài tử. Đoan trang hào phóng, có chiều sâu, tính tình dịu dàng, biết kiềm chế. Lúc ấy ta mười lăm tuổi, đang là thời điểm thiếu nữ mơ mộng, muốn gả cho một phu quân yêu thương mình. Thế mà hắn lại coi ta như công cụ sinh dục, đương nhiên là ta căm hận đến tận xương tuỷ, khóc lóc chạy đi tìm cô mẫu. Bởi vậy cô mẫu biết được chuyện này, Hoàng biểu ca thấy ta khóc, nói rằng ta có chuyện lớn một chút đều chạy đi tìm trưởng bối, không có chút thành thục ổn trọng, quả nhiên không xứng làm mẫu thân đám hài tử của hắn, rốt cuộc hắn cũng không đề cập chuyện này nữa."

Hiện giờ Cao Tố Tuyết nhắc tới chuyện này, vẫn còn tức giận đến đau gan, tại sao trên đời vẫn còn loại nam nhân này chứ!

Tần Phiên Phiên ngơ ngác ở nơi đó, sau một lúc lâu, nghe xong lời nói này, nàng bị dọa tới mức dưa lê trong tay đều rớt hết!

Thế mà cẩu Hoàng đế lại vì cái lý do đó nên mới không lưu lại long chủng!

Bởi vì nữ nhân toàn hậu cung, không một ai xứng làm mẫu thân hài tử của hắn, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời điểm thị tẩm lúc mới vừa tiến cung, khi nàng nhắc tới long chủng, Hoàng thượng đã từng bóp chặt phía sau lưng nàng, hỏi nàng xứng sao?

Không xứng, đương nhiên không xứng!

Hậu cung ba ngàn giai lệ, không một ai có thể lọt vào mắt cẩu Hoàng đế, quả nhiên thẩm mĩ của Nhị Cẩu tử không giống người bình thường.

"Hoàng thượng vì sao lại có loại suy nghĩ này?" Lúc sau, Tần Phiên Phiên phản ứng lại, thật sự không thể ức chế lòng hiếu kỳ của mình, hỏi một câu.

Rốt cuộc Cao Tố Tuyết cũng là biểu muội hắn, tuy kém hơi nhiều tuổi, nhưng cũng xem như là thanh mai trúc mã, hẳn là hiểu biết không ít.

Biểu cảm trên mặt Cao Tố Tuyết một lời khó nói hết, nàng châm chước một chút mới nói: "Tiên hoàng và cô mẫu tình cảm rất tốt, tốt đến không dung được người thứ ba."

Tần Phiên Phiên dường như trong nháy mắt đã hiểu, Hoàng thượng chính là kẻ thứ ba kia.

Ôi, khó trách bình thường Cao Thái hậu ghét bỏ Hoàng thượng, thì ra từ lúc hắn sinh ra đến khi lớn lên, ở trong mắt Thái hậu cùng Tiên hoàng, đó chính là sự tồn tại dư thừa.

"Kỳ thật Hoàng biểu ca cũng không dễ dàng vượt qua những điều này."

Sau khi im lặng hồi lâu, Cao Tố Tuyết thở dài một hơi, kết thúc đề tài này.

Tần Phiên Phiên tưởng tượng hình ảnh ngay lúc đó một chút, chắc hẳn là không dễ dàng. Trong kẽ hở tình thâm nghĩa trọng của Tiên hoàng và Cao Thái hậu mà tìm cách sống, cộng thêm loại tính tình này của Cao Thái hậu, chỉ sợ đa số thời gian đều lơ là hắn, địa vị trong gia đình của hắn cùng Nhị Cẩu tử bên đường cũng chẳng có gì khác nhau.

"Nếu các phi tần khác trong cung biết Hoàng thượng không lưu con nối dõi là vì nguyên nhân này, đoán chừng có thể tức đến đấm ngực dậm chân thật lâu." Tần Phiên Phiên cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai.

Ai có thể tưởng tượng ra được việc này đây,  Cẩu Hoàng đế có tư tưởng khác hẳn với người thường, là người bệnh nặng trong số các người bệnh.

Trong cung này có khối người muốn làm công cụ sinh dục cho Hoàng thượng, đáng tiếc Cẩu Hoàng đế đều coi thường!

"Ta cũng không biết vì sao, nhưng ở trong lòng Hoàng biểu ca, mẫu thân là vô cùng quan trọng, hơn nữa địa vị rất cao. Ta cảm giác hắn đã đem mẫu thân thần thánh hóa, không gì làm không được. Tóm lại sẽ không giống với cô mẫu." Cao Tố Tuyết cuối cùng cũng không chịu được, thấp giọng tâm sự với Tần Phiên Phiên một câu.

Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, chưa trải sự đời, đều bị một tay Tiêu Nghiêu làm chấn động, qua mấy ngày vẫn chưa bình thường trở lại được.

Tần Phiên Phiên gật gật đầu, cảm xúc trên mặt cũng là một lời khó nói hết.

Chắc do Cao Thái hậu đối xử với Hoàng thượng khi còn nhỏ đã khiến hắn mang theo quá nhiều ám ảnh tâm lí. Nhiều năm như vậy qua đi, đều đã thành chấp niệm, bắt đầu từ khi hắn có nữ nhân đầu tiên, liền thay hài tử tương lai của mình tìm kiếm mẹ ruột.

"Hậu cung ba ngàn giai lệ, sẽ có người tính tình không quá khác biệt so với ngươi, đoan trang hào phóng, xuất thân thế gia. Trong cung bắt một cái là được một đống mỹ nhân, sẽ có một người vừa mắt hắn." Tần Phiên Phiên vẫn không tin.

Trong hậu cung này có loại nữ nhân nào lại tìm không thấy chứ? Cứ coi như Cao gia biết dạy nữ nhi, nhưng trên đời này chắc chắn có không ít nữ nhi thế gia có thể so cao thấp cùng Cao Tố Tuyết.

Trong ấn tượng của Tần Phiên Phiên, có thể lôi ra vài ba người.

"Cái này ta không biết, ngươi tự mình đến hỏi đi. Hoàng biểu ca là người cực kỳ bắt bẻ, thậm chí ở một phương diện nào đó, hắn thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Sinh nhật ta khi còn nhỏ, hắn từng tặng ta một cái trống bỏi. Sau này cái trống bỏi kia bị ta không cẩn thận làm hư, ta liền xin hắn tìm người làm cho ta một cái khác, hắn lại nhất định không đồng ý. Hắn nói cái trống bỏi mà hắn đưa ta lúc trước chính là cái hoàn mỹ nhất, trên đời này tuyệt đối sẽ không có hai cái trống bỏi giống nhau như đúc."

Cao Tố Tuyết lắc lắc đầu, nàng đâu có biết vì cái gì mà Hoàng thượng vừa mắt mình, cảm thấy mình phù hợp điều kiện.

Tần Phiên Phiên sửng sốt, cảm thấy tại sao lời này lại quen tai như thế. Chợt nghĩ lại, đây không phải kịch bản mà Cao Thái hậu chơi đùa mấy ngày trước sao?

Không hổ là Cao Thái hậu sinh ra, hai mẹ con này vẫn có điểm rất giống nhau, quả nhiên di truyền mạnh mẽ.

Cũng khó trách cẩu Hoàng đế muốn tìm một nữ nhân đáng tin cậy làm mẫu thân cho hài tử tương lai của hắn. Chắc chắn là hắn phát hiện trong cơ thể mình di truyền một phần không đáng tin cậy, cho nên mới muốn trung hoà một chút.

"Ta nói với ngươi nhiều như vậy, thứ nhất là cảm thấy ngươi hợp ý, cô mẫu khó lắm mới tìm được một người vừa ý thế này. Thứ hai là nữ nhân phải có hài tử bên cạnh mới an ổn, đặc biệt là trong cung. Chỉ điểm cho ngươi một chút, ở trước mặt hắn đoan trang nghiêm túc một ít đi." Cuối cùng Cao Tố Tuyết nói đến trọng điểm.

Tần Phiên Phiên lập tức cảm thấy một mâm dưa và trái cây trước mắt đều mất đi hương vị thơm ngọt ban đầu.

"Có hơi muộn rồi, ở trong mắt hắn ta là một người thường xuyên tỏ vẻ giả tạo, nói dối hãm hại vu oan, còn là tiểu yêu tinh câu dẫn người khác, ngươi cảm thấy còn có đường cứu vãn lại sao?" Nàng lo lắng sốt ruột hỏi một câu.

Cao Tố Tuyết lắc đầu thở dài nói: "Uống ngụm trà nóng đi, không chừng còn có thể bớt lạnh một chút."

Tần Phiên Phiên bĩu môi, chỉ cảm thấy dù trà nóng bỏng tay, cũng không làm lồng ngực nàng ấm áp lên được.

Không phải là nói Cẩu Hoàng đế thích diêm dúa đê tiện sao? Đều là nói bậy nói bạ, thời điểm nàng ở Tần phủ, là một Tiểu Điềm Điềm ôn nhu, sau khi tiến cung mới cố ý phóng ra dã tính của mình. Kết quả muốn sinh hài tử còn phải làm cô nương tốt, đoan trang hào phóng, loại tiểu yêu tinh giống nàng nhất định không có đường sống! Nàng quả thực đã vội vàng một cách mù quáng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện