Edit: Lan Sung nghi

Beta: Rine Hiền phi

[1]: Tình cảm giữa những cô gái thời xưa, thân thiết như chị em ruột, thường tặng nhau những chiếc khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm.

Sau khi Trương Hiển Năng tuyên đọc thánh chỉ xong, cho dù Tần Phiên Phiên đang ngồi trên giường cũng có một loại cảm giác chịu không nổi muốn ngã xuống. 

Thế mà bị hàng xuống nhiều phân vị như vậy, đây là muốn bức chết nàng, đồng thời cũng chứng minh được rốt cuộc là Hoàng thượng tức giận đến mức nào.

"Mau cho Đào Quý nhân uống chén trà nóng." Trương Hiển Năng vô cùng chú ý đến trạng thái của nàng, nhìn thấy sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, lập tức gấp gáp nói một câu, giống như là sợ nàng sẽ ngất xỉu vậy.

Nha đầu Liễu Âm ngơ ngác gật đầu, tay chân luống cuống bưng một chén trà nóng đi qua. Tần Phiên Phiên không uống, nàng ấy liền quỳ rạp xuống đất.

"Chủ tử, cho dù ngài đau lòng ra sao cũng nên uống chén trà nóng này. Ngài dưỡng thân thể cho tốt mới có thể đi dỗ Hoàng thượng hết giận chứ."

Nàng ấy coi ly trà nóng giống như sinh mệnh của Tần Phiên Phiên, nếu như Tần Phiên Phiên không uống ly trà này chính là biểu hiện cho việc không muốn sống nữa.

Tần Phiên Phiên liếc nàng ấy một cái, nhấp hai ngụm nhỏ xem như đã uống, lúc này Liễu Âm mới buông tha nàng, tự mình thỏa mãn lui sang một bên, trên mặt tràn đầy tươi cười vui mừng.

Sau khi nàng uống trà, liền ấm ức nhìn về phía Thái hậu, trong ánh mắt bộc lộ ý lên án. Những điều này không giống với những gì Thái hậu nói lúc trước. Cái gì mà luyến tiếc con thỏ đã chết, nửa đêm còn lén chạy ra mộ của nó khóc thương chứ? Hiện giờ quả đào nàng còn sống rất tốt, tại sao lại đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trên người nàng không có lông à?

Cao Thái hậu đối mắt với Tần Phiên Phiên, lập tức cảm nhận được ánh mắt tội nghiệp của nàng, bà có thể nhìn tận sâu vào trong tâm khảm của nàng.

"Trương Hiển Năng, Hoàng thượng nói thế nào?" Cao Thái hậu ho nhẹ một tiếng, quyết định hỏi xem tình huống thế nào.

Trương Hiển Năng thấp giọng trả lời: "Hồi bẩm Thái hậu, ý của Hoàng thượng đều viết trên thánh chỉ."

"Cái gì gọi là đánh mất thứ quan trọng nhất của nó? Chẳng lẽ đó không phải là thứ quan trọng nhất của Phiên Phiên hay sao? Hài tử không còn, trong lòng cả hai người cha mẹ đều sẽ khổ sở, thậm chí người mẹ mang thai đứa bé còn đau lòng hơn so với người cha! Lúc này nó lại muốn phát cái tính tình gì vậy. Còn nữa, nó viết thánh chỉ này là trò gì đây? Nếu không phải ai gia biết Phiên Phiên vừa mới sinh non, còn nghĩ rằng ngày mai Hoàng thượng muốn phê duyệt tấu chương tại Thái giám sở đó."

Cao Thái hậu rất bất mãn, thậm chí còn trợn mắt phê bình thánh chỉ mà Hoàng thượng viết ra.Trương Hiển Năng hơi sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này có quan hệ gì với chuyện mà Hoàng thượng đi Thái giám sở chứ, hơi suy nghĩ một lát mới hiểu ra.

Đây là Cao Thái hậu đang ám chỉ thứ quan trọng nhất của Hoàng thượng chính là "trứng" à.

Bởi vì mấy câu nói đó của bà, nội điện im lặng như tờ. Đẳng cấp Cao Thái hậu nâng lên rồi, người bình thường sẽ không ai dám tiếp lời đối với loại vấn đề này.

Nói năng không cẩn thận chính là rơi đầu.

"Ai gia hỏi ngươi đó!" Cao Thái hậu cũng không buông tha hắn.

Trương Hiển Năng ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tần Phiên: "Nếu Thái hậu không hài lòng với đạo thánh chỉ này, ngài có thể hỏi Đào Quý nhân có phục trừng phạt này hay không?"

Cao Thái hậu lập tức quay đầu nói: "Phiên Phiên, ngươi có phục hay không? Không sao, nói cho ai gia những lời trong lòng của ngươi đi, không cần sợ. Ai gia chống lưng cho ngươi, hiện tại Tiêu Muốn Muốn thực sự là càng ngày càng kỳ cục."

Tần Phiên Phiên ấp a ấp úng, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể trả lời tốt.

Đương nhiên nàng không phục, nhưng nàng không nói ra được những lời này, Hoàng thượng tức giận cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ đầu sỏ gây tội - Nguyệt Quý phi - đã bị một tay nàng đưa vào Lãnh cung, đến một kẻ chịu tội thay Hoàng thượng cũng không có.

Hiện tại Tần Phiên Phiên hơi hối hận vì mình quá tài giỏi. Sau khi những chướng ngại đều bị nàng dẹp bỏ, chính là lúc khiến Hoàng thượng đối đãi với nàng như chướng ngại lớn nhất.

"Mẫu hậu, ta thực sự rất có lỗi với Hoàng thượng, là ta sai, ta phục. Vì sao lại không có hài tử chứ, ta còn muốn sinh cho Hoàng thượng một đứa con mà, hài tử của ta..."

Cao Thái hậu thấy nàng khóc thương tâm như vậy, cũng sụt sùi theo, bà là người vô cùng tình cảm.

"Con ngoan của ta, chuyện này không trách con, con là người vô tội nhất. Đứa bé này vô duyên với các con, Muốn Muốn cũng đáng thương, nhưng nó là nam nhân, tâm lý khó tránh khỏi hơi yếu ớt, con là nữ nhân kiên cường nên an ủi nó nhiều hơn. Chờ nó qua cơn hờn dỗi này, đến lúc đó con lại đi dỗ nó."

Một tay Cao Thái hậu ôm nàng vào ngực, một tay vỗ vỗ sau lưng nàng, trấn an nàng.

Trong điện có mấy cung nhân biết chuyện, bao gồm cả Trương Hiển Năng và Liễu Âm, hai mắt đều trợn trắng lên.

Trong chuyện này, cho dù là ai vô tội thì cũng không đến lượt Tần Phiên Phiên vô tội.

Cũng coi như Tần Phiên Phiên theo kịp, Cảnh vương phi đến gây chuyện, kết quả lại làm mất hài tử trong bụng nàng ta. Vì không để cho hai vợ chồng Cảnh vương tiếp tục ân ái, Hoàng thượng liền tương kế tựu kế, để cái thai giả trong bụng Tần Phiên Phiên vật tẫn kì dụng [2].

[2]: 物尽其用: tận dụng hết khả năng của một vật, một việc để tạo ra lợi ích.

Nếu không phải vì nguyên nhân đó, có thể hiện tại kết quả của Tần Phiên Phiên càng thảm hại hơn.

Đương nhiên nếu Hoàng thượng ở đây, chính tai nghe được nương của hắn bôi nhọ hắn, có lẽ sẽ tức giận đến thất khiếu bốc khói mất.

"Mẫu hậu." Tần Phiên Phiên vẫn luôn vùi vào trong ngực bà, thật ra là xấu hổ đến phát hoảng rồi.

Cao Thái hậu tiếp tục dỗ nàng: "Nam nhân Tiêu gia bọn họ đều như vậy, ngày thường thấy một người hai người đều xưng vương xưng bá, nhưng khi tới trước mặt nữ nhân của mình, liền yếu đuối giống như một đứa trẻ, cái gì cũng phải dỗ. Ta nói cho ngươi biết, ta dỗ Hằng Hằng còn nhiều hơn dỗ Muốn Muốn đó, Hằng Hằng còn dính người hơn Muốn Muốn cơ. Đã là người bao nhiêu tuổi rồi chứ, lại còn gặp ác mộng, sợ tới mức phải có ta bên cạnh mới có thể ngủ an ổn. Vốn dĩ..."

Tần Phiên Phiên nghe xong, hồi lâu sau mới phản ứng lại, Hằng Hằng trong miệng Thái hậu là tên của Tiên hoàng - Tiêu Hằng.

"Thái hậu, ngài nói chuyện cẩn thận ạ." Ma ma đi theo ở một bên, nghe bà càng nói càng kỳ cục, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Cao Thái hậu lập tức nhăn chặt mày, phất phất tay: "Thôi, không nói nữa. Muốn Muốn nổi nóng nên mới ban thánh chỉ này. Nó nguôi giận, nhưng những kẻ nâng cao đạp thấp trong cung kia sẽ không ngồi yên. Đi, theo ai gia đến Duyên Thọ cung ở mấy ngày đã."

Bà vừa nói vừa giữ chặt tay Tần Phiên Phiên, tiếp đó kêu Liễu Âm và mấy cung nữ thay Tần Phiên Phiên thu dọn đồ đạc.

Những người xung quanh đều ngây ngẩn hết cả, Tần Phiên Phiên lập tức từ chối nói: "Sao có thể làm như vậy, tần thiếp, trên người nô thiếp còn chưa sạch sẽ, không thể đến chỗ kia của ngài."Nàng còn chưa quen, bản thân hàng vị làm Quý nhân, liền phải tự xưng nô thiếp.

"Sợ cái gì, ta là một bà già góa bụa, chẳng lẽ còn sợ một tiểu bối như ngươi ảnh hưởng sao. Nhanh nhẹn thay chủ tử các ngươi thu dọn đồ đạc, đừng dài dòng nữa." Cao Thái hậu trực tiếp vẫy vẫy tay, nói vô cùng cứng rắn.

Mấy người Liễu Âm cũng không dám chậm trễ, nếu là chuyện Cao Thái hậu đã quyết định, vậy không thể dễ dàng thay đổi, lập tức một đám người liền nhanh tay lẹ chân lên.

Nhưng ma ma bên cạnh lại ho khan một tiếng, thực sự không tán thành nhìn về phía Thái hậu, lại sợ Tần Phiên Phiên hiểu lầm, lập tức mở miệng giải thích: "Thái hậu ngài cũng không phải cô đơn mà, Hoàng thượng thực sự rất hiếu thuận với ngài, nếu những lời này của ngài truyền ra ngoài sẽ khiến các triều thần dị nghị mất."

"Ai gia biết, cho nên mới nói nam nhân Tiêu gia đều rất yếu đuối, chính là bị những tên nhãi ranh trong triều kia áp bức. Chỉ riêng việc ngày ngày bọn họ mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm chuyện ở hậu cung, đến người bình thường cũng bị buộc phát điên." Trên mặt Cao Thái hậu đều là biểu tình thấu hiểu, thật sự chỉ huy người thu xếp, muốn dẫn Tần Phiên Phiên rời đi.

Chờ đến khi Trương Hiển Năng trở lại Long Càn cung, Tần Phiên Phiên đã ngồi trên kiệu liễn rời khỏi Thưởng Đào các.

Thậm chí trước khi đi, Thái hậu còn chỉ tay vào hắn, muốn hắn truyền lời: "Nói với Hoàng thượng, khoảng thời gian này ta sẽ chăm sóc Phiên Phiên, ai dám bắt nạt nàng, một người ai gia cũng sẽ không tha. Thật là, mới chỉ qua có mấy ngày mà thôi!"

Sau khi Trương Hiển Năng trở về, chuyển lại những lời này cho Tiêu Nghiêu.

Nam nhân ngồi ở trước bàn, tay còn đang gấp hạc giấy, nghe thấy những lời này, trên mặt không có chút thay đổi nào, ngay cả một chút tức giận cũng không thể hiện.

"Việc nàng ấy dọn đến Duyên Thọ cung sắp xếp xong chưa?"

Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng dò hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

Trương Hiển Năng nghe thấy vấn đề này, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn mà quỳ sụp xuống, chẳng lẽ Hoàng thượng không tức giận sao? Lại gợn sóng bất kinh [3] như vậy, còn rảnh quan tâm xem Tần Phiên Phiên sống có tốt không nữa.

[3] 波澜不惊: không có hành động, thái độ gì phản ứng lại, dù chỉ nhỏ như gợn sóng lăn tăn.

Trương Hiển Năng ho nhẹ một tiếng: "Nô tài thấy đoàn người đã rời khỏi Thưởng Đào các. Có Cao Thái hậu ở đấy, nhất định Đào Quý nhân sẽ sống không tệ. Hơn nữa mấy người Liễu Âm và song bào thai cũng đều đi theo bên cạnh để hầu hạ."

"Vậy là tốt rồi." Tiêu Nghiêu nói một câu, giống như đã hoàn toàn yên tâm, rốt cuộc cũng có tâm trạng xem đống tấu chương chất chồng như núi, bắt đầu phê duyệt từng quyển.

Trương Hiển Năng đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu, vậy là tốt rồi, tốt chỗ nào cơ?

Không đúng rồi, không phải lúc trước Nhị Cẩu tử tức giận đến trời long đất lở à? Sau khi viết xong thánh chỉ không lập tức đi tuyên, mà chờ sau khi Cao Thái hậu đi thăm Tần Phiên Phiên, hắn mới gọi Trương Hiển Năng lấy ra đi tuyên chỉ.

Lúc ấy lời nói của Tiêu Nghiêu hùng hồn, hiện tại lọt vào tai chỉ còn nhẹ nhàng.

"Vừa hay mẫu hậu cũng ở đó, trẫm chính là muốn cho mẫu hậu thấy Tần Phiên Phiên mất mặt đến mức nào! Về sau không cần sủng nàng ta nữa. Tần Phiên Phiên nhất định không có trái tim, trái tim của nàng ta đã bị chó tha đi rồi! Phải hung hăng đánh vào mặt của nàng ta!"

Kết quả sau khi trở về, phong cách của Hoàng thượng liền thay đổi. Tuy là sau khi Nhị Cẩu tử gặp quả đào tinh, phong cách vẫn luôn là không bình thường nhưng lúc này thực sự đã dọa cho Đại Tổng quản sợ rồi, qua một lúc lâu sau dường như mới có phản ứng lại.

"Hoàng thượng thừa dịp Cao Thái hậu ở đó kêu nô tài đi tuyên chỉ, chính là vì muốn Cao Thái hậu đưa Đào Quý nhân về Duyên Thọ cung chăm sóc."

Hắn nhất thời không kìm chế được, thốt ra những lời đang nghĩ đến.

Thời điểm lấy lại được phản ứng, bỗng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Hoàng thượng đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, cảm xúc nghiêm túc trong hai mắt đều đang lên án hắn, dường như muốn nói đời người gian nan có một số việc không nên vạch trần.

"Lắm lời, gần đây trẫm thể hiện vẻ ôn hòa quá nhiều, ngươi cũng bay theo sao, thật sự đáng phạt."

Trương Hiển Năng lập tức tiếp lời: "Nô tài biết sai, đêm nay sẽ lập tức đi Thưởng Đào các uống gió."

Tiêu Nghiêu chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Thưởng Đào các đều đi hết, không còn người nào, sợ ngươi uống không no, trẫm cho phép ngươi tìm một chỗ ở Long Càn cung để ngồi uống. Có trẫm ở đây, còn có long khí bên trong, ngươi sẽ không đói chết!"

Trương Đại Tổng quản rốt cuộc cúi đầu, hiện tại hắn không muốn nói câu nào nữa, thấy Nhị Cẩu tử thiểu năng trí tuệ lại còn thích khoe khoang, thật muốn xông lên xé xác hắn ra.

Đáng tiếc từ tám trăm năm trước xích chó đã không còn nằm trong tay hắn. Lúc trước hắn không dám đánh, bây giờ hắn lại sợ bị cắn thật thảm.

Tiêu Nghiêu vùi đầu phê duyệt tấu chương, trong đại điện lâm vào không khí tịch mịch. Trương Đại Tổng quản lại bắt đầu thất thần một cách quen thuộc.

Bỗng nhiên người vốn đang chìm đắm trong đống tấu chương không cách nào tự kiềm chế - ngôi cửu ngũ, lại mở miệng lần nữa: "Trẫm chỉ hy vọng mẫu hậu dẫn nàng theo, dạy dỗ lại nàng cho thật tốt, nói cho nàng chuyện mà một nữ nhân của Hoàng đế nên làm, chứ không phải là lừa trên gạt dưới, tự chủ trương. Nàng phải ngoan, phải nghe lời, phải không có bất kỳ chuyện gì giấu trẫm."

Sau khi hắn nói xong mấy câu này, lại vùi đầu vào đống tấu chương lần nữa, Trương Đại Tổng quản lại thất thần.

Sau khi tỉnh táo lại, bỗng nhiên Trương Hiển Năng có loại cảm giác mình đã ngộ ra đạo, nhìn công phu lừa mình dối người này của Hoàng thượng đi, quả nhiên đã đạt tới đỉnh cao rồi.

Để Cao Thái hậu dạy dỗ tiểu yêu tinh, có lẽ sẽ dạy ra một hỗn thế ma vương, ngày tiểu yêu tinh xoay người thành chủ nhân không còn xa, phỏng chừng muốn cưỡi lên đầu Hoàng thượng để tác oai tác quái đây.

Chúc ngài may mắn, Tiêu Muốn Muốn!

—-

Thời điểm Tần Phiên Phiên đến Duyên Thọ cung, Cao Tố Tuyết ra ngoài đón nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức tiến lên hai bước cầm lấy tay nàng.

"Sao tay lại lạnh như vậy? Ngươi chịu khổ rồi." Cao Tố Tuyết nhẹ nhàng sờ mặt nàng, nói một câu như vậy. Rõ ràng là nàng ấy không am hiểu việc an ủi người khác.

Tần Phiên Phiên cảm thấy tri kỷ, đồng thời cũng thấy hơi ngượng ngùng, thật ra chỉ là nàng đến nguyệt sự, hơn nữa lúc này chuyện nguyệt sự còn không thể than thở với người khác.

"Không khổ, có thể đến làm bạn với ngươi cũng khá tốt rồi." Tần Phiên Phiên cong môi với nàng ấy, ý cười ẩn hiện.

Cao Thái hậu thấy cung nữ thu dọn xong đông trắc điện, lại dặn dò mấy câu: "Vừa lúc Tố Tuyết ở tây trắc điện, ngươi ở đông trắc điện, hai ngươi lại xấp xỉ tuổi, hợp ý nhau, có lời gì trong lòng có thể nói nhiều mấy câu, ai gia là người già tay chân yếu ớt nên không tham gia. Khăn tay chi giao trước khi thành thân rất quan trọng, mấy tiểu cô nương các ngươi phải biết quý trọng, đừng giống khuê mật của ta mất sớm, ta và Hằng Hằng còn chưa tốt, các nàng đã không còn nữa."

Một bên Cao Thái hậu thở dài, một bên bước nhanh ra ngoài. Tần Phiên Phiên thấy bà nâng tay lên lau mặt, chắc hẳn là lau nước mắt.

Nàng và Cao Tố Tuyết liếc nhau một cái, vẫn là Tần Phiên Phiên nhịn không được hỏi: "Khăn tay chi giao của Thái hậu sao lại hồng nhan bạc mệnh vậy, thật khiến người ta thở dài tiếc nuối."

"Không, trường thọ đó, là hỉ tang." Cao Tố Tuyết bình tĩnh trả lời nàng.

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ không phải khuê mặt mà là bạn vong niên?

"Khăn tay chi giao của cô cô có rất nhiều, tiểu hoa là chỉ gà Lô Hoa (tên một loại gà ăn rất ngon của Trung Quốc), đại hoa là chỉ vịt trời, cũng chỉ có đồ ăn là sống được lâu nhất, bởi vì đều là thức ăn cho chó, nên cái gì cũng được."

Cao Tố Tuyết nói xong, không khí trong điện chìm vào tĩnh mịch.

Tần Phiên Phiên hít nhẹ một hơi, quả nhiên là tuổi của nàng còn quá nhỏ, chưa hiểu sự đời.Thời điểm Cao Thái hậu còn trẻ, không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện