Type: Sói Xám ED
Lê Hoạ cuộn tròn trong lòng anh hệt như một đứa trẻ. Bất kỳ nỗi đau nào cũng có thể khiến toàn thân cô đầy thương tích. Bàn tay anh vẫn nhịp nhàng vỗ lưng cô, mãi đến khi cô chìm dần vào giấc ngủ. Anh cúi đầu áp má mình vào má cô, nhiệt độ chân thật trên da thịt khiến anh tin rằng trên đời này thật sự có một người cần mình đến sưởi ấm, thậm chí không thể tách rời.
Nỗi đau của cô, một nửa là vì anh. Đó là cốt nhục của anh và cô, nhưng trước giờ chỉ một mình cô gánh chịu. Cảm giác xa lạ trong lòng bỗng chốc bị xoá sạch vì nguyên nhân này. Cho dù cô là người như thế nào, cho dù cô bị người ta coi thường, anh cũng vẫn không thay đổi. Anh không bận tâm cô là người phụ nữ tốt hay xấu, bởi bẩn thân anh vốn không tin trên thế gian này có ai đó tốt tuyệt đối hoặc xấu tuyệt đối.
Anh đặt cô nằm xuống giường, đắp chân cẩn thận cho cô, rồi anh cũng chui vào chăn, ôm cô vào lòng. Có một người khiến anh lo lắng, có một người muốn ôm anh ngủ, mặc kệ đó có phải là tình yêu hay không, chỉ cần bản thân thích cảm giác này là được.
Lê Hoạ ngủ rất sâu. Quá khứ của cô phần lớn là những mảng u ám, bất luận là ai từng bước vào cuộc sống của cô đều để lại cho cô vết thương lòng khó chữa. Cô không muốn suy nghĩ nhiều, mặc mình rơi vào trạng thái mất trí nhớ, sống như một kẻ không trái tim. Dần dần, cô dường như đã quên tất cả. Cô không thù hận, không nghĩ đến nhưng bất bình trước kia, chỉ muốn nỗ lực sống thật tốt, vừa kìm nén trong lòng, vừa tỏ ra hạnh phúc. Nhưng rồi sự xuất hiện của Lộ Thiếu Hành đã mở ra cho cô một lối đi khác, cô lại trông thấy toàn bộ quá khứ của bản thân trên con đường đấy.
Quá khứ vô vàn chuyện xảy ra tái hiện lại trong đầu cô một cách chân thật. Không bận tâm anh tốt hay xấy, chỉ biết anh là đại diện cho những gì đã xảy ra.
Hồi đó, Lê Hoạ vốn không suy nghĩ nhiều đến khả năng mình có thai, càng không nghĩ bản thân xui xẻo đến vậy. Nhưng sau khi Lộ Thiếu Hành đến gặp, cô bắt đầu nghi ngờ. Kinh nguyệt của cô trước đây một thời gian không được đều đặn, nhưng từ khi vào đại học đã ổn định hơn nhiều. Cô mở sổ tay ra xem lại thời gian, đúng là trễ mấy ngày. Cô sống trong thấp thỏm lo âu như vậy nhiều ngày liền, đến khi Tô Tự phát hiện ra, gặng hỏi cô bằng được.
“Đi, đi mua que thử thai.” Tô Tự nói dứt khoát.
Lê Hoạ có chút xấu hổ, nhưng vẫn đành nghe theo. Dù sao cô cũng cần xác đinnh cho rõ. Mua xong, Tô Tự bảo cô vào nhà vệ sinh kiểm tra. Lúc lấy que ra thử thì không hiện kết quả, tay cô run lên vì sợ.
“Đừng sợ, lại đi.” Tô Tự vô cùng nhẫn nại.
Lần này, kết quả không như mong muốn của họ.
“Giờ cậu tính sao?” Tô Tự là một người quyết đoán, vừa trông thấy kết quả đã nghĩ đến chuyện mau chóng đến bệnh viện giải quyết, nhưng cô vẫn cần hỏi ý kiến của Lê Hoạ mới được.
“Mình… không biết.”
“Không được để như vậy.” Tô Tự kéo Lệ Hoạ một mực im lặng, Tô Tự cũng chỉ nhìn cô không nói gì. Tới nơi, hai ngườ cùng nhau xếp hàng lấy số. Đầu óc cô rất hỗn loạn, bụng cô vẫn như bình thường, vậy mà trong đó đã có sự xuất hiện của một sinh mệnh. Con… Cô đưa tay lên bụng, thật sự cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé. Đó là con của cô.
Người ta gọi đến số của cô nhưng cô không đi vào. Tô Tự tức giận lao tới: “Cậu đang làm gì thế?”.
Lê Hoạ ngước lên: “Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần…”.
Ánh mắt hoảng loạn của cô khiến cho Tô Tự chợt nhói đau trong lòng, cơ hồ thấy được bản thân trước đây, cũng bất lực và sợ hãi như vậy. Tô Tự kéo cô vào lòng, “Được rồi, chúng ta về thôi”.
Không cần giải thích gì nhiều, hiểu là tốt rồi.
Hai người về chỗ ở của Lê Hoạ. Cô biết bản thân rất ngang ngược. Nuôi một đứa trẻ là chuyện rất khó khăn, cô sống một mình như thế nào cũng được, nhưng sinh con ra thì không thể tiếp tục sống qua loa như vậy. Người ta cả vợ cả chồng nuôi một đứa con chưa chắc đã tốt, huống hồ cô chỉ có một thân một mình? Những lúc này, cô trộm nghĩ, có nên về cầu xin mẹ giúp đỡ hay không? Có lẽ sau khi khóc lóc mắng mỏ cô một trận, mẹ sẽ vẫn đồng ý giúp đỡ cô. Dẫu sao, cô cũng là con gái mẹ cơ mà? Thế nhưng, nghĩ đến ánh mắt xa cách mấy ngày trước của mẹ, cô lại từ bỏ ý nghĩa đó.
Nghĩ đến bố, Lê Hoạ càng mơ hồ. Thấy không, ở thời điểm cô khốn đốn nhất, cô cũng chẳng còn nghĩ đến những việc xấu xa mà bố đã làm với mẹ con cô. Cô không muốn căm ghét bản thân. Người bố mà cô luôn yêu thương lại gây ra chuyện như vậy, nếu cô không quá yêu bố, có lẽ sẽ không phải thất vọng đến vậy.
Con người ta luôn hà khắc với những người mình yêu quý, họ tốt với chúng ta cỡ nào chăng nữa, chỉ cần một lần không tốt, lập tức sẽ bị phủ nhận.
Nghĩ đến đây, Lê Hoạ chợt nhận ra mình không còn gì để nghĩ tiếp nữa rồi.
Ngày hôm sau, cô quết định đến bệnh viện một mình, không để Tô Tự đưa đi. Đã là chuyện do cô gây ra thì cô cần tự mình gánh chịu hậu quả. Nhưng khi đứng vào hàng đợi đến lượt, nỗi sợ hãi lại ùa về.
Cô biết tình hình thực tế không ủng hộ cô sinh con, cũng biết có đứa bé này, cuộc sống của cô sẽ bị cản trở rất nhiều. Nhưng cô vẫn không kìm được lòng mà nghĩ theo hướng đó. Nếu cô chăm chỉ làm việc và biết tiết kiệm, vẫn có thể gánh vác được cuộc sống của hai mẹ con. Chỉ cần cô kiên cường! Cô đã sống nhu nhược và sợ hãi lâu lắm rồi, nên một lần dũng cảm vì bản thân mình.
Đổi số thứ tự hết lần này đến lần khác, nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn. Sinh hay không sinh?
Khoảng trống của linh hồn, thật sự cần chỗ dựa.
Cô cứ ngồi thừ ra đấy để mặc thời gian trôi. Cuối cùng, chính Tô Tự đến kéo cô đi. Nếu đã không thể đưa ra quyết định, vậy thì thiên vị cho cảm xúc đi.
“Muốn sinh thì sinh, muốn bỏ thì bỏ. Nếu ngay cả việc của bản thân cậu cũng không thể quyết định nổi thì lấy tư cách gì mà quyết định tính mạng người khác, gánh vác cuộc đời người khác?” Tô Tự trừng mắt nói với cô.
Cô bất giác sờ bụng mình, nói: “Mình sẽ giữ con lại”.
Cô chưa bao giờ nghĩ, nói ra câu này mình lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
“Có thể hiện giờ mẹ vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng con hãy tin tưởng mẹ, vì con, mẹ sẽ trở nên kiên cường hơn, sẽ không sợ bóng sợ gió nữa.” Cô vừa xoa bụng vừa nghĩ thầm trong lòng.
Tô Tự cũng có cuộc sống riêng của mình, tuy không thể ngày ngày ở bên Lê Hoạ, nhưng cô vẫn dành thời gian đến thăm bạn, xem tình hình cuộc sống của Lê Hoạ ra sao. Lê Hoạ dần dần cũng nghĩ thoáng hơn, cô cười nhiều hơn, hay ra ngoài đi dạo hơn. Có điều Tô Tự vẫn cảm thấy tò mò, sự kiên cường đó xuất phát từ tình yêu hay từ bản năng sinh tồn?
Ở chỗ tập thể dục của khu nhà, Tô Tự nhìn Lê Hoạ chăm chú luện tập, sắc mặt khác tươi tỉnh.
“Muốn sinh con vì bố đứa bé phải không?”
Lê Hoạ lắc đầu.
“Không phải vì bố đứa bé ư?” Tô Tự “hừ” một tiếng.
“Chắc là do thiên thời địa lợi nhân hoà thôi, nếu không phải cuộc sống hiện tại của mình như bây giờ, chắc mình cũng không giữ lại đâu. Con của ai không quan trọng. Nhưng có điều cậu cũng biết, nếu không phải anh ấy, mình sẽ không mang thai…”
Con người ta nhân lúc còn trẻ hay làm những việc ngốc nghếch, một trong số đó chính là muốn trao thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu.
Lê Hoạ không phải một nguwofi phóng khoáng, không thể chấp nhận cách nói như vậy.
Tô Tự có thể hiểu được điều này. “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, mình nhận làm mẹ nuôi của đứa bé”.
Lê Hoạ gật đầu.
Thời gian mang thai, Lê Hoạ không ăn nhiều hơn bình thường là mấy, cũng không có phản ứng nghén như mọi người.
Bụng cô lớn dần, tâm trạng cũng ngày một tốt hơn. Cô sắp được chào đón một sinh mệnh mới đến với cuộc đời của mình. Ngày cô nhập viện chuẩn bị sinh cũng là ngày cơn bão tuyết ập đến thành phố. Tình trạng mất điện diện rộng khiến cho người dân hoang mang.
Tô Tự phải nhờ vả người quen để giúp Lê Hoạ vào viện, trong bệnh viện có máy phát điện chuyên dụng. Con của cô vẫn ổn, không ai nói với cô đứa bé có vấn đề gì cả.
Khi Tô Tự nắm chặt tay cô, cô có thể cảm nhân được đứa bé đã ra khỏi cơ thể mình. Cô chờ đợi tiếng khóc cất lên, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Sự nhu nhược của cô ngăn cản cô mở miệng hỏi tại sao. Cô tự huyễn hoặc rằng mình đang mê man nên không nghe thấy tiếng khóc của con. Chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, cô sẽ trông thấy con mình.
Khoảnh khắc mở mắt, rốt cuộc cô không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Con của cô…
Cô nhìn chằm chằm Tô Tự: “Con đâu?”
Cô muốn được gặp con mình, muốn học may áo bông cho con, muốn nói với nó câu “mẹ yêu con”. Cô muốn nói cho nó biết, vì muốn cho con một cuộc sống tốt mà cô đã học nấu ăn, hiện giờ cô có thể làm tốt nữ công gia chánh. Cô muốn nói, cô sẽ không ràng buộc con, sẽ làm hết sức để con có một cuộc sống tốt đẹp. Kế hoạch ấy của cô còn chưa bắt đầu thực hiện, con đã không còn. Bao nhiêu hứa hẹn của cô vẫn chưa kịp thốt nên lời, con trai cô đã rời khỏi thế gian này.
“Đứa bé qua đời rồi.” Tô Tự bình tĩnh nói.
Khoong được khóc. Không được khóc vì người khác. Nếu có chảy nước mắt cũng phải vì bản thân mình. Không cam lòng bản thân chịu bao nhiêu bất bình như vậy, nhưng vẫn phải khóc vì chính mình, khóc cho chính mình.
