Lắc lắc sợi dây trước mặt, mãi vẫn không thấy phản ứng, Tiểu Điệp thu lại sợi dây bỏ vào trong túi.
Nhìn sắc trời gần trưa, cảm thấy thức ăn trong nhà không còn đủ ăn, Tiểu Điệp lại quay sang Bạch Lăng đề nghị: "Huynh ở lại trông nhà, ta ra ngoài mua thức ăn chút."
Nghe thấy Tiểu Điệp sẽ ra ngoài chợ, Hoắc Dĩnh vội xin đi theo: "Đệ cũng đi."
Tiểu Điệp không chần chừ liền "ừm" một tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh được cho phép đi theo còn mình thì phải ở lại trông nhà, Bạch Lăng thật không cam lòng. Hắn trợn to mắt, khóe môi run rẩy đầy ủy khuất kháng nghị: "Không công bằng, ta cũng muốn đi."
Tiểu Điệp không thèm để ý vẻ mặt nhăn nhó của Bạch Lăng, chỉ bỏ lại một câu: "Huynh cầm cây búa đó đi, có khi ta sẽ xem xét lại."
Bạch Lăng nhìn cây búa, ngay lập tức hắn liền cứng họng. Cầm? Trên cây búa mọc đầy nấm Ngây Ngốc, cái tên cũng như dược tính, chỉ cần chạm vào nhất định sẽ khiến cho người ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ý của muội ấy, nếu ta bị ngốc thì có thể xem xét lại? Đùa nhau à? Tiểu Điệp biết là Bạch Lăng hiểu ý mình, nàng cứ thế xoay người rời khỏi. Hoắc Dĩnh nhanh chóng nối bước chỉ để lại một mình Bạch Lăng còn đang ngồi trên ghế, mặt như tro tàn.
Ra đến chợ, Hoắc Dĩnh dáo dác nhìn xung quanh vô cùng thích thú, hết chỉ cái này lại trỏ đến cái kia, thỉnh thoảng có vài người xì xào chỉ về phía họ. Tiểu Điệp nhận thấy và cũng biết họ đang nói về ai, nàng lườm mắt một cái khiến bọn lắm mồm liền lập tức rụt cổ lại lủi đi mất.
Tiểu Điệp mua cho Hoắc Dĩnh một xâu kẹo đường, dặn dò không được chỉ trỏ lung tung nữa, Hoắc Dĩnh gật đầu đồng ý, cả hai lại đi tới chỗ bán rau củ.
Khi Hoắc Dĩnh không chỉ trỏ lung tung, vẻ mặt ngây ngốc hoàn toàn bị che giấu đi mất. Tuy một người đàn ông cao to mà lại ngậm kẹo đường trông vô cùng kỳ quái, nhưng lại không kém phần thu hút. Những cô gái đi qua thỉnh thoảng "vô tình" làm rơi khăn, sau đó lại "vô ý" làm rơi trâm. Họ bẽn lẽng nhặt lên, lén nhìn Hoắc Dĩnh một cái, sau đó đỏ mặt chạy đi mất. Một vài cô nương bạo gan hơn tí thì vờ đi ngang qua đụng hắn một cái, sau đó thẹn thùng tạ lỗi, còn có ý lôi kéo Hoắc Dĩnh đi để đòi tiếp đãi để đền bù. Chỉ khi nghe Tiểu Điệp kho khan vài tiếng, cô ta mới xấu hổ cúi mặt xuống bỏ chạy.
Tiểu Điệp cầm bó rau trên tay, ánh mắt liếc Hoắc Dĩnh một cái thầm nghĩ: Đúng là yêu nghiệt.
Bị Tiểu Điệp nhìn, Hoắc Dĩnh vô thức lấy tay chùi vào mặt, cho rằng mặt mình bị dính kẹo đường, chùi xong, hắn lại giơ tay áo ra nhìn. Kỳ lạ, hắn rõ ràng đâu có bị dính kẹo đường.
Bà chủ hàng rau vẻ mặt hiền lành, nhìn Hoắc Dĩnh sau đó nhìn Tiểu Điệp nở nụ cười thân thiện nói: "Đôi phu thê hai người trông thật là xứng đôi, làm ta nhớ tới ta và ông nhà trước đây cũng thường hay cùng nhau mua đồ ăn."
Tiểu Điệp vội xua tay nói: "Bà chủ hiểu lầm, đây là..." Tiểu Điệp định nói đây là đại ca nàng, nhưng chợt nhớ tới Hoắc Dĩnh luôn kêu nàng là Nhạc tỷ nên vội sửa lại: "Là đệ đệ của cháu."
"Là đệ đệ sao, ta vô ý quá." Bà chủ cười ngượng vì nói nhầm, nhưng sau đó lại nhìn Hoắc Dĩnh nhiều thêm vài lượt. Do bà cảm thấy chàng trai này nhìn thế nào vẫn thấy lớn tuổi hơn vị cô nương.
Thấy bà chủ nhìn Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp hỏi: "Sao vậy?"
Bà chủ lúc này mới thu lại ánh mắt, cười cười lắc đầu tỏ ý không có gì. Sau đó bà chỉ chỉ bó rau cười nói: "Cô nương lấy thêm đi, ta tính rẻ cho, chỉ lấy một nửa số tiền thôi."
Tiểu Điệp sửng sốt hỏi lại: "Vì sao?"
"Không giấu gì cô, dạo gần đây bọn binh lính của Thiên Sơn không ngừng qua đây lùng sục, nghe đâu kiếm thái tử bỏ trốn nào đó, khiến cho người dân ở đây không thể nào buôn bán nổi." Bà nói mà trên môi nở nụ cười khổ, ánh mắt phản phất nỗi buồn.
Bà chỉ bó rau lại tiếp: "Vì thế, cô nương không lấy bớt giùm ta, ngày mai chúng héo úa thế nào cũng phải bỏ."
Tiểu Điệp gật gật đầu tỏ ý cảm thông, sau đó mua rau nhiều hơn ba lần so với dự tính.
Thủy Tinh Cầu này khác với Trái Đất, nó là một tiểu hành tinh chỉ đơn giản có ba nước gồm: Thiên Sơn, An Lạc và Mộc Vân.
Thiên Sơn nổi bật với tài chiêm tinh và thuật triệu hồi thú. Nhưng qua thời gian, tài chiêm tinh không biết vì lý do gì dần biến mất chỉ còn lại thuật triệu hồi thú.
Mộc Vân thì nổi tiếng với biệt tài mê hoặc lòng người và sử dụng độc.
Còn An Lạc thì có hai hình dáng cùng mạch ngũ hành.
Nàng nhớ bà từng nói, tộc Bạch Lang nàng rất đặc biệt. Họ có dòng máu trộn lẫn giữa An Lạc và Thiên Sơn, vì thế có mạch ngũ hành và hai hình dáng của An Lạc đồng thời lại có khả năng nắm giữ thời gian và thần thú của Thiên Sơn.
Bà nói sở dĩ như vậy là vì tổ tiên của tộc Bạch Lang trước đây vốn là vua của nước An Lạc và công chúa của Thiên Sơn. Vì một chữ tình, vua tộc Bạch Lang nguyện bỏ cả giang sơn do chính mình giành lấy để cùng công chúa Thiên Sơn bỏ trốn. Họ cùng nhau tới đây và hình thành tộc Bạch Lang như ngày nay.
Và cũng do đó, Thiên Sơn cùng An Lạc không thế hệ nào là không chiến tranh.
Tiểu Điệp cầm bó rau nhiều hơn ba phần đang tính thanh toán tiền thì phía xa xa bỗng một lớp khói bụi mịt mù cuộn lên, theo hướng họ đứng mà tiến tới.
Nhìn sắc trời gần trưa, cảm thấy thức ăn trong nhà không còn đủ ăn, Tiểu Điệp lại quay sang Bạch Lăng đề nghị: "Huynh ở lại trông nhà, ta ra ngoài mua thức ăn chút."
Nghe thấy Tiểu Điệp sẽ ra ngoài chợ, Hoắc Dĩnh vội xin đi theo: "Đệ cũng đi."
Tiểu Điệp không chần chừ liền "ừm" một tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh được cho phép đi theo còn mình thì phải ở lại trông nhà, Bạch Lăng thật không cam lòng. Hắn trợn to mắt, khóe môi run rẩy đầy ủy khuất kháng nghị: "Không công bằng, ta cũng muốn đi."
Tiểu Điệp không thèm để ý vẻ mặt nhăn nhó của Bạch Lăng, chỉ bỏ lại một câu: "Huynh cầm cây búa đó đi, có khi ta sẽ xem xét lại."
Bạch Lăng nhìn cây búa, ngay lập tức hắn liền cứng họng. Cầm? Trên cây búa mọc đầy nấm Ngây Ngốc, cái tên cũng như dược tính, chỉ cần chạm vào nhất định sẽ khiến cho người ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ý của muội ấy, nếu ta bị ngốc thì có thể xem xét lại? Đùa nhau à? Tiểu Điệp biết là Bạch Lăng hiểu ý mình, nàng cứ thế xoay người rời khỏi. Hoắc Dĩnh nhanh chóng nối bước chỉ để lại một mình Bạch Lăng còn đang ngồi trên ghế, mặt như tro tàn.
Ra đến chợ, Hoắc Dĩnh dáo dác nhìn xung quanh vô cùng thích thú, hết chỉ cái này lại trỏ đến cái kia, thỉnh thoảng có vài người xì xào chỉ về phía họ. Tiểu Điệp nhận thấy và cũng biết họ đang nói về ai, nàng lườm mắt một cái khiến bọn lắm mồm liền lập tức rụt cổ lại lủi đi mất.
Tiểu Điệp mua cho Hoắc Dĩnh một xâu kẹo đường, dặn dò không được chỉ trỏ lung tung nữa, Hoắc Dĩnh gật đầu đồng ý, cả hai lại đi tới chỗ bán rau củ.
Khi Hoắc Dĩnh không chỉ trỏ lung tung, vẻ mặt ngây ngốc hoàn toàn bị che giấu đi mất. Tuy một người đàn ông cao to mà lại ngậm kẹo đường trông vô cùng kỳ quái, nhưng lại không kém phần thu hút. Những cô gái đi qua thỉnh thoảng "vô tình" làm rơi khăn, sau đó lại "vô ý" làm rơi trâm. Họ bẽn lẽng nhặt lên, lén nhìn Hoắc Dĩnh một cái, sau đó đỏ mặt chạy đi mất. Một vài cô nương bạo gan hơn tí thì vờ đi ngang qua đụng hắn một cái, sau đó thẹn thùng tạ lỗi, còn có ý lôi kéo Hoắc Dĩnh đi để đòi tiếp đãi để đền bù. Chỉ khi nghe Tiểu Điệp kho khan vài tiếng, cô ta mới xấu hổ cúi mặt xuống bỏ chạy.
Tiểu Điệp cầm bó rau trên tay, ánh mắt liếc Hoắc Dĩnh một cái thầm nghĩ: Đúng là yêu nghiệt.
Bị Tiểu Điệp nhìn, Hoắc Dĩnh vô thức lấy tay chùi vào mặt, cho rằng mặt mình bị dính kẹo đường, chùi xong, hắn lại giơ tay áo ra nhìn. Kỳ lạ, hắn rõ ràng đâu có bị dính kẹo đường.
Bà chủ hàng rau vẻ mặt hiền lành, nhìn Hoắc Dĩnh sau đó nhìn Tiểu Điệp nở nụ cười thân thiện nói: "Đôi phu thê hai người trông thật là xứng đôi, làm ta nhớ tới ta và ông nhà trước đây cũng thường hay cùng nhau mua đồ ăn."
Tiểu Điệp vội xua tay nói: "Bà chủ hiểu lầm, đây là..." Tiểu Điệp định nói đây là đại ca nàng, nhưng chợt nhớ tới Hoắc Dĩnh luôn kêu nàng là Nhạc tỷ nên vội sửa lại: "Là đệ đệ của cháu."
"Là đệ đệ sao, ta vô ý quá." Bà chủ cười ngượng vì nói nhầm, nhưng sau đó lại nhìn Hoắc Dĩnh nhiều thêm vài lượt. Do bà cảm thấy chàng trai này nhìn thế nào vẫn thấy lớn tuổi hơn vị cô nương.
Thấy bà chủ nhìn Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp hỏi: "Sao vậy?"
Bà chủ lúc này mới thu lại ánh mắt, cười cười lắc đầu tỏ ý không có gì. Sau đó bà chỉ chỉ bó rau cười nói: "Cô nương lấy thêm đi, ta tính rẻ cho, chỉ lấy một nửa số tiền thôi."
Tiểu Điệp sửng sốt hỏi lại: "Vì sao?"
"Không giấu gì cô, dạo gần đây bọn binh lính của Thiên Sơn không ngừng qua đây lùng sục, nghe đâu kiếm thái tử bỏ trốn nào đó, khiến cho người dân ở đây không thể nào buôn bán nổi." Bà nói mà trên môi nở nụ cười khổ, ánh mắt phản phất nỗi buồn.
Bà chỉ bó rau lại tiếp: "Vì thế, cô nương không lấy bớt giùm ta, ngày mai chúng héo úa thế nào cũng phải bỏ."
Tiểu Điệp gật gật đầu tỏ ý cảm thông, sau đó mua rau nhiều hơn ba lần so với dự tính.
Thủy Tinh Cầu này khác với Trái Đất, nó là một tiểu hành tinh chỉ đơn giản có ba nước gồm: Thiên Sơn, An Lạc và Mộc Vân.
Thiên Sơn nổi bật với tài chiêm tinh và thuật triệu hồi thú. Nhưng qua thời gian, tài chiêm tinh không biết vì lý do gì dần biến mất chỉ còn lại thuật triệu hồi thú.
Mộc Vân thì nổi tiếng với biệt tài mê hoặc lòng người và sử dụng độc.
Còn An Lạc thì có hai hình dáng cùng mạch ngũ hành.
Nàng nhớ bà từng nói, tộc Bạch Lang nàng rất đặc biệt. Họ có dòng máu trộn lẫn giữa An Lạc và Thiên Sơn, vì thế có mạch ngũ hành và hai hình dáng của An Lạc đồng thời lại có khả năng nắm giữ thời gian và thần thú của Thiên Sơn.
Bà nói sở dĩ như vậy là vì tổ tiên của tộc Bạch Lang trước đây vốn là vua của nước An Lạc và công chúa của Thiên Sơn. Vì một chữ tình, vua tộc Bạch Lang nguyện bỏ cả giang sơn do chính mình giành lấy để cùng công chúa Thiên Sơn bỏ trốn. Họ cùng nhau tới đây và hình thành tộc Bạch Lang như ngày nay.
Và cũng do đó, Thiên Sơn cùng An Lạc không thế hệ nào là không chiến tranh.
Tiểu Điệp cầm bó rau nhiều hơn ba phần đang tính thanh toán tiền thì phía xa xa bỗng một lớp khói bụi mịt mù cuộn lên, theo hướng họ đứng mà tiến tới.
Danh sách chương