Ngày tổ chức sinh nhật rất nhanh chóng liền đến. Nơi tổ chức tiệc là tại một nhà hàng lớn nổi tiếng.
Hôm nay Tiểu Điệp bận một bộ váy đen ngắn ôm sát người, độ dài của chiếc váy ngắn ngang đùi. Thiết kế của váy không cầu kỳ nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng trang nhã.
Từ sớm, ngay khi bữa tiệc bắt đầu cho tới hiện tại, Tiểu Điệp đã đi vài vòng để tiếp khách, uống cũng không ít rượu.
Mặc dù khắp đại sảnh của nhà hàng vang lên khắp nơi tiếng cười nói nhưng trong lòng Tiểu Điệp lại vô cùng tĩnh mịch. Vì uống không ít rượu, nên lúc này cô có cảm giác hơi choáng váng.
Tiểu Điệp cảm thấy hiện tại không có khách mới nữa, cô một mình lẳng lặng rút lui ra ban công để cho tỉnh táo một chút.
Cô chỉ đứng đó, nhìn về phía xa xa.
Không biết trôi qua bao lâu, có một bóng người mặc áo vest tiến tới gần chỗ cô.
Tiểu Điệp thấy bóng người liền xoay mặt nhìn đối phương. Nhưng khuôn mặt người ấy đã bị khuất sau một bó hoa hồng lớn, khiến cho cô không tài nào thấy được.
Nhưng ngay khi đứng đối diện trước mặt cô, giọng người ấy trầm ấm vang lên: "Tiểu Điệp, sinh nhật vui vẻ."
Tiểu Điệp có chút ngẩn người, không phải vì bó bông mà là vì chủ nhân bó bông.
Sau khi chúc cô lời chúc mừng, bó bông được cô nhận lấy, dần để lộ ra khuôn mặt Hoắc Dĩnh.
Cô nhìn anh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bởi vì, cô không có mời anh. Cũng như, cô không nói cho anh biết hôm nay là sinh nhật cô.
Cô ngây ngốc nhìn anh, sau đó bật cười, dịu dàng nói: "Cảm ơn."
Ngày hôm nay, có lẽ đây là việc khiến cô vui nhất. Bởi vì hôm nay Nhã Ái bận việc, chỉ có mình cô mà thôi.
Nghe lời cảm ơn từ cô, anh mỉm cười, sau đó lại hỏi: "Cảm thấy ngộp ngạt sao?"
Tiểu Điệp ngẩn người, sau đó hỏi lại anh: "Nhìn rõ vậy sao?"
Anh không chần chừ mà gật đầu.
Tiểu Điệp không nói gì, chỉ nở nụ cười có chút nhợt nhạt.
"Tiểu Điệp, nếu em không muốn cười, không cần gượng ép bản thân phải cười."
Từ khi đến đây, anh đã luôn chú ý đến cô. Cô mặc dù cười nhưng nếu để tâm để ý thì sẽ thấy, nụ cười ấy có phần miễn cưỡng gượng ép.
Nghe lời Hoắc Dĩnh nói, cô không miễn cưỡng bản thân phải cười nữa. Sắc mặt Tiểu Điệp phút chốc hoàn toàn rơi vào trầm lặng.
Hoắc Dĩnh lại hỏi: "Có muốn đi đâu chút không?"
Đối với đề nghị này, cô có chút bất ngờ. Không đợi Tiểu Điệp kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi.
Ra tới ngoài bãi giữ xe, cô mới biết hôm nay anh tới đây bằng mô tô.
Hoắc Dĩnh nhanh chóng dắt xe ra, tra chìa khóa vào bên trong. Ngay khi anh đã nổ máy xe liền mỉm cười, vỗ vỗ lên yên phía sau mà nói: "Lên thôi."
Tiểu Điệp không chần chừ gì nữa, gật đầu một cái ngồi lên xe.
Còn về phần khách đến tham dự, ba mẹ nuôi cô lo liệu được, bởi vì dù sao khách đến phần lớn là giao thiệp với họ.
Anh không đưa cô đi đâu xa, chỉ là đến bờ sông gần nhà hàng.
Nhưng đứng ở đây, để gió tự do thổi vào mặt quả thật khiến cho tâm trạng có chút thoải mái.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp, anh đột ngột lên tiếng: "Tiểu Điệp, làm bạn gái anh nha?"
Tiểu Điệp vì lời nói đột ngột của Hoắc Dĩnh khiến cho ngẩn người, cô bước hụt chân ra phía sau khiến cho cả thân thể khẽ chao đảo.
Mặc dù Hoắc Dĩnh phản xạ nhanh, chộp lấy cánh tay cô để khỏi ngã xuống đất nhưng một chân vẫn bị cạ xuống đất trầy một mảng. Nhìn chỗ bị rách da đang chảy máu, một cảm giác nhói đau truyền đến khiến cho Tiểu Điệp lần nữa ngẩn người.
‐----------------------------------------------‐----------------------‐--‐--------
Sau khi nhìn thấy thế giới trong mộng cảnh của Tiểu Điệp vỡ dần, chứng kiến nàng bị hắc long cuốn đi mất, Hoắc Dĩnh liền lập tức đuổi theo.
Hắc long kia thật ra chưa phải là bản thể, nó chỉ là một phần nguyên thần của hắc long.
Đang trong lúc đuổi theo, khung cảnh trước mắt Hoắc Dĩnh lại lần nữa thay đổi. Hắn hiện tại đang đứng trước cửa một căn nhà gỗ.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn đầu óc Hoắc Dĩnh đã trở nên trống rỗng, hắn không biết bản thân vì sao đứng ở đây. Sau đó, trong đầu hắn ùa về những ký ức vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra, Tiểu Điệp trong bộ dáng đang nấu nướng dang dở, tươi cười nhìn hắn: "Tướng công, chàng sao vậy? Sao lại ngẩn người ở đây?"
Hoắc Dĩnh chỉ nhìn chăm chăm vào nàng không nói gì.
Thấy hắn không nói gì, trên mặt Tiểu Điệp lộ rõ vẻ nghi hoặc. Sau đó nàng lại nói: "Tướng công, hôm nay chàng thật kỳ lạ. Không phải bảo là ra ngoài bắt cá sao? Sao lại đứng thần người ở đây, hơn nữa còn không nói gì."
Tướng công? A~
Đây quả thật là câu chữ hắn luôn muốn nghe từ nàng.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp, âm thanh trầm thấp từ cổ họng từ từ vang ra tạo thành tiếng cười khẽ trầm đục.
Nhưng, hắn là muốn nghe từ nàng, chứ không phải từ mộng cảnh.
Dứt suy nghĩ, Hoắc Dĩnh trực tiếp lấy đoản đao đâm vào tim mình. Cảm nhận trái tim đập từ từ yếu dần, máu trong trái tim chảy ra ngoài tựa như đang dần cạn. Cảm giác trái tim bị lưỡi đao lãnh lẽo đâm xuyên qua, đau đến tê tâm liệt phế, sau đó lan nhanh ra toàn cơ thể. Ấy vậy mà Hoắc Dĩnh không mảy may xuất hiện một cái nhíu mi. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nụ cười xuất hiện ngày càng sâu.
Đến khi máu trong cơ thể hắn chảy ra hết, tầm mắt trở nên tối đen cũng là lúc mộng cảnh trước mắt hắn vỡ tan.
Mộng cảnh pha lẫn thật thật ảo ảo, dù cố gắng cẩn thận nhưng hắn vẫn bị chính bản thân làm tổn thương một đường ngay ngực. Một đường này dù không sâu nhưng cũng không cạn, từ miệng vết thương dòng máu tươi chậm rãi chảy ra.
Hoắc Dĩnh xé đi một góc vạt áo của mình, băng lại vết thương phía ngực, sau lại tiếp tục đi tiếp.
Lần này, chỉ đi vài bước, Hoắc Dĩnh đã đã thấy được một cơ quan. Cơ quan vừa ấn, cánh cửa liền được mở ra, để lộ ra hắc long năm đầu đang bị xích trói ở giữa.
Hôm nay Tiểu Điệp bận một bộ váy đen ngắn ôm sát người, độ dài của chiếc váy ngắn ngang đùi. Thiết kế của váy không cầu kỳ nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng trang nhã.
Từ sớm, ngay khi bữa tiệc bắt đầu cho tới hiện tại, Tiểu Điệp đã đi vài vòng để tiếp khách, uống cũng không ít rượu.
Mặc dù khắp đại sảnh của nhà hàng vang lên khắp nơi tiếng cười nói nhưng trong lòng Tiểu Điệp lại vô cùng tĩnh mịch. Vì uống không ít rượu, nên lúc này cô có cảm giác hơi choáng váng.
Tiểu Điệp cảm thấy hiện tại không có khách mới nữa, cô một mình lẳng lặng rút lui ra ban công để cho tỉnh táo một chút.
Cô chỉ đứng đó, nhìn về phía xa xa.
Không biết trôi qua bao lâu, có một bóng người mặc áo vest tiến tới gần chỗ cô.
Tiểu Điệp thấy bóng người liền xoay mặt nhìn đối phương. Nhưng khuôn mặt người ấy đã bị khuất sau một bó hoa hồng lớn, khiến cho cô không tài nào thấy được.
Nhưng ngay khi đứng đối diện trước mặt cô, giọng người ấy trầm ấm vang lên: "Tiểu Điệp, sinh nhật vui vẻ."
Tiểu Điệp có chút ngẩn người, không phải vì bó bông mà là vì chủ nhân bó bông.
Sau khi chúc cô lời chúc mừng, bó bông được cô nhận lấy, dần để lộ ra khuôn mặt Hoắc Dĩnh.
Cô nhìn anh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bởi vì, cô không có mời anh. Cũng như, cô không nói cho anh biết hôm nay là sinh nhật cô.
Cô ngây ngốc nhìn anh, sau đó bật cười, dịu dàng nói: "Cảm ơn."
Ngày hôm nay, có lẽ đây là việc khiến cô vui nhất. Bởi vì hôm nay Nhã Ái bận việc, chỉ có mình cô mà thôi.
Nghe lời cảm ơn từ cô, anh mỉm cười, sau đó lại hỏi: "Cảm thấy ngộp ngạt sao?"
Tiểu Điệp ngẩn người, sau đó hỏi lại anh: "Nhìn rõ vậy sao?"
Anh không chần chừ mà gật đầu.
Tiểu Điệp không nói gì, chỉ nở nụ cười có chút nhợt nhạt.
"Tiểu Điệp, nếu em không muốn cười, không cần gượng ép bản thân phải cười."
Từ khi đến đây, anh đã luôn chú ý đến cô. Cô mặc dù cười nhưng nếu để tâm để ý thì sẽ thấy, nụ cười ấy có phần miễn cưỡng gượng ép.
Nghe lời Hoắc Dĩnh nói, cô không miễn cưỡng bản thân phải cười nữa. Sắc mặt Tiểu Điệp phút chốc hoàn toàn rơi vào trầm lặng.
Hoắc Dĩnh lại hỏi: "Có muốn đi đâu chút không?"
Đối với đề nghị này, cô có chút bất ngờ. Không đợi Tiểu Điệp kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi.
Ra tới ngoài bãi giữ xe, cô mới biết hôm nay anh tới đây bằng mô tô.
Hoắc Dĩnh nhanh chóng dắt xe ra, tra chìa khóa vào bên trong. Ngay khi anh đã nổ máy xe liền mỉm cười, vỗ vỗ lên yên phía sau mà nói: "Lên thôi."
Tiểu Điệp không chần chừ gì nữa, gật đầu một cái ngồi lên xe.
Còn về phần khách đến tham dự, ba mẹ nuôi cô lo liệu được, bởi vì dù sao khách đến phần lớn là giao thiệp với họ.
Anh không đưa cô đi đâu xa, chỉ là đến bờ sông gần nhà hàng.
Nhưng đứng ở đây, để gió tự do thổi vào mặt quả thật khiến cho tâm trạng có chút thoải mái.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp, anh đột ngột lên tiếng: "Tiểu Điệp, làm bạn gái anh nha?"
Tiểu Điệp vì lời nói đột ngột của Hoắc Dĩnh khiến cho ngẩn người, cô bước hụt chân ra phía sau khiến cho cả thân thể khẽ chao đảo.
Mặc dù Hoắc Dĩnh phản xạ nhanh, chộp lấy cánh tay cô để khỏi ngã xuống đất nhưng một chân vẫn bị cạ xuống đất trầy một mảng. Nhìn chỗ bị rách da đang chảy máu, một cảm giác nhói đau truyền đến khiến cho Tiểu Điệp lần nữa ngẩn người.
‐----------------------------------------------‐----------------------‐--‐--------
Sau khi nhìn thấy thế giới trong mộng cảnh của Tiểu Điệp vỡ dần, chứng kiến nàng bị hắc long cuốn đi mất, Hoắc Dĩnh liền lập tức đuổi theo.
Hắc long kia thật ra chưa phải là bản thể, nó chỉ là một phần nguyên thần của hắc long.
Đang trong lúc đuổi theo, khung cảnh trước mắt Hoắc Dĩnh lại lần nữa thay đổi. Hắn hiện tại đang đứng trước cửa một căn nhà gỗ.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn đầu óc Hoắc Dĩnh đã trở nên trống rỗng, hắn không biết bản thân vì sao đứng ở đây. Sau đó, trong đầu hắn ùa về những ký ức vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra, Tiểu Điệp trong bộ dáng đang nấu nướng dang dở, tươi cười nhìn hắn: "Tướng công, chàng sao vậy? Sao lại ngẩn người ở đây?"
Hoắc Dĩnh chỉ nhìn chăm chăm vào nàng không nói gì.
Thấy hắn không nói gì, trên mặt Tiểu Điệp lộ rõ vẻ nghi hoặc. Sau đó nàng lại nói: "Tướng công, hôm nay chàng thật kỳ lạ. Không phải bảo là ra ngoài bắt cá sao? Sao lại đứng thần người ở đây, hơn nữa còn không nói gì."
Tướng công? A~
Đây quả thật là câu chữ hắn luôn muốn nghe từ nàng.
Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp, âm thanh trầm thấp từ cổ họng từ từ vang ra tạo thành tiếng cười khẽ trầm đục.
Nhưng, hắn là muốn nghe từ nàng, chứ không phải từ mộng cảnh.
Dứt suy nghĩ, Hoắc Dĩnh trực tiếp lấy đoản đao đâm vào tim mình. Cảm nhận trái tim đập từ từ yếu dần, máu trong trái tim chảy ra ngoài tựa như đang dần cạn. Cảm giác trái tim bị lưỡi đao lãnh lẽo đâm xuyên qua, đau đến tê tâm liệt phế, sau đó lan nhanh ra toàn cơ thể. Ấy vậy mà Hoắc Dĩnh không mảy may xuất hiện một cái nhíu mi. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nụ cười xuất hiện ngày càng sâu.
Đến khi máu trong cơ thể hắn chảy ra hết, tầm mắt trở nên tối đen cũng là lúc mộng cảnh trước mắt hắn vỡ tan.
Mộng cảnh pha lẫn thật thật ảo ảo, dù cố gắng cẩn thận nhưng hắn vẫn bị chính bản thân làm tổn thương một đường ngay ngực. Một đường này dù không sâu nhưng cũng không cạn, từ miệng vết thương dòng máu tươi chậm rãi chảy ra.
Hoắc Dĩnh xé đi một góc vạt áo của mình, băng lại vết thương phía ngực, sau lại tiếp tục đi tiếp.
Lần này, chỉ đi vài bước, Hoắc Dĩnh đã đã thấy được một cơ quan. Cơ quan vừa ấn, cánh cửa liền được mở ra, để lộ ra hắc long năm đầu đang bị xích trói ở giữa.
Danh sách chương