Lê Hoạ cuộn tròn trong lòng anh hệt như một đứa trẻ. Bất kỳ nỗi đau nào cũng có thể khiến toàn thân cô đầy thương tích. Bàn tay anh vẫn nhịp nhàng vỗ lưng cô, mãi đến khi cô chìm dần vào giấc ngủ. Anh cúi đầu áp má mình vào má cô, nhiệt độ chân thật trên da thịt khiến anh tin rằng trên đời này thật sự có một người cần mình đến sưởi ấm, thậm chí không thể tách rời.
Nỗi đau của cô, một nửa là vì anh. Đó là cốt nhục của anh và cô, nhưng trước giờ chỉ một mình cô gánh chịu. Cảm giác xa lạ trong lòng bỗng chốc bị xoá sạch vì nguyên nhân này. Cho dù cô là người như thế nào, cho dù cô bị người ta coi thường, anh cũng vẫn không thay đổi. Anh không bận tâm cô là người phụ nữ tốt hay xấu, bởi bẩn thân anh vốn không tin trên thế gian này có ai đó tốt tuyệt đối hoặc xấu tuyệt đối.
Anh đặt cô nằm xuống giường, đắp chân cẩn thận cho cô, rồi anh cũng chui vào chăn, ôm cô vào lòng. Có một người khiến anh lo lắng, có một người muốn ôm anh ngủ, mặc kệ đó có phải là tình yêu hay không, chỉ cần bản thân thích cảm giác này là được.
Lê Hoạ ngủ rất sâu. Quá khứ của cô phần lớn là những mảng u ám, bất luận là ai từng bước vào cuộc sống của cô đều để lại cho cô vết thương lòng khó chữa. Cô không muốn suy nghĩ nhiều, mặc mình rơi vào trạng thái mất trí nhớ, sống như một kẻ không trái tim. Dần dần, cô dường như đã quên tất cả. Cô không thù hận, không nghĩ đến nhưng bất bình trước kia, chỉ muốn nỗ lực sống thật tốt, vừa kìm nén trong lòng, vừa tỏ ra hạnh phúc. Nhưng rồi sự xuất hiện của Lộ Thiếu Hành đã mở ra cho cô một lối đi khác, cô lại trông thấy toàn bộ quá khứ của bản thân trên con đường đấy.
Quá khứ vô vàn chuyện xảy ra tái hiện lại trong đầu cô một cách chân thật. Không bận tâm anh tốt hay xấy, chỉ biết anh là đại diện cho những gì đã xảy ra.
Hồi đó, Lê Hoạ vốn không suy nghĩ nhiều đến khả năng mình có thai, càng không nghĩ bản thân xui xẻo đến vậy. Nhưng sau khi Lộ Thiếu Hành đến gặp, cô bắt đầu nghi ngờ. Kinh nguyệt của cô trước đây một thời gian không được đều đặn, nhưng từ khi vào đại học đã ổn định hơn nhiều. Cô mở sổ tay ra xem lại thời gian, đúng là trễ mấy ngày. Cô sống trong thấp thỏm lo âu như vậy nhiều ngày liền, đến khi Tô Tự phát hiện ra, gặng hỏi cô bằng được.
“Đi, đi mua que thử thai.” Tô Tự nói dứt khoát.
Lê Hoạ có chút xấu hổ, nhưng vẫn đành nghe theo. Dù sao cô cũng cần xác đinnh cho rõ. Mua xong, Tô Tự bảo cô vào nhà vệ sinh kiểm tra. Lúc lấy que ra thử thì không hiện kết quả, tay cô run lên vì sợ.
“Đừng sợ, lại đi.” Tô Tự vô cùng nhẫn nại.
Lần này, kết quả không như mong muốn của họ.
“Giờ cậu tính sao?” Tô Tự là một người quyết đoán, vừa trông thấy kết quả đã nghĩ đến chuyện mau chóng đến bệnh viện giải quyết, nhưng cô vẫn cần hỏi ý kiến của Lê Hoạ mới được.
“Mình… không biết.”
“Không được để như vậy.” Tô Tự kéo Lệ Hoạ một mực im lặng, Tô Tự cũng chỉ nhìn cô không nói gì. Tới nơi, hai ngườ cùng nhau xếp hàng lấy số. Đầu óc cô rất hỗn loạn, bụng cô vẫn như bình thường, vậy mà trong đó đã có sự xuất hiện của một sinh mệnh. Con… Cô đưa tay lên bụng, thật sự cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé. Đó là con của cô.
Người ta gọi đến số của cô nhưng cô không đi vào. Tô Tự tức giận lao tới: “Cậu đang làm gì thế?”.
Lê Hoạ ngước lên: “Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần…”.
Ánh mắt hoảng loạn của cô khiến cho Tô Tự chợt nhói đau trong lòng, cơ hồ thấy được bản thân trước đây, cũng bất lực và sợ hãi như vậy. Tô Tự kéo cô vào lòng, “Được rồi, chúng ta về thôi”.
Không cần giải thích gì nhiều, hiểu là tốt rồi.
Hai người về chỗ ở của Lê Hoạ. Cô biết bản thân rất ngang ngược. Nuôi một đứa trẻ là chuyện rất khó khăn, cô sống một mình như thế nào cũng được, nhưng sinh con ra thì không thể tiếp tục sống qua loa như vậy. Người ta cả vợ cả chồng nuôi một đứa con chưa chắc đã tốt, huống hồ cô chỉ có một thân một mình? Những lúc này, cô trộm nghĩ, có nên về cầu xin mẹ giúp đỡ hay không? Có lẽ sau khi khóc lóc mắng mỏ cô một trận, mẹ sẽ vẫn đồng ý giúp đỡ cô. Dẫu sao, cô cũng là con gái mẹ cơ mà? Thế nhưng, nghĩ đến ánh mắt xa cách mấy ngày trước của mẹ, cô lại từ bỏ ý nghĩa đó.
Nghĩ đến bố, Lê Hoạ càng mơ hồ. Thấy không, ở thời điểm cô khốn đốn nhất, cô cũng chẳng còn nghĩ đến những việc xấu xa mà bố đã làm với mẹ con cô. Cô không muốn căm ghét bản thân. Người bố mà cô luôn yêu thương lại gây ra chuyện như vậy, nếu cô không quá yêu bố, có lẽ sẽ không phải thất vọng đến vậy.
Con người ta luôn hà khắc với những người mình yêu quý, họ tốt với chúng ta cỡ nào chăng nữa, chỉ cần một lần không tốt, lập tức sẽ bị phủ nhận.
Nghĩ đến đây, Lê Hoạ chợt nhận ra mình không còn gì để nghĩ tiếp nữa rồi.
Ngày hôm sau, cô quết định đến bệnh viện một mình, không để Tô Tự đưa đi. Đã là chuyện do cô gây ra thì cô cần tự mình gánh chịu hậu quả. Nhưng khi đứng vào hàng đợi đến lượt, nỗi sợ hãi lại ùa về.
Cô biết tình hình thực tế không ủng hộ cô sinh con, cũng biết có đứa bé này, cuộc sống của cô sẽ bị cản trở rất nhiều. Nhưng cô vẫn không kìm được lòng mà nghĩ theo hướng đó. Nếu cô chăm chỉ làm việc và biết tiết kiệm, vẫn có thể gánh vác được cuộc sống của hai mẹ con. Chỉ cần cô kiên cường! Cô đã sống nhu nhược và sợ hãi lâu lắm rồi, nên một lần dũng cảm vì bản thân mình.
Đổi số thứ tự hết lần này đến lần khác, nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn. Sinh hay không sinh?
Khoảng trống của linh hồn, thật sự cần chỗ dựa.
Cô cứ ngồi thừ ra đấy để mặc thời gian trôi. Cuối cùng, chính Tô Tự đến kéo cô đi. Nếu đã không thể đưa ra quyết định, vậy thì thiên vị cho cảm xúc đi.
“Muốn sinh thì sinh, muốn bỏ thì bỏ. Nếu ngay cả việc của bản thân cậu cũng không thể quyết định nổi thì lấy tư cách gì mà quyết định tính mạng người khác, gánh vác cuộc đời người khác?” Tô Tự trừng mắt nói với cô.
Cô bất giác sờ bụng mình, nói: “Mình sẽ giữ con lại”.
Cô chưa bao giờ nghĩ, nói ra câu này mình lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
“Có thể hiện giờ mẹ vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng con hãy tin tưởng mẹ, vì con, mẹ sẽ trở nên kiên cường hơn, sẽ không sợ bóng sợ gió nữa.” Cô vừa xoa bụng vừa nghĩ thầm trong lòng.
Tô Tự cũng có cuộc sống riêng của mình, tuy không thể ngày ngày ở bên Lê Hoạ, nhưng cô vẫn dành thời gian đến thăm bạn, xem tình hình cuộc sống của Lê Hoạ ra sao. Lê Hoạ dần dần cũng nghĩ thoáng hơn, cô cười nhiều hơn, hay ra ngoài đi dạo hơn. Có điều Tô Tự vẫn cảm thấy tò mò, sự kiên cường đó xuất phát từ tình yêu hay từ bản năng sinh tồn?
Ở chỗ tập thể dục của khu nhà, Tô Tự nhìn Lê Hoạ chăm chú luện tập, sắc mặt khác tươi tỉnh.
“Muốn sinh con vì bố đứa bé phải không?”
Lê Hoạ lắc đầu.
“Không phải vì bố đứa bé ư?” Tô Tự “hừ” một tiếng.
“Chắc là do thiên thời địa lợi nhân hoà thôi, nếu không phải cuộc sống hiện tại của mình như bây giờ, chắc mình cũng không giữ lại đâu. Con của ai không quan trọng. Nhưng có điều cậu cũng biết, nếu không phải anh ấy, mình sẽ không mang thai…”
Con người ta nhân lúc còn trẻ hay làm những việc ngốc nghếch, một trong số đó chính là muốn trao thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu.
Lê Hoạ không phải một nguwofi phóng khoáng, không thể chấp nhận cách nói như vậy.
Tô Tự có thể hiểu được điều này. “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, mình nhận làm mẹ nuôi của đứa bé”.
Lê Hoạ gật đầu.
Thời gian mang thai, Lê Hoạ không ăn nhiều hơn bình thường là mấy, cũng không có phản ứng nghén như mọi người.
Bụng cô lớn dần, tâm trạng cũng ngày một tốt hơn. Cô sắp được chào đón một sinh mệnh mới đến với cuộc đời của mình. Ngày cô nhập viện chuẩn bị sinh cũng là ngày cơn bão tuyết ập đến thành phố. Tình trạng mất điện diện rộng khiến cho người dân hoang mang.
Tô Tự phải nhờ vả người quen để giúp Lê Hoạ vào viện, trong bệnh viện có máy phát điện chuyên dụng. Con của cô vẫn ổn, không ai nói với cô đứa bé có vấn đề gì cả.
Khi Tô Tự nắm chặt tay cô, cô có thể cảm nhân được đứa bé đã ra khỏi cơ thể mình. Cô chờ đợi tiếng khóc cất lên, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Sự nhu nhược của cô ngăn cản cô mở miệng hỏi tại sao. Cô tự huyễn hoặc rằng mình đang mê man nên không nghe thấy tiếng khóc của con. Chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, cô sẽ trông thấy con mình.
Khoảnh khắc mở mắt, rốt cuộc cô không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Con của cô…
Cô nhìn chằm chằm Tô Tự: “Con đâu?”
Cô muốn được gặp con mình, muốn học may áo bông cho con, muốn nói với nó câu “mẹ yêu con”. Cô muốn nói cho nó biết, vì muốn cho con một cuộc sống tốt mà cô đã học nấu ăn, hiện giờ cô có thể làm tốt nữ công gia chánh. Cô muốn nói, cô sẽ không ràng buộc con, sẽ làm hết sức để con có một cuộc sống tốt đẹp. Kế hoạch ấy của cô còn chưa bắt đầu thực hiện, con đã không còn. Bao nhiêu hứa hẹn của cô vẫn chưa kịp thốt nên lời, con trai cô đã rời khỏi thế gian này.
“Đứa bé qua đời rồi.” Tô Tự bình tĩnh nói.
Khoong được khóc. Không được khóc vì người khác. Nếu có chảy nước mắt cũng phải vì bản thân mình. Không cam lòng bản thân chịu bao nhiêu bất bình như vậy, nhưng vẫn phải khóc vì chính mình, khóc cho chính mình.
Danh sách chương