Nghe Hoắc Dĩnh nhắc tới Tiểu Điệp, đôi mắt hắc long sáng rỡ. Có phải nó trả người gì đó gọi là 'Nhạc nhi', chủ nhân sẽ tha thứ cho nó tội thất lễ đúng không? Nghĩ như vậy, một phần nguyên thần của hắc long thoát được ra khỏi xiềng xích lần nữa hiện lên. Nguyên thần hắc long mang theo Tiểu Điệp cùng lúc xuất hiện. Nàng giống như lúc mới vào hang động, hình dáng súc thể là một con sói trắng lớn.
Nhìn thấy Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh điểm gót chân nhảy lên một cái, ôm nàng vào trong lòng từ từ hạ xuống.
Hoắc Dĩnh ôm Tiểu Điệp vào trong người, đôi mắt hắn nhìn hắc long tràn đầy sát khí nói: "Nàng ấy không thể biến lại dạng người là do ngươi?"
Hắc long nghe thấy giọng hung dữ của Hoắc Dĩnh thì liền giật mình, ngay sau đó năm cái đầu đồng loạt lắc đầu một cách vô tội: "Không có, không phải do ta."
Nhìn thấy chủ nhân vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không chút hòa hoãn thì hắc long có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắc long vội đem tất cả những gì mình hiểu biết ra vội giải thích: "Chủ nhân, hãy tin ta, ta thật sự không làm gì cả. Nàng ta bị vậy là do ấn ký của hang động này xung khắc với phong ấn của nàng ta, nên khi linh lực nàng ta bị ấn ký hút đi mới khiến cho phong ấn khiến nàng ta không thể trở lại dạng người, thật sự không có liên quan đến ta."
Hoắc Dĩnh nheo mắt nhìn hắc long một hồi lâu, sau đó cất giọng nhàn nhạt không rõ cảm xúc: "Ngươi nói vậy để ta phá hang động thả ngươi ra?"
Bị hiểu lầm, hắc long liền lắc đầu nguầy nguậy.
Hoắc Dĩnh lại nói tiếp: "Tại sao ta phải tin ngươi?"
"Vì người là chủ nhân của ta."
"Ta không phải."
Hắc long vừa nói liền bị Hoắc Dĩnh phản bác khiến cho lòng nó cảm giác bị tổn thương. Nó đăm chiêu suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhả ra một viên ngọc màu vàng từ trong cổ họng ra đưa cho Hoắc Dĩnh.
"Chủ nhân, đây là nguyên thần của ta, nếu ta có phần nào giả dối, người cứ phá viên ngọc đó. Ta lập tức sẽ hồn siêu phách lạc." Hắc long nhìn Hoắc Dĩnh nói mà không chút e ngại gì.
Mệnh long tộc của bọn nó vốn sinh ra là để gắn liền với chủ nhân. Nên nó đưa nguyên thần cho chủ nhân cũng không có vấn đề gì.
Hoắc Dĩnh thu nguyên thần của hắc long vào tay áo, giọng trầm ổn nói: "Ta tạm tin ngươi."
Dứt lời, Hoắc Dĩnh truyền linh lực của mình vào cho hắc long, hắc long vung người, lập tức dây xích phong ấn nó liền bị vỡ tan.
Vì phong ấn bị phá vỡ, hang động cũng bắt đầu rung chuyển. Trên trần, những viên đá to nhỏ lần lượt rơi xuống báo hiệu hang động sắp sụp đổ.
Hắc long được thoát ra ngoài liền bay đến bên cạnh Hoắc Dĩnh đưa lưng về phía hắn, đồng thời quay đầu ra phía sau nói: "Lên lưng ta, ta đưa hai người ra ngoài."
Hoắc Dĩnh bế Tiểu Điệp trong lòng, không kiên dè cưỡi lên lưng hắc long. Hắc long lắc mình một cái, sau đó đâm thẳng xuyên qua hai tầng hang động mà bay thẳng lên trời xanh.
Phong ấn bị phá vỡ, những linh thú của tộc Bạch Lang cũng lần lượt được giải thoát. Lão Chu cùng những người tộc Bạch Lang luôn canh giữ bên ngoài hang động. Khi nhìn thấy hắc long bị thoát ra, ai nấy cũng đều hoang mang. Nhưng khi thấy linh thú cũng lần lượt theo đó mà thoát ra bên ngoài, mang bọn họ thoát khỏi nơi giam cầm bọn họ bấy lâu thì không khỏi kinh hỉ.
Khi tất cả đều đã thoát ra ngoài, nhìn thấy bầu trời xanh, lão Chu vẫn không dám tin vào mắt mình. Đã bao lâu rồi, lão đã không được nhìn thấy thế giới bên ngoài như thế này.
Trạc nhi từ nhỏ đã bị nhốt dưới lòng đất, đây là lần đầu tiên nhóc được nhìn thế giới bên ngoài. Trạc nhi mê mẩn nhìn xung quanh quên luôn cả việc phải chớp mắt.
Lão Chu là người lấy lại tinh thần sớm nhất. Mặc dù e dè hắc long, nhưng ông vẫn tiến tới gần chỗ Hoắc Dĩnh kích động nói: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn các người."
Ngày ấy, lão trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào hang động mà tâm trạng đầy áy náy. Lão biết, rất nhiều người đã bước vào bên trong sau đó không thể ra. Lão không nghĩ rằng hai người bọn lại có thể sống sót. Nhưng không hiểu sao, lão lại có linh cảm, khiến cho bản thân luôn đứng trông chừng ở hang động. Chỉ không ngờ, bọn họ không những còn sống mà còn giúp bọn họ phá vỡ phong ấn, thoát khỏi mật thất. Ân này, lão cùng những người tộc Bạch Lang không biết làm cách nào để đền đáp.
Sau khi thoát khỏi nơi mật thất phong ấn, tộc Bạch Lang cũng không di chuyển xa nơi khác. Họ chọn một vùng đất trống gần nơi đó, xây dựng lại tộc Bạch Lang đã từng tồn tại hơn mười lăm năm trước. Chỉ là, xung quanh làng có tạo một kết giới, người bên ngoài vẫn không tài nào có thể thấy được bọn họ.
Vì tộc Bạch Lang nổi tiếng là thần y, Hoắc Dĩnh đã cùng với Tiểu Điệp ở lại trong làng không rời khỏi.
Phong ấn hắc long bị vỡ, Tiểu Điệp trở lại hình dáng người. Nhưng giống như hắc long từng nói, Tiểu Điệp đã bị Mộng Ma làm cho rơi vào giấc ngủ sâu, trừ khi nàng tự ý thức bản thân đang ở trong mộng cảnh, bằng không, không ai có thể giúp nàng tỉnh lại.
Cứ thế, Hoắc Dĩnh ngày đêm luôn túc trực bên nàng. Ngay cả ngủ, hắn cũng không dám ngủ, hắn sợ, khi mình ngủ, nàng thức dậy hắn không thể nào hay biết.
Ba năm nhanh chóng trôi qua, khóe mắt Hoắc Dĩnh sớm đã chứa đầy mệt mỏi nhưng hắn vẫn luôn túc trực bên nàng. Có lần, mí mắt nàng lay động, hắn ngỡ rằng nàng tỉnh. Nhưng nàng không tỉnh, đổi lại nụ cười yếu ớt trên khóe môi hắn. Hắn nhìn nàng, chua xót hỏi: "Nhạc nhi, nàng cứ thế này ngủ mãi, không muốn tỉnh dậy đối diện với ta nữa hay sao?"
Hắn biết, nàng ghét hắn. Nàng vẫn luôn thích bộ dáng hắn lúc còn ngốc nghếch. Vì vậy, nàng nguyện chìm sâu vào mộng cảnh, mãi không muốn tỉnh dậy.
- -------------‐-------------------------------------------------------------------
Tiểu Điệp nhìn bàn chân bị chảy máu, cảm giác từng trận đau nhói truyền đến khiến nàng ngẩn người, sau đó bật cười.
Nàng hiện tại rốt cuộc cũng hiểu, bản thân đang ở đâu.
Ở Trái Đất, Tiểu Điệp không thể có cảm giác đau, nàng cũng không hiểu lý do vì sao nhưng chính là những vết thương nhỏ không thể khiến nàng cảm thấy đau đớn. Chỉ sau khi đến Thủy Tinh Cầu, cảm giác đau đớn của nàng mới giống bình thường.
Điều này có nghĩa là gì?
Nàng vẫn ở Thủy Tinh Cầu, thật ra, nàng vốn vẫn ở trong mộng cảnh của chính bản thân mình.
Hoắc Dĩnh đỡ lấy Tiểu Điệp, thấy nàng bật cười thì vô cùng khó hiểu, bèn hỏi: "Tiểu Điệp, em ổn chứ?"
Tiểu Điệp ngưng cười, nhìn thẳng Hoắc Dĩnh mà đáp lại: "Ổn, cực kỳ ổn. Tiểu Dĩnh, thật ra anh không phải là Tiểu Dĩnh, đúng không?"
Hoắc Dĩnh ngẩn người, sau đó trầm ngâm nói: "Em phát hiện ra rồi sao?"
"Tiểu Dĩnh, thật ra anh là ai?"
Hoắc Dĩnh cười yếu ớt, đáp lại Tiểu Điệp: "Là Tiểu Dĩnh."
Tiểu Điệp lắc đầu, đáp: "Không phải, anh không phải Tiểu Dĩnh" cũng không phải mộng cảnh do nàng tạo nên. Mọi thứ xung quanh hiện tại đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có Hoắc Dĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.
Đúng như Tiểu Điệp nói, hắn không phải mộng cảnh của nàng, hắn chính là Mộng Ma. Hắn là người tạo nên thế giới mộng cảnh của nàng.
"Tiểu Điệp, em thật sự không muốn ở lại cùng với anh sao? Ở đây có tất cả mọi thứ em muốn, không tốt sao?"
Tiểu Điệp cười dịu dàng, nhẹ lắc đầu: "Ở đây quả thật có tất cả mọi thứ, nhưng những thứ này dù tốt mấy đều là ảo ảnh, chúng vốn không có thật."
Nói đoạn, Tiểu Điệp nhẹ hôn lên má Mộng Ma sau đó lại tiếp tục nói: "Tiểu Dĩnh, ta muốn cùng chàng một đời một kiếp ở thế giới thực chứ không phải ở một nơi mộng cảnh do chính ta tạo ra như thế này. Hẹn gặp lại chàng."
Vì đã nhận ra tất cả mọi sự thật, thế giới xung quanh nàng bắt đầu mờ dần đi, ngay cả Hoắc Dĩnh đang kinh ngạc trước mặt nàng cũng dần biến mất.
Mộng Ma tồn tại vì mộng, mộng mất Mộng Ma cũng dần tan biến.
Tiểu Điệp mở mắt ra, nhìn người bên cạnh tiều tụy trông nom cho nàng. Nàng nhìn hắn, bật cười, giọng chứa đầy ý trêu ghẹo: "Tiểu Dĩnh, trông chàng thật xấu."
- ------ End ------
Đôi lời tác giả: Phần 1 hết rồi nhé mọi người. Thân phận Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh đều đã dần được tiết lộ. Phần 2 sẽ nói về cả 3 quốc chứ không chỉ riêng An Lạc nữa nhé.
Tạm biệt mọi người.
Cảm ơn vì đã theo dõi truyện của tác giả.
Nhìn thấy Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh điểm gót chân nhảy lên một cái, ôm nàng vào trong lòng từ từ hạ xuống.
Hoắc Dĩnh ôm Tiểu Điệp vào trong người, đôi mắt hắn nhìn hắc long tràn đầy sát khí nói: "Nàng ấy không thể biến lại dạng người là do ngươi?"
Hắc long nghe thấy giọng hung dữ của Hoắc Dĩnh thì liền giật mình, ngay sau đó năm cái đầu đồng loạt lắc đầu một cách vô tội: "Không có, không phải do ta."
Nhìn thấy chủ nhân vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không chút hòa hoãn thì hắc long có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắc long vội đem tất cả những gì mình hiểu biết ra vội giải thích: "Chủ nhân, hãy tin ta, ta thật sự không làm gì cả. Nàng ta bị vậy là do ấn ký của hang động này xung khắc với phong ấn của nàng ta, nên khi linh lực nàng ta bị ấn ký hút đi mới khiến cho phong ấn khiến nàng ta không thể trở lại dạng người, thật sự không có liên quan đến ta."
Hoắc Dĩnh nheo mắt nhìn hắc long một hồi lâu, sau đó cất giọng nhàn nhạt không rõ cảm xúc: "Ngươi nói vậy để ta phá hang động thả ngươi ra?"
Bị hiểu lầm, hắc long liền lắc đầu nguầy nguậy.
Hoắc Dĩnh lại nói tiếp: "Tại sao ta phải tin ngươi?"
"Vì người là chủ nhân của ta."
"Ta không phải."
Hắc long vừa nói liền bị Hoắc Dĩnh phản bác khiến cho lòng nó cảm giác bị tổn thương. Nó đăm chiêu suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhả ra một viên ngọc màu vàng từ trong cổ họng ra đưa cho Hoắc Dĩnh.
"Chủ nhân, đây là nguyên thần của ta, nếu ta có phần nào giả dối, người cứ phá viên ngọc đó. Ta lập tức sẽ hồn siêu phách lạc." Hắc long nhìn Hoắc Dĩnh nói mà không chút e ngại gì.
Mệnh long tộc của bọn nó vốn sinh ra là để gắn liền với chủ nhân. Nên nó đưa nguyên thần cho chủ nhân cũng không có vấn đề gì.
Hoắc Dĩnh thu nguyên thần của hắc long vào tay áo, giọng trầm ổn nói: "Ta tạm tin ngươi."
Dứt lời, Hoắc Dĩnh truyền linh lực của mình vào cho hắc long, hắc long vung người, lập tức dây xích phong ấn nó liền bị vỡ tan.
Vì phong ấn bị phá vỡ, hang động cũng bắt đầu rung chuyển. Trên trần, những viên đá to nhỏ lần lượt rơi xuống báo hiệu hang động sắp sụp đổ.
Hắc long được thoát ra ngoài liền bay đến bên cạnh Hoắc Dĩnh đưa lưng về phía hắn, đồng thời quay đầu ra phía sau nói: "Lên lưng ta, ta đưa hai người ra ngoài."
Hoắc Dĩnh bế Tiểu Điệp trong lòng, không kiên dè cưỡi lên lưng hắc long. Hắc long lắc mình một cái, sau đó đâm thẳng xuyên qua hai tầng hang động mà bay thẳng lên trời xanh.
Phong ấn bị phá vỡ, những linh thú của tộc Bạch Lang cũng lần lượt được giải thoát. Lão Chu cùng những người tộc Bạch Lang luôn canh giữ bên ngoài hang động. Khi nhìn thấy hắc long bị thoát ra, ai nấy cũng đều hoang mang. Nhưng khi thấy linh thú cũng lần lượt theo đó mà thoát ra bên ngoài, mang bọn họ thoát khỏi nơi giam cầm bọn họ bấy lâu thì không khỏi kinh hỉ.
Khi tất cả đều đã thoát ra ngoài, nhìn thấy bầu trời xanh, lão Chu vẫn không dám tin vào mắt mình. Đã bao lâu rồi, lão đã không được nhìn thấy thế giới bên ngoài như thế này.
Trạc nhi từ nhỏ đã bị nhốt dưới lòng đất, đây là lần đầu tiên nhóc được nhìn thế giới bên ngoài. Trạc nhi mê mẩn nhìn xung quanh quên luôn cả việc phải chớp mắt.
Lão Chu là người lấy lại tinh thần sớm nhất. Mặc dù e dè hắc long, nhưng ông vẫn tiến tới gần chỗ Hoắc Dĩnh kích động nói: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn các người."
Ngày ấy, lão trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào hang động mà tâm trạng đầy áy náy. Lão biết, rất nhiều người đã bước vào bên trong sau đó không thể ra. Lão không nghĩ rằng hai người bọn lại có thể sống sót. Nhưng không hiểu sao, lão lại có linh cảm, khiến cho bản thân luôn đứng trông chừng ở hang động. Chỉ không ngờ, bọn họ không những còn sống mà còn giúp bọn họ phá vỡ phong ấn, thoát khỏi mật thất. Ân này, lão cùng những người tộc Bạch Lang không biết làm cách nào để đền đáp.
Sau khi thoát khỏi nơi mật thất phong ấn, tộc Bạch Lang cũng không di chuyển xa nơi khác. Họ chọn một vùng đất trống gần nơi đó, xây dựng lại tộc Bạch Lang đã từng tồn tại hơn mười lăm năm trước. Chỉ là, xung quanh làng có tạo một kết giới, người bên ngoài vẫn không tài nào có thể thấy được bọn họ.
Vì tộc Bạch Lang nổi tiếng là thần y, Hoắc Dĩnh đã cùng với Tiểu Điệp ở lại trong làng không rời khỏi.
Phong ấn hắc long bị vỡ, Tiểu Điệp trở lại hình dáng người. Nhưng giống như hắc long từng nói, Tiểu Điệp đã bị Mộng Ma làm cho rơi vào giấc ngủ sâu, trừ khi nàng tự ý thức bản thân đang ở trong mộng cảnh, bằng không, không ai có thể giúp nàng tỉnh lại.
Cứ thế, Hoắc Dĩnh ngày đêm luôn túc trực bên nàng. Ngay cả ngủ, hắn cũng không dám ngủ, hắn sợ, khi mình ngủ, nàng thức dậy hắn không thể nào hay biết.
Ba năm nhanh chóng trôi qua, khóe mắt Hoắc Dĩnh sớm đã chứa đầy mệt mỏi nhưng hắn vẫn luôn túc trực bên nàng. Có lần, mí mắt nàng lay động, hắn ngỡ rằng nàng tỉnh. Nhưng nàng không tỉnh, đổi lại nụ cười yếu ớt trên khóe môi hắn. Hắn nhìn nàng, chua xót hỏi: "Nhạc nhi, nàng cứ thế này ngủ mãi, không muốn tỉnh dậy đối diện với ta nữa hay sao?"
Hắn biết, nàng ghét hắn. Nàng vẫn luôn thích bộ dáng hắn lúc còn ngốc nghếch. Vì vậy, nàng nguyện chìm sâu vào mộng cảnh, mãi không muốn tỉnh dậy.
- -------------‐-------------------------------------------------------------------
Tiểu Điệp nhìn bàn chân bị chảy máu, cảm giác từng trận đau nhói truyền đến khiến nàng ngẩn người, sau đó bật cười.
Nàng hiện tại rốt cuộc cũng hiểu, bản thân đang ở đâu.
Ở Trái Đất, Tiểu Điệp không thể có cảm giác đau, nàng cũng không hiểu lý do vì sao nhưng chính là những vết thương nhỏ không thể khiến nàng cảm thấy đau đớn. Chỉ sau khi đến Thủy Tinh Cầu, cảm giác đau đớn của nàng mới giống bình thường.
Điều này có nghĩa là gì?
Nàng vẫn ở Thủy Tinh Cầu, thật ra, nàng vốn vẫn ở trong mộng cảnh của chính bản thân mình.
Hoắc Dĩnh đỡ lấy Tiểu Điệp, thấy nàng bật cười thì vô cùng khó hiểu, bèn hỏi: "Tiểu Điệp, em ổn chứ?"
Tiểu Điệp ngưng cười, nhìn thẳng Hoắc Dĩnh mà đáp lại: "Ổn, cực kỳ ổn. Tiểu Dĩnh, thật ra anh không phải là Tiểu Dĩnh, đúng không?"
Hoắc Dĩnh ngẩn người, sau đó trầm ngâm nói: "Em phát hiện ra rồi sao?"
"Tiểu Dĩnh, thật ra anh là ai?"
Hoắc Dĩnh cười yếu ớt, đáp lại Tiểu Điệp: "Là Tiểu Dĩnh."
Tiểu Điệp lắc đầu, đáp: "Không phải, anh không phải Tiểu Dĩnh" cũng không phải mộng cảnh do nàng tạo nên. Mọi thứ xung quanh hiện tại đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có Hoắc Dĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.
Đúng như Tiểu Điệp nói, hắn không phải mộng cảnh của nàng, hắn chính là Mộng Ma. Hắn là người tạo nên thế giới mộng cảnh của nàng.
"Tiểu Điệp, em thật sự không muốn ở lại cùng với anh sao? Ở đây có tất cả mọi thứ em muốn, không tốt sao?"
Tiểu Điệp cười dịu dàng, nhẹ lắc đầu: "Ở đây quả thật có tất cả mọi thứ, nhưng những thứ này dù tốt mấy đều là ảo ảnh, chúng vốn không có thật."
Nói đoạn, Tiểu Điệp nhẹ hôn lên má Mộng Ma sau đó lại tiếp tục nói: "Tiểu Dĩnh, ta muốn cùng chàng một đời một kiếp ở thế giới thực chứ không phải ở một nơi mộng cảnh do chính ta tạo ra như thế này. Hẹn gặp lại chàng."
Vì đã nhận ra tất cả mọi sự thật, thế giới xung quanh nàng bắt đầu mờ dần đi, ngay cả Hoắc Dĩnh đang kinh ngạc trước mặt nàng cũng dần biến mất.
Mộng Ma tồn tại vì mộng, mộng mất Mộng Ma cũng dần tan biến.
Tiểu Điệp mở mắt ra, nhìn người bên cạnh tiều tụy trông nom cho nàng. Nàng nhìn hắn, bật cười, giọng chứa đầy ý trêu ghẹo: "Tiểu Dĩnh, trông chàng thật xấu."
- ------ End ------
Đôi lời tác giả: Phần 1 hết rồi nhé mọi người. Thân phận Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh đều đã dần được tiết lộ. Phần 2 sẽ nói về cả 3 quốc chứ không chỉ riêng An Lạc nữa nhé.
Tạm biệt mọi người.
Cảm ơn vì đã theo dõi truyện của tác giả.
Danh sách chương