Type: Thanh Hương
Tô Tự và một cô gái khác đang ngồi trên sofa đánh nhau, đùa tời đùa lui cuối cùng thành thật. Lộ Diệc Cảnh vừa bước vào thấy vậy, lập tức kéo cô gái đang đè trên người Tô Tự ra. Nào ngờ, Tô Tự đứng phắt dậy, đá Lộ Diệc Cảnh một cái, rồi mau chóng đỡ lấy cô gái kia.
Lê Họa đến nơi đúng lúc thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
“Chị có sao không?” Tô Tự tươi cười hỏi, hoàn toàn không còn cái vẻ hung hăng nạt nộ như khi nãy nói “có chị thì không có em”.
Lộ Diệc Cảnh cũng ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu hai người họ làm trò gì.
“Xin lỗi!” Tô Tự liếc chồng mình.
“Đừng!” Nhậm Y Nồng nhìn Lộ Diệc Cảnh, “Cậu tư nhà họ Lộ đâu phải người mà thường dân như tôi có thể đắc tội”.
Tô Tự bấy giờ mới giới thiệu: “Chị họ của em, Nhậm Y Nồng”.
Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh biến đổi. Người phụ nữ này hiện giờ đang là tâm điểm chú ý của giới truyền thông Yên Xuyên, quả nhiên hồng nhan họa thủy”.
Trông thấy Lê Họa đứng ngoài cửa, Tô Tự tức giận với Lộ Diệc Cảnh: “Phụ nữ tụ tập, anh đến đây làm gì? Đi chỗ khác chơi đi!”
Lộ Diệc Cảnh vốn định đến căn dặn Tô Tự vài việc, xem tình hình này có lẽ nên đi thì hơn.
Thấy chồng vừa đi khỏi, Tô Tự liền lắc lắc tay của Nhậm Y Nồng: “Chị cười quyến rũ thế làm gì? Đấy là chồng em!”.
Nhậm Y Nồng đá Tô Tự: “Chị hôm nay không thèm chấp mày. Mày tưởng ai cũng mắt kém như mày chắc?”.
“Chị…”
“Thấy có dấu hiệu đánh nhau, Lê Họa vội tiến vào: “Còn chưa chơi đủ à?”
“Hừ.”. Tô Tự trợn mắt.
Nhậm Y Nồng phủi quần áo đứng dậy: “ Nó cả đời này mãi chỉ là một đứa trẻ thôi, chơi không chán đâu”.
“Họa Họa, chị ấy là nhà thiết kế thời trang đấy, chúng ta đến cửa hàng quần áo của chị ấy chọn hết quần áo đẹp cho chị ấy lỗ đi”. Tô Tự cười xấu xa.
Lê Họa còn chưa kịp tiếp lời thì Nhậm Y Nồng đã lên tiếng: “Mày tưởng ai cũng độc ác như mày chắc? Nhìn Lê Họa đã thấy con bé hiền lành rồi”.
Lê Họa lúng túng mỉm cười, không thể thốt lên rằng “chị nhầm rồi, em không tốt đẹp gì đâu”.
Nhậm Y Nồng vừa đi khỏi, Lê Họa liền kéo Tô Tự nói: “Cậu có còn trẻ con đâu mà cứ gây chuyện thế, còn ra cái thể thống gì nữa? Về bao giờ đây? Làm hòa với chồng rồi à?”.
Tô Tự nằm bẹp xuống giường, chùm chăn kín mít.
“Hỏi lắm thế sao mình trả lời kịp. Cậu thấy bà chị họ của mình thế nào?”
Lê Họa xoay người. Lại lảng sang chuyện khác.
Không đợi Lê Họa trả lời. Tô Tự nói luôn: “Mình biết rồi, chị ấy xinh đẹp, có phong thái hơn mình. Cậu sợ mình buồn nên không nói chứ gì?”
“Không ngờ cậu cũng tự ti thế này cơ đấy.” Lê Họa cười.
“Ở trước mặt chị ấy, mình lại biến thành tự ti.” Tô Tự thở dài, “Từ nhỏ mình đã muốn trở thành người giống chị ấy, tự nuôi sống bản thân, làm cái gì được cái đó, chưa bao giờ phải thay đổi mình vì người khác. Nhưng mình không thể nào làm được, cứ bắt chước bừa để rồi bây giờ cũng không biết mình là kiểu người nào. Ngay cả biệt danh cũng phải bắt chước chị ấy…Haiz… Càng nói càng thấy mình thất bại”.
Lê Họa cảm thấy khó hiểu, Nhậm Y Nồng mang họ Nhậm, có liên quan gì đến Tô Tự chứ? Cô kéo Tô Tự dậy: “Cậu vẫn chưa kể chuyện cậu làm hòa với Lộ Diệc Cảnh…”.
“Cứ như vậy thôi, đừng khuyên mình, để mình hưởng thụ cảm giác được theo đuổi đi”.
“Cậu đúng thật là…”. Tính trẻ con quá.
Hai người ra ngoài ăn cơm, Tô Tự không muốn nhắc đến chuyện của mình và Lộ Diệc Cảnh nên hỏi chuyện về Lộ Thiếu Hành. Vừa ăn, Tô Tự vừa khen đồ ăn ở Yên Xuyên ngon, mỗi lần đi đâu xa cô lại gầy đi bốn năm cân, khiến cho ông nội thương xót.
“Thế cậu cứ ăn mãi đi, không ai cấm đâu”. Lê Họa tức giận mở miệng.
“Cậu ăn ít thế!” Tô Tự cười, “Có rồi à? Nghe bảo có rồi sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị”.
“Có gì chứ!” Lê Họa phủ nhận, vừa rồi vẫn đến kỳ bình thường, sao có thể có gì được chứ.
“Chắc chắn là thế rồi”.
“Ừ”.
“Lộ Thiếu Hành dạo này lắm tin đồn nhỉ, cậu không sợ anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à? Đàn ông ấy…”
“Đến cả Lộ Diệc Cảnh công tử bột còn có thể biến thành bộ dạng như ngày hôm nay thì có chuyện gì là không thể xảy ra đâu”. Lê Họa gắp một miếng cá, “Hơn nữa mình cũng không sợ mất anh ấy”.
“Cậu tin tưởng Lộ Thiếu Hành thế à?”
“Không phải tin tưởng Lộ Thiếu Hành, mà là tin tưởng chính mình.” Độc lập về kinh tế mới có thể độc lập về nhân cách. Sau khi biết bản thân có thể tự nuôi sống mình thì không cần phải nghĩ cách dựa dẫm vào người khác nữa, sẽ không sợ hãi mất đi ai, cho dù đau lòng đến đâu cũng sẽ qua, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, không phải sao?
Tô Tự cười khẩy, không tiếp lời.
“Nếu được, cậu hãy gọi anh ấy là anh hai đi”.
“Cậu muốn làm chị dâu của mình lắm rồi hả?”
***
Trong một buổi dạ tiệc, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt của đôi nam nữ. Cô gái trang điểm tinh tế, chàng trai với đôi mặt thâm trầm.
“Bố tôi có mang tội ác tày trời như lời anh nói cũng được. Chí ít ông ấy không làm gì có lỗi với gia đình tôi. Còn chuyện bố tôi đã xúc phạm tới anh, tôi có thể thay bố tôi xin lỗi, dù biết anh sẽ không tha thứ. Tất cả những điều đó cũng không thay đổi được sự thật bố tôi là một người chồng, một người cha tốt.
“Cô quả nhiên ích kỷ hệt như bố cô”.
“Kỷ Y Đình, anh nghĩ vậy là đúng rồi đấy.” Cô gái nói xong liền bỏ đi, không bận tâm phản ứng tiếp theo của đối phương.
Có một vài trường hợp, phụ nữ chưa chắc đã mềm yếu trong tình cảm. Khi biết hai người không thể tiếp tục ở bên nhau, người mà ta từng yêu cũng có thể trở thành kẻ thù, thế giới này không có gì là không thể.
Nếu được lựa chọn, Lộ Thiếu Hành thật sự không muốn vô tình nghe được câu chuyện bí mật đó. Hiện giờ anh bỏ đi không được, đứng lại cũng chẳng xong, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ.
“Nghe đủ chưa?” Kỷ Y Đình lạnh lùng lên tiếng.
Lộ Thiếu Hành bước lên trước: “Nếu tôi chưa nghe đủ thì cậu có nói tiếp không?”.
Kỷ Y Đình nhếch miệng cười giễu cợt: “Đó đều là những chuyện cậu đang điều tra cơ mà? Chẳng lẽ không điều tra được gì thỏa mãn?”.
“Kiểu gì cũng có một vài tin tức rò rỉ?”.
“Người khác thì có thể,còn cậu…” Kỷ Y Đình hừ lạnh. Quen biết nhau nhiều năm, anh ta cũng hiểu được phần nào con người của Lộ Thiếu Hành. “Không thể nào!”.
“Ý cậu là cậu sẽ giải thích cho tôi những điều cậu đang ngờ vực ư?”
Kỷ Y Đình quan sát Lộ Thiếu Hành: “Đừng nói chuyện của Tô Thiên Linh, không liên quan gì đến cậu”.
“Ồ, người đẹp dâng tới cửa mà cũng không cần à? Không giống tác phong của cậu lắm. Nghe đồn Kỷ Y Đình không bao giờ từ chối ai cả, chẳng lẽ cô Tô đó đặc biệt hơn?”
Kỷ Y Đình nhìn chằm chằm Lộ Thiếu Hành.
Lộ Thiếu Hành vẫn duy trì nụ cười ngạo nghễ: “Hay là, cậu đã để ý tới chị gái cô ta?”
“Im miệng”.
“Được thôi. Cậu về Yên Xuyên làm gì thế?”
“Cậu nghĩ tôi làm gì? Xưa nay cậu luôn cho rằng sự hiện diện của tôi đe dọa tới cậu? Cậu và bố cậu quả nhiên là cá mè một lứa. Sao nào? Đang tìm cách trả thù tôi?” Kỷ Y Đình lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ không muốn đối đầu với cậu”.
“Ngày đó chính cậu chủ động tuyệt giao với tôi, nếu chúng ta không thể làm bạn bè tốt thì cũng đừng ở đây giả vờ tiếc nuối, tôi buồn nôn lắm.”
“Đúng, ngày đó tôi chủ động chấm dứt tình cảm với cậu. Cho nên cậu hẳn biết vấn đề mấu chốt là gì, nếu cậu xúc phạm tới người thân của tôi, tôi không ngại làm bất kỳ điều gì trả đũa cậu đâu”.
“Cậu nghĩ có thể uy hiếp được tôi?”
“Chẳng phải cậu nói tư liệu của tôi rất hoàn hảo sao? Sợ gì không tìm được điểm yếu của cậu?” Lộ Thiếu Hành liếc đối phương một cái rồi bỏ đi.
Anh biết giữa mình và Kỷ Y Đình không thể nào trở lại như lúc trước, cũng như việc bản thân anh sẽ không bao giờ đơn thuần như khi còn bé. Trong giai đoạn trưởng thành, con người ta luôn mất đi một vài thứ mà sau này mới cảm thấy trân trọng. Thế nhưng dù biết trước kết quả, chúng ta vẫn sẽ lựa chọn điều đó. Vậy thì chỉ cần buồn bã một chút thôi, hà tất phải nhắc nhở bản thân nghĩ về nó từng giây từng phút.
Quãng thời gian đó trong trí nhớ của Lộ Thiếu Hành quả thật đáng để hồi tưởng. Chính anh lựa chọn từ bỏ nên chẳng có gì để che đậy cả.
Anh và Kỷ Y Đình từng là bạn thân, nhưng kể từ năm đó, sau khi biết Kỷ Y Đình là con riêng của bố mình, anh đã không còn suy nghĩ ấy nữa. Kỳ thực, anh không có cảm giác gì đặc biệt lắm, cũng không vì điều này mà thấy sốc. Anh quá hiểu con người bố mình, ông tuyệt đối sẽ không nhận Kỷ Y Đình. Lộ Chính Nhiên chỉ có duy nhất một đứa con trai là anh mà thôi.
Chỉ cần không bất lợi với mình, tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng anh cũng không thể nhận anh em với Kỷ Y Đình, điều này thể hiện sự thiếu tôn trọng với mẹ anh. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương tới mẹ cho dù mẹ không biết. Nếu quay lại thời gian đó, anh vẫn sẽ lựa chọn từ bỏ mối quan hệ với Kỷ Y Đình.
Lái xe trong bóng đêm dày đặc sương mù, Lộ Thiếu Hành chợt nghĩ mình cũng giống như màn đêm này, bị xã hội làm cho nhúng chàm nên càng ngày càng trở nên âm u. Giống như nhiều người đắm chìm trong sự mê hoặc của tiền tài, mỗi lúc một lún sâu, không thể kiềm chế, cuối cùng không thể cứu vãn.
Tâm trạng bất ổn, anh không lái xe về nhà ngay mà cứ hòa vào dòng xe cộ trên đường, đến lúc nhìn biển báo giao thông, anh mới nhận ra mình đã đi một vòng lớn. Không ngờ đi xa như vậy lại gặp được người quen.
Trên vỉa hè, hai cô gái đang đứng nói chuyện với nhau, không rõ tranh luận vấn đề gì mà đột nhiên cãi nhau.
“Lý Hành Lượng tự dưng tham gia thi The Voice kìa, hát hay thế mà bị loại, tiếc quá”.
“Tại vì anh ta xấu trai, đáng đời”.
“Sao cậu lại nói thế, có xấu đâu, trông cũng không đến nỗi nào mà.”
“Do cậu không có mắt thẩm mỹ”.
“Cậu thì có. Mình thấy Lý Đại Mạt mới xấu trai. Thế mà cậu cũng thích.
“Lý Đại Mạt có xấu đến mấy thì những người bên cạnh mình vẫn thích anh ấy.”
“Mình không phải người bên cạnh cậu chắc?”
“Cậu… ngoại trừ cậu lập dị”.
“Cậu mới lập dị.”
“Đứa lập dị là cậu ấy, hễ thấy người khác nghĩ khác mình liền cho người đó là lập dị”.
…
Lê Họa và Tô Tự lời qua tiếng lại đến nỗi quên mất chủ đề ban đầu là gì, hiện tại chỉ tranh cãi xem ai là kẻ lập dị.
“Tuyệt giao!” Tô Tự giận dỗi, “Mình không chơi với cậu nữa.”
Lê Họa lườm Tô Tự: “Ai thèm chơi với cậu”.
Lộ Thiếu Hành dừng xe lại, nhìn hai người họ, tuy không nghe được họ đang nói gì, nhưng anh có cảm giác họ đang rất vui vẻ. Điều này khiến anh thấy hôm nay mình đã làm một việc ngốc nghếch.
Đối với anh, cuộc sống quá phức tạp, còn cô tựa hồ đang sống một cách đơn giản. Như vậy cũng tốt, anh muốn người phụ nữ bên cạnh mình không hiểu hết về mình, hoặc là do anh bất mãn với bản thân, không hy vọng phần u ám trong tâm hồn bị đào bới ra.
Hai người đi bộ một quãng dài, Tô Tự mới lên tiếng: “Đằng sau có chiếc xe hình như đi theo chúng ta nãy giờ”.
“Chắc kẻ thù của cậu bám theo đấy, đừng liên lụy đến mình.”
Nói vậy nhưng Lê Họa vẫn ngoảnh lại nhìn. Vừa trông thấy chiếc xe kia, cô liền bất động. Tô Tự đẩy đẩy cô.
“Cậu gọi điện bảo Lộ Diệc Cảnh đến đón đi.”
“Tại sao?” Tô Tự khó hiểu.
“Vì mình có người đón rồi”. Lê Họa cười, đi về phía chiếc xe.
Tô Tự bất mãn chạy theo, híp mắt cười với Lộ Thiếu Hành: “Anh hai, cho em đi nhờ một đoạn nhé?”
Như thể sợ Lộ Thiếu Hành sẽ từ chối, Tô Tự lập tức mở cửa lên xe, ngạo nghễ nhìn Lê Họa mà cười.
Tô Tự và một cô gái khác đang ngồi trên sofa đánh nhau, đùa tời đùa lui cuối cùng thành thật. Lộ Diệc Cảnh vừa bước vào thấy vậy, lập tức kéo cô gái đang đè trên người Tô Tự ra. Nào ngờ, Tô Tự đứng phắt dậy, đá Lộ Diệc Cảnh một cái, rồi mau chóng đỡ lấy cô gái kia.
Lê Họa đến nơi đúng lúc thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
“Chị có sao không?” Tô Tự tươi cười hỏi, hoàn toàn không còn cái vẻ hung hăng nạt nộ như khi nãy nói “có chị thì không có em”.
Lộ Diệc Cảnh cũng ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu hai người họ làm trò gì.
“Xin lỗi!” Tô Tự liếc chồng mình.
“Đừng!” Nhậm Y Nồng nhìn Lộ Diệc Cảnh, “Cậu tư nhà họ Lộ đâu phải người mà thường dân như tôi có thể đắc tội”.
Tô Tự bấy giờ mới giới thiệu: “Chị họ của em, Nhậm Y Nồng”.
Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh biến đổi. Người phụ nữ này hiện giờ đang là tâm điểm chú ý của giới truyền thông Yên Xuyên, quả nhiên hồng nhan họa thủy”.
Trông thấy Lê Họa đứng ngoài cửa, Tô Tự tức giận với Lộ Diệc Cảnh: “Phụ nữ tụ tập, anh đến đây làm gì? Đi chỗ khác chơi đi!”
Lộ Diệc Cảnh vốn định đến căn dặn Tô Tự vài việc, xem tình hình này có lẽ nên đi thì hơn.
Thấy chồng vừa đi khỏi, Tô Tự liền lắc lắc tay của Nhậm Y Nồng: “Chị cười quyến rũ thế làm gì? Đấy là chồng em!”.
Nhậm Y Nồng đá Tô Tự: “Chị hôm nay không thèm chấp mày. Mày tưởng ai cũng mắt kém như mày chắc?”.
“Chị…”
“Thấy có dấu hiệu đánh nhau, Lê Họa vội tiến vào: “Còn chưa chơi đủ à?”
“Hừ.”. Tô Tự trợn mắt.
Nhậm Y Nồng phủi quần áo đứng dậy: “ Nó cả đời này mãi chỉ là một đứa trẻ thôi, chơi không chán đâu”.
“Họa Họa, chị ấy là nhà thiết kế thời trang đấy, chúng ta đến cửa hàng quần áo của chị ấy chọn hết quần áo đẹp cho chị ấy lỗ đi”. Tô Tự cười xấu xa.
Lê Họa còn chưa kịp tiếp lời thì Nhậm Y Nồng đã lên tiếng: “Mày tưởng ai cũng độc ác như mày chắc? Nhìn Lê Họa đã thấy con bé hiền lành rồi”.
Lê Họa lúng túng mỉm cười, không thể thốt lên rằng “chị nhầm rồi, em không tốt đẹp gì đâu”.
Nhậm Y Nồng vừa đi khỏi, Lê Họa liền kéo Tô Tự nói: “Cậu có còn trẻ con đâu mà cứ gây chuyện thế, còn ra cái thể thống gì nữa? Về bao giờ đây? Làm hòa với chồng rồi à?”.
Tô Tự nằm bẹp xuống giường, chùm chăn kín mít.
“Hỏi lắm thế sao mình trả lời kịp. Cậu thấy bà chị họ của mình thế nào?”
Lê Họa xoay người. Lại lảng sang chuyện khác.
Không đợi Lê Họa trả lời. Tô Tự nói luôn: “Mình biết rồi, chị ấy xinh đẹp, có phong thái hơn mình. Cậu sợ mình buồn nên không nói chứ gì?”
“Không ngờ cậu cũng tự ti thế này cơ đấy.” Lê Họa cười.
“Ở trước mặt chị ấy, mình lại biến thành tự ti.” Tô Tự thở dài, “Từ nhỏ mình đã muốn trở thành người giống chị ấy, tự nuôi sống bản thân, làm cái gì được cái đó, chưa bao giờ phải thay đổi mình vì người khác. Nhưng mình không thể nào làm được, cứ bắt chước bừa để rồi bây giờ cũng không biết mình là kiểu người nào. Ngay cả biệt danh cũng phải bắt chước chị ấy…Haiz… Càng nói càng thấy mình thất bại”.
Lê Họa cảm thấy khó hiểu, Nhậm Y Nồng mang họ Nhậm, có liên quan gì đến Tô Tự chứ? Cô kéo Tô Tự dậy: “Cậu vẫn chưa kể chuyện cậu làm hòa với Lộ Diệc Cảnh…”.
“Cứ như vậy thôi, đừng khuyên mình, để mình hưởng thụ cảm giác được theo đuổi đi”.
“Cậu đúng thật là…”. Tính trẻ con quá.
Hai người ra ngoài ăn cơm, Tô Tự không muốn nhắc đến chuyện của mình và Lộ Diệc Cảnh nên hỏi chuyện về Lộ Thiếu Hành. Vừa ăn, Tô Tự vừa khen đồ ăn ở Yên Xuyên ngon, mỗi lần đi đâu xa cô lại gầy đi bốn năm cân, khiến cho ông nội thương xót.
“Thế cậu cứ ăn mãi đi, không ai cấm đâu”. Lê Họa tức giận mở miệng.
“Cậu ăn ít thế!” Tô Tự cười, “Có rồi à? Nghe bảo có rồi sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị”.
“Có gì chứ!” Lê Họa phủ nhận, vừa rồi vẫn đến kỳ bình thường, sao có thể có gì được chứ.
“Chắc chắn là thế rồi”.
“Ừ”.
“Lộ Thiếu Hành dạo này lắm tin đồn nhỉ, cậu không sợ anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à? Đàn ông ấy…”
“Đến cả Lộ Diệc Cảnh công tử bột còn có thể biến thành bộ dạng như ngày hôm nay thì có chuyện gì là không thể xảy ra đâu”. Lê Họa gắp một miếng cá, “Hơn nữa mình cũng không sợ mất anh ấy”.
“Cậu tin tưởng Lộ Thiếu Hành thế à?”
“Không phải tin tưởng Lộ Thiếu Hành, mà là tin tưởng chính mình.” Độc lập về kinh tế mới có thể độc lập về nhân cách. Sau khi biết bản thân có thể tự nuôi sống mình thì không cần phải nghĩ cách dựa dẫm vào người khác nữa, sẽ không sợ hãi mất đi ai, cho dù đau lòng đến đâu cũng sẽ qua, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, không phải sao?
Tô Tự cười khẩy, không tiếp lời.
“Nếu được, cậu hãy gọi anh ấy là anh hai đi”.
“Cậu muốn làm chị dâu của mình lắm rồi hả?”
***
Trong một buổi dạ tiệc, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt của đôi nam nữ. Cô gái trang điểm tinh tế, chàng trai với đôi mặt thâm trầm.
“Bố tôi có mang tội ác tày trời như lời anh nói cũng được. Chí ít ông ấy không làm gì có lỗi với gia đình tôi. Còn chuyện bố tôi đã xúc phạm tới anh, tôi có thể thay bố tôi xin lỗi, dù biết anh sẽ không tha thứ. Tất cả những điều đó cũng không thay đổi được sự thật bố tôi là một người chồng, một người cha tốt.
“Cô quả nhiên ích kỷ hệt như bố cô”.
“Kỷ Y Đình, anh nghĩ vậy là đúng rồi đấy.” Cô gái nói xong liền bỏ đi, không bận tâm phản ứng tiếp theo của đối phương.
Có một vài trường hợp, phụ nữ chưa chắc đã mềm yếu trong tình cảm. Khi biết hai người không thể tiếp tục ở bên nhau, người mà ta từng yêu cũng có thể trở thành kẻ thù, thế giới này không có gì là không thể.
Nếu được lựa chọn, Lộ Thiếu Hành thật sự không muốn vô tình nghe được câu chuyện bí mật đó. Hiện giờ anh bỏ đi không được, đứng lại cũng chẳng xong, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ.
“Nghe đủ chưa?” Kỷ Y Đình lạnh lùng lên tiếng.
Lộ Thiếu Hành bước lên trước: “Nếu tôi chưa nghe đủ thì cậu có nói tiếp không?”.
Kỷ Y Đình nhếch miệng cười giễu cợt: “Đó đều là những chuyện cậu đang điều tra cơ mà? Chẳng lẽ không điều tra được gì thỏa mãn?”.
“Kiểu gì cũng có một vài tin tức rò rỉ?”.
“Người khác thì có thể,còn cậu…” Kỷ Y Đình hừ lạnh. Quen biết nhau nhiều năm, anh ta cũng hiểu được phần nào con người của Lộ Thiếu Hành. “Không thể nào!”.
“Ý cậu là cậu sẽ giải thích cho tôi những điều cậu đang ngờ vực ư?”
Kỷ Y Đình quan sát Lộ Thiếu Hành: “Đừng nói chuyện của Tô Thiên Linh, không liên quan gì đến cậu”.
“Ồ, người đẹp dâng tới cửa mà cũng không cần à? Không giống tác phong của cậu lắm. Nghe đồn Kỷ Y Đình không bao giờ từ chối ai cả, chẳng lẽ cô Tô đó đặc biệt hơn?”
Kỷ Y Đình nhìn chằm chằm Lộ Thiếu Hành.
Lộ Thiếu Hành vẫn duy trì nụ cười ngạo nghễ: “Hay là, cậu đã để ý tới chị gái cô ta?”
“Im miệng”.
“Được thôi. Cậu về Yên Xuyên làm gì thế?”
“Cậu nghĩ tôi làm gì? Xưa nay cậu luôn cho rằng sự hiện diện của tôi đe dọa tới cậu? Cậu và bố cậu quả nhiên là cá mè một lứa. Sao nào? Đang tìm cách trả thù tôi?” Kỷ Y Đình lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ không muốn đối đầu với cậu”.
“Ngày đó chính cậu chủ động tuyệt giao với tôi, nếu chúng ta không thể làm bạn bè tốt thì cũng đừng ở đây giả vờ tiếc nuối, tôi buồn nôn lắm.”
“Đúng, ngày đó tôi chủ động chấm dứt tình cảm với cậu. Cho nên cậu hẳn biết vấn đề mấu chốt là gì, nếu cậu xúc phạm tới người thân của tôi, tôi không ngại làm bất kỳ điều gì trả đũa cậu đâu”.
“Cậu nghĩ có thể uy hiếp được tôi?”
“Chẳng phải cậu nói tư liệu của tôi rất hoàn hảo sao? Sợ gì không tìm được điểm yếu của cậu?” Lộ Thiếu Hành liếc đối phương một cái rồi bỏ đi.
Anh biết giữa mình và Kỷ Y Đình không thể nào trở lại như lúc trước, cũng như việc bản thân anh sẽ không bao giờ đơn thuần như khi còn bé. Trong giai đoạn trưởng thành, con người ta luôn mất đi một vài thứ mà sau này mới cảm thấy trân trọng. Thế nhưng dù biết trước kết quả, chúng ta vẫn sẽ lựa chọn điều đó. Vậy thì chỉ cần buồn bã một chút thôi, hà tất phải nhắc nhở bản thân nghĩ về nó từng giây từng phút.
Quãng thời gian đó trong trí nhớ của Lộ Thiếu Hành quả thật đáng để hồi tưởng. Chính anh lựa chọn từ bỏ nên chẳng có gì để che đậy cả.
Anh và Kỷ Y Đình từng là bạn thân, nhưng kể từ năm đó, sau khi biết Kỷ Y Đình là con riêng của bố mình, anh đã không còn suy nghĩ ấy nữa. Kỳ thực, anh không có cảm giác gì đặc biệt lắm, cũng không vì điều này mà thấy sốc. Anh quá hiểu con người bố mình, ông tuyệt đối sẽ không nhận Kỷ Y Đình. Lộ Chính Nhiên chỉ có duy nhất một đứa con trai là anh mà thôi.
Chỉ cần không bất lợi với mình, tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng anh cũng không thể nhận anh em với Kỷ Y Đình, điều này thể hiện sự thiếu tôn trọng với mẹ anh. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương tới mẹ cho dù mẹ không biết. Nếu quay lại thời gian đó, anh vẫn sẽ lựa chọn từ bỏ mối quan hệ với Kỷ Y Đình.
Lái xe trong bóng đêm dày đặc sương mù, Lộ Thiếu Hành chợt nghĩ mình cũng giống như màn đêm này, bị xã hội làm cho nhúng chàm nên càng ngày càng trở nên âm u. Giống như nhiều người đắm chìm trong sự mê hoặc của tiền tài, mỗi lúc một lún sâu, không thể kiềm chế, cuối cùng không thể cứu vãn.
Tâm trạng bất ổn, anh không lái xe về nhà ngay mà cứ hòa vào dòng xe cộ trên đường, đến lúc nhìn biển báo giao thông, anh mới nhận ra mình đã đi một vòng lớn. Không ngờ đi xa như vậy lại gặp được người quen.
Trên vỉa hè, hai cô gái đang đứng nói chuyện với nhau, không rõ tranh luận vấn đề gì mà đột nhiên cãi nhau.
“Lý Hành Lượng tự dưng tham gia thi The Voice kìa, hát hay thế mà bị loại, tiếc quá”.
“Tại vì anh ta xấu trai, đáng đời”.
“Sao cậu lại nói thế, có xấu đâu, trông cũng không đến nỗi nào mà.”
“Do cậu không có mắt thẩm mỹ”.
“Cậu thì có. Mình thấy Lý Đại Mạt mới xấu trai. Thế mà cậu cũng thích.
“Lý Đại Mạt có xấu đến mấy thì những người bên cạnh mình vẫn thích anh ấy.”
“Mình không phải người bên cạnh cậu chắc?”
“Cậu… ngoại trừ cậu lập dị”.
“Cậu mới lập dị.”
“Đứa lập dị là cậu ấy, hễ thấy người khác nghĩ khác mình liền cho người đó là lập dị”.
…
Lê Họa và Tô Tự lời qua tiếng lại đến nỗi quên mất chủ đề ban đầu là gì, hiện tại chỉ tranh cãi xem ai là kẻ lập dị.
“Tuyệt giao!” Tô Tự giận dỗi, “Mình không chơi với cậu nữa.”
Lê Họa lườm Tô Tự: “Ai thèm chơi với cậu”.
Lộ Thiếu Hành dừng xe lại, nhìn hai người họ, tuy không nghe được họ đang nói gì, nhưng anh có cảm giác họ đang rất vui vẻ. Điều này khiến anh thấy hôm nay mình đã làm một việc ngốc nghếch.
Đối với anh, cuộc sống quá phức tạp, còn cô tựa hồ đang sống một cách đơn giản. Như vậy cũng tốt, anh muốn người phụ nữ bên cạnh mình không hiểu hết về mình, hoặc là do anh bất mãn với bản thân, không hy vọng phần u ám trong tâm hồn bị đào bới ra.
Hai người đi bộ một quãng dài, Tô Tự mới lên tiếng: “Đằng sau có chiếc xe hình như đi theo chúng ta nãy giờ”.
“Chắc kẻ thù của cậu bám theo đấy, đừng liên lụy đến mình.”
Nói vậy nhưng Lê Họa vẫn ngoảnh lại nhìn. Vừa trông thấy chiếc xe kia, cô liền bất động. Tô Tự đẩy đẩy cô.
“Cậu gọi điện bảo Lộ Diệc Cảnh đến đón đi.”
“Tại sao?” Tô Tự khó hiểu.
“Vì mình có người đón rồi”. Lê Họa cười, đi về phía chiếc xe.
Tô Tự bất mãn chạy theo, híp mắt cười với Lộ Thiếu Hành: “Anh hai, cho em đi nhờ một đoạn nhé?”
Như thể sợ Lộ Thiếu Hành sẽ từ chối, Tô Tự lập tức mở cửa lên xe, ngạo nghễ nhìn Lê Họa mà cười.
Danh sách chương