*) Người vừa khiêm tốn lại ấm áp dịu dàng.

Edit: TiểuPi

Giản Hàn Chi nhìn người trước mắt, liền nhớ lại sự việc xảy ra mấy hôm trước. Khóe miệng hắn hơi cong lên, khẽ mở đôi môi mỏng: "Không dám nhận là ân nhân cứu mạng, chuyện nhỏ không đáng nói."

Gió nhẹ chợt thổi qua, hắn khoanh tay đứng đó, vạt áo bay nhè nhẹ. Hoa Sơn chi [1] bay lả tả theo gió, tựa như tiên giáng trần. Đôi mắt trong suốt thấy đáy, nụ cười như ánh sáng ngày đông, khiến Thập Hoan nhìn đến say mê.

[1] Sơn chi (梔子) hay còn gọi là cây dành dành, cây ra hoa vào khoảng tháng 3-5, cho quả vào khoảng tháng 6-10. Cây mọc hoang ở những nơi gần nước. Còn được trồng làm cảnh. Có công dụnglàmthuốchoặclàmmàunhuộmthựcphẩm.

Lấy lại tinh thần, nàng có chút ngượng ngùng, nói: "Ngày ấy nếu không phải ngươi ra tay, ta đã sớm bỏ mạng dưới móng ngựa rồi. Kết quả còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì ngươi đã rời đi."

"Tay ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.

Thập Hoan giơ tay trái lên: "Không sao, đã khỏe rồi."

Nhìn cánh tay đã hồi phục, Giản Hàn Chi gật đầu. Hắn còn nhớ rõ ngày đó cánh tay trầy da rất nghiêm trọng, chỉ mấy ngày đã hồi phục lại như cũ, không để lại sẹo. Theo hắn biết, chỉ có phương thuốc ngàn vàng khó cầu của Lữ Bất Chu mới có được công hiệu như vậy.

Nếu đã gặp lại hắn, thì cũng nên trả lại đồ cho người ta. Từ trong ống tay áo nàng lấy ra cái khăn tay cùng với hai lượng bạc, đưa cho Giản Hàn Chi: "Cái này ta đã giặt sạch sẽ, bạc này là ngày đó ngươi giúp ta trả, hiện tại ta trả lại cho ngươi. Ân nhân, cảm ơn ngươi!"

Cách làm này của hắn lại khiến Giản Hàn Chi phải nhìn hắn bằng một ánh mắt khác, một gã sai vặt lại có thể có lễ nghĩa như vậy, thật ra hắn cũng chưa từng gặp. Hắn đưa tay lấy khăn lụa trắng kia về, nhưng không có lấy bạc.

Tay hắn trắng nõn thon dài, móng tay cắn ngắn gọn gàng, rất đẹp. Thập Hoan theo bản năng nhìn bàn tay nhỏ đầy đặn giống như con nít của mình, tức khắc có chút ngượng ngùng.

Cất khăn vào, Giản Hàn Chi nói: "Bạc này thì không cần, ngươi cứ giữ lại đi."

"Như vậy sao được, tiền này nhất định phải trả cho ngươi." Nói xong cũng mặc kệ hắn muốn nhận hay không, trực tiếp nhét vào trong tay của hắn.

Giản Hàn Chi cười cười, lắc đầu bất đắc dĩ, thấy ánh mắt nàng kiên trì như vậy, hắn cũng không từ chối nữa.

Nhìn ánh mắt quật cường kia, hắn biết, nếu hắn không nhận, người trước mắt cũng sẽ không chịu bỏ qua.

"Bạc này ta nhận, nhưng ngươi cũng không cần gọi ta là ân nhân nữa, ta tên Giản Hàn Chi, ngươi kêu ta Hàn Chi là được."

"Giản Hàn Chi......" Nàng gọi nhẹ tên hắn: "Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mịch sa châu lãnh." Bất giác lại đọc ra hai câu thơ của Tô Thức. [2]

[2] Dịch nghĩa: Lần lựa hết những cành cây trơ trọi mà không chịu đậu, lại một mình bơ vơ trên cồn cát.

( Hai câu thơ trích trong bài "Bốc toán tử" của Tô Thứ/Tô Đông Pha.)

Mờ mịt tịch liêu, cô độc vô vọng, nhưng vẫn một mực không chịu khuất phục. Phải chăng câu thơ là đang miêu tả người trước mặt nàng chăng? Nàng âm thầm suy đoán.

Nhưng thật sự nàng không hy vọng cái tên sẽ ám vào mệnh, hắn ôn nhu ấm áp như vậy, không nên chịu đựng cô độc như thế.

Giản Hàn Chi lại có chút bất ngờ, không ngờ người nọ chỉ là một gã sai vặt, lại có thể hiểu được câu thơ này. Rất hiếm thấy.

Thập Hoan lấy lại tinh thần, liền thấy ánh mắt tán thưởng của được Giản Hàn Chi đang mỉm cười nhìn nàng.

Trái tim tựa hồ rớt một nhịp, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lực hút của hắn quá mạnh, khiến người ta nhịn không được mà muốn tới gần.

Như này mới gọi là quân tử khiêm tốn, so với tên Tần Vị Trạch kia vượt xa không biết bao nhiêu lần.

"Ngươi cũng thích Tô Thức?" Giọng nói ấm áp ôn nhu của hắn truyền đến.

"Thơ của Tô Thức, có nói đến hàng nghìn chủ đề, nhưng bút pháp không một vết nhơ. Nó mênh mông vô lượng, phong cách ngôn ngữ hào phóng, tâm hồn lại bao dung cởi mở. Nếu chỉ đơn thuần học thuộc, thì có khác gì học đòi một cách vụn về. Đông Pha tiểu lệnh, chậm rãi thanh lệ, con người tao nhã uyên bác, thấu đáo lẽ đời. Nếu như không có vốn hiểu biết sâu rộng, thì sao có thể viết được như vậy." Thập Hoan dẫn từ 《 Kha Đình Từ Luận 》của Thái Tung Vân. Thật ra, trước khi xuyên đến đây nàng cũng rất say mê với mấy thứ này. (*)

Nhưng khi nàng nói xong lại có chút hối hận, bởi vì nàng đã là thấy được ánh mắt kinh ngạc của Giản Hàn Chi.

---------------------

(*) Tiểu Pi: đoạn bình về Tô Thức này Pi dựa theo convert và raw để edit, không đảm bảo sẽkhớp 100% với lời bình của Thái Tung Vân đâu nha, trên google không có dịchsẵn tiếng Việt, tui phải tìm bên các trang mạng của TQ lận, các thím thông cảm cho đứa dở văn như tui đi, edit một đoạn này thôi mà tra tra tìm tìm còn mất thời gian hơn tui edit cả chương nữa, xoắn não.

[π _ π] (thím nàocóđoạnbìnhđúng 100% thìquyên góp chotuixinnhé, đatạtrước.)

[1] Ảnhminh họacâyhoaSơnchi.



[2] Bài thơ Bốc toán tử - Tô Thức.

"Khuyết nguyệt quái sơ đồng,

Lậu tận nhân sơ tĩnh.

Thuỳ kiến u nhân độc vãng lai,

Phiêu diểu cô hồng ảnh.

Kinh khởi khước hồi đầu,

Hữu hận vô nhân tỉnh.

Giản tận hàn chi bất khẳng thê,

Tịch mịch sa châu đinh."

• Dịch nghĩa (bản dịch của Nguyễn Xuân Thảo/thivien.net)

Trăng treo ngọn cây đồng,

Cảnh vắng người yên tĩnh.

Ai thấy người buồn một thẩn thơ,

Bóng hồng mờ cô quạnh.

Bay vút, ngảnh nhìn về,

Mối hờn riêng canh cánh.

Chọn hết cành sương chẳng đậu nào,

Bãi cát đìu hiu lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện