Type: Thanh Hương

Hôm nay đối với Lê Họa là cả một sự giày vò, không chỉ vì cô bị đau bụng, mà bởi phía dưới ngực phải cũng đau nhói nhiều cơn liên tiếp. Nghe nói những ai từ bé ít đau ốm thì khi trưởng thành hoặc về già sẽ gặp lắm bệnh, điều này tuy rằng thiếu khoa học, nhưng vào hoàn cảnh của cô hiện giờ chỉ có thể nghĩ như vậy, mong là không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cô lên mạng tìm hiểu một chút, lúc đầu tưởng là đau ruột thừa nhưng vị trí không giống lắm. Tiếp tục xem thì có thể là viêm túi mật, cô ấn tay vào rồi bỏ ra, cảm thấy đau dữ dội. Cô chưa từng trải qua phẫu thuật bao giờ, không biết sẽ ra sao. Dù thế nào cũng vẫn phải đến bệnh viện để kiểm tra, bây giờ đau đến nỗi bước đi cũng phải chậm rãi, không dám đi nhanh, thậm chí ngay cả cười hay ho khẽ một tiếng cũng đau. Thật là đáng ghét. Lúc nào cũng xui xẻo như vậy, cô chỉ biết thở dài.

Tan ca, cô rời khỏi công ty như bình thường, cũng chưa nói với ai về chuyện này. Đợi sau khi khám xong rồi nói, muốn nghỉ phép còn có cớ. Về đến dưới cổng chung cư, Lê Họa dừng chân, cô tưởng anh không xuất hiện.

Người ta hỏi con người bây giờ và trước kia có gì khác nhau. Có một phép so sánh là: Trước đây khi chia tay, người ta nhắn tin hay gọi điện, hay thậm chí làm một vài nghi thức đặc biệt nào đó, còn bây giờ? “Chúng tôi chia tay rồi.”

“Nói chia tay thế nào? Nhắn tin QQ? MSN? SMS? Gọi điện? Mail…?”

“Một tuần không liên lạc!”

Vậy đấy,chỉ cần một tuần không liên lạc, game over!

Lê Họa tần ngần hồi lâu rồi quyết định đi tới. Cô nghĩ, nếu cô không “nghênh tiếp”, có lẽ anh sẽ tiếp tục cùng cô đôi co như vậy. Chẳng biết có đúng hay không, nhưng cô cũng không muốn cứ ngây ngốc đứng đây.

“Sao anh lại ở đây?”Cô chủ động hỏi. Chỉ cần không suy nghĩ nhiều thì sẽ không cảm thấy đây là chuyện gì thiệt thòi.

Lộ Thiếu Hành quan sát cô một lượt rồi mới mở miệng: “Anh không đến đây chẳng lẽ đợi em chủ động về Đông Linh? Lên xe đi!”

“Ở đây đi!”Ngoài nhà của mình ra, Lê Họa không cảm thấy an toàn ở bất cứ đâu.

Trước đây cô từng thấy một người vợ vì thiếu cảm giác an toàn nên đã giấu chồng cất riêng một trăm ngàn tệ. Về sau người chồng sinh bệnh, người vợ đành lấy số tiền đó ra chạy chữa thuốc thang. Người chồng sau khi biết lý do vợ mình tiết kiệm khoản tiền đó thì không chịu tiêu đến, bảo vợ cứ giữ lấy.

Giữa thời buổi vật chất này, tiền bạc và nhà cửa dường như trở thành thứ tài sản đảm bảo cho “cảm giác an toàn”của phụ nữ. Còn tình cảm, cơ hồ càng ngày càng không còn an toàn nữa.

Hai tay Lộ Thiếu Hành đặt trên vô lăng khựng lại. Lê Họa rất ít khi từ chối, vậy nên khi cô từ chối thường rất hiệu quả. Càng hiếm thì càng có giá trị, Lộ Thiếu Hành tìm chỗ đỗ xe rồi đuổi theo cô.

Lê Họa cho rằng anh đến đây để nói gì đó. Cô không hy vọng anh nói ra hai tiếng chia tay. Chỉ đơn giản là không thích nghe, nếu quả thật chia tay thì chỉ cần anh thể hiện bằng hành động là được, cô sẵn sàng chấp nhận. Cô có cảm giác nếu anh nói ra lời chia tay, tình thế sẽ giống như cô bị bỏ rơi.

Bước đi của cô chậm rãi, nhìn qua có vẻ thư thái. Lộ Thiếu Hành theo sau cô, thấy cô như vậy thì không khỏi bật cười: “Có nhớ anh không?”

Lê Họa dừng chân: “Không”.

“Những lúc thế này dù không nhớ cũng nên nói là có chứ!”Tâm trạng anh hôm nay rất tốt nên anh không muốn so đo với cô.

“Ừm, em không … như anh được!”Trước mặt người ta mà nói người ta giả dối thì không hay lắm, đành nói đến vậy thôi. Cô đang cúi xuống thay giày nên anh không nhìn được vẻ mặt của cô lúc này. “Anh đi công tác có gì vui không?”Không thể hỏi trực tiếp, cô đành lựa chọn cách này. Cảm giác thật khó tả, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?

“Có thể có gì vui được chứ?”Lộ Thiếu Hành vào nhà, không để ý lắm đến chủ đề cô khơi lên.

Cô đứng yên nhìn lưng anh, không nói gì nữa. Ngực càng lúc càng thấy đau, chỉ có nằm yên không động đậy mới đỡ. Thật kỳ lạ, cô đau như vậy, nhưng nếu cô không nói ra thì sẽ chẳng ai biết. Đúng vậy, chẳng ai thật sự quan tâm đến biểu hiện lạ lùng của người khác cho dù người đó có quan trọng hay thân thiết cỡ nào.

Người ta vẫn nói, khi bạn cho rằng đối phương không tốt với mình, bạn sẽ nghĩ xem mình đã từng làm được gì cho người ấy. Khi đó bạn cũng sẽ thấy công bằng, bởi những thứ bạn yêu cầu, ngay cả chính bản thân bạn cũng chưa làm được.

Lúc Lộ Thiếu Hành trở mình nằm lên người cô, cô liền đẩy anh ra, động tác không gấp gáp nhưng kiên định: “Hôm nay không được.”

Cô không giải thích thêm, cũng may anh không ép.

Tiết mục tiêu khiển quen thuộc gián đoạn, Lộ Thiếu Hành đành kiếm chuyện khác giết thời gian.

“Công việc dạo này thế nào?”

“Mệt, nhưng khá hài lòng.”Đúng là như vậy. Ban đầu cô vốn có suy nghĩ đi làm để học hỏi thêm, nhưng giờ mới nhận ra xã hội mới là nơi dạy cho con người ta nhiều thứ. Đi cùng với đồng nghiệp, cô được học hỏi rất nhiều, hôm trước đọc sách có gì không hiểu thì hôm sau có thể hỏi mọi người, hiệu quả không tồi.

Lộ Thiếu Hành nhìn mặt cô, có vẻ rất mệt mỏi. Anh nhéo má cô: “Vất vả rồi”.

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng tràn đầy ấm áp, khiến tâm trạng cô tốt lên một chút.

“Anh có gì vui kể em nghe không?”Cô chợt có hứng thú nghe kể chuyện.

Lộ Thiếu Hành ngẫm nghĩ giây lát: “Cuộc sống của anh tẻ nhạt lắm, chẳng có gì thú vị.”

“Vậy à…”Cô làm bộ lơ đễnh, “Mối tình đầu thì sao, kể em nghe đi.”Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò.

Rõ ràng là thái độ thờ ơ nhưng lại vô cùng quyến rũ. Lộ Thiếu Hành ghé lại gần,  hôn lên má cô.

“Giờ bắt đầu điều tra đấy à?”

Cô nhéo má anh. Cánh tay vừa đưa lên lại cảm thấy ngực đau nhói, cũng may là không đến nỗi khiến cô phải nhăn nhó.

“Đúng, tránh sau này anh chối cãi.”

“Cũng chẳng có gì để kể, anh thích người ta nhưng người ta không thích anh.”Anh quả thật không phải người thích kể chuyện cũ, chỉ một hai câu tóm tắt đơn giản, cũng không động chạm đến lý do hai người không thể đến với nhau.

Biểu hiện của Lộ Thiếu Hành khiến Lê Họa há hốc mồm vì hụt hẫng. Chỉ nhận được mấy lời vô ích từ anh, nói cũng như không.

“Thế anh thích người ta vì lý do gì?”

“Xinh?”Anh trả lời, cũng như tự hỏi lại chính mình.

“Anh đúng là… tầm thường.”

“Thế em nghĩ anh thanh cao lắm à?”Vừa nói, anh vừa luồn tay vào áo cô.

Cô đánh tay anh.

Lộ Thiếu Hành bỏ tay ra, cười cười.

Nói chuyện cũng không được, chẳng còn gì làm ngoài đi ngủ.

Lê Họa vốn định sau khi Lộ Thiếu Hành đi thì sẽ đến bệnh viện khám, nào ngờ sáng hôm sau anh cũng không hề có ý định đi, đã vậy còn ngủ nướng đến tận lúc mặt trời lên cao. Mấy ngày vừa qua, Lộ Thiếu Hành không quá mệt, nhưng suy nghĩ nhiều khiến đầu óc nặng nề, chẳng mấy khi có cơ hội được nghỉ ngơi thế này. Đôi khi cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút.

Lê Họa dậy làm bữa sáng, Lô Thiếu Hành vẫn nằm trên giường, cầm một cuốn sách đọc chơi.

“Dậy đi!”Lê Họa bất mãn nói, cô vốn muốn dọn dẹp gọn gàng giường chiếu mà anh cứ nằm như vậy.

“Không.”

Cô nhìn anh một hồi, bực mình ném áo ngủ vào mặt anh che kín cả đầu, trông rất buồn cười.

Ra khỏi phòng, cô lập tức vịn tường, đau muốn chết đi được. Vậy mà cô vẫn cười, thật không hiểu được chính mình.

Cô nấu cơm xong, rốt cuộc Lộ Thiếu Hành cũng miễn cưỡng rời giường, cứ thế ngồi vào bàn ăn, không bày bát đũa, không bưng đồ ăn.

“Hôm nay có bận gì không?”Ăn xong, anh cười hỏi cô. Hai người như thể đã lâu lắm rồi mới ở cùng nhau.

“Anh muốn làm gì?”Cô ngờ vực nhìn anh.

“Đi shopping nhé!”

Cô không nỡ từ chối, bởi vì hai người chưa từng đi mua sắm cùng nhau, đề nghị này quả thật rất hấp dẫn. Hơn nữa, có vẻ Lộ Thiếu Hành không quên chuyện mình chẳng giúp gì vừa nãy, nên ăn xong, anh đã chủ động thu dọn bát đĩa mang đi rửa. Cô nhìn theo anh, rồi lại tự khinh bỉ bản thân, cảm động gì chứ, đây là lẽ đương nhiên!

Lộ Thiếu Hành chưa từng đi mua sắm với ai, thật ra nói là đi cùng nhưng anh cũng chỉ dừng xe bên ngoài trung tâm thương mại đợi cô.

“Anh chờ ngoài này, em cứ đi mua thoải mái.”

Lê Họa không nói gì, có lẽ anh tin chắc rằng cô sẽ không để anh phải đợi lâu. Cô không có thêm yêu cầu nào, cũng không kéo anh ra khỏi xe để chứng tỏ tầm quan trọng của mình. Không hiểu tại sao, cô chỉ không muốn ép buộc anh, anh thích thế nào cũng được. Chuyển mùa rồi, quần áo đều ăn theo thời vụ, chỉ là giá cả không hề thấp.

“Lê Họa!”

Đang đi thì cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cô ngoảnh đầu lại, nếu không phải do gương mặt đối phương vẫn vậy, có lẽ cô đã không nhận ra vì quần áo và kiểu tóc khác quá.

La Mai đang khoác tay một người đàn ông, tươi cười nhìn Lê Họa: “Trùng hợp quá. Đây là chồng tôi. Còn đây là bạn học cũ của em, hồi đi học là mỹ nhân của trường đấy.”

Lê Họa quan sát người đàn ông kia, chẳng hiểu sao cô có cảm giác anh ta là một gã nhà giàu mới nổi. “Đúng là trùng hợp, hai người đi shopping à?”Cô không biết nói gì vào lúc này.

La Mai nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Tôi vốn định tự đi, nhưng chồng tôi nhất định không để tôi đi một mình, không biết là lo lắng cái gì nữa. Ấy, cậu đi một mình à?”

Nói lắm như vậy cũng chỉ để khoe khoang mà thôi.

“Không, bạn trai tôi đang chờ ngoài kia.”

“Bạn trai? Cậu vẫn chưa kết hôn à? À đúng rồi, nghe nói nhà cậu phá sản? Nếu có khó khăn cần giúp đỡ gì thì cứ đến tìm tôi nhé, dù sao chúng ta cũng từng là bạn học.”

“Tôi không cảm thấy người phụ nữ của tôi cần sự giúp đỡ từ người khác!”Lộ Thiếu Hành vừa nói vừa thong thả bước đến.

Không biết anh đã có mặt từ khi nào. Khi anh đứng cạnh người đàn ông kia, giữa hai người toát lên một sự đối lập rõ ràng.

La Mai trông thấy Lộ Thiếu Hành, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại. Trong khi đó, chồng cô ta lại tỏ ra hứng khởi: “Vinh hạnh quá, không ngờ được gặp anh Lộ ở đây.”

Lộ Thiếu Hành thờ ơ gật đầu. Anh nhìn sang Lê Họa, thấy cô đang mỉm cười, không biết trong đầu cô nghĩ gì.

Người đàn ông kia vẫn chưa hết nhiệt tình: “Nghe nói dạo này cậu ba đang chạy một dự án làng du lịch, công ty chúng tôi có thể cung cấp…”.

Lộ Thiếu Hành không buồn nhìn lại anh ta: “Chuyện của em trai tôi không mấy khi hỏi đến, xin lỗi không giúp gì được cho anh.”

La Mai lập tức kéo chồng mình lại, không thể mất mặt trước Lê Họa: “Anh Lộ mắt nhìn càng ngày càng tệ nhỉ?”

Lộ Thiếu Hành nhíu mày: “Tôi vừa đọc được một câu chuyện cười. Đối với phụ nữ, lời bình  phẩm tệ nhất không phải là chê cô ta xấu, mà là khi bạn trai cũ của cô ta cảm thấy mình trước kia có mắt như mù.”

La Mai giận đến tím mặt trừng mắt nhìn Lộ Thiếu Hành rồi lôi chồng mình đi.

Bọn họ đi khỏi, Lê Họa mới cười nói: “Anh nói chuyện chẳng kiêng dè gì thế? Dù sao cũng là…”.

“Chẳng lẽ em muốn anh tỏ ra si tình à?”Anh “hừ”một tiếng, “Những người đã thành quá khứ thì hoài niệm để làm gì?”Nhìn tay cô vẫn trống không, anh hỏi: “Nãy giờ chưa mua được gì à?”.

Lê Họa có chút bất mãn. Không hoài niệm quá khứ ư? Chắc hẳn anh sống rất thoải mái.

“Đợi anh đến trả tiền.”

“Ồ, em trở nên thông minh rồi nhỉ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện