Type: Thanh Hương

Lộ Thiếu Hành dừng tất cả lại. Trên mặt không hề thể hiện sự tức giận. Anh đứng dậy, nhìn cô từ đầu tới chân, sau đó chỉnh lại quần áo của mình.

Chính là cảm giác này! Cho dù Lộ Thiếu Hành có làm chuyện gì, chỉ cần quay lưng đi, chỉnh đốn lại một chút, anh vẫn là cậu hai nhà họ Lộ. Còn cô, dù cố gắng tẩy xóa quá khứ thế nào cũng uổng công. Nếu một ngày có hóa phượng hoàng thì trong mắt người khác, đó cũng chỉ là đũa mốc chòi mâm son mà thôi, quá khứ của cô sẽ bị bới móc không thương tiếc.

Đây chính là sự khác biệt giữa họ.

Lộ Thiếu Hành nhìn cô chằm chằm. Cô cũng không chịu thua kém nhìn lại anh.

Nếu cô không nói câu vừa rồi, có thể anh thật sự sẽ tiếp tục. Con thú hoang dại trong cơ thể anh đã xổng ra, nhưng vì một câu nói của cô, anh đã bắt đầu suy nghĩ lại hành vi của mình. Một màn vui vẻ từ đó mà kết thúc.

Cô không thể rửa sạch dấu vết tự mình tạo ra, vậy thì lựa chọn không cần rửa nữa. Chỉ cần cô kiên trì giữ im lặng, sẽ chẳng ai nhớ đến những việc cô đã làm, chẳng ai bận tâm nữa.

Lộ Thiếu Hành chỉnh đốn lại tất cả rồi tiếp tục nhìn cô. Cô nói những điều hạ thấp bản thân mình, nhưng anh không muốn hùa theo những điều ấy. Bao nuôi nhân tình? Những từ ngữ này thật rẻ mạt. Dẫu sao, anh cũng là cậu hai nhà họ Lộ, là đứa con ngoan trong mắt mọi người. Anh thật sự không nghĩ đến sẽ làm những việc như vậy. Không phải anh tốt đẹp hay chính trực, đơn giản chỉ là không muốn làm, vậy thôi.

Anh chợt mỉm cười. Chẳng lẽ những người đàn ông đang bao nuôi nhân tình lúc đầu đều nghĩ rằng mình sẽ làm vậy sao? Dường như bản thân anh cũng chẳng hề cao thượng. Anh không nghĩ mình sẽ vì yêu ai đó mà si mê đến điên cuồng. Ở bên nhau chỉ đơn giản là vì gặp được nhau giữa hàng vạn người.

Lộ Thiếu Hành cất bước đi về phía phòng tắm, bất chợt anh dừng lại, quay đầu nhìn cô và nói: “Phòng kia có phòng tắm”.

Đócũng là phòng ngủ hôm nay của cô.

Cô đứng dậy, uể oải kéo lê thân thể rã rời. Cả người cô nồng nặc mùi rượu. Tắm là một phương pháp xả stress rất hữu hiệu, nước nóng bốc hơi như sương mù khiến từng lỗ chân lông trên người đều dãn ra. Cô mở mắt, đưa tay lên mặt, không rõ là nước mắt hay nước từ vòi sen chảy xuống. Cô thật sự không muốn khóc, không muốn tỏ ra mình là kẻ đáng thương.

Thời sinh viên, đầu tháng cô thường chi tiêu vượt mức để rồi cuối tháng phải sống trong kham khổ, từng nhiều lần ba ngày liên tiếp chỉ ăn suất cơm năm xu với dưa chua. Lúc nghèo đói, chỉ mong sao những ngày cực khổ ấy trôi qua cho nhanh. Cô rất thích một câu nói: “Sao tôi lại hành hạ bản thân đến mức này? Nếu để mẹ tôi biết được, chắc chắn mẹ sẽ buồn lòng lắm”. Luôn tự nhủ mình như vậy nhưng lại chẳng bao giờ tiến bộ. Hiện giờ cô thậm chí còn thê thảm hơn cả khi ấy, nhưng đã không nhớ đến câu nói kia nữa rồi. Cô không biết liệu mẹ có bận tâm đến việc cô sống như thế nào hay không, có bận tâm cô hết tiền chưa, có bận tâm cô có đang mặc ấm mỗi khi trời trở lạnh, có căn dặn cô đừng vì sợ béo mà ăn kiêng?…

Tất cả những điều ấy đã không còn nữa rồi.

Sự đố kỵ của phụ nữ luôn phơi bày rõ trong chuyện tình cảm, ngay cả tình thân cũng không bằng. Nhưng cô bắt buộc phải thấu hiểu cho sự lựa chọn của mẹ, có một gia đình khác, mẹ phải dốc lòng vì gia đình ấy, chẳng thể nào lo lắng cho cô nhiều được nữa. Cuộc hôn nhân trước, mẹ cô là người chịu tổn thương, bây giờ cô muốn mẹ được sống thật hạnh phúc, như vậy mới đúng với câu nói ở hiền gặp lành.

Lê Họa vén tóc lên đỉnh đầu, vò rối tung rồi buông xuống, xõa xượi như một kẻ điên. Cô cũng cho rằng như vậy, thật sự không biết tự lượng sức mình.

Trước đây, Lê Mưu Viễn phá sản, quyết định ly hôn với mẹ cô để gánh toàn bộ khoản nợ. Lê Họa tiểu nhân cho rằng bố cố tình vin cớ phá sản để bỏ mẹ con cô rồi đi theo người phụ nữ trẻ trung kia. Cô không chấp nhận được điều đó. Nếu không phải trước đây bố quá tốt với mẹ con cô, có lẽ cô đã không đau lòng đến vậy. Cô từng lén lút theo dõi bố đến nơi ông sống với người phụ nữ kia. Đó là một căn nhà rất bình thường, Lã Tố đang giặt quần áo cho bố cô, việc mà trước đây mà mẹ vẫn thường làm. Lê Mưu Viễn mỉm cười nhìn vợ. Hai người họ ăn mặc rất bình thường, thậm chí quần áo của Lã Tố đã cũ và ngả màu. Nhưng họ hạnh phúc, niềm hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt ấm áp, thứ mà một người ngoài cuộc chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được.

Lê Họa phẫn nộ nhưng chỉ biết đứng đó lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô muốn làm gì? Đến để xem kẻ phụ bạc sống bất hạnh?

Nhưng hiện thực hoàn toàn trái ngược với những gì Lê Họa mong đợi. Lê Mưu Viễn thật sự nhận hết gánh nặng nợ nần trên vai, để cho vợ cũ và con gái sống an nhàn. Còn người phụ nữ mới của Lê Mưu Viễn hoàn toàn không ngại cực khổ mà sẵn sàng ở bên ông.

Sự đối nghịch này giày vò Lê Họa đến khổ sở.

Nếu chỉ như vậy, cô hoàn toàn có thể quay lưng mà đi. Nhưng sau đó, cô trông thấy một đám người xông vào đánh đập vợ chồng Lê Mưu Viễn.Vì muốn trả hết lương cho công nhân, Lê Mưu Viễn đã phải vay nặng lãi đám người đó.

Lê Họa trông thấy bố mình che chở cho người phụ nữ kia, một mình chịu đựng những đòn roi ác độc.

Ông yêu vợ mình. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lê Họa đứng chôn chân, nước mắt không ngừng tuôn trào. Tại sao? Tại sao cuộc sống này không diễn ra như kịch bản vốn có về người tốt kẻ xấu? Vì sao lại để cô chứng kiến cảnh tượng này, phủ định tất cả những quan điểm trước giờ của cô? Cảm động. Đúng.

Nhưng cô không chấp nhận.

Mặc kệ tình cảm phu thê giữa họ sâu đậm đến đâu, cô cũng không chấp nhận. Cô bật cười, chợt nghĩ đến trường hợp mình chấp nhận chuyện này, có lẽ báo chí sẽ đưa tin: Con gái bất hiếu ủng hộ bố ngoại tình với người phụ nữ khác. Thật nực cười!

Sau đó, Lê Họa tìm gặp luật sư của Lê Mưu Viễn, biết được toàn bộ số nợ của ông. Vị luật sư kia còn tỏ ra khâm phục Lê Mưu Viễn, vì nhiều người rơi vào hoàn cảnh này thường lựa chọn bỏ trốn hòng thoát thân. Lê Họa chỉ cười trừ.

“Tớ sẽ giúp cậu, bất kỳ chuyện gì”.

Nếu người nói câu này là một người đàn ông,Lê Họa nghĩ, có lẽ mình sẽ cảm động đến mức sẵn sàng lấy anh ta, vì tại thời điểm khó khăn nhất, có người kéo bạn dậy, dù cho anh ta có mục đích gì đi chăng nữa đó cũng vẫn là một sự cứu vớt không gì đền đáp nổi.

Nhưng đáng tiếc, người nói là một cô gái.

Tô Tự trở thành ngọn đèn chiếu rọi vào cuộc đời Lê Họa từ lúc đó.

“Tớ chẳng có gì, ngoài tiền”.

Lê Họa cười. Cô nợ Tô Tự một khoản tiền lớn, lớn đến độ, cả đời này cô cũng không trả nổi. Có phải con người sẽ vì tiền mà tự chà đạp bản thân hay không? Chắc là có. Nếu Tô Tự không giúp đỡ cô, cô cũng chẳng chịu làm bạn với con người có tình cách gàn dở ấy, càng không có chuyện hai người trở nên thân thiết với nhau đến tận bây giờ.

Giữa người với người, vốn chẳng thể nào nghĩ cho tỏ tường.

Lê Họa trả hết nợ cho bố, chỉ vì muốn người đàn ông đó sống cuộc sống bình thường, hoặc có lẽ là cô muốn báo đáp ông, vì lúc công ty phá sản, ông đã một mình gánh vác tất cả.

Gọi đó là báo đáp đi, rồi từ đấy, không ai dính dáng đến ai nữa. Cho dù Lê Mưu Viễn là ngụy quân tử hay đích thực là một người đàn ông tốt, cô cũng không muốn liên quan, không muốn hiểu.

Sau đó không lâu, Dương Uất Nhiên tái gía. Biết chuyện Lê Họa trả nợ giúp Lê Mưu Viễn, bà không khỏi giật mình, không ít lần hỏi cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy. Chỉ một lời nói dối, cô đã che đậy được tất cả, thậm chí còn được mẹ khen tài giỏi. Nếu con gái đã tài giỏi như vậy, phận làm mẹ cũng không cần quá lo lắng nữa, có thể yên tâm đi bước nữa. Phải vậy không?

Đúng là đạo lý đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện