Chợt ánh sáng tím của sợi dây chuyền mà Tiểu Điệp đang đeo cùng với viên hắc thạch của Bạch Lăng tỏa ra khiến cho Bạch Lăng kinh hỉ, mọi buồn bực trong nháy mắt đều bay mất. Hắn giơ hắc thạch lấp lánh ánh sáng tím ra, kích động nói: "Muội nhìn xem, gần đây có người tộc Bạch Lang."
Nói rồi, Bạch Lăng như cơn gió phi thân qua nóc tường rồi biến mất.
Tiểu Điệp nhìn mặt dây chuyền tâm trạng phức tạp. Gần đây có người trong tộc của nàng thật sao? Nàng cũng muốn đích thân nhìn thử xem, nhưng ánh mắt nhìn sang Hoắc Dĩnh đang ngây ngốc đứng im, nàng do dự, chần chừ, rốt cuộc không đi.
Nàng không thể để Hoắc Dĩnh ở lại một mình được. Cái kia dù sao cũng có Bạch Lăng đi tìm rồi. Có gì có thể thông qua Bạch Lăng biết được tin tức. Còn Hoắc Dĩnh, nếu một mình hắn ở lại đây xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ hối hận đến chết mất.
Nhìn sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch, Hoắc Dĩnh lo lắng quăng luôn cái bánh ngô đang ăn dang dở, chạy tới nắm tay nàng lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ, tỷ sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"
Tiểu Điệp nhìn ánh mắt hoảng loạn của Hoắc Dĩnh không khỏi trong lòng mềm nhũn, cảm thấy ấm áp. Nàng không nói gì, chỉ giơ cánh tay ôm ngang hông của Hoắc Dĩnh, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Nàng nhàn nhạt nói: "Ta không sao."
Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp bất ngờ ôm, khiến toàn thân có chút ngứa ngáy, hắn bất giác nhúc nhích thân người.
Tiểu Điệp chợt lên tiếng: "Đừng nhúc nhích, chỉ một chút thôi." Âm thanh nàng nhỏ dần, gần như là thì thào.
Nàng không muốn phải đối đầu với Hoắc Dĩnh, nàng muốn tin rằng lời tiên đế nói là thật, rằng chuyện năm đó do người khác gây ra không phải là do ông ấy. Nhưng ý chí trả thù của nàng lại không muốn thừa nhận đều đó. Nàng tự bản thân có thể phá giải phong ấn của bà nội cũng là do ý chí trả thù quá mạnh. Nàng sợ một khi mất đi mục tiêu trả thù, phong ấn sẽ lần nữa giam cầm nàng. Nàng không muốn, thật sự không muốn.
Nàng biết như thế nên tìm mọi cách tránh xa Hoắc Dĩnh, nhưng lại bị vẻ mặt ngây ngô cùng vẻ kiên quyết đeo bám không buông của hắn khiến nàng đau lòng không thôi. Vô hình nàng cứ thế không thể nào rời xa Hoắc Dĩnh được.
Nàng nên làm gì đây? Hoắc Dĩnh vì lời nói của nàng mà đứng im bất động, tựa như khúc gỗ mặc cho Tiểu Điệp ôm.
Một lúc sau, Bạch Lăng trở về nhìn thấy Tiểu Điệp đang ôm Hoắc Dĩnh thì vội quay mặt hướng khác, giả vờ ho khụ khụ vài tiếng để cho đôi nam nữ nào đó biết rằng hắn đã về rồi, có thể đừng ôm thắm thiết như thế không, hắn thật ghen tị.
Tiểu Điệp nghe thấy tiếng ho vội buông Hoắc Dĩnh ra, nàng nhìn Bạch Lăng mặt không biến sắc hỏi: "Thế nào, tìm thấy người tộc Bạch Lang không?"
Người ta là đối tượng bị nhìn thấy còn không có tỏ vẻ gì, hắn chỉ là vô tình nhìn thấy thì còn có thể tỏ vẻ gì. Bạch Lăng cũng xem như chưa nhìn thấy gì, sắc mặt bình thường, giọng nói pha lẫn thất vọng: "Ta dựa theo ánh sáng của viên hắc thạch lần theo dấu bọn họ, ngay khi tưởng gặp được thì qua khúc quẹo ánh sáng liền tắt mất."
"Vậy sao?" Tiểu Điệp nói ra câu này vô cùng hời hợt, khiến đối phương không nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Không phải nàng cũng đang tìm người tộc Bạch Lang để giải độc cho tiểu tử kia sao? Nếu thế, đáng lẽ khi nghe không tìm thấy nàng phải như hắn giọng nói thật kích động đi?
Tiểu Điệp mặc cho Bạch Lăng nhìn nàng chằm chằm, thản nhiên xoay người kéo Hoắc Dĩnh vào trong nhà.
Khi nghe không tìm thấy người tộc Bạch Lang, nàng không những không thất vọng thậm chí còn có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sợ, sợ khi chân chính gặp được người tộc Bạch Lang, thông qua bọn họ nàng biết rằng tiên đế nói dối, nàng sẽ lại trở thành kẻ thù của Hoắc Dĩnh.
Mặt khác, tại một quán trọ...
Lôi Phong ngồi trên ghế, hướng về phía lão bà bà đang ngồi trên giường nghi hoặc hỏi: "Nội, tên lúc nãy theo dõi chúng ta rốt cuộc có mục đích gì?"
Cũng may nội của hắn nhạy bén, phát hiện trên người tên kia có hắc thạch, bảo hắn phong bế khí tức, thừa cơ hỏi chạy đi mới có thể thoát được.
Lão bà bà từ tốn lắc đầu, bà vốn cũng không biết. Nếu bảo tên kia là đang tìm người tộc Bạch Lang để tiêu diệt triệt để, nhằm chôn giấu bí mật năm đó thì không đúng. Trên người tiểu tử kia hoàn toàn không có sát khí. Nhưng trước khi biết được nguyên nhân bị theo dõi, họ vẫn nên lánh mặt thì hơn.
Lôi Phong trầm tư suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra nên đành cho qua, hắn sang vấn đề khác hỏi: "Nội, người nghĩ xem, Tiểu Điệp có khả năng ở đây không?" Họ theo lời người khác nói lần theo manh mối tới đây, nhưng chính là vẫn không tìm thấy người.
Lão bà bà không nói gì, trước sau chỉ yên lặng, sắc mặt dần khẽ biến. Không biết vì sao trong lòng bà luôn bất an, có linh cảm cực kỳ xấu, chỉ mong sao tìm thấy nha đầu đó càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, bà có một chuyện vẫn luôn che giấu nàng.
Nói rồi, Bạch Lăng như cơn gió phi thân qua nóc tường rồi biến mất.
Tiểu Điệp nhìn mặt dây chuyền tâm trạng phức tạp. Gần đây có người trong tộc của nàng thật sao? Nàng cũng muốn đích thân nhìn thử xem, nhưng ánh mắt nhìn sang Hoắc Dĩnh đang ngây ngốc đứng im, nàng do dự, chần chừ, rốt cuộc không đi.
Nàng không thể để Hoắc Dĩnh ở lại một mình được. Cái kia dù sao cũng có Bạch Lăng đi tìm rồi. Có gì có thể thông qua Bạch Lăng biết được tin tức. Còn Hoắc Dĩnh, nếu một mình hắn ở lại đây xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ hối hận đến chết mất.
Nhìn sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch, Hoắc Dĩnh lo lắng quăng luôn cái bánh ngô đang ăn dang dở, chạy tới nắm tay nàng lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ, tỷ sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"
Tiểu Điệp nhìn ánh mắt hoảng loạn của Hoắc Dĩnh không khỏi trong lòng mềm nhũn, cảm thấy ấm áp. Nàng không nói gì, chỉ giơ cánh tay ôm ngang hông của Hoắc Dĩnh, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Nàng nhàn nhạt nói: "Ta không sao."
Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp bất ngờ ôm, khiến toàn thân có chút ngứa ngáy, hắn bất giác nhúc nhích thân người.
Tiểu Điệp chợt lên tiếng: "Đừng nhúc nhích, chỉ một chút thôi." Âm thanh nàng nhỏ dần, gần như là thì thào.
Nàng không muốn phải đối đầu với Hoắc Dĩnh, nàng muốn tin rằng lời tiên đế nói là thật, rằng chuyện năm đó do người khác gây ra không phải là do ông ấy. Nhưng ý chí trả thù của nàng lại không muốn thừa nhận đều đó. Nàng tự bản thân có thể phá giải phong ấn của bà nội cũng là do ý chí trả thù quá mạnh. Nàng sợ một khi mất đi mục tiêu trả thù, phong ấn sẽ lần nữa giam cầm nàng. Nàng không muốn, thật sự không muốn.
Nàng biết như thế nên tìm mọi cách tránh xa Hoắc Dĩnh, nhưng lại bị vẻ mặt ngây ngô cùng vẻ kiên quyết đeo bám không buông của hắn khiến nàng đau lòng không thôi. Vô hình nàng cứ thế không thể nào rời xa Hoắc Dĩnh được.
Nàng nên làm gì đây? Hoắc Dĩnh vì lời nói của nàng mà đứng im bất động, tựa như khúc gỗ mặc cho Tiểu Điệp ôm.
Một lúc sau, Bạch Lăng trở về nhìn thấy Tiểu Điệp đang ôm Hoắc Dĩnh thì vội quay mặt hướng khác, giả vờ ho khụ khụ vài tiếng để cho đôi nam nữ nào đó biết rằng hắn đã về rồi, có thể đừng ôm thắm thiết như thế không, hắn thật ghen tị.
Tiểu Điệp nghe thấy tiếng ho vội buông Hoắc Dĩnh ra, nàng nhìn Bạch Lăng mặt không biến sắc hỏi: "Thế nào, tìm thấy người tộc Bạch Lang không?"
Người ta là đối tượng bị nhìn thấy còn không có tỏ vẻ gì, hắn chỉ là vô tình nhìn thấy thì còn có thể tỏ vẻ gì. Bạch Lăng cũng xem như chưa nhìn thấy gì, sắc mặt bình thường, giọng nói pha lẫn thất vọng: "Ta dựa theo ánh sáng của viên hắc thạch lần theo dấu bọn họ, ngay khi tưởng gặp được thì qua khúc quẹo ánh sáng liền tắt mất."
"Vậy sao?" Tiểu Điệp nói ra câu này vô cùng hời hợt, khiến đối phương không nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Không phải nàng cũng đang tìm người tộc Bạch Lang để giải độc cho tiểu tử kia sao? Nếu thế, đáng lẽ khi nghe không tìm thấy nàng phải như hắn giọng nói thật kích động đi?
Tiểu Điệp mặc cho Bạch Lăng nhìn nàng chằm chằm, thản nhiên xoay người kéo Hoắc Dĩnh vào trong nhà.
Khi nghe không tìm thấy người tộc Bạch Lang, nàng không những không thất vọng thậm chí còn có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sợ, sợ khi chân chính gặp được người tộc Bạch Lang, thông qua bọn họ nàng biết rằng tiên đế nói dối, nàng sẽ lại trở thành kẻ thù của Hoắc Dĩnh.
Mặt khác, tại một quán trọ...
Lôi Phong ngồi trên ghế, hướng về phía lão bà bà đang ngồi trên giường nghi hoặc hỏi: "Nội, tên lúc nãy theo dõi chúng ta rốt cuộc có mục đích gì?"
Cũng may nội của hắn nhạy bén, phát hiện trên người tên kia có hắc thạch, bảo hắn phong bế khí tức, thừa cơ hỏi chạy đi mới có thể thoát được.
Lão bà bà từ tốn lắc đầu, bà vốn cũng không biết. Nếu bảo tên kia là đang tìm người tộc Bạch Lang để tiêu diệt triệt để, nhằm chôn giấu bí mật năm đó thì không đúng. Trên người tiểu tử kia hoàn toàn không có sát khí. Nhưng trước khi biết được nguyên nhân bị theo dõi, họ vẫn nên lánh mặt thì hơn.
Lôi Phong trầm tư suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra nên đành cho qua, hắn sang vấn đề khác hỏi: "Nội, người nghĩ xem, Tiểu Điệp có khả năng ở đây không?" Họ theo lời người khác nói lần theo manh mối tới đây, nhưng chính là vẫn không tìm thấy người.
Lão bà bà không nói gì, trước sau chỉ yên lặng, sắc mặt dần khẽ biến. Không biết vì sao trong lòng bà luôn bất an, có linh cảm cực kỳ xấu, chỉ mong sao tìm thấy nha đầu đó càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, bà có một chuyện vẫn luôn che giấu nàng.
Danh sách chương