Nhưng điều khiến Lâm Nhất cảm thấy kỳ lạ là cho dù ba ngày không tu luyện thì tu vi của hắn vẫn đang vững bước gia tăng.
Ba!
Cửa của căn nhà gỗ bị đẩy mạnh ra, sau ba ngày cuối cùng Lâm Nhất cũng gặp người đầu tiên.
Khẽ nhướn mày, hóa ra lại là Trương Hàn tìm đến.
Trương Hàn nhìn thấy Lâm Nhất, cười nhẹ nói: "He he, nghe nói ngươi đã tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt rồi, kết quả lại khiến đối phương tức giận mà bỏ chạy à?"
Trong lòng Lâm Nhất không chút gợn sóng, vốn không muốn để ý đến Trương Hàn.
Nhưng nhớ đến một chuyện bèn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương nói: "Ba ngày trước, ánh mắt ngươi nhìn ta rất cổ quái, lúc đó ta không nghĩ nhiều, giờ ngươi nói cho ta biết, hôm đó sau khi ta bất tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Ngươi không biết thật ư?"
Trương Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, tỏ ra vẻ không thể tin nổi.
Lâm Nhất giật thót tim, nhẹ giọng nói: "Nói đi, ta thật sự không biết".
Trương Hàn thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Cái tên này, không biết phúc khí được tu luyện từ đâu mà có. Hôm đó ngươi bị trọng thương mà vẫn thi triển võ kỹ tiên thiên, lúc ngã xuống có thể nói là mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như ngã vỡ đầu thì với tình trạng suy yếu của ngươi lúc đó, ta đoán chừng sẽ chết ngay tại chỗ".
"Ngươi không biết tình hình lúc đó loạn đến mức nào đâu, khiến cả tông chủ và rất nhiều trưởng lão phải lần lượt ra tay. Nhưng bọn họ đều chậm mất một bước, ngươi biết là ai đã cứu ngươi không?"
"Ai?"
Trương Hàn hồi tưởng lại cảnh tưởng ngày hôm đó rồi nói: "Là Tô Hàm Nguyệt, thật sự không ai ngờ được, người đầu tiên hạ xuống võ đài lại là Tô Hàm Nguyệt. Trong lúc then chốt tỷ ấy đã không để ngươi ngã thẳng xuống đất".
"Khụ khụ, ngươi không biết chứ, hôm đó lúc Tô Hàm Nguyệt đặt ngươi gối đầu lên chân, cho ngươi nuốt đan dược, trên dưới cả tông môn, bao gồm cả mấy vị trưởng lão, thậm chí cả tông chủ Bạch Thiên Minh cũng đều nhìn đến ngây ngốc”.
Trong đầu Lâm Nhất nổ tung một tiếng, người cứu hắn ngày hôm đó lại chính là Tô Hàm Nguyệt.
"Tỷ ấy ôm ngươi đặt lên đầu gối, lúc đó ta nhìn thấy rất rõ ràng sự lo lắng trên gương mặt tỷ ấy không phải là giả. Nhưng điều kinh khủng hơn đó là thần sắc khi tỷ ấy nhìn về phía Mã Thiên Nhất, ánh mắt đó..."
Nụ cười trên gương mặt Trương Hàn dần dần biến mất, nghiêm mặt nói:
Ba!
Cửa của căn nhà gỗ bị đẩy mạnh ra, sau ba ngày cuối cùng Lâm Nhất cũng gặp người đầu tiên.
Khẽ nhướn mày, hóa ra lại là Trương Hàn tìm đến.
Trương Hàn nhìn thấy Lâm Nhất, cười nhẹ nói: "He he, nghe nói ngươi đã tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt rồi, kết quả lại khiến đối phương tức giận mà bỏ chạy à?"
Trong lòng Lâm Nhất không chút gợn sóng, vốn không muốn để ý đến Trương Hàn.
Nhưng nhớ đến một chuyện bèn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương nói: "Ba ngày trước, ánh mắt ngươi nhìn ta rất cổ quái, lúc đó ta không nghĩ nhiều, giờ ngươi nói cho ta biết, hôm đó sau khi ta bất tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Ngươi không biết thật ư?"
Trương Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, tỏ ra vẻ không thể tin nổi.
Lâm Nhất giật thót tim, nhẹ giọng nói: "Nói đi, ta thật sự không biết".
Trương Hàn thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Cái tên này, không biết phúc khí được tu luyện từ đâu mà có. Hôm đó ngươi bị trọng thương mà vẫn thi triển võ kỹ tiên thiên, lúc ngã xuống có thể nói là mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như ngã vỡ đầu thì với tình trạng suy yếu của ngươi lúc đó, ta đoán chừng sẽ chết ngay tại chỗ".
"Ngươi không biết tình hình lúc đó loạn đến mức nào đâu, khiến cả tông chủ và rất nhiều trưởng lão phải lần lượt ra tay. Nhưng bọn họ đều chậm mất một bước, ngươi biết là ai đã cứu ngươi không?"
"Ai?"
Trương Hàn hồi tưởng lại cảnh tưởng ngày hôm đó rồi nói: "Là Tô Hàm Nguyệt, thật sự không ai ngờ được, người đầu tiên hạ xuống võ đài lại là Tô Hàm Nguyệt. Trong lúc then chốt tỷ ấy đã không để ngươi ngã thẳng xuống đất".
"Khụ khụ, ngươi không biết chứ, hôm đó lúc Tô Hàm Nguyệt đặt ngươi gối đầu lên chân, cho ngươi nuốt đan dược, trên dưới cả tông môn, bao gồm cả mấy vị trưởng lão, thậm chí cả tông chủ Bạch Thiên Minh cũng đều nhìn đến ngây ngốc”.
Trong đầu Lâm Nhất nổ tung một tiếng, người cứu hắn ngày hôm đó lại chính là Tô Hàm Nguyệt.
"Tỷ ấy ôm ngươi đặt lên đầu gối, lúc đó ta nhìn thấy rất rõ ràng sự lo lắng trên gương mặt tỷ ấy không phải là giả. Nhưng điều kinh khủng hơn đó là thần sắc khi tỷ ấy nhìn về phía Mã Thiên Nhất, ánh mắt đó..."
Nụ cười trên gương mặt Trương Hàn dần dần biến mất, nghiêm mặt nói:
Danh sách chương