Type: Thùy Miên
Lịch trình làm việc hằng ngày của Tô Tự vốn dĩ dày đặc. Vì quay phim nên cô phải ở lại Nhân Hạ vài tháng, nơi đây được mệnh danh là “thánh địa phim trường”. Có điều, cô cũng là đại diện phát ngôn của thương hiệu toàn cầu Lome, nên đương nhiên phải có mặt trong buổi họp báo của họ. Sau khi kết thúc buổi họp báo, Tô Tự không quay về ngay, mặc kệ người ta gọi điện thúc giục hết lần này đến lần khác.
Nhẩm tính thời gian, Tô Tự quay sang nói với Lê Họa: “Ngày kia cậu về, mình sẽ đi cùng cậu”.
Lê Họa nằm trên giường, nhắm mắt thư giãn, cảm thấy vô cùng thoải mái. Hiện giờ cô không nghĩ gì nhiều, sống vui vẻ ngày qua ngày, được lựa chọn cái mình muốn.
“Cậu với Lộ Diệc Cảnh thế nào rồi?” Lê Họa mở mắt, ngạc nhiên thấy Tô Tự đang thêu chữ thập. Dù trông không đẹp mắt cho lắm, nhưng điều này không quan trọng.
Tô Tự đặt tấm vải xuống, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt như vừa nhớ lại chuyện gì đó không vui: “Haiz… ngày trước cậu còn nói anh ta được. Được được cái nỗi gì? Cậu đúng là có mắt như mù”.
Lê Họa sửng sốt, ngồi bật dậy. Cô nhớ một bữa nhậu nào đó, Lộ Diệc Cảnh ngồi cạnh cô, tuy ngoài mặt tỏ ra hứng thú với cô nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy lần đó Lộ Diệc Cảnh cố tình thể hiện ra như vậy trước mặt bạn bè của anh ta. Nếu tất cả mọi người đã cho rằng anh ta đào hoa thì anh ta sẽ thể hiện ra như ý họ muốn, dù sao thì trong lòng họ cũng đã nghĩ vậy rồi.
Thật ra lần đó, cô cũng cố ý thử lòng Lộ Diệc Cảnh, xem anh ta là hạng người nào.
“Mình có mắt như mù cũng chẳng sao, vấn đề là cậu cũng không nên tự chê mình có mắt như mù chứ!” Lê Họa cười.
Tô Tự cắn môi, buồn bực vì câu nói của Lê Họa. Lộ Diệc Cảnh dù không phải người đàn ông tốt thì cũng vẫn là lựa chọn của cô, là do mắt nhìn người của cô không tốt.
Lê Họa đẩy Tô Tự một cái: “Tóm lại là hai người tại sao lại… đột ngột kết hôn?”.
“Đơn giản, như cậu với Lộ Thiếu Hành ấy.”
Đúng là rất đơn giản. Người mà Giang lão gia để mắt tới thật ra là Lộ Ôn Diên. Lần đó nhà họ Giang tổ chức yến tiệc, mục đích là gì ai cũng rõ ràng, mọi người đều vui vẻ đến làm nền.
Lộ Ôn Diên cũng có mặt, lượn quanh chào hỏi với rất nhiều người. Tô Tự tính tình ngỗ ngược từ nhỏ, ít khi ngoan ngoãn ở yên trong nhà, hôm đó cô cố tình trốn một chỗ, không ra gặp khách. Người ngoài cũng chưa từng gặp vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Giang.
Tô Tự đang tưới hoa trong vườn thì Lộ Diệc Cảnh đi tới. Anh không biết cô nhưng cô thì biết anh. Lộ Diệc Cảnh lúc đó hình như đã uống khá nhiều, sắc mặt không bình thường cho lắm. Lộ Diệc Cảnh không nghiêm nghị như Lộ Ôn Diên, vừa trông thấy Tô Tự cúi xuống ngửi hoa, anh ta liền tiến lại gần: “Em còn đẹp hơn hoa đấy”.
Cử chỉ và ngôn từ đầy ve vãn nhưng Tô Tự lại cảm thấy rất thích.
Coi như “tai họa từ ánh trăng” đi, cô đã dụ dỗ Lộ Diệc Cảnh, còn anh ta thì không cự tuyệt. Đơn giản là tình một đêm. Sáng hôm sau, Tô Tự tỉnh sớm hơn, đang mặc quần áo thì Lộ Diệc Cảnh mở mắt. Dễ dàng hiểu mọi chuyện đã xảy ra, anh ta nhìn cô cười.
Tô Tự trong lòng thầm mắng Lộ Diệc Cảnh ngu ngốc.
“Anh nhảy xuống từ cửa sổ đi!” Tô Tự mặc đồ xong, khoanh tay trước ngực nói.
Lộ Diệc Cảnh nhàn nhã đưa tay lên đầu làm gối: “Tại sao?”.
Anh ta vốn không biết cô là ai, làm chuyện này cũng không nghĩ sẽ gây ra hậu quả gì, hơn nữa, anh ta rất hài lòng với biểu hiện của cô.
“Không chịu đi?” Tô Tự cười xấu xa, “Tôi mở cửa phòng ra, anh sẽ hối hận đấy!”.
“Trên đời này chẳng có việc gì khiến tôi phải hối hận cả.”
Thế à? Vậy thì cô sẽ cho anh ta một lần biết thế nào là hối hận.
Tô Tự không chần chừ, lập tức đi ra phía cửa. Kết quả, cậu tư nhà họ Lộ phải cưới cô.
“Chỉ thế thôi?” Lê Họa khó tin.
Tô Tự ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Trước đó mình đã gặp anh ta rồi”. Kỳ thực cô biết đó chỉ là một câu nói đùa của đối phương, nhưng cô lại tưởng thật. Trong buổi dạ tiệc ở trường cấp ba, cô đóng một vai có diện mạo vô cùng xấu, làm nền cho vai chính đẹp như nữ thần. Trùng hợp, người đóng vai chính đó là bạn gái của Lộ Diệc Cảnh lúc bấy giờ. Lộ Diệc Cảnh đến đón bạn gái, trên mặt là nụ cười không đứng đắn. Tô Tự với lớp trang điểm xấu xí cứ như vậy đi tới trước mặt Lộ Diệc Cảnh. Anh ta không hề chê bai hay cười nhạo cô như những nam sinh khác.
“Thật ra em rất xinh đẹp đấy.” Tô Tự ngang nhiên nói với Lộ Diệc Cảnh.
“Ồ, anh tin.” Lộ Diệc Cảnh nheo nheo mắt đáp.
“Nếu bỏ lớp hóa trang này ra mà em xinh thật thì anh cưới em nhé!”
“Được thôi.” Lộ Diệc Cảnh vui vẻ cười lớn.
Đương nhiên, sau khi tẩy trang, Tô Tự chỉ thấy Lộ Diệc Cảnh và bạn gái anh ta cùng nhau ra về. Cô ảo não cười, cũng chẳng có gì to tát cả, chẳng qua, lúc cô bước xuống sân khấu, mọi người đều tự động tránh xa, chỉ có Lộ Diệc Cảnh sẵn sàng đưa tay ra đỡ cô.
Có lẽ do trí nhớ tốt nên cô luôn nhớ kỹ chút việc nhỏ mà anh đã giúp cô.
Lê Họa không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về việc này. Cô nhớ trong truyện Tả nương tử, Lý Bá Trọng đã phụ Nhạc Tử Đồng, anh ta nói sẽ đưa cô đi trốn, nhưng cuối cùng lại ở bên một người phụ nữ khác, còn cô thì được gả cho một người đàn ông khác. Điều này không khiến Lê Họa ghét Lý Bá Trọng, Nhạc Tử Đồng, hay người phụ nữ kia. Mỗi người đều có một vai diễn của mình, cho dù bạn có điều đang giấu trong lòng, thì bạn cũng không còn là gì đối với cuộc đời anh ta nữa.
“Cậu đi với mình đến buổi dạ hội từ thiện tối nay không?” Tô Tự kiên quyết trì hoãn ngày trở về Nhân Hạ, công việc đúng là một thứ phiền phức.
“Ok.”
Tuy nói là buổi dạ hội từ thiện nhưng cũng không khác những yến tiệc thông thường bao nhiêu, phần lớn khách tham dự đều là những người có tiếng tăm. Chuyện từ thiện đối với họ càng giống như một cơ hội để quảng bá công ty, đây là xu hướng được các tập đoàn lựa chọn mấy năm gần đây, được tiếng thơm tốt hơn nhiều so với quảng cáo. Trong đám đông có thể nhìn ra mấy vị doanh nhân nổi tiếng đến từ Yên Xuyên, cặp đôi Thẩm tiên sinh và Đường tiểu thư vừa mới đính hôn cũng có mặt. Chị họ của Tô Tự cũng tới, đúng là nơi vàng thau lẫn lộn. Tô Tự không có ý định qua chào hỏi chị họ nên kéo Lê Họa đi xem biểu diễn ảo thuật. Những trò ảo thuật thần kỳ khiến người xem không khỏi ồ lên vì thích thú. Chỉ là Lê Họa không ngờ khi cô vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp Lộ Thiếu Hành. Cũng phải, một bữa tiệc như thế này, sao anh có thể không đến.
Cũng đâu phải lần đầu tiên cô trông thấy anh. Hôm trước vô tình gặp anh ở sân bay, anh cách cô cùng lắm năm chục mét. Dọc đường, cô cứ nghĩ mãi, nên né tránh hay cố tỏ ra tự nhiên, sau đó cô chẳng nghĩ tiếp nữa, nên làm gì thì làm vậy.
Lộ Thiếu Hành mặc âu phục, lẫn trong đám đông nhưng vẫn rất nổi bật. Lần đầu tiên cô thấy anh đeo kính râm, cảm giác xa lạ ùa tới mãnh liệt. Nếu anh cũng dùng những hành động và lời nói với cô như đối với mọi người, có lẽ cô sẽ cảm thấy giữa họ được ngăn cách bởi một lớp thủy tinh dày, trông thấy nhau, nhưng không thể nào đến bên nhau.
Lộ Thiếu Hành không nhìn thấy cô, cô ngồi xuống, tùy ý cầm một cuốn tạp chí lên xem. Cô cảm thấy mình làm rất tốt, không hề hoảng hốt, không hề căng thẳng, đúng như những gì cô dự định. Lộ Thiếu Hành lát sau cũng đi tới gần chỗ cô, ánh mắt anh xẹt qua trong chốc lát, rồi quay sang nói chuyện với người đứng bên cạnh. Lê Họa cũng tỏ ra thản nhiên, vui vẻ bàn luận với Tô Tự về những trò ảo thuật kia.
Bữa tiệc hôm nay là do một nhà từ thiện đứng lên tổ chức, nghe nói đã có nhiều sự kiện như vậy được tổ chức ở nhiều nơi khác, mục đích nhằm kêu gọi mọi người ủng hộ những người cần giúp đỡ.
Lê Họa ngồi xem Tô Tự khiêu vũ, có vài người đến mời cô nhảy nhưng cô đều tươi cười từ chối. Bọn họ có vẻ đều là cao thủ khiêu vũ, được huấn luyện chuyên nghiệp, cô không muốn bản thân bị đem ra so sánh. Có điều, lại một người quen đi tới.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây.” Bùi Chấn Vũ mỉm cười với Lê Họa.
“Tôi cũng không ngờ, anh vẫn còn nhớ tôi à?”
Bùi Chấn Vũ cười một cách khó hiểu, liếc nhìn về phía bên kia nói: “Tôi thật sự rất tò mò, sao cô lại có quan hệ với người như anh ta?”.
Trông thái độ của anh ta đúng là chỉ tò mò, không hề có sự châm chọc.
“Tôi cũng tò mò sao anh lại hứng thú với chuyện này thế?”
“Đâu có, chỉ là tôi tình cờ nghe nói cậu Lộ dường như có giao tình với nhà họ Tô.” Bùi Chấn Vũ vừa nói vừa quan sát Lê Họa.
Cô nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu trở nên không thoải mái: “Anh đang nhắc nhở tôi đừng quên thân phận của bản thân, tránh xa Lộ Thiếu Hành ra ư?”. Đây không phải lần đầu anh ta làm vậy.
Bùi Chấn Vũ khẽ mỉm cười, không đáp.
Lê Họa mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng: “Bùi Chấn Vũ, không phải tất cả đàn ông đều giống anh”.
Dù cô và Lộ Thiếu Hành không thể đến với nhau, thì nguyên nhân cũng không phải vì rào cản gia thế. Cô luôn tin tưởng chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, mọi thứ đều không thành vấn đề. Sự yếu đuối của cô chẳng qua là bởi tình cảm giữa hai người không đủ, không phải Lộ Thiếu Hành không tốt.
“Lộ Thiếu Hành tuyệt đối không giống anh, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.”
Bùi Chấn Vũ sa sầm mặt. Quá khứ của mình bị một người lạ lôi ra đánh giá, chẳng khác nào vừa bị ai đó tát một cái. Chính bởi anh ta đã thất bại nên mới muốn nhắc nhở Lê Họa, đừng nên chết một cách không rõ ràng như “cô ấy”.
Lê Họa nhận ra lời lẽ của mình có phần gay gắt. Nào ai muốn người mình yêu chết đi chứ? “Xin lỗi.”
“Cô không sai. Tôi đúng là thằng đàn ông tồi.” Bùi Chấn Vũ đứng dậy. “Khi tình thân và tình yêu nảy sinh mâu thuẫn, bất kể tình thân nhạt đến đâu, cũng không thể từ bỏ”.
Bởi vậy, anh ta mới cưới một người môn đăng hộ đối.
Lê Họa nhìn theo Bùi Chấn Vũ, có chút không đành. Có lẽ một vài người đàn ông chỉ yêu duy nhất một cô gái, những cô gái khác đều là tạm bợ, có người chấp nhận, có người không.
Nhưng đối với người đã qua đời, không nhất thiết phải cả đời không tạm bợ.
Lê Họa ngồi chờ Tô Tự hồi lâu, xem ra cô nàng đã mải vui quên mất sự tồn tại của cô rồi. Cô quyết định ra ngoài hóng gió một lát. Vừa ra đại sảnh, một luồng khí lạnh ùa vào khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo. Đằng sau vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không quay đầu lại. Anh cố tình tạo ra tiếng động để cô quay lại thì cô càng không để anh đạt được ý đồ.
Bước chân đã dừng, hơi thở quen thuộc cũng quẩn quanh bên người cô.
Lê Họa không lên tiếng. Cô nhìn theo một chiếc xe phía trước đang khởi động, đèn xe bật sáng chiếu vào đóa hoa bên đường, thật đẹp mắt.
“Đàm phán với người ta bất thành rồi sao?”
Lộ Thiếu Hành cảm thấy cực kỳ bất mãn với thái độ của Lê Họa, nên cố tình nói bằng giọng điệu đó để chọc tức cô.
Đương nhiên, cô không dễ dàng để anh đạt được điều mình muốn. “Chẳng lẽ anh không thấy à?”
Nếu anh đã cố tình coi cô là loại phụ nữ đó thì cô cứ thừa nhận theo ý anh thôi. Tuy không quay đầu nhìn nhưng cô biết rõ lúc này anh đang nở nụ cười khó đoán.
“Anh nên khen ngợi em mắt nhìn người tốt hay chê em không biết nhìn người đây?”
“Em có biết nhìn người hay không cũng không quan trọng. Anh biết nhìn người là được rồi. Tiểu thư nhà họ Tô quả thật là một cô gái xinh đẹp giỏi giang, còn có thể làm mưa làm gió trên thương trường nữa. Cô ấy đúng là rất xứng với anh.” Cô chợt nhận ra bản thân vẫn còn quan tâm rất nhiều.
Lộ Thiếu Hành cười đến khó hiểu. Anh cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chợt nói: “Em bỏ đi là vì chuyện này?”.
Anh không hiểu cô, thật ra anh không cần hiểu cô.
Có người thích quá trình, còn cô thích kết quả hơn.
Lịch trình làm việc hằng ngày của Tô Tự vốn dĩ dày đặc. Vì quay phim nên cô phải ở lại Nhân Hạ vài tháng, nơi đây được mệnh danh là “thánh địa phim trường”. Có điều, cô cũng là đại diện phát ngôn của thương hiệu toàn cầu Lome, nên đương nhiên phải có mặt trong buổi họp báo của họ. Sau khi kết thúc buổi họp báo, Tô Tự không quay về ngay, mặc kệ người ta gọi điện thúc giục hết lần này đến lần khác.
Nhẩm tính thời gian, Tô Tự quay sang nói với Lê Họa: “Ngày kia cậu về, mình sẽ đi cùng cậu”.
Lê Họa nằm trên giường, nhắm mắt thư giãn, cảm thấy vô cùng thoải mái. Hiện giờ cô không nghĩ gì nhiều, sống vui vẻ ngày qua ngày, được lựa chọn cái mình muốn.
“Cậu với Lộ Diệc Cảnh thế nào rồi?” Lê Họa mở mắt, ngạc nhiên thấy Tô Tự đang thêu chữ thập. Dù trông không đẹp mắt cho lắm, nhưng điều này không quan trọng.
Tô Tự đặt tấm vải xuống, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt như vừa nhớ lại chuyện gì đó không vui: “Haiz… ngày trước cậu còn nói anh ta được. Được được cái nỗi gì? Cậu đúng là có mắt như mù”.
Lê Họa sửng sốt, ngồi bật dậy. Cô nhớ một bữa nhậu nào đó, Lộ Diệc Cảnh ngồi cạnh cô, tuy ngoài mặt tỏ ra hứng thú với cô nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy lần đó Lộ Diệc Cảnh cố tình thể hiện ra như vậy trước mặt bạn bè của anh ta. Nếu tất cả mọi người đã cho rằng anh ta đào hoa thì anh ta sẽ thể hiện ra như ý họ muốn, dù sao thì trong lòng họ cũng đã nghĩ vậy rồi.
Thật ra lần đó, cô cũng cố ý thử lòng Lộ Diệc Cảnh, xem anh ta là hạng người nào.
“Mình có mắt như mù cũng chẳng sao, vấn đề là cậu cũng không nên tự chê mình có mắt như mù chứ!” Lê Họa cười.
Tô Tự cắn môi, buồn bực vì câu nói của Lê Họa. Lộ Diệc Cảnh dù không phải người đàn ông tốt thì cũng vẫn là lựa chọn của cô, là do mắt nhìn người của cô không tốt.
Lê Họa đẩy Tô Tự một cái: “Tóm lại là hai người tại sao lại… đột ngột kết hôn?”.
“Đơn giản, như cậu với Lộ Thiếu Hành ấy.”
Đúng là rất đơn giản. Người mà Giang lão gia để mắt tới thật ra là Lộ Ôn Diên. Lần đó nhà họ Giang tổ chức yến tiệc, mục đích là gì ai cũng rõ ràng, mọi người đều vui vẻ đến làm nền.
Lộ Ôn Diên cũng có mặt, lượn quanh chào hỏi với rất nhiều người. Tô Tự tính tình ngỗ ngược từ nhỏ, ít khi ngoan ngoãn ở yên trong nhà, hôm đó cô cố tình trốn một chỗ, không ra gặp khách. Người ngoài cũng chưa từng gặp vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Giang.
Tô Tự đang tưới hoa trong vườn thì Lộ Diệc Cảnh đi tới. Anh không biết cô nhưng cô thì biết anh. Lộ Diệc Cảnh lúc đó hình như đã uống khá nhiều, sắc mặt không bình thường cho lắm. Lộ Diệc Cảnh không nghiêm nghị như Lộ Ôn Diên, vừa trông thấy Tô Tự cúi xuống ngửi hoa, anh ta liền tiến lại gần: “Em còn đẹp hơn hoa đấy”.
Cử chỉ và ngôn từ đầy ve vãn nhưng Tô Tự lại cảm thấy rất thích.
Coi như “tai họa từ ánh trăng” đi, cô đã dụ dỗ Lộ Diệc Cảnh, còn anh ta thì không cự tuyệt. Đơn giản là tình một đêm. Sáng hôm sau, Tô Tự tỉnh sớm hơn, đang mặc quần áo thì Lộ Diệc Cảnh mở mắt. Dễ dàng hiểu mọi chuyện đã xảy ra, anh ta nhìn cô cười.
Tô Tự trong lòng thầm mắng Lộ Diệc Cảnh ngu ngốc.
“Anh nhảy xuống từ cửa sổ đi!” Tô Tự mặc đồ xong, khoanh tay trước ngực nói.
Lộ Diệc Cảnh nhàn nhã đưa tay lên đầu làm gối: “Tại sao?”.
Anh ta vốn không biết cô là ai, làm chuyện này cũng không nghĩ sẽ gây ra hậu quả gì, hơn nữa, anh ta rất hài lòng với biểu hiện của cô.
“Không chịu đi?” Tô Tự cười xấu xa, “Tôi mở cửa phòng ra, anh sẽ hối hận đấy!”.
“Trên đời này chẳng có việc gì khiến tôi phải hối hận cả.”
Thế à? Vậy thì cô sẽ cho anh ta một lần biết thế nào là hối hận.
Tô Tự không chần chừ, lập tức đi ra phía cửa. Kết quả, cậu tư nhà họ Lộ phải cưới cô.
“Chỉ thế thôi?” Lê Họa khó tin.
Tô Tự ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Trước đó mình đã gặp anh ta rồi”. Kỳ thực cô biết đó chỉ là một câu nói đùa của đối phương, nhưng cô lại tưởng thật. Trong buổi dạ tiệc ở trường cấp ba, cô đóng một vai có diện mạo vô cùng xấu, làm nền cho vai chính đẹp như nữ thần. Trùng hợp, người đóng vai chính đó là bạn gái của Lộ Diệc Cảnh lúc bấy giờ. Lộ Diệc Cảnh đến đón bạn gái, trên mặt là nụ cười không đứng đắn. Tô Tự với lớp trang điểm xấu xí cứ như vậy đi tới trước mặt Lộ Diệc Cảnh. Anh ta không hề chê bai hay cười nhạo cô như những nam sinh khác.
“Thật ra em rất xinh đẹp đấy.” Tô Tự ngang nhiên nói với Lộ Diệc Cảnh.
“Ồ, anh tin.” Lộ Diệc Cảnh nheo nheo mắt đáp.
“Nếu bỏ lớp hóa trang này ra mà em xinh thật thì anh cưới em nhé!”
“Được thôi.” Lộ Diệc Cảnh vui vẻ cười lớn.
Đương nhiên, sau khi tẩy trang, Tô Tự chỉ thấy Lộ Diệc Cảnh và bạn gái anh ta cùng nhau ra về. Cô ảo não cười, cũng chẳng có gì to tát cả, chẳng qua, lúc cô bước xuống sân khấu, mọi người đều tự động tránh xa, chỉ có Lộ Diệc Cảnh sẵn sàng đưa tay ra đỡ cô.
Có lẽ do trí nhớ tốt nên cô luôn nhớ kỹ chút việc nhỏ mà anh đã giúp cô.
Lê Họa không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về việc này. Cô nhớ trong truyện Tả nương tử, Lý Bá Trọng đã phụ Nhạc Tử Đồng, anh ta nói sẽ đưa cô đi trốn, nhưng cuối cùng lại ở bên một người phụ nữ khác, còn cô thì được gả cho một người đàn ông khác. Điều này không khiến Lê Họa ghét Lý Bá Trọng, Nhạc Tử Đồng, hay người phụ nữ kia. Mỗi người đều có một vai diễn của mình, cho dù bạn có điều đang giấu trong lòng, thì bạn cũng không còn là gì đối với cuộc đời anh ta nữa.
“Cậu đi với mình đến buổi dạ hội từ thiện tối nay không?” Tô Tự kiên quyết trì hoãn ngày trở về Nhân Hạ, công việc đúng là một thứ phiền phức.
“Ok.”
Tuy nói là buổi dạ hội từ thiện nhưng cũng không khác những yến tiệc thông thường bao nhiêu, phần lớn khách tham dự đều là những người có tiếng tăm. Chuyện từ thiện đối với họ càng giống như một cơ hội để quảng bá công ty, đây là xu hướng được các tập đoàn lựa chọn mấy năm gần đây, được tiếng thơm tốt hơn nhiều so với quảng cáo. Trong đám đông có thể nhìn ra mấy vị doanh nhân nổi tiếng đến từ Yên Xuyên, cặp đôi Thẩm tiên sinh và Đường tiểu thư vừa mới đính hôn cũng có mặt. Chị họ của Tô Tự cũng tới, đúng là nơi vàng thau lẫn lộn. Tô Tự không có ý định qua chào hỏi chị họ nên kéo Lê Họa đi xem biểu diễn ảo thuật. Những trò ảo thuật thần kỳ khiến người xem không khỏi ồ lên vì thích thú. Chỉ là Lê Họa không ngờ khi cô vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp Lộ Thiếu Hành. Cũng phải, một bữa tiệc như thế này, sao anh có thể không đến.
Cũng đâu phải lần đầu tiên cô trông thấy anh. Hôm trước vô tình gặp anh ở sân bay, anh cách cô cùng lắm năm chục mét. Dọc đường, cô cứ nghĩ mãi, nên né tránh hay cố tỏ ra tự nhiên, sau đó cô chẳng nghĩ tiếp nữa, nên làm gì thì làm vậy.
Lộ Thiếu Hành mặc âu phục, lẫn trong đám đông nhưng vẫn rất nổi bật. Lần đầu tiên cô thấy anh đeo kính râm, cảm giác xa lạ ùa tới mãnh liệt. Nếu anh cũng dùng những hành động và lời nói với cô như đối với mọi người, có lẽ cô sẽ cảm thấy giữa họ được ngăn cách bởi một lớp thủy tinh dày, trông thấy nhau, nhưng không thể nào đến bên nhau.
Lộ Thiếu Hành không nhìn thấy cô, cô ngồi xuống, tùy ý cầm một cuốn tạp chí lên xem. Cô cảm thấy mình làm rất tốt, không hề hoảng hốt, không hề căng thẳng, đúng như những gì cô dự định. Lộ Thiếu Hành lát sau cũng đi tới gần chỗ cô, ánh mắt anh xẹt qua trong chốc lát, rồi quay sang nói chuyện với người đứng bên cạnh. Lê Họa cũng tỏ ra thản nhiên, vui vẻ bàn luận với Tô Tự về những trò ảo thuật kia.
Bữa tiệc hôm nay là do một nhà từ thiện đứng lên tổ chức, nghe nói đã có nhiều sự kiện như vậy được tổ chức ở nhiều nơi khác, mục đích nhằm kêu gọi mọi người ủng hộ những người cần giúp đỡ.
Lê Họa ngồi xem Tô Tự khiêu vũ, có vài người đến mời cô nhảy nhưng cô đều tươi cười từ chối. Bọn họ có vẻ đều là cao thủ khiêu vũ, được huấn luyện chuyên nghiệp, cô không muốn bản thân bị đem ra so sánh. Có điều, lại một người quen đi tới.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây.” Bùi Chấn Vũ mỉm cười với Lê Họa.
“Tôi cũng không ngờ, anh vẫn còn nhớ tôi à?”
Bùi Chấn Vũ cười một cách khó hiểu, liếc nhìn về phía bên kia nói: “Tôi thật sự rất tò mò, sao cô lại có quan hệ với người như anh ta?”.
Trông thái độ của anh ta đúng là chỉ tò mò, không hề có sự châm chọc.
“Tôi cũng tò mò sao anh lại hứng thú với chuyện này thế?”
“Đâu có, chỉ là tôi tình cờ nghe nói cậu Lộ dường như có giao tình với nhà họ Tô.” Bùi Chấn Vũ vừa nói vừa quan sát Lê Họa.
Cô nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu trở nên không thoải mái: “Anh đang nhắc nhở tôi đừng quên thân phận của bản thân, tránh xa Lộ Thiếu Hành ra ư?”. Đây không phải lần đầu anh ta làm vậy.
Bùi Chấn Vũ khẽ mỉm cười, không đáp.
Lê Họa mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng: “Bùi Chấn Vũ, không phải tất cả đàn ông đều giống anh”.
Dù cô và Lộ Thiếu Hành không thể đến với nhau, thì nguyên nhân cũng không phải vì rào cản gia thế. Cô luôn tin tưởng chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, mọi thứ đều không thành vấn đề. Sự yếu đuối của cô chẳng qua là bởi tình cảm giữa hai người không đủ, không phải Lộ Thiếu Hành không tốt.
“Lộ Thiếu Hành tuyệt đối không giống anh, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.”
Bùi Chấn Vũ sa sầm mặt. Quá khứ của mình bị một người lạ lôi ra đánh giá, chẳng khác nào vừa bị ai đó tát một cái. Chính bởi anh ta đã thất bại nên mới muốn nhắc nhở Lê Họa, đừng nên chết một cách không rõ ràng như “cô ấy”.
Lê Họa nhận ra lời lẽ của mình có phần gay gắt. Nào ai muốn người mình yêu chết đi chứ? “Xin lỗi.”
“Cô không sai. Tôi đúng là thằng đàn ông tồi.” Bùi Chấn Vũ đứng dậy. “Khi tình thân và tình yêu nảy sinh mâu thuẫn, bất kể tình thân nhạt đến đâu, cũng không thể từ bỏ”.
Bởi vậy, anh ta mới cưới một người môn đăng hộ đối.
Lê Họa nhìn theo Bùi Chấn Vũ, có chút không đành. Có lẽ một vài người đàn ông chỉ yêu duy nhất một cô gái, những cô gái khác đều là tạm bợ, có người chấp nhận, có người không.
Nhưng đối với người đã qua đời, không nhất thiết phải cả đời không tạm bợ.
Lê Họa ngồi chờ Tô Tự hồi lâu, xem ra cô nàng đã mải vui quên mất sự tồn tại của cô rồi. Cô quyết định ra ngoài hóng gió một lát. Vừa ra đại sảnh, một luồng khí lạnh ùa vào khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo. Đằng sau vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không quay đầu lại. Anh cố tình tạo ra tiếng động để cô quay lại thì cô càng không để anh đạt được ý đồ.
Bước chân đã dừng, hơi thở quen thuộc cũng quẩn quanh bên người cô.
Lê Họa không lên tiếng. Cô nhìn theo một chiếc xe phía trước đang khởi động, đèn xe bật sáng chiếu vào đóa hoa bên đường, thật đẹp mắt.
“Đàm phán với người ta bất thành rồi sao?”
Lộ Thiếu Hành cảm thấy cực kỳ bất mãn với thái độ của Lê Họa, nên cố tình nói bằng giọng điệu đó để chọc tức cô.
Đương nhiên, cô không dễ dàng để anh đạt được điều mình muốn. “Chẳng lẽ anh không thấy à?”
Nếu anh đã cố tình coi cô là loại phụ nữ đó thì cô cứ thừa nhận theo ý anh thôi. Tuy không quay đầu nhìn nhưng cô biết rõ lúc này anh đang nở nụ cười khó đoán.
“Anh nên khen ngợi em mắt nhìn người tốt hay chê em không biết nhìn người đây?”
“Em có biết nhìn người hay không cũng không quan trọng. Anh biết nhìn người là được rồi. Tiểu thư nhà họ Tô quả thật là một cô gái xinh đẹp giỏi giang, còn có thể làm mưa làm gió trên thương trường nữa. Cô ấy đúng là rất xứng với anh.” Cô chợt nhận ra bản thân vẫn còn quan tâm rất nhiều.
Lộ Thiếu Hành cười đến khó hiểu. Anh cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chợt nói: “Em bỏ đi là vì chuyện này?”.
Anh không hiểu cô, thật ra anh không cần hiểu cô.
Có người thích quá trình, còn cô thích kết quả hơn.
Danh sách chương