Type: Sói Xám ED
Khu chung cư mà Lộ Thiếu Hành ở có tên là Đông Linh. Người ta dặt cái tên này là bởi toàn nhà nằm đối diện với một toà cao ốc, ban đêm ánh đèn trắng xoá từ cao ốc chiếu ra bốn phía, taho cảm giác lạnh lẽo. Có điều ý nghĩa cái tên này hoàn toàn trái ngược với cảnh quan khu này. Cây cối xanh mướt đầy sức sống, không mang một chút lạnh lẽo nào của mùa đông.
Lộ Thiếu Hành dừng xe trước cổng chung cư, lấy điện thoại ra. Đèn xe đã tắt, Lê Hoạ không nhìn rõ gương mặt anh, cũng không đoán được ý tứ của anh sau câu nói vừa rồi.
Điện thoại rung kên từng hồi khiến người ta cảm thấy lúng túng. Nhiều người lợi dụng ddieuf này làm cơ hội tránh mặt những lúc không muốn nói gì thêm. Nhưng Lộ Thiếu Hành không cần giả vờ như vậy, anh uể oải nhạn cuộc gọi từ mẹ.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Hôm nay con không về à?” Đường An An thăm dò.
“Có chuyện gì ạ?” Anh phải biết là chuyện gì rồi mới đưa ra quyết định.
Đường An An nhìn thoáng qua Tinh Y Hàm ngồi bên cạnh, mỉm cười rồi đứng dậy, đi chỗ khác nói chuyện: “Cũng không có gì quan trọng lắm”.
“Con đang đi trên đường.” Nếu đã không phải việc lớn thid anh cũng không cần tiếp tục.
“Vậy lát về đến nhà gọi lại cho mẹ nhé.” Người làm mẹ lúc nào cũng nghĩ đến sự anh toàn của con cái đầu tiên.
“Lát nữa con bận rồi, hôm nay con không về nhà. Trời lạnh rồi đấy, tối đi ngủ mẹ nhớ đóng cửa sổ cẩn thận.” Mấy lừi căn dặn của anh khiến cho Đường An An vui đến nỗi quên mất mục đích gọi điện thoại ban đầu.
Lộ Thiếu Hành cúp điện thoại rồi lái xe vào khu để xe.
Lê Hoạ vẫn ở trong trạng thái mông lung ngay cả khi anh đã xuống xe. Vì không nhận được sự phản đối của anh, coolieefn nghĩ theo hướng tiêu cực. Neesu anh không phản đối, tức là đã ngầm thừa nhận? Rõ ràng chính cô đã ngẩng cao đầu mà nói, cuối cùng nguwfoi khó chịu lại là cô. Con nguwofi qur nhiên không dễ chịu đựng được moojt cú đả kích.
Cô đi theo sau Lộ Thiếu Hành, nhìn cái bóng của anh đổ dài trên đất.
Vào thang máy, Lộ Thiếu Hafnh mới mở miệng: “Em nghĩ tôi rảnh lắm à?”.
Tính khí thiếu gia nổi lên, không thể kiềm chế được. Thân phận của anh, thiếu gì phụ nữ sẵn sàng vây quanh. Đầu óc anh rất bình thường, đâu có lãng phí thời gian đi thương hại một người đâu?
Lê Hoạ theo bản năng lùi xa anh một bước. Cảm giác lúc này y hệt lúc trên xe, điệu bộ của anh vẫn vậy, khoé miệng hơi nhếch lên, lông mày nhíu lại, khiến người ta nhìn không khỏi sợ hãi.
Thang máy mở ra, Lộ Thiếu Hành lập tức lôi cô ra ngoài. May mà trong thang máy không có ai. Cô cố gắng bước nhanh để theo kịp anh, đến trước cửa nhà, cô thở hổn hển vì mệt.
Lộ Thiếu Hành liếc cô một cái lúc đang mở cửa. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt anh đầy cham chọc. Cô dứng ngẩn ra đó, không vào trong. Cô thầm nghĩ, tại sao mình phải ở đây? Cô có nhà cơ mà, tại sao lại đến đây?
Trong lúc cô đang đấu tranh tư tưởng, Lộ Thiếu Hành đã cầm lấy tay cô, kéo cô vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Cô bị anh đẩy vào tường, dáng vẻ của cô không phải kiểu mỏng manh như Lâm Đại Ngọc, chỉ là sự bất lực trước sức mạnh của người đàn ông này mà thôi.
Lộ Thiếu Hành chống một tay lên tường. Dù không bật đèn nhưng Lê Hoạ vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của anh, hơi thở quấn quanh trước mặt và nhịp tim đập rộn ràng hơn bình thường.
Cách đây rất lâu rồi, từng có lần cô buồn chán nằm trên giường nghĩ lung tung, không biết giờ phút này anh đang làm gì? Ngốc nghếch đến nỗi gạt đi sự thật rằng anh không hề nghĩ đến mình.
Lúc này đây, anh đang ở bên cạnh cô, cô không cần tưởng tượng nữa.
Hai người nhìn nhau.
Khi cơ thể bắt đầu có phản ứng, cô bất ngờ đẩ anh ra.
Anh bất động. Khoé môi lại nhếch lên cười như thể đang mỉa mai cô không biết tự lượng sức mình. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, anh như biến thành một con dã thú, khác hẳn với vẻ điềm đạm thường ngày, cơ hồ có thể ăn thịt cô ngay tức khắc.
Lê Hoạ bắt đầu run lên. Luôn luôn vô dụng như vậy.
Lệ Thiếu Hành không muốn chơi trò cả hai cùng bất động nhìn nhau. Anh năm lấy cằm cô.
“Anh muốn gì?”
Lệ Thiếu Hành trượt tay xuống cổ cô, ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt cô khiến cô càng thêm run rẩy. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã ôm lấy cổ cô.
“Em!”
Làm chuyện xấu mới có cảm giác muốn ngừng mà không được. Anh đồng cảm sâu sắc với diều này.
Luồng khí lạnh áp đến như thế nhắc nhở cô chuyện đang diễn ra. Cô hoảng sợ nhìn anh, còn anh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Nhìn cơ thể của cô, anh dường như càng thêm hưng phấn.
“Chúng ta thử xem…”
Lúc uống rượu, không biết ai đã vừa cười vừa châm chọc tư thế này rất thú vị. Đương nhiên lúc ấy anh không mây để tâm, nhưng giây phút này, thật đáng chết, anh rất muốn thử.
Tay anh trượt xuống eo cô. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy càng thêm rõ ràng từ cơ thể cô. Sự đụngchạm này thật khiến cho người ta không đành lòng dừng lại, bàn tay anh như thể muốn lưu lại vết tích trên cả người cô.
Rõ ràng anh vẫn chưa làm gì, nhưng cô đã phải bám chặt lấy anh để đứng vững.
Cơ thể cô cong lên theo động tác những ngón tay của anh.
“Đừng…”
Hai tay anh vẫn không ngừng lại, càng lúc càng nhanh hơn, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cô nhéo cánh tay anh thật mạnh.
“Anh rất dễ chịu!” Anh cười, “Em cảm thấy anh có giống thương hại em nên mới…bù đắp cho em như vậy không?”
Cô ngẩn ra.
Anh bế cô vào phòng tắm, để cô dứng trước gương. Anh gục đầu vào ngực cô, thì thầm: “Anh cảm thấy, anh đang tự bù đắp cho chính mình. Đừng trọc giận anh nữa”.
Lần sau, không đơn giản như vậy thôi đâu. Người ta càng có nhiều thì lại càng thèm muốn nhiều. Lần sau nếu bồi thường, chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Khu chung cư mà Lộ Thiếu Hành ở có tên là Đông Linh. Người ta dặt cái tên này là bởi toàn nhà nằm đối diện với một toà cao ốc, ban đêm ánh đèn trắng xoá từ cao ốc chiếu ra bốn phía, taho cảm giác lạnh lẽo. Có điều ý nghĩa cái tên này hoàn toàn trái ngược với cảnh quan khu này. Cây cối xanh mướt đầy sức sống, không mang một chút lạnh lẽo nào của mùa đông.
Lộ Thiếu Hành dừng xe trước cổng chung cư, lấy điện thoại ra. Đèn xe đã tắt, Lê Hoạ không nhìn rõ gương mặt anh, cũng không đoán được ý tứ của anh sau câu nói vừa rồi.
Điện thoại rung kên từng hồi khiến người ta cảm thấy lúng túng. Nhiều người lợi dụng ddieuf này làm cơ hội tránh mặt những lúc không muốn nói gì thêm. Nhưng Lộ Thiếu Hành không cần giả vờ như vậy, anh uể oải nhạn cuộc gọi từ mẹ.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Hôm nay con không về à?” Đường An An thăm dò.
“Có chuyện gì ạ?” Anh phải biết là chuyện gì rồi mới đưa ra quyết định.
Đường An An nhìn thoáng qua Tinh Y Hàm ngồi bên cạnh, mỉm cười rồi đứng dậy, đi chỗ khác nói chuyện: “Cũng không có gì quan trọng lắm”.
“Con đang đi trên đường.” Nếu đã không phải việc lớn thid anh cũng không cần tiếp tục.
“Vậy lát về đến nhà gọi lại cho mẹ nhé.” Người làm mẹ lúc nào cũng nghĩ đến sự anh toàn của con cái đầu tiên.
“Lát nữa con bận rồi, hôm nay con không về nhà. Trời lạnh rồi đấy, tối đi ngủ mẹ nhớ đóng cửa sổ cẩn thận.” Mấy lừi căn dặn của anh khiến cho Đường An An vui đến nỗi quên mất mục đích gọi điện thoại ban đầu.
Lộ Thiếu Hành cúp điện thoại rồi lái xe vào khu để xe.
Lê Hoạ vẫn ở trong trạng thái mông lung ngay cả khi anh đã xuống xe. Vì không nhận được sự phản đối của anh, coolieefn nghĩ theo hướng tiêu cực. Neesu anh không phản đối, tức là đã ngầm thừa nhận? Rõ ràng chính cô đã ngẩng cao đầu mà nói, cuối cùng nguwfoi khó chịu lại là cô. Con nguwofi qur nhiên không dễ chịu đựng được moojt cú đả kích.
Cô đi theo sau Lộ Thiếu Hành, nhìn cái bóng của anh đổ dài trên đất.
Vào thang máy, Lộ Thiếu Hafnh mới mở miệng: “Em nghĩ tôi rảnh lắm à?”.
Tính khí thiếu gia nổi lên, không thể kiềm chế được. Thân phận của anh, thiếu gì phụ nữ sẵn sàng vây quanh. Đầu óc anh rất bình thường, đâu có lãng phí thời gian đi thương hại một người đâu?
Lê Hoạ theo bản năng lùi xa anh một bước. Cảm giác lúc này y hệt lúc trên xe, điệu bộ của anh vẫn vậy, khoé miệng hơi nhếch lên, lông mày nhíu lại, khiến người ta nhìn không khỏi sợ hãi.
Thang máy mở ra, Lộ Thiếu Hành lập tức lôi cô ra ngoài. May mà trong thang máy không có ai. Cô cố gắng bước nhanh để theo kịp anh, đến trước cửa nhà, cô thở hổn hển vì mệt.
Lộ Thiếu Hành liếc cô một cái lúc đang mở cửa. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt anh đầy cham chọc. Cô dứng ngẩn ra đó, không vào trong. Cô thầm nghĩ, tại sao mình phải ở đây? Cô có nhà cơ mà, tại sao lại đến đây?
Trong lúc cô đang đấu tranh tư tưởng, Lộ Thiếu Hành đã cầm lấy tay cô, kéo cô vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Cô bị anh đẩy vào tường, dáng vẻ của cô không phải kiểu mỏng manh như Lâm Đại Ngọc, chỉ là sự bất lực trước sức mạnh của người đàn ông này mà thôi.
Lộ Thiếu Hành chống một tay lên tường. Dù không bật đèn nhưng Lê Hoạ vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của anh, hơi thở quấn quanh trước mặt và nhịp tim đập rộn ràng hơn bình thường.
Cách đây rất lâu rồi, từng có lần cô buồn chán nằm trên giường nghĩ lung tung, không biết giờ phút này anh đang làm gì? Ngốc nghếch đến nỗi gạt đi sự thật rằng anh không hề nghĩ đến mình.
Lúc này đây, anh đang ở bên cạnh cô, cô không cần tưởng tượng nữa.
Hai người nhìn nhau.
Khi cơ thể bắt đầu có phản ứng, cô bất ngờ đẩ anh ra.
Anh bất động. Khoé môi lại nhếch lên cười như thể đang mỉa mai cô không biết tự lượng sức mình. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, anh như biến thành một con dã thú, khác hẳn với vẻ điềm đạm thường ngày, cơ hồ có thể ăn thịt cô ngay tức khắc.
Lê Hoạ bắt đầu run lên. Luôn luôn vô dụng như vậy.
Lệ Thiếu Hành không muốn chơi trò cả hai cùng bất động nhìn nhau. Anh năm lấy cằm cô.
“Anh muốn gì?”
Lệ Thiếu Hành trượt tay xuống cổ cô, ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt cô khiến cô càng thêm run rẩy. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã ôm lấy cổ cô.
“Em!”
Làm chuyện xấu mới có cảm giác muốn ngừng mà không được. Anh đồng cảm sâu sắc với diều này.
Luồng khí lạnh áp đến như thế nhắc nhở cô chuyện đang diễn ra. Cô hoảng sợ nhìn anh, còn anh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Nhìn cơ thể của cô, anh dường như càng thêm hưng phấn.
“Chúng ta thử xem…”
Lúc uống rượu, không biết ai đã vừa cười vừa châm chọc tư thế này rất thú vị. Đương nhiên lúc ấy anh không mây để tâm, nhưng giây phút này, thật đáng chết, anh rất muốn thử.
Tay anh trượt xuống eo cô. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy càng thêm rõ ràng từ cơ thể cô. Sự đụngchạm này thật khiến cho người ta không đành lòng dừng lại, bàn tay anh như thể muốn lưu lại vết tích trên cả người cô.
Rõ ràng anh vẫn chưa làm gì, nhưng cô đã phải bám chặt lấy anh để đứng vững.
Cơ thể cô cong lên theo động tác những ngón tay của anh.
“Đừng…”
Hai tay anh vẫn không ngừng lại, càng lúc càng nhanh hơn, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cô nhéo cánh tay anh thật mạnh.
“Anh rất dễ chịu!” Anh cười, “Em cảm thấy anh có giống thương hại em nên mới…bù đắp cho em như vậy không?”
Cô ngẩn ra.
Anh bế cô vào phòng tắm, để cô dứng trước gương. Anh gục đầu vào ngực cô, thì thầm: “Anh cảm thấy, anh đang tự bù đắp cho chính mình. Đừng trọc giận anh nữa”.
Lần sau, không đơn giản như vậy thôi đâu. Người ta càng có nhiều thì lại càng thèm muốn nhiều. Lần sau nếu bồi thường, chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Danh sách chương