Những người trẻ tuổi còn đang sững sờ thì một vài bô lão đã nhận ra được đây là thần thú của tộc Bạch Lang.

Những bô lão này bắt đầu đánh mắt nhìn xung quanh để xem rốt cuộc là ai, nhưng vô ích. Bởi, Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh cách ở đó một khoản khá xa, họ còn núp vào một nơi khá kín đáo, nên những người dân không thể nào tìm ra được.

Thấy mọi người đang hoang loạn, trong đám những bô lão có một người lên tiếng trấn an: "Bình tĩnh, đây là thần thú của tộc Bạch Lang, nhất định sẽ bảo vệ chúng ta."

Mặc dù bô lão đó nói vậy nhưng trong lòng những thanh niên trẻ không khỏi nghi ngờ, mọi người đồng loạt nhìn nhau sau đó trăm mặt một lòng: Thật sự là bảo vệ bọn họ sao?

Tiểu Điệp đứng ở góc khuất mỉm cười gật đầu nhẹ một cái ý ra lệnh, Tiểu Bạch Lang hiểu ý lập tức tru lên một tiếng dài sau đó chuẩn bị tư thế tấn công. Dù có nói rằng đại sói này bảo vệ bọn họ đi nữa thì cũng không thể khiến họ ngừng sợ hãi mà lui dần về sau.

Đám binh lính sớm thấy tình hình hình không ổn, sắc mặt cùng sầm lại, méo mó trông vô cùng khó coi. Nhưng lòng kêu ngạo khiến tên dẫn đầu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cười vang giọng đầy chế giễu: "Ha ha ha, cùng lắm chỉ là một con sói lớn, các ngươi nghĩ rằng có thể đồng thời đánh bại được bốn thần thú của bọn ta hay sao?" Nói rồi hắn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Lang đầy sát ý, lập tức bốn thần thú bất động thanh sắc liền vồ về phía Tiểu Bạch Lang. Tiểu Bạch Lang nhanh chóng nhảy né ra, hàm răng sắc bén cắn vào thanh quản của hắc hổ khiến cho đối phương bị mất một mảng thịt to lớn. Hắc hổ bị cắn đứt cổ họng, máu theo đó như thác nước tuôn ra làm ướt cả một mảng đất, rất nhanh, mùi tanh nồng của máu lan rộng trong không khí. Một vài thiếu nữ chịu không nổi liền nôn thốc nôn tháo.

Tiểu Điệp khóe môi khẽ câu lên vô cùng hài lòng.

Phụng hoàng lửa thuận thế ở trên cao liên tục nhả cầu lửa trong miếng xuống chỗ Tiểu Bạch Lang, Tiểu Bạch Lang tránh không kịp bị lửa xém mất một nhúm lông ở đuôi. Bị lửa đốt đau, tinh thần chiến đấu của Tiểu Bạch Lang càng hăng tiết, bốn chân của Tiểu Bạch Lang nhanh chóng bắt lấy thạch quy đang co tròn lăng tới làm bia đỡ đạn. Mặc dù cùng hệ hỏa như nhau nhưng dám đốt trụi lông đui của Tiểu Bạch Lang nó thì không thể nào tha thứ được.

Tiểu Bạch Lang dùng cái đuôi bị cháy đen của mình quấn lấy thạch quy, hướng về phía phụng hoàng lửa ném tới. Phụng hoàng lửa bị thạch quy bay tới với tốc độ khá nhanh, pha đập mạnh không khác gì một hòn đá ném trúng trực diện con chim sẻ, cả hai cứ thế rơi xuống đất. Thạch quy bị va đập mạnh xuống đất làm cho mai rùa bằng đá bị vỡ ra, làm lộ thịt bên trong, cơ thể giãy giãy vài cái sau đó bất động. Còn phụng hoàng lửa thì đầu quẹo sang một bên, mắt trắng dã, lưỡi lè ra, so với thạch quy còn thê thảm hơn.

Mấy tên binh lính Thiên Sơn không tin vào mắt mình, bọn chúng từ há hốc mồm sau đó chuyển sang mặt trắng bệch nhìn nhau run lẩy bẩy. Tên thủ lĩnh mắt long lên sòng sọc siết chặt nắm đấm: "Súc sinh, sao ngươi dám..."

Nói đoạn, hắn rút đao ra điên cuồng lao về phía Tiểu Bạch Lang. Tiểu Bạch Lang hừ mũi một cái đầy khinh bỉ, bàn chân to lớn nhẹ nhàng đè bẹp thân thể tên ngu ngốc kia, khiến hắn không nào cử động ngoài việc vung tay chân loạn xạ. Trông không khác gì con chuột dưới móng vuốt chó, thật thảm hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện