Type: Thanh Hương
Lộ Thiếu Hành dùng hai ngón tay kẹp góc tờ báo mà người bên cạnh đang xem, khóe miệng thoáng nụ cười nhàn nhạt. Lần đầu tiên anh được lên mặt báo kiểu này, có lẽ kỹ thuật chụp ảnh của người ta quá chuyên nghiệp nên không hề thấy bất kỳ điểm bất thường nào. Anh buông tay, ra khỏi thang máy. Chủ nhân tờ báo thì nơm nớp nhìn theo sếp, thầm lo về tiền thưởng cuối năm của mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đường An An khó hiểu nhìn con trai. Rõ ràng hai người nhìn rất đẹp đôi, bà cũng thích Hậu Gia Lâm, vậy mà đùng một cái lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế.
Lộ Thiếu Hành ngồi xuống đối diện mẹ, dáng vẻ nhàn nhã. Những từ ngữ được báo chí sử dụng quả đúng là biến hóa đa dạng, anh nhớ lần trước Lộ Ôn Diên cũng được lên báo với những cụm từ nào là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc… chẳng có chút sáng tạo nào. Anh chỉ đưa Hậu Gia Lâm ra sân bay mà đã bị thổi phồng lên như vậy, phóng viên không có gì để viết nữa rồi sao? “Không có gì đâu mẹ.” Lộ Thiếu Hành uống nước, “Em ấy có bạn trai rồi, coi con như anh trai thôi”.
Mất công mai mối rồi.
Đường An An nhíu mày, khinh bỉ nhìn con trai: “Con đúng thật là… cô gái tốt như vậy mà không biết chớp lấy cơ hội. Nó có bạn trai thật à?”
“Cô gái tốt như vậy…” Lộ Thiếu Hành bắt chước giọng tiếc nuối của mẹ, “Có thể gặp được cô gái tốt như vậy là phúc ba đời của con, người ta mà chưa có bạn trai thì con đâu dễ dàng từ bỏ vậy chứ!”.
Đường An An xoa đầu con: “Là nó không biết nhìn người”.
Lộ Thiếu Hành chỉ cười, không nói gì thêm.
“Có buồn không thế?” Đường An An lay cánh tay anh.
“Có chứ, con đang buồn lắm đây, mẹ cho con chút thời gian riêng tư để trị thương đi.” Nói rồi, anh đứng dậy định ra ngoài.
Đường An An bỗng dưng nổi giận: “Mấy cái đưa này, bố mẹ lúc nào cũng nhớ cũng mong, vậy mà chúng nó lớn lên rồi là chỉ muốn bay nhảy, về nhà được chốc lát lại đi”.
Lộ Thiếu Hành dừng chân: “Con sợ làm phiền không gian riêng tư của bố mẹ thôi mà”.
Đường An An không nói được gì.
Lộ Thiếu Hành và Lê Họa người trước kẻ sau quay về Đông Linh. Tâm trạng của anh hôm nay khá tốt, từ xa đã đứng cười nhìn cô đi tới.
“Anh nhặt được tiền à?”Lê Họa ngạc nhiên nhìn Lộ Thiếu Hành.
“Buồn chán thôi”.
“Buồn chán nên đứng đây cười à?” Cô cũng bật cười.
“Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?” Anh đi tới gần cô, xoa má cô, rồi lại xoa bụng cô, “Còn đau không?”
“Anh chạm khẽ thôi thì không đau?” Cô gạt tay xuống, “Hôm nay anh làm sao vậy?”
“Tưởng sẽ được nghênh đón bằng một trận thịnh nộ, không ngờ em bình thản đến vậy”. Lộ Thiếu Hành nói với giọng tiếc nuối rồi bỏ đi.
Lê Họa kéo vạt áo anh, cười hớn hở: “Anh thích tự ngược à? Muốn nghe mắng à?”
“Em không nhắc thì anh cũng chẳng nghĩ đến, được rồi, cho em một cơ hội, mắng anh đi!” Anh nghiêng đầu nói.
“Anh bị cái gì kích động thế hả?” Lê Họa thật muốn sờ trán anh xem có phải bị sốt đến mụ mị rồi không?
Anh tóm lấy tay cô, “Vừa trông thấy một đôi tình nhân cãi nhau, thấy hay hay”.
“Thế nên anh cũng muốn bị mắng à?” Cô nhéo tay anh, “Em không muốn cãi nhau với anh, nhưng em biết cấu véo đấy, anh có muốn thử không?”
Lộ Thiếu Hành rụt tay lại, “Em cấu thật à?”
“Lại còn không? Anh tưởng em đùa chắc!” Cô phủi quần áo.
Anh sờ mũi: “Đừng nói nữa…Đúng là hung hăng”.
Cô giơ tay lên rồi lại thu về: “Có tướng làm hiền thê lắm”.
Buổi tối, Lê Họa nằm trong lòng Lộ Thiếu Hành xem phim.
“Sao anh lại xem mấy thứ phim này?” Rốt cuộc cô không nhịn được hỏi.
“Ồ, anh tưởng em thích chứ. Mãi có chịu đổi kênh đâu”. Lộ Thiếu Hành cầm lấy điều khiển.
Lê Họa thầm mắng chửi trong lòng, không nhịn được nói: “Anh không thể bỏ tay ra được à?”
Nếu không ở cùng anh lâu như thế, có lẽ cô đã tưởng anh có cái sở thích sờ ngực rồi.
“Kênh này được không?” Anh làm ngơ trước câu hỏi của cô.
“Em đâu có nói chuyện ti vi với anh!”
“Thế không được chê kênh này nhé.”
Cô nhìn lên tivi, là kênh Thế giới động vật.
“Em đang nói anh đấy, có phải anh bị chứng mặc cảm không thế?”
“Làm gì có chuyện đó. Từ hồi tiểu học anh đã rời khỏi vòng tay mẹ rồi, không nhớ nhà, không nhớ bố mẹ.” Anh dừng lại một chút, “À, lúc thiếu tiền thì có nhớ một chút”.
Cô cười khúc khích: “Anh đúng là thực dụng”.
“Tại vì hàng tháng bố mẹ đều gửi tiền cho anh, nếu không nhận thì bố mẹ sẽ thắc mắc tại sao anh không cần sinh hoạt phí, có phải đi làm gì hay không, có chạy đến vùng hẻo lánh nào không… phiền phức như thế, thà rằng làm đứa trẻ có thế lực còn hơn”.
Cô sửng sốt: “Anh thích chạy lung tung ra ngoài chơi thế à?”.
“Cũng bình thường”.
“Bỏ tay ra”.
Lê Họa lập tức lao vào người anh. Còn cố nói linh tinh. Tóc cô lòa xòa trên người anh một cách mê hoặc. Đúng lúc anh ôm lấy eo cô thì chuông cửa reo. Có vẻ như nếu không ra mở cửa thì đối phương sẽ ấn chuông mãi.
“Anh đi đi”. Lê Họa ra lệnh.
Lộ Thiếu Hành ngồi dậy, liếc cô một cái rồi làm bộ muốn đè lên người cô. Lê Họa lập tức lấy gối che người.
Trông thấy Lộ Diệc Cảnh đứng ngoài cửa, Lộ Thiếu Hành quả thật muốn đạp cửa một cái. Cho dù là ai, bị làm phiền chắc chắn sẽ tức giận, đã vậy còn phải nhìn bộ mặt ủ rủ hiếm thấy của cậu em trai này.
“Người đó…” Lộ Diệc Cảnh lúng túng, không biết nói thế nào.
“Ai thế?” Mãi chưa thấy Lộ Thiếu Hành vào, Lê Họa ôm gối đi ra. Vừa nhìn thấy người quen, cô lập tức giấu chiếc gối ra sau lưng, nét mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Lộ Diệc Cảnh thở dài.
Lê Họa kéo Lộ Thiếu Hành sang một bên. Hai anh em gặp nhau, sao cứ đứng như thế này được.
“Vào nhà đi”.
Lộ Diệc Cảnh không cần nhìn cũng đoán được thái độ của anh mình. Sống với nhau nhiều năm như vậy, anh ta đương nhiên biết Lộ Thiếu Hành không thích người khác đến nơi ở của mình, như thể đang cất giấu thứ gì bí mật. Tuy rằng Lộ Diệc Cảnh có lần nhìn trộm phòng riêng của Lộ Thiếu Hành và chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Điều đó hẳn có thể chứng minh người phụ nữ này đặc biệt đối với Lộ Thiếu Hành?
Có điều bây giờ anh ta chẳng có tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện này.
“Có việc gì?” Lộ Thiếu Hành nói.
“Anh ba…” Lộ Diệc Cảnh ngập ngừng, “Đang ở Nhật Bản”.
Lộ Thiếu Hành nhíu mày: “Đi lúc nào?”
“Lần trước anh ấy cãi nhau với hai bác xong đi luôn”.
Lộ Thiếu Hành hừ lạnh. Chẳng nhẽ bị cướp đi quyền lực trong tay mà dám gây ra chuyện lớn như vậy sao?
“Chưa chết hả?
Lộ Diệc Cảnh vội nói: “Có sóng thần… nhưng không sao cả”.
“Nó muốn chết thì ai mà ngăn được.”
“Anh hai, anh ấy không…” Lộ Diệc Cảnh lúng túng không biết nói gì.
Lộ Thiếu Hành nghĩ đến bộ dáng Lộ Ôn Diên, rồi lại nhìn Lộ Diệc Cảnh, càng thêm bực mình: “Thế chú đến đây làm gì?”
Mọi người trong nhà đều hiểu rõ tính nhau, chắc chắn Lộ Diệc Cảnh không đến đây chỉ để thông báo chuyện này.
Lộ Diệc Cảnh phóng mắt về phía Lê Họa khiến cô đang định rời đi mà không dám, đành mỉm cười về đối phương coi như chào hỏi.
“Trí Ngữ… Tô Tự đang ở đâu?” Hóa ra hỏi câu này cũng không khó khăn lắm.
Lê Họa để ý thấy Lộ Diệc Cảnh không thèm cạo râu, vẻ mặt chán chường. Cũng phải, Tô Tự nhất định sẽ không để bản thân phải chịu thua thiệt.
“Chắc vẫn đang ở Nhân Hạ quay phim”.
“Không có ở đó”. Lộ Diệc Cảnh thốt lên.
Lê Họa cũng ngẩn người, vậy là anh ta đã đi tìm Tô Tự.
“Anh tìm Tô Tự làm gì?”
Chẳng lẽ vẫn muốn ly hôn?
“Mấy hôm nữa là mừng thọ năm mươi của cậu Tô Tự. Cô ấy không đến cùng tôi thì không hay cho lắm”.
Lê Họa cứng đờ.
Lộ Thiếu Hành mất kiên nhẫn: “Đi tìm vợ thì đến đây làm gì, có bản lĩnh thì tự đi tìm lấy!”.
Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh trở nên khó coi.
Lê Họa nhìn hai anh em họ. Sao quan hệ giữa họ lại thế này…
Nghĩ đến bộ dạng Tô Tự lần trước, Lê Họa đành im lặng không nói gì.
Lộ Diệc Cảnh cau mày nhìn Lê Họa: “Tôi đã tìm rất nhiều nơi rồi nhưng không thấy Tô Tự, hình như cô ấy đang trốn tôi, cô có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu được không?”
Lộ Thiếu Hành nhéo tay Lê Họa. Cô biết ý không nói gì.
Lộ Diệc Cảnh sốt sắng: “Tôi tìm cô ấy lâu lắm rồi, tôi không hề muốn ly hôn. Tôi nghĩ kỹ rồi, cô ấy là người như thế nào cũng được. Cô hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu đi…”
Lê Họa ngẩn người. Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ đã…
“Bắc Thành. Chị họ của Tô Tự dường như ở đấy.”
“Cảm ơn”. Lộ Diệc Cảnh vội vàng chạy đi.
Lê Họa thở dài, nghĩ đến giọng bình thản của Tô Tự lúc gọi điện cho cô, hoàn toàn đối lập với biểu hiện lúc này của Lộ Diệc Cảnh.
Cô đẩy Lộ Thiếu Hành: “Sao anh lại đối xử với em trai của mình như thế?”
“Nếu không thì phải như thế nào mới được?” Lộ Thiếu Hành vẫn chưa nguôi giận.
“Chẳng có ông anh nào như anh”.
Lộ Thiếu Hành vẫn bực bội trong lòng, anh ôm eo cô: “Vừa rồi chúng ta còn chưa xong việc”.
“Trong đầu anh toàn chuyện đen tối.”
“Ý anh là tiếp tục xem tivi. Em đang nghĩ cái gì?”
Cô đẩy anh một cái rồi bỏ đi. Anh kéo cô lại: “Không thích à? Thế làm cái em nghĩ nhé?”.
Lộ Thiếu Hành dùng hai ngón tay kẹp góc tờ báo mà người bên cạnh đang xem, khóe miệng thoáng nụ cười nhàn nhạt. Lần đầu tiên anh được lên mặt báo kiểu này, có lẽ kỹ thuật chụp ảnh của người ta quá chuyên nghiệp nên không hề thấy bất kỳ điểm bất thường nào. Anh buông tay, ra khỏi thang máy. Chủ nhân tờ báo thì nơm nớp nhìn theo sếp, thầm lo về tiền thưởng cuối năm của mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đường An An khó hiểu nhìn con trai. Rõ ràng hai người nhìn rất đẹp đôi, bà cũng thích Hậu Gia Lâm, vậy mà đùng một cái lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế.
Lộ Thiếu Hành ngồi xuống đối diện mẹ, dáng vẻ nhàn nhã. Những từ ngữ được báo chí sử dụng quả đúng là biến hóa đa dạng, anh nhớ lần trước Lộ Ôn Diên cũng được lên báo với những cụm từ nào là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc… chẳng có chút sáng tạo nào. Anh chỉ đưa Hậu Gia Lâm ra sân bay mà đã bị thổi phồng lên như vậy, phóng viên không có gì để viết nữa rồi sao? “Không có gì đâu mẹ.” Lộ Thiếu Hành uống nước, “Em ấy có bạn trai rồi, coi con như anh trai thôi”.
Mất công mai mối rồi.
Đường An An nhíu mày, khinh bỉ nhìn con trai: “Con đúng thật là… cô gái tốt như vậy mà không biết chớp lấy cơ hội. Nó có bạn trai thật à?”
“Cô gái tốt như vậy…” Lộ Thiếu Hành bắt chước giọng tiếc nuối của mẹ, “Có thể gặp được cô gái tốt như vậy là phúc ba đời của con, người ta mà chưa có bạn trai thì con đâu dễ dàng từ bỏ vậy chứ!”.
Đường An An xoa đầu con: “Là nó không biết nhìn người”.
Lộ Thiếu Hành chỉ cười, không nói gì thêm.
“Có buồn không thế?” Đường An An lay cánh tay anh.
“Có chứ, con đang buồn lắm đây, mẹ cho con chút thời gian riêng tư để trị thương đi.” Nói rồi, anh đứng dậy định ra ngoài.
Đường An An bỗng dưng nổi giận: “Mấy cái đưa này, bố mẹ lúc nào cũng nhớ cũng mong, vậy mà chúng nó lớn lên rồi là chỉ muốn bay nhảy, về nhà được chốc lát lại đi”.
Lộ Thiếu Hành dừng chân: “Con sợ làm phiền không gian riêng tư của bố mẹ thôi mà”.
Đường An An không nói được gì.
Lộ Thiếu Hành và Lê Họa người trước kẻ sau quay về Đông Linh. Tâm trạng của anh hôm nay khá tốt, từ xa đã đứng cười nhìn cô đi tới.
“Anh nhặt được tiền à?”Lê Họa ngạc nhiên nhìn Lộ Thiếu Hành.
“Buồn chán thôi”.
“Buồn chán nên đứng đây cười à?” Cô cũng bật cười.
“Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?” Anh đi tới gần cô, xoa má cô, rồi lại xoa bụng cô, “Còn đau không?”
“Anh chạm khẽ thôi thì không đau?” Cô gạt tay xuống, “Hôm nay anh làm sao vậy?”
“Tưởng sẽ được nghênh đón bằng một trận thịnh nộ, không ngờ em bình thản đến vậy”. Lộ Thiếu Hành nói với giọng tiếc nuối rồi bỏ đi.
Lê Họa kéo vạt áo anh, cười hớn hở: “Anh thích tự ngược à? Muốn nghe mắng à?”
“Em không nhắc thì anh cũng chẳng nghĩ đến, được rồi, cho em một cơ hội, mắng anh đi!” Anh nghiêng đầu nói.
“Anh bị cái gì kích động thế hả?” Lê Họa thật muốn sờ trán anh xem có phải bị sốt đến mụ mị rồi không?
Anh tóm lấy tay cô, “Vừa trông thấy một đôi tình nhân cãi nhau, thấy hay hay”.
“Thế nên anh cũng muốn bị mắng à?” Cô nhéo tay anh, “Em không muốn cãi nhau với anh, nhưng em biết cấu véo đấy, anh có muốn thử không?”
Lộ Thiếu Hành rụt tay lại, “Em cấu thật à?”
“Lại còn không? Anh tưởng em đùa chắc!” Cô phủi quần áo.
Anh sờ mũi: “Đừng nói nữa…Đúng là hung hăng”.
Cô giơ tay lên rồi lại thu về: “Có tướng làm hiền thê lắm”.
Buổi tối, Lê Họa nằm trong lòng Lộ Thiếu Hành xem phim.
“Sao anh lại xem mấy thứ phim này?” Rốt cuộc cô không nhịn được hỏi.
“Ồ, anh tưởng em thích chứ. Mãi có chịu đổi kênh đâu”. Lộ Thiếu Hành cầm lấy điều khiển.
Lê Họa thầm mắng chửi trong lòng, không nhịn được nói: “Anh không thể bỏ tay ra được à?”
Nếu không ở cùng anh lâu như thế, có lẽ cô đã tưởng anh có cái sở thích sờ ngực rồi.
“Kênh này được không?” Anh làm ngơ trước câu hỏi của cô.
“Em đâu có nói chuyện ti vi với anh!”
“Thế không được chê kênh này nhé.”
Cô nhìn lên tivi, là kênh Thế giới động vật.
“Em đang nói anh đấy, có phải anh bị chứng mặc cảm không thế?”
“Làm gì có chuyện đó. Từ hồi tiểu học anh đã rời khỏi vòng tay mẹ rồi, không nhớ nhà, không nhớ bố mẹ.” Anh dừng lại một chút, “À, lúc thiếu tiền thì có nhớ một chút”.
Cô cười khúc khích: “Anh đúng là thực dụng”.
“Tại vì hàng tháng bố mẹ đều gửi tiền cho anh, nếu không nhận thì bố mẹ sẽ thắc mắc tại sao anh không cần sinh hoạt phí, có phải đi làm gì hay không, có chạy đến vùng hẻo lánh nào không… phiền phức như thế, thà rằng làm đứa trẻ có thế lực còn hơn”.
Cô sửng sốt: “Anh thích chạy lung tung ra ngoài chơi thế à?”.
“Cũng bình thường”.
“Bỏ tay ra”.
Lê Họa lập tức lao vào người anh. Còn cố nói linh tinh. Tóc cô lòa xòa trên người anh một cách mê hoặc. Đúng lúc anh ôm lấy eo cô thì chuông cửa reo. Có vẻ như nếu không ra mở cửa thì đối phương sẽ ấn chuông mãi.
“Anh đi đi”. Lê Họa ra lệnh.
Lộ Thiếu Hành ngồi dậy, liếc cô một cái rồi làm bộ muốn đè lên người cô. Lê Họa lập tức lấy gối che người.
Trông thấy Lộ Diệc Cảnh đứng ngoài cửa, Lộ Thiếu Hành quả thật muốn đạp cửa một cái. Cho dù là ai, bị làm phiền chắc chắn sẽ tức giận, đã vậy còn phải nhìn bộ mặt ủ rủ hiếm thấy của cậu em trai này.
“Người đó…” Lộ Diệc Cảnh lúng túng, không biết nói thế nào.
“Ai thế?” Mãi chưa thấy Lộ Thiếu Hành vào, Lê Họa ôm gối đi ra. Vừa nhìn thấy người quen, cô lập tức giấu chiếc gối ra sau lưng, nét mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Lộ Diệc Cảnh thở dài.
Lê Họa kéo Lộ Thiếu Hành sang một bên. Hai anh em gặp nhau, sao cứ đứng như thế này được.
“Vào nhà đi”.
Lộ Diệc Cảnh không cần nhìn cũng đoán được thái độ của anh mình. Sống với nhau nhiều năm như vậy, anh ta đương nhiên biết Lộ Thiếu Hành không thích người khác đến nơi ở của mình, như thể đang cất giấu thứ gì bí mật. Tuy rằng Lộ Diệc Cảnh có lần nhìn trộm phòng riêng của Lộ Thiếu Hành và chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Điều đó hẳn có thể chứng minh người phụ nữ này đặc biệt đối với Lộ Thiếu Hành?
Có điều bây giờ anh ta chẳng có tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện này.
“Có việc gì?” Lộ Thiếu Hành nói.
“Anh ba…” Lộ Diệc Cảnh ngập ngừng, “Đang ở Nhật Bản”.
Lộ Thiếu Hành nhíu mày: “Đi lúc nào?”
“Lần trước anh ấy cãi nhau với hai bác xong đi luôn”.
Lộ Thiếu Hành hừ lạnh. Chẳng nhẽ bị cướp đi quyền lực trong tay mà dám gây ra chuyện lớn như vậy sao?
“Chưa chết hả?
Lộ Diệc Cảnh vội nói: “Có sóng thần… nhưng không sao cả”.
“Nó muốn chết thì ai mà ngăn được.”
“Anh hai, anh ấy không…” Lộ Diệc Cảnh lúng túng không biết nói gì.
Lộ Thiếu Hành nghĩ đến bộ dáng Lộ Ôn Diên, rồi lại nhìn Lộ Diệc Cảnh, càng thêm bực mình: “Thế chú đến đây làm gì?”
Mọi người trong nhà đều hiểu rõ tính nhau, chắc chắn Lộ Diệc Cảnh không đến đây chỉ để thông báo chuyện này.
Lộ Diệc Cảnh phóng mắt về phía Lê Họa khiến cô đang định rời đi mà không dám, đành mỉm cười về đối phương coi như chào hỏi.
“Trí Ngữ… Tô Tự đang ở đâu?” Hóa ra hỏi câu này cũng không khó khăn lắm.
Lê Họa để ý thấy Lộ Diệc Cảnh không thèm cạo râu, vẻ mặt chán chường. Cũng phải, Tô Tự nhất định sẽ không để bản thân phải chịu thua thiệt.
“Chắc vẫn đang ở Nhân Hạ quay phim”.
“Không có ở đó”. Lộ Diệc Cảnh thốt lên.
Lê Họa cũng ngẩn người, vậy là anh ta đã đi tìm Tô Tự.
“Anh tìm Tô Tự làm gì?”
Chẳng lẽ vẫn muốn ly hôn?
“Mấy hôm nữa là mừng thọ năm mươi của cậu Tô Tự. Cô ấy không đến cùng tôi thì không hay cho lắm”.
Lê Họa cứng đờ.
Lộ Thiếu Hành mất kiên nhẫn: “Đi tìm vợ thì đến đây làm gì, có bản lĩnh thì tự đi tìm lấy!”.
Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh trở nên khó coi.
Lê Họa nhìn hai anh em họ. Sao quan hệ giữa họ lại thế này…
Nghĩ đến bộ dạng Tô Tự lần trước, Lê Họa đành im lặng không nói gì.
Lộ Diệc Cảnh cau mày nhìn Lê Họa: “Tôi đã tìm rất nhiều nơi rồi nhưng không thấy Tô Tự, hình như cô ấy đang trốn tôi, cô có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu được không?”
Lộ Thiếu Hành nhéo tay Lê Họa. Cô biết ý không nói gì.
Lộ Diệc Cảnh sốt sắng: “Tôi tìm cô ấy lâu lắm rồi, tôi không hề muốn ly hôn. Tôi nghĩ kỹ rồi, cô ấy là người như thế nào cũng được. Cô hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu đi…”
Lê Họa ngẩn người. Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ đã…
“Bắc Thành. Chị họ của Tô Tự dường như ở đấy.”
“Cảm ơn”. Lộ Diệc Cảnh vội vàng chạy đi.
Lê Họa thở dài, nghĩ đến giọng bình thản của Tô Tự lúc gọi điện cho cô, hoàn toàn đối lập với biểu hiện lúc này của Lộ Diệc Cảnh.
Cô đẩy Lộ Thiếu Hành: “Sao anh lại đối xử với em trai của mình như thế?”
“Nếu không thì phải như thế nào mới được?” Lộ Thiếu Hành vẫn chưa nguôi giận.
“Chẳng có ông anh nào như anh”.
Lộ Thiếu Hành vẫn bực bội trong lòng, anh ôm eo cô: “Vừa rồi chúng ta còn chưa xong việc”.
“Trong đầu anh toàn chuyện đen tối.”
“Ý anh là tiếp tục xem tivi. Em đang nghĩ cái gì?”
Cô đẩy anh một cái rồi bỏ đi. Anh kéo cô lại: “Không thích à? Thế làm cái em nghĩ nhé?”.
Danh sách chương