Editor: An Tịnh Nguyệt

Beta: LạcLạc

Ở trong cung dạo qua một vòng, khi hai người hồi phủ thì trời đã giữa trưa.

Thời tiết giữa trưa vô cùng oi bức, A Bảo vừa mệt vừa khát, lại còn phải duy trì một bộ dáng đoan trang hiền thục, theo vị phu quân mới cưới hồi phủ. Vừa về đến, A Bảo thiếu chút nữa nằm xuống. Chẳng qua, liếc nam nhân bên cạnh vẫn trông nhẹ nhàng khoan khoái như cũ, A Bảo vội vàng ngồi đoan trang, không dám hoàn toàn không còn hình tượng như trước đây về tới địa bàn của mình.

Lúc này, Hoa ma ma tri kỷ đã dâng nước ô mai nấu xong từ sớm lên. A Bảo uống hết một chén đầy, mới cảm thấy cả người đều sảng khoái. Ngẩng đầu thấy Tấn vương Tiêu Lệnh Thù đang chậm rãi uống, mi mắt hơi rũ xuống, làm cho người ta có cảm giác vừa lạnh lùng vừa an tĩnh, khiến người xung quanh không dám tùy tiện quấy rầy.

Sau khi uống xong nước ô mai, hai phu thê ngồi đó không nói gì, có chút rảnh rỗi.

A Bảo trừng mắt, trái lo phải nghĩ, đối với một người không thích nói chuyện, nếu nàng không chủ động, thì đoán chừng hai người phải im lặng ngồi đây nhìn nhau đến khi trời tối, vậy quá giày vò rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi. Nghĩ xong, A Bảo ấp ủ dũng khí nửa ngày, đangchuẩn bị mở miệng thì một tiểu thái giám tiến vào, làm toàn bộ dũng khí nàng vất vả lắm mới có được tiêu tan không còn gì.

Vị tiểu thái giám thanh tú có chút thấp thỏm bất an tiến vào, sau khi bái kiến hai vị chủ tử, hô: “Vương gia!”

Tiêu Lệnh Thù ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Tiểu thái giám cũng biết rõ tính khí hắn, không đợi hắn mở miệng đã vội khom người nói: “Giải công tử mời ngài đến Bán Hạ các một chuyến.”

Đáp lại tiểu thái giám chính là một tiếng “Cút” lạnh băng.

A Bảo rụt cổ lại, trái tim treo lên thật cao, cho rằng người này tức giận rồi, sợ mình bị liên lụy, nên hận không thể lập tức quay về phòng mà trốn.

Tiểu thái giám hiển nhiên cũng có chút nhát gan, nhưng kì lạ là không rời đi, kiên trì nói: “Giải công tử nói, hắn biết ngài nhất định sẽ bảo nô tài cút. Nếu ngài không đi, hắn sợ không cẩn thận nói những lời không nên nói. Thỉnh Vương gia ngài thứ lỗi ạ.”

Đây là uy hiếp trắng trợn mà, A Bảo cảm thấy mình hiểu rõ thế, tin chắc Tấn Vương cũng hiểu, tức khắc nhìn vị “Giải công tử” ở Bán Hạ các kia bằng cặp mắt kính nể.

Tiêu Lệnh Thù cũng không có tức giận, chỉ nói: “đi tìm Tịch Viễn”.

Nhận lệnh, tiểu thái giám hết sức yên tâm rời đi. Xem ra đối với hắn ta, có chuyện gì cứ đi tìm Tịch thị vệ đều không sai.

Sau khi tiểu thái giám rời đi, A Bảo lại có dũng khí, đang chuẩn bị mở miệng thì Lưu quản gia đến.

Lưu quản gia là một đại thúc trung niên, thân hình mập mạp, trên mặt luôn mang theo ý cười, thoạt nhìn như một vị đại thúc trung niên phát tướng gần gũi, nhưng trên mặt vị đại thúc này không có râu, trắng mập như bánh bao lớn, giọng nói cũng nhỏ hơn nam nhân khác, song coi như bình thường. A Bảo nghĩ tới tin tức Nhạn Nhiên nghe được, Lưu quản gia của Tấn vương phủ là thái giám từ trong cung ra, nên không lấy làm lạ gì. 

Lưu quản gia đầu tiên là thỉnh an hai vị chủ tử, sau đó chúc mừng, mới nói: “Vương gia, vương phi, trước mắt có cho hạ nhân trong phủ đến bái kiến vương phi không?”

Tấn Vương liếc A Bảo một cái, nói: “Ngày mai lại nói”.

Lưu quản gia không chút dấu vết nhìn tân vương phi, âm thầm tát mình một cái, sau đó vẫn cười như phật Di Lặc, nói: “Vẫn là vương gia suy tính chu toàn, hôm nay vương phi tiến cung vất vả, nô tài khôngnên lấy việc này đến quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, nô tài thật là đáng chết, không suy nghĩ chu toàn như vương gia …”.

A Bảo im lặng nhìn Tiêu Lệnh Thù, mùi vị vuốt mông ngựa rõ ràng thế cơ mà? Bất quá, Lưu quản gia này không chỉ khen Tấn vương, mà còn nhắc nhở Tấn vương, tân vương phi mệt cả buổi sáng cần nghỉ ngơi, xem như bán cho A Bảo một ân tình.

Quả nhiên, chờ Lưu quản gia lui ra, Tiêu Lệnh Thù đứng dậy, đi đến trước mặt A Bảo, trực tiếp dùng tư thế ôm con mà ôm nàng, tiến vào nội thất.

Lòng A Bảo hỗn loạn, bây giờ là ban ngày ban mặt, hơn nữa bọn Nhạn Hồi đang nhìn đấy…

Nhạn Thanh Nhạn Hồi cũng có chút há hốc mồm, căn bản là không thể tưởng tượng được nam nhân trông không có tình người này có thể làm ra hành động ấy. Sau khi ngơ ngác nhìn nhau, Nhạn Hồi nhanh chóng hoàn hồn, vội đi theo hầu hạ A Bảo rửa mặt thay xiêm y, hầu nàng ngủ.

Tiêu Lệnh Thù cũng không theo A Bảo nghỉ trưa, lúc thấy nàng ngủ rồi, hắn bèn đi ra.

Cho đến khi không cảm giác được hơi thở của người nọ, A Bảo mới an tâm ngủ, tuy quá trình vô cùng đau trứng, nhưng tổng quan cũng có thể an tâm ngủ một giấc.

A Bảo mặc kệ hắn đi nơi nào, nằm chốc lát, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, trong lúc mông lung, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

******

Bán Hạ các.

Tịch Viễn ngồi trước giường, nhìn cái tên nam nhân môi hồng răng trắng nằm trên giường, nhưng hình tượng hỏng bét đến mức giống một đại thúc trung niên, không nhịn được nói: “Thần y à, ngươi biết rõtính vương gia mà, tội tình gì phải tìm đánh chứ?”

Giải thần y hút khí uống thuốc, thuốc quá nóng, làm hắn gần như không nhịn được muốn hất đi, mỗi lần chỉ uống một ngụm, ngực mơ hồ co rút đau đớn. Vết thương này quả thật quá oan uổng mà, khôngphải chỉ cười nhạo hắn hai câu thôi sao, có cần trực tiếp đánh mình một quyền dẫn đến nội thương không? Tên nam nhân đó độc ác tàn nhẫn thật.

Tịch Viễn lắc đầu, thấy vẻ mặt không cam lòng của hắn, cảm thấy mình cần phải làm hắn hiểu, chỉ bị chút nội thương là vương gia thủ hạ lưu tình rồi.

“Ta nói này, ngươi đừng oán vương gia, nếu người không trêu chọc hắn, với tính tình của hắn, cũng lười để ý đến ngươi! Chắc ngươi nói lời hắn không thích nghe, hắn mới ra tay. Thần y à, kỳ thật ngươi còn tốt rồi, chứ dựa theo thủ đoạn của hắn, người đắc tội hắn không có kết quả gì tốt….” Tiếp theo, Tịch Viễn chọn ra mấy ví dụ nói cho đối phương biết, để hắn kiềm chế tính tình, đừng có chọc người gian ác kia nữa.

Giả thần y đem những lời Tịch Viễn nói thành gia vị làm thuốc, uống chung, sau đó run rẩy lông mày nhìn Tịch Viễn, bình tĩnh hỏi: “nói xong rồi?”

Tịch Viễn gật đầu.

Giả thần y buông bát thuốc xuống, bắt đầu rít gào: “Ta mặc kệ hắn có bao nhiêu tàn nhẫn kẻ thù, hôm nay lão tử sẽ nói cho các ngươi biết, lão tử phải rời khỏi nơi này, trở về quê ta đi làm một nông phu, cũng không cần ở lại cái nơi quỷ dị này nữa…”

Dõng dạc vậy, xem ra bị thương không nghiêm trọng mà, nhất định là khổ nhục kế, muốn để bọn họ đồng ý yêu cầu thả hắn rời đi nè! Cách vài ngày lại nháo một lần như thế, cũng không ngại mệt.

Tịch Viễn thổi thổi chén trà, chậm rãi uống, tâm tư đã bay đi thật xa. hiện tại, vương gia nhà hắn đangtân hôn, cho thuộc hạ mệnh khổ này vài ngày nghỉ ngơi. Chỉ hy vọng vương phi có thể tiếp tục quấn lấy vương gia, đừng để hắn tiếp tục liều mạng nữa, nhận việc xấu liền tới nơi nguy hiểm…

Chờ Giải thần y rít gào gần xong, Tịch Viễn hỏi: “Đúng rồi, thần y, ta hơi ngạc nhiên, sao đang êm đẹp vương gia lại đánh ngươi?”

“Bởi vì ta cười nhạo hắn!” Giả thần y hùng hồn nói.

Đúng là gan chó cùng mình! Chả trách vương gia đánh hắn, ngay cả mình cũng muốn đánh nữa mà. Tịch Viễn cảm khái một tiếng, khẽ hỏi: “Ngươi cười nhạo vưong gia cái gì?”

“Tất nhiên là…..”

Giọng đột nhiên im bặt, Giả thần y trừng mắt nhìn ra cửa, vẻ mặt như gặp quỷ. Trong lòng Tịch Viển lộp bộp một tiếng, vội quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy tên nam nhân nào đó đáng lí giờ này nên bồi bên cạnh thê tử, hắn chột dạ, vội bước lên trước thỉnh an hành lễ: “Vương gia!”

Nam nhân đi vào, ngồi xuống ghế, đôi mắt đen tàn độc lạnh lẽo nhìn thẳng Giải thần y.

Dưới đôi mắt đó, cơn thịnh nộ tích góp một đêm của Giải thần y dần dần biến mất, thậm chí có chút không chí khí nói: “Lại sao nữa đây? không lẽ ngươi lại làm vương phi ngươi đổ máu nữa?”

“…….”. Tịch Viễn cảm thấy hình như mình vửa nghe được một chuyện không nên nghe, hắn yên lặng cuối đầu cầu nguyện cho Giải thần y chẳng biết sống chết.

“Giúp bổ vương chế thuốc!”

Tấn vương lạnh lùng nói, nghĩ chờ hắn ta chế thuốc xong, sẽ ra tay chỉnh cái tên không có đầu óc này.

Giải thần y vừa nghe, dũng khí lại trở về, hừ lạnh nói: “Nếu chế xong, ta có thể rời đi?”

Tấn vương nhìn hắn ta một cái, lập tức đứng dậy rời đi.

Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Giải thần y ngây ngốc hỏi Tịch Viễn: “hắn có ý gì?”

Khuôn mặt trè con của Tịch Viễn treo nụ cười thân thiết: “Ý là – hiện tại là ban ngày, không thích hợp nằm mơ!”

“……..”

*******

A Bảo ngủ một mạch thẳng đến khi mặt trời ngã về Tây, bị nóng mà tỉnh lại, mặt đầy mồ hôi, đầu óc cực kỳ choáng váng, nhìn nơi xa lạ, đột nhiên có loại cảm giác mờ mịt không biết ở chỗ nào. Mãi đến khi tầm mắt rõ ràng, thấy rõ nam nhân ngồi trước giường mình, nàng nhất thời kinh hãi.

Nàng mở mắt thật to, mới vừa tỉnh ngủ nên tính cảnh giác không cao, mất đi vẻ bộ làm tịch thường ngày, không kịp có phản ứng thỏa đáng nhất.

hắn đưa tay nắm cằm nàng, thấy nàng chậm rãi thu liễm nhiều cảm xúc, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt hắn hơi lóe lên, đến gần dán lên môi nàng, sau đó thu tay đứng dậy rời đi.

Mãi đến khi hắn biến mất, A Bảo vẫn duy trì bộ dạng chẳng hiểu ra sao cả, đợi Nhạn Hồi Nhạn Thanh bưng chậu rửa mặt vào hầu hạ nàng thay xiêm y, nàng còn có chút không có manh mối, hỏi: “Vương gia……… trở về bao lâu rồi?”

Nhạn Thanh cười hì hì nói: “Lúc tiểu thư vừa ngủ không lâu, vương gia đã trở lại.”

“Tiểu thư cái gì, về sau phải gọi là vương phi!” Nhạn Hồi trách mắng, sau sửa cho Nhạn Thanh, nàng vừa chải đầu cho A Bảo vừa nói: “Sau khi vương gia về, liên tục ở chổ này. Vương phi, xem ra vương gia cũng không đáng sợ như lời đồn bên ngoài, chỉ không thích nói chuyện thôi.” Nhớ tới hành động trước đó nam nhân kia trực tiếp ôm tiểu thư các nàng vào nội thất, Nhạn Hồi yên lặng ở trong lòng nói thêm một câu: làm việc cũng ngoài dự đoán của mọi người!

“Cũng không có biểu cảm gì, trông có chút đáng sợ!” Nhạn Thanh bổ sung.

A Bảo vuốt ống tay áo đỏ tươi, đăm chiêu nói: “Cái gọi là lời đồn đều bảo sao nghe vậy, miệng lưỡi người ta, có đôi khi không chính xác! Như tiểu thư các ngươi nè, không phải trước kia cũng đầy lời đồn sao?”

“Đó không phài lời đồn, mà là sự thật!” Nhạn Thanh nói năng cộc lốc, vô hình chung hủy hình tượng của A Bảo.

A Bảo trừng nàng ấy một cái, thấy tóc chải xong rồi, bèn cầm một cây trâm phượng cài lên tóc, sau đó đứng dậy ra ngoại thất.

Ở gian ngoài, Tiêu Lệnh Thù đang trên giường nhỏ sát cửa sổ xem thư, dáng vẻ hắn xem thư cực kỳ trẫm tĩnh, ánh chiều tà nhàn nhạt quét lên vị trí bên người hắn, tia sáng khúc xạ khiến hắn có thêm mấy phần ấm áp nhu hòa, giống như đã hòa tan sự lạnh lẽo từ người hắn tản ra, lộ vẻ vô cùng gần gũi mê người. Dĩ nhiên, thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn sang, hết thảy đều là ảo giác.

Sắc trời hơi tối, quản sự nội viện tới hỏi cần dùng thiện chưa. A Bảo nhìn Tiêu Lệnh Thù, tỏ ý hết thảy đều nghe theo trượng phu, hình tượng cực kỳ hiền thê lương mẫu, nàng âm thầm ở trong lòng tán thưởng mình.

Bữa tối rất nhanh được mang lên, thời tiết nóng nực, A Bảo cũng không có khẩu vị gì, bất quá thấy nam nhân trước mặt chậm rãi ăn, nàng không có can đảm bỏ đũa xuống không ăn, đành ăn một cách nhạt nhẽo. Cho đến khi thấy hắn đặt đũa xuống, nàng cũng hợp thời làm theo, nha hoàn bưng nước trà lên cho họ súc miệng, sau đó rửa tay.

Mùa hạ ngày dài, dùng xong bữa tối đã tới giờ Tuất (từ 7 đến 9 giờ tối) mà sắc trời vẫn còn sáng.

A Bảo như mọi ngày đi dạo trong viện tiêu thực, thuận tiện thưởng thức nơi sau này mình ở. Đột nhiên nàng phát hiện có rất nhiều nơi tân trang lại, ngay cả hoa và cây cảnh trong viện cũng cực kỳ đẹp, rõràng vừa được trồng không lâu. Nghĩ tới những lời Nhạn Nhiên nghe được trước đó, trong lòng cũng không lấy làm lạ.

Nghe nói, Tấn vương không được thánh sủng, năm đó số tiền Hộ bộ phát xuống xây phủ lại ít nhất trong các hoàng tử, mà bản thiết kế của công bộ không có quá nhiều tiền để dùng, nên chỉ xây đơn giản. Sau đó Tấn vương vào ở, cũng vì người nọ không thích xã giao, hành sự sai lầm, do đó không ai dám tới bái phỏng. Vì vậy, nhân khí của Tấn vương phủ ngày càng giảm, cuối cùng ngày một âm u, người không hiểu rõ còn tưởng nơi này là một quỷ ốc đấy.

Trước khi thành thân, thái tử đã xin chỉ thị của hoàng thượng, lệnh cho người của công bộ sửa lại phủ Tấn vương phủ một phen, lại trang trí thêm, mới có quang cảnh như hiện tại.

thật sự nhìn không ra lúc này có gì không tốt, qua hai khắc, A Bảo cảm thấy tiêu thực gần xong, bèn ôm người đầy mồ hôi trở lại tắm rửa.

Màn đêm buông xuống, A Bảo xõa tóc dài ngồi trên ghế dài, để gió đêm nóng nực thổi, tuy rằng buồn ngủ quá chừng, nhưng lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. một lúc lâu sau, nàng gọi Nhạn Nhiên vào hỏi: “Vương gia đâu?”

“Vương gia ở thư phòng ạ!”

A Bảo kêu gào, quyết định đợi hai khắc nữa nếu nam nhân kia không trở về, thì nàng sẽ đi ngủ trước.

Tuy nhiên, không tới hai khắc, nam nhân nào đó đã quay trở lại.

A Bảo hơi thất vọng, nàng rất hi vọng qua hai khắc hắn vẫn không về, sau đó nàng mới có lí do thuyết phục mình, có thể quang minh chính đại đi ngủ trước, ngủ rồi cũng không cần đối mặt với tình cảnh lúng túng như tối qua.

Sau khi Tiêu Lệnh Thù trở về liền đi tắm trước, A Bảo ngồi trước bàn trang điểm dùng lược ngà voi chải đầu, thấp thỏm bất an chờ, có chút không yên, cảm thấy ngày đầu tiên tân hôn thật sự gian nan. Nàng biết mình gả cho người ta rồi, có rất nhiều chuyện phải tập thích ứng. Mà ở chung với trượng phu xa lạ, phải phối hợp với thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hắn, hết thảy toàn là lần mò, quá trình này quá gian nan, nàng lo không biết ngày sau sẽ thế nào? Trong lúc A Bảo đang miên man suy nghĩ, nam nhân đầy hơi nước đi ra. A Bảo thấy tóc hắn hơi ẩm ướt, vội vàng đi qua, cầm khăn khô mắc trên giá lau mái tóc ướt nhẹp của hắn. Khác với mái tóc nàng bảo dưỡng mềm mại, tóc hắn đen ánh đỏ, hơi thô cứng, dài tới eo, dày vô cùng, nhưng rất thẳng.

hắn im lặng đứng đó, đợi đến khi A Bảo lau gần xong, liền ôm nàng – vẫn là tư thế ôm trẻ, A Bảo mất cảm giác rồi.

Sau đó tắt đèn, trên giường, lại là một đêm hài hòa!

Té đi, hài hòa con khỉ! Căn bản không hài hòa mà! Muốn chết người ấy!

Cả người đầy mồ hôi nằm lỳ trên giường. A Bảo thở hồng hộc, bị động thừa nhận va đập sau lưng, cảm thấy toàn thân sắp hỏng rồi. rõ ràng tối qua chỉ có một lần liền ngủ, vì sao hôm nay lại đến hai lần chứ? Tuy rằng không còn đau như lần đầu, nhưng vẫn —— rất đáng sợ!

Tiếng thở dốc trầm thấp rất lâu mới dừng lại, đợi đến khi người đè bên trên phát tiết ra, cả người A Bảo như vừa vớt ra khỏi nước, dù trong phòng có chậu băng, nhưng vẫn nogs cực kỳ. 

Nam nhân đặt tay lên trán nàng, vén sợi tóc dính trên trán ra phía sau, rồi đứng dậy bước xuống giường mặc y phục, rất nhanh lại trở về ôm nàng, đi đến nhĩ phòng.

Mông A Bảo ngồi trên cánh tay hắn, vẻ mặt là vò đã mẻ lại sứt. Nàng tuyệt vọng với tác phong làm việc của nam nhân này, tuy chỉ mới ở chung với hắn một buổi sáng và hai buổi tối, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy hành vi của hắn có chút không hợp thói thường, hơn nữa không hiểu sao còn có một loại ân cần lặng lẽ – Tuy loại ân cần này làm nàng rất 囧.

Sau khi tắm xong, mặc đồ ngủ hơi mỏng, A Bảo lại bị người ta bế về phòng, chăn đệm trước đó đã được nha hoàn gác đêm thu dọn. A Bảo cố gắng khống chế da mặt mình, không cho nó co quắp, thầm nghĩ loại chuyện này rất bình thường mà, Khổng thánh nhân còn nói “Thực sắc, tính dã”*, nàng chỉ cần quen là được.

**Thực sắc, tính dã: một câu nói của Mạnh Tử, ý nói ăn uống, sắc dục là bản tính.

Phát huy tinh thần AQ tự an ủi mình, A Bảo vuốt vuốt thắt lưng mỏi nhừ nằm xuống, lại bị một người ôm chặt, bắt đi vào giấc ngủ. Trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc đau khổ.

*****

Hôm sau, bởi vì không cần tiến cung, trong phủ cũng không có trưởng bối cần họ đi thỉnh an, A Bảo liền ngủ dậy hơi muộn, khi tỉnh dậy, phát hiện chỗ bên cạnh mình đã là một khoảng trống không.

Trong lòng A Bảo vui vẻ, cảm thấy không khí xung quanh đều nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, chả trách hôm nay không mơ thấy cơn ác mộng bị một con cua lớn đè trên bờ cát, tự tự nhiên nhiên tỉnh dậy, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.

Gọi người vào hầu hạ nàng rửa mặt thay xiêm y, thuận miệng hỏi: “Vương gia đâu?”

“Vương gia ở phòng luyện công ạ.” Nhạn Vân đáp.

Lúc A Bảo chuẩn bị dùng bữa sáng, Tiêu Lệnh Thù trở lại, nhìn dáng vẻ hắn, giống như luyện công xong tắm rửa qua, cách rất gần, nàng có thể ngửi được mùi xà phòng thơm trên người hắn.

Hai người im lặng dùng bữa xong, ngồi vào chính sảnh, mời quản sự và hạ nhân trong phủ đến, cũng để bọn họ bái kiến tân vương phi.

A Bảo nhìn nam nhân đang an tĩnh uống trà bên cạnh, nàng có thể xem hành động của hắn là giữ thể diện cho nàng không?

Lưu quản gia nhanh chóng kêu hạ nhân đã sớm đợi trong sân tiến vào, ngoại trừ quản sự các viện ra, nô bộc cũng không nhiều. Trong mắt A Bảo, đường đường là vương phủ mà chỉ có nhiêu đây hạ nhân cũng rất khó coi. Chứ những cung nữ phụ giúp trong hôn lễ vào sáng nay cho tiền thưởng xong, đã rút về rồi, chỉ để lại mấy người phụ một tay giữ thể diện, qua đợt cũng về nốt. 

A Bảo nhìn nhìn, ngoài quản sự các viện ra, nha hoàn chỉ có mấy người, ngoại trừ một người đang làm ít chuyện vặt ở chính viện, những người khác đều ở phòng bếp hầu hạ. Tuy rằng lúc trước phủ này chỉ có một chủ tử, nhưng số lượng nha hoàn cũng quá ít đi.

Xem ra phải mua thêm vài người về hầu hạ mới được.

A Bảo thầm nghĩ, trên mặt lộ ra tươi cười, lại nói: “Mọi người đều vất vả nhiều ngày rồi, Lưu quản gia, tháng này thưởng thêm tiền lương một tháng cho mọi người nhé.”

Lưu quản gia khom người nói: “Vương phi nhân từ, các ngươi còn không mau tạ ơn vương phi.” Ngữ khí vui vẻ đó, giống như nàng đã làm một việc tốt to lớn vậy, khiến A Bảo nghe xong phải đỏ mặt.

Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa**, nhưng A Bảo không cần đốt, có lẽ có nam nhân kia ngồi bên cạnh trấn, nên nàng căn bản không cần, những người đó đã vô cùng cung kính nghe lời. Đương nhiên, cũng chẳng biết người trong phủ có một lòng không, hay còn phải chờ xem xét, A Bảo nói vài lời ân huệ và uy nghiêm cùng thi triển, đợi mọi người cung kính đáp lời, nàng mới nhìn nam nhân bên cạnh, xem hắn có gì muốn nói không.

**Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa: Ý nói quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới.

Điển cố: Thời Tam Quốc khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian ngắn đã ba lần dùng hỏa công đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn được vài người. Lần thứ hai dùng hỏa công ở Tân Dã, thủy yểm diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn lại 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Bấy giờ người ta gọi ba lần đốt lửa này là “Gia Cát Lượng mới nhậm chức đốt ba đống lửa”. Về sau thì biến thành “Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa”.

Nam nhân không thích nói chuyện nhìn lại nàng

Da mặt A Bảo co quắp, không biết sao giống như nàng hiểu ý hắn. Nàng nói là được, hắn chỉ cần nghe thôi.

A Bão: =__=! Nàng thiệt tình không chê hắn nói chuyện cứng nhắc đắc tội người khác đâu….

nói thêm mấy câu nữa, sau đó sai người thưởng bao lì xì đỏ cho quản sự, hạ nhân trong phủ, A Bảo bèn cho họ lui, chỉ lưu lại Lưu quản gia và mấy vị quản sự viện.

Kế tiếp, nàng và mấy người Lưu quản gia thưong lượng việc mua thêm nha hoàn, sai vặt vào phủ, sau khi Lưu quản gia nghe xong, tất nhiên hỗ trợ hết sức, không cần A Bảo nhắc, chính ông cũng thấy vương phủ này cần thêm mấy người nữa. Bất quá, trước khi vương phi vào phủ, vương gia lại thích yên tĩnh, không thích quản sự, ít người chút cũng không sao. Nhưng bây giờ vương phi vào cửa rồi, phủ này có nữ chủ nhân, dù sao cũng phải ra dáng tí.

“Được rồi, Lưu quản gia, mấy ngày nữa ông sai người tìm một quan nha đáng tin cậy, mua vài nha hoàn, sai vặt được dạy dỗ tốt, xem nơi nào cần người thì bổ sung vào. À, lúc chọn người nhớ đừng chọn những kẻ tính tình bất định… À đến lúc đó quan nha tới, báo ta một tiếng”. A Bảo phân phó.

Lưu quản gia tất nhiên vui vẻ đáp ứng.

Tiếp theo, nàng lại hỏi thăm nội dung công việc của các quản sự, đến khi nắm khá rõ tình hình, liền gật đầu nói: “Về sau trong phủ còn phiền các vị, ta ở chỗ này trước tiên cảm tạ các vị đã vất vả.” A Bảo khách khí nói.

Mọi người vội vàng hành lễ, liên tục nói không dám.

Chờ các quản sự đi hết, Lưu quản gia mới tự mình lấy sổ sách trong phủ ra, đặt trên bàn, khom người nói: “Vương phi, đây là sổ sách trong phủ, vương gia nói chờ vương phi gả vào sẽ giao cho ngài”. nóixong, nhìn nam nhân nào đó một cái, nói tiếp: “Giao cho Vương phi, nô tài cũng an tâm”.

A Bảo yên lặng nhìn ông, vị quản gia này hình như không lúc nào không buông tha cơ hội vuốt mông ngựa và nói tốt cho chủ tử ông, thật sự làm hết chức trách.

Lưu quản gia lại nở nụ cười hiền lành như phật Di Lạc.

Được rồi, A Bảo thấy nam nhân kia không phản đối, bèn cất sổ sách. Cả ngày hôm đó, A Bảo đều ở trong phòng xem sổ sách, việc đi dạo vương phủ kết thúc.

Đêm đến, Tiêu Lệnh Thù đúng hạn trở về dùng bữa tối với nàng, A Bảo cũng không ăn nhiều lắm. Sau đó hắn đến thư phòng, nàng thì tản bộ trong viện tiêu thực, mày ủ mặt ê đối với thời tiết càng lúc càng nóng.

Trung tuần tháng năm năm nào, Chính Đức đế đều sẽ dẫn hậu cung và con cái của ông đi hoàng trang dưới núi Ngọc Luyện ngoại ô nghỉ mát, thế gia đại thần cũng đi theo. Chẳng qua năm nay vì mỗi tháng đều có hoàng tử thành thân, hoàng trang dù sao cũng không thích hợp tồ chức tiệc vui, bèn quyết định năm nay không đi hoàng trang nghỉ mát nữa. Mọi người cùng nhau làm ổ trong kinh thành, dùng khối băng hóng mát.

Đêm nay không khác gì tối qua, tiêu thực xong, nàng trở về tắm rửa một phen, sau đó lại chờ trượng phu mới cưới từ thư phòng giày vò gì đó trở lại, rồi —— tắt đèn, ở trên giường, lăn qua lộn lại.

Vẫn là một đêm đau khổ, càng khổ hơn là đêm nay tận ba lần.

A Bảo càng lúc càng yếu ớt, xoa vòng eo mỏi nhừ đau nhức, lẳng lặng nghĩ: Buổi tối đầu tiên một lần, tối thứ hai hai lần, tối thứ ba ba lần, không lẽ đêm mai bốn lần chứ, đêm mốt năm lần?

Nghĩ thế, da đầu nàng không khỏi tê rần, lại nhìn nam nhân dưới ánh đèn lộ vẻ tuấn mỹ nhu hòa, nàng không khỏi có chút hoảng sợ.

“Sao vậy?” Giọng hắn hơi khàn khàn, ấn mặt nàng bên gáy.

A Bảo trực tiếp giả chết, không muốn quan tâm hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Ừ, vương gia là một người làm việc rất có quy luật, biết tiến lên dần dần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện