Thân ảnh Tiểu Điệp đạp nhẹ một cái, liền lập tức phi thân ra ngoài.
Hiện tại là ban đêm, ngoài trời tối đen như mực, nhưng lại không chút rợn mây khiến cho bầu trời lấp lánh đầy sao.
Tiểu Điệp nhẹ phi thân lên nóc nhà, ngồi xuống ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đôi mắt nàng đượm buồn, như nhớ lại gì đó.
Nàng nhớ, trước kia cứ mỗi khi tới trung thu, bà nội thường hay bế nàng phi thân lên nóc nhà như thế này để ngắm trăng.
Hai bà cháu lúc ấy nói cười rôm rả, nàng không nhớ rõ lúc ấy đã nói gì, chỉ nhớ cảm giác ấm áp của nội đã ôm nàng. Cái cảm giác ấy, nàng tưởng chừng như mình có tất cả hạnh phúc trên thế gian này.
Thật trùng hợp, hôm nay lại là trung thu.
Cả người nàng như được quay trở lại thời khắc ấy, bất giác nàng nở nụ cười.
Không biết qua bao lâu, dưới nóc nhà bỗng vang lên tiếng sột soạt.Tiểu Bạch Lang bất ngờ từ phía dưới bay lên. Nó nhìn nàng ngơ ngác, cảm giác như quen nhưng lại không quen, khiến nó không dám lại gần, chỉ ở khoảng cách xa nhìn nàng, kêu hai tiếng nghi ngờ: "Mama?"
Tiểu Điệp bị tiếng gọi làm cho bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch Lang ánh lên sắc đỏ.
Bị nhìn như thế khiến Tiểu Bạch Lang giật mình, bộ lông trắng muốt của nó xù lên vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Nhìn con thú nhỏ vô cùng quen mắt trước mặt, tâm tình Tiểu Điệp lập tức thả lỏng. Là mi sao? Tiểu Điệp giơ tay định sờ đầu nó bất ngờ lại bị né tránh. Tiểu Bạch Lang lùi vài bước, nhe răng đề phòng.
Tiểu Điệp thoáng ngẩn người, sau đó bật cười. Sợ ta sao?
Bàn tay Tiểu Điệp liền rút lại, lại tiếp tục ngước lên bầu trời ngắm trăng.
Nàng như bâng quơ nói: "Tiểu Bạch Lang, mi nói xem, có phải hay không ta không nên thức tỉnh?"
Tiểu Bạch Lang không hiểu gì, nhưng sự đề phòng đã không còn nữa. Nó biết, người này tuy không giống mama của nó, nhưng tuyệt không có ý định hại nó. Nó nghiêm túc quẹo đầu qua một bên tỏ ý đang suy nghĩ.
Thời gian yên lặng trôi qua, nhưng câu trả lời vẫn chưa có, cuối cùng nó xụ mặt xuống đáp: "Không biết!"
Thức tỉnh là gì? Nó không biết, cũng không hiểu. Nó len lén ngước mắt nhìn người đối diện cái mũi không ngừng khịt khịt. Quái lạ, đây rõ ràng là mama mà nhưng trực giác mách nó rằng đây là không phải. Nhưng sao người này trông buồn quá vậy?
Nhìn cái mặt ngơ ngơ của Tiểu Bạch Lang, Tiểu Điệp không nhịn được bật cười.
Nàng xoa đầu nó nhẹ giọng nói: "Không hiểu không sao."
Nàng không biết nàng thức tỉnh có phải là điềm tốt hay không, ít nhất nàng biết, nếu không thức tỉnh nàng sẽ không khiến Tiểu Bạch Lang sợ đến vậy.
Tiểu Bạch Lang ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết suy nghĩ gì, bèn đánh bạo bay tới gần nàng, nhẹ giọng kêu: "Mama?"
Nàng đáp: "Ừm!"
Tiểu Bạch Lang kinh hỉ, bay tới gần nàng hơn, sau đó cuộn tròn nằm trên chân nàng.
Tiểu Điệp nhẹ cười: "Không sợ sao?"
Tiểu Bạch Lang lắc đầu.
"Vì sao?"
Tiểu Bạch Lang đáp: "Vì mama là mama."
Nó không biết vì sao khí tức trên người này lại mãnh liệt như vậy, chứa đầy uất hận cùng đau khổ, nhưng nó biết đây chính là mama. Lúc đầu nó không khẳng định nhưng giờ đã có thể khẳng định.
Dù trên thế gian này ai cũng có thể giết nó nhưng mama nhất định sẽ không làm hại nó, nó tin như thế.
Tiểu Bạch Lang an tâm, thở dài một hơi, sau đó liền thả lòng người đi ngủ.
Cứ tưởng lại có thể được yên tĩnh, nào ngờ phía dưới lại vang lên tiếng kêu của Lý Hoắc Dĩnh: "Nhạc Nhạc tỷ."
Cặp mắt đẹp đang ngắm trăng khẽ nhíu lại. Không ngờ người nàng không muốn gặp nhất lại xuất hiện.
Lý Hoắc Dĩnh tuy ký ức bị mất nhưng võ công vẫn không mất. Hắn nhẹ điểm gót chân xuống đất một cái liền phi thân lên nóc nhà.
Lý Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp phấn khởi hỏi: "Nhạc tỷ, tỷ đang ngắm trăng sao?"
Tiểu Điệp hờ hững trả lời: "Ừ!"
Chết tiệt, tại sao tim nàng lại đập nhanh thế chứ.
Nghe thấy thế, Lý Hoắc Dĩnh cũng ngồi xuống, vui vẻ nói: "Đệ cũng ngắm."
Tiểu Điệp khó chịu nói: "Không cần, vương gia có thể đi ngủ sớm, kẻo lại bị ốm."
Lập tức, Lý Hoắc Dĩnh xụ mặt xuống, ủy khuất nói: "Tại sao?"
Tiểu Điệp vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng sớm không thoải mái, nàng lạnh nhạt nói: "Ta một mình ở đây ngắm trăng rất tốt, không cần người khác ngắm cùng."
"Tỷ ghét ta sao?"
Câu khỏi của Lý Hoắc Dĩnh khiến cả người nàng cứng đờ. Nàng ghét hắn sao? Không, trái lại nàng đã lỡ yêu hắn. Nhưng nàng còn phải báo thù, nàng bị phong ấn ký ức nhưng vẫn tỉnh lại chính là vì điều này. Nàng không thể để tình yêu này cản trở được.
Nàng lạnh lùng nói: "Đúng vậy!"
Nói rồi nàng phi thân đi mất. Lý Hoắc Dĩnh vì lời nói của nàng mà bị sốc, cả cơ thể cứ thần ra không cựa cuậy.
Mắt nhìn thấy Tiểu Điệp dần đi mất, hắn mới hốt hoảng đứng dậy đuổi theo.
Hai người cứ thế một chạy một đuổi, băng xuyên qua tất cả nóc nhà trong dinh phủ. Tiểu Bạch Lang vẫn an ổn ngủ trong lòng của Tiểu Điệp.
Bất ngờ, gót giày của Lý Hoắc Dĩnh vướng vào nóc nhà, hắn chỉ kịp kêu "A" một tiếng liền ngã ngược ra sau, bị cắt một mảng.
Cảm giác đau từ gót chân truyền đến, khiến Lý Hoắc Dĩnh đau đến nỗi bật khóc, miệng không ngừng kêu: "Nhạc Nhạc tỷ."
Tiểu Điệp thấy thế gót chân vô thức khựng lại. Nàng nên quay lại hay là đi tiếp?
Nếu đi tiếp nàng sẽ có thể thoát khỏi Lý Hoắc Dĩnh. Nhưng...
Gót chân đi được ba bước, cuối cùng nàng vẫn quyết định quay trở lại.
Cảm giác đau thấu xương ở chân khiến cho đầu óc hắn mơ hồ, nhưng hắn khóc không phải vì đau mà vì, Nhạc tỷ đi mất rồi, Nhạc tỷ ghét hắn, lần này đi nhất định sẽ không quay trở lại nữa, hắn phải làm sao.
Lý Hoắc Dĩnh không ngừng đánh vào chân đau của mình rồi lầm bầm: "Vô dụng vô dụng, mày đúng thật là vô dụng."
"Nam nhi đổ máu không rơi lệ."
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Điệp khiến động tác của Lý Hoắc Dĩnh dừng lại.
Nhạc Nhạc tỷ?
Hắn không tin vào mắt mình, trợn to mắt ngây ngốc nhìn.
Tiểu Điệp thở dài, ngồi xổm xuống lấy bình thuốc ra để thoa cho Hoắc Dĩnh. Cũng may, bình thuốc Đức phi tặng nàng nàng vẫn còn để trong người.
Nàng mở nắp thuốc, sau đó nhẹ rắc lên vết thương của Lý Hoắc Dĩnh. Cảm giác xót từ vết thương truyền đến khiến cho Lý Hoắc Dĩnh không khỏi hít một ngụm khí nén đau.
Băng bó xong xuôi, Tiểu Điệp không vội rời khỏi mà nhẹ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dĩnh, nhẹ mắng: "Ngốc!"
Hoắc Dĩnh ngây ngốc nhìn Tiểu Điệp không hiểu vì sao bị nàng mắng ngốc. Hắn ngốc sao?
Nhìn vẻ mắt ngây ngô của đối phương, biết rằng Lý Hoắc Dĩnh không hiểu vì sao bị mắng. Nàng thở dài nói: "Không có gì." sau đó lại nhìn lên bầu trời ngắm trăng.
Gió lạnh thổi đến, Tiểu Điệp bị ắt xì, cả người khẽ co lại vì bị lạnh, bất ngờ người phía sau bỗng choàng tay qua ôm nàng vào lòng.
Tiểu Điệp bị hành động của Lý Hoắc Dĩnh làm cho sửng sốt: "Ngươi làm gì vậy."
Lập tức, phía sau tóc nàng truyền đến giọng trầm ấm: "Tỷ bị lạnh, nên đệ sưởi ấm cho tỷ."
Tiểu Điệp bất ngờ sau đó bật cười, nhưng nàng không vùng ra, bởi cảm giác này cũng không tệ, lâu rồi mới có người ôm nàng như thế này.
Hiện tại là ban đêm, ngoài trời tối đen như mực, nhưng lại không chút rợn mây khiến cho bầu trời lấp lánh đầy sao.
Tiểu Điệp nhẹ phi thân lên nóc nhà, ngồi xuống ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đôi mắt nàng đượm buồn, như nhớ lại gì đó.
Nàng nhớ, trước kia cứ mỗi khi tới trung thu, bà nội thường hay bế nàng phi thân lên nóc nhà như thế này để ngắm trăng.
Hai bà cháu lúc ấy nói cười rôm rả, nàng không nhớ rõ lúc ấy đã nói gì, chỉ nhớ cảm giác ấm áp của nội đã ôm nàng. Cái cảm giác ấy, nàng tưởng chừng như mình có tất cả hạnh phúc trên thế gian này.
Thật trùng hợp, hôm nay lại là trung thu.
Cả người nàng như được quay trở lại thời khắc ấy, bất giác nàng nở nụ cười.
Không biết qua bao lâu, dưới nóc nhà bỗng vang lên tiếng sột soạt.Tiểu Bạch Lang bất ngờ từ phía dưới bay lên. Nó nhìn nàng ngơ ngác, cảm giác như quen nhưng lại không quen, khiến nó không dám lại gần, chỉ ở khoảng cách xa nhìn nàng, kêu hai tiếng nghi ngờ: "Mama?"
Tiểu Điệp bị tiếng gọi làm cho bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch Lang ánh lên sắc đỏ.
Bị nhìn như thế khiến Tiểu Bạch Lang giật mình, bộ lông trắng muốt của nó xù lên vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Nhìn con thú nhỏ vô cùng quen mắt trước mặt, tâm tình Tiểu Điệp lập tức thả lỏng. Là mi sao? Tiểu Điệp giơ tay định sờ đầu nó bất ngờ lại bị né tránh. Tiểu Bạch Lang lùi vài bước, nhe răng đề phòng.
Tiểu Điệp thoáng ngẩn người, sau đó bật cười. Sợ ta sao?
Bàn tay Tiểu Điệp liền rút lại, lại tiếp tục ngước lên bầu trời ngắm trăng.
Nàng như bâng quơ nói: "Tiểu Bạch Lang, mi nói xem, có phải hay không ta không nên thức tỉnh?"
Tiểu Bạch Lang không hiểu gì, nhưng sự đề phòng đã không còn nữa. Nó biết, người này tuy không giống mama của nó, nhưng tuyệt không có ý định hại nó. Nó nghiêm túc quẹo đầu qua một bên tỏ ý đang suy nghĩ.
Thời gian yên lặng trôi qua, nhưng câu trả lời vẫn chưa có, cuối cùng nó xụ mặt xuống đáp: "Không biết!"
Thức tỉnh là gì? Nó không biết, cũng không hiểu. Nó len lén ngước mắt nhìn người đối diện cái mũi không ngừng khịt khịt. Quái lạ, đây rõ ràng là mama mà nhưng trực giác mách nó rằng đây là không phải. Nhưng sao người này trông buồn quá vậy?
Nhìn cái mặt ngơ ngơ của Tiểu Bạch Lang, Tiểu Điệp không nhịn được bật cười.
Nàng xoa đầu nó nhẹ giọng nói: "Không hiểu không sao."
Nàng không biết nàng thức tỉnh có phải là điềm tốt hay không, ít nhất nàng biết, nếu không thức tỉnh nàng sẽ không khiến Tiểu Bạch Lang sợ đến vậy.
Tiểu Bạch Lang ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết suy nghĩ gì, bèn đánh bạo bay tới gần nàng, nhẹ giọng kêu: "Mama?"
Nàng đáp: "Ừm!"
Tiểu Bạch Lang kinh hỉ, bay tới gần nàng hơn, sau đó cuộn tròn nằm trên chân nàng.
Tiểu Điệp nhẹ cười: "Không sợ sao?"
Tiểu Bạch Lang lắc đầu.
"Vì sao?"
Tiểu Bạch Lang đáp: "Vì mama là mama."
Nó không biết vì sao khí tức trên người này lại mãnh liệt như vậy, chứa đầy uất hận cùng đau khổ, nhưng nó biết đây chính là mama. Lúc đầu nó không khẳng định nhưng giờ đã có thể khẳng định.
Dù trên thế gian này ai cũng có thể giết nó nhưng mama nhất định sẽ không làm hại nó, nó tin như thế.
Tiểu Bạch Lang an tâm, thở dài một hơi, sau đó liền thả lòng người đi ngủ.
Cứ tưởng lại có thể được yên tĩnh, nào ngờ phía dưới lại vang lên tiếng kêu của Lý Hoắc Dĩnh: "Nhạc Nhạc tỷ."
Cặp mắt đẹp đang ngắm trăng khẽ nhíu lại. Không ngờ người nàng không muốn gặp nhất lại xuất hiện.
Lý Hoắc Dĩnh tuy ký ức bị mất nhưng võ công vẫn không mất. Hắn nhẹ điểm gót chân xuống đất một cái liền phi thân lên nóc nhà.
Lý Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp phấn khởi hỏi: "Nhạc tỷ, tỷ đang ngắm trăng sao?"
Tiểu Điệp hờ hững trả lời: "Ừ!"
Chết tiệt, tại sao tim nàng lại đập nhanh thế chứ.
Nghe thấy thế, Lý Hoắc Dĩnh cũng ngồi xuống, vui vẻ nói: "Đệ cũng ngắm."
Tiểu Điệp khó chịu nói: "Không cần, vương gia có thể đi ngủ sớm, kẻo lại bị ốm."
Lập tức, Lý Hoắc Dĩnh xụ mặt xuống, ủy khuất nói: "Tại sao?"
Tiểu Điệp vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng sớm không thoải mái, nàng lạnh nhạt nói: "Ta một mình ở đây ngắm trăng rất tốt, không cần người khác ngắm cùng."
"Tỷ ghét ta sao?"
Câu khỏi của Lý Hoắc Dĩnh khiến cả người nàng cứng đờ. Nàng ghét hắn sao? Không, trái lại nàng đã lỡ yêu hắn. Nhưng nàng còn phải báo thù, nàng bị phong ấn ký ức nhưng vẫn tỉnh lại chính là vì điều này. Nàng không thể để tình yêu này cản trở được.
Nàng lạnh lùng nói: "Đúng vậy!"
Nói rồi nàng phi thân đi mất. Lý Hoắc Dĩnh vì lời nói của nàng mà bị sốc, cả cơ thể cứ thần ra không cựa cuậy.
Mắt nhìn thấy Tiểu Điệp dần đi mất, hắn mới hốt hoảng đứng dậy đuổi theo.
Hai người cứ thế một chạy một đuổi, băng xuyên qua tất cả nóc nhà trong dinh phủ. Tiểu Bạch Lang vẫn an ổn ngủ trong lòng của Tiểu Điệp.
Bất ngờ, gót giày của Lý Hoắc Dĩnh vướng vào nóc nhà, hắn chỉ kịp kêu "A" một tiếng liền ngã ngược ra sau, bị cắt một mảng.
Cảm giác đau từ gót chân truyền đến, khiến Lý Hoắc Dĩnh đau đến nỗi bật khóc, miệng không ngừng kêu: "Nhạc Nhạc tỷ."
Tiểu Điệp thấy thế gót chân vô thức khựng lại. Nàng nên quay lại hay là đi tiếp?
Nếu đi tiếp nàng sẽ có thể thoát khỏi Lý Hoắc Dĩnh. Nhưng...
Gót chân đi được ba bước, cuối cùng nàng vẫn quyết định quay trở lại.
Cảm giác đau thấu xương ở chân khiến cho đầu óc hắn mơ hồ, nhưng hắn khóc không phải vì đau mà vì, Nhạc tỷ đi mất rồi, Nhạc tỷ ghét hắn, lần này đi nhất định sẽ không quay trở lại nữa, hắn phải làm sao.
Lý Hoắc Dĩnh không ngừng đánh vào chân đau của mình rồi lầm bầm: "Vô dụng vô dụng, mày đúng thật là vô dụng."
"Nam nhi đổ máu không rơi lệ."
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Điệp khiến động tác của Lý Hoắc Dĩnh dừng lại.
Nhạc Nhạc tỷ?
Hắn không tin vào mắt mình, trợn to mắt ngây ngốc nhìn.
Tiểu Điệp thở dài, ngồi xổm xuống lấy bình thuốc ra để thoa cho Hoắc Dĩnh. Cũng may, bình thuốc Đức phi tặng nàng nàng vẫn còn để trong người.
Nàng mở nắp thuốc, sau đó nhẹ rắc lên vết thương của Lý Hoắc Dĩnh. Cảm giác xót từ vết thương truyền đến khiến cho Lý Hoắc Dĩnh không khỏi hít một ngụm khí nén đau.
Băng bó xong xuôi, Tiểu Điệp không vội rời khỏi mà nhẹ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dĩnh, nhẹ mắng: "Ngốc!"
Hoắc Dĩnh ngây ngốc nhìn Tiểu Điệp không hiểu vì sao bị nàng mắng ngốc. Hắn ngốc sao?
Nhìn vẻ mắt ngây ngô của đối phương, biết rằng Lý Hoắc Dĩnh không hiểu vì sao bị mắng. Nàng thở dài nói: "Không có gì." sau đó lại nhìn lên bầu trời ngắm trăng.
Gió lạnh thổi đến, Tiểu Điệp bị ắt xì, cả người khẽ co lại vì bị lạnh, bất ngờ người phía sau bỗng choàng tay qua ôm nàng vào lòng.
Tiểu Điệp bị hành động của Lý Hoắc Dĩnh làm cho sửng sốt: "Ngươi làm gì vậy."
Lập tức, phía sau tóc nàng truyền đến giọng trầm ấm: "Tỷ bị lạnh, nên đệ sưởi ấm cho tỷ."
Tiểu Điệp bất ngờ sau đó bật cười, nhưng nàng không vùng ra, bởi cảm giác này cũng không tệ, lâu rồi mới có người ôm nàng như thế này.
Danh sách chương