Đúng là ngông cuồng, một tên hậu bối lại dám không xem Bạch Vũ Phàm ra gì.
Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn lộ vẻ nghiền ngẫm, khi thấy Chương Diệp khiêu khích Bạch Vũ Phàm, hắn ta hoàn toàn không có ý định kiềm hãm đệ tử nhà mình.
Có lẽ hắn rất hiếu kỳ thực lực hiện tại của Bạch Vũ Phàm rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào.
Nếu quả thực đã giảm xuống thì đối với Cuồng Đao Môn, đó chính là một tin mừng.
“Ngông cuồng, ngươi còn chưa đủ tư cách để thiếu môn chủ của chúng ta ra tay!”
Có một đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn không kiềm được tức giận bước lên.
Lâm Nhất híp mắt nhìn đệ tử vừa bước ra, người này tên là Phùng Đạo Vũ, là một đệ tử nội môn đã có thâm niên, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng.
Có thể nói hắn ta là một trong những đệ tử được tông môn chú trọng bồi dưỡng, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một tay Kim Cang Quyền rất là xuất chúng.
Kim Cang Quyền chính là võ kỹ cao đẳng trong tông môn, mạnh hơn Mãnh Hổ Quyền rất nhiều, nghe nói Phùng Đạo Vũ đã sớm luyện bộ quyền pháp này đến đại thành.
Trước kia Lâm Nhất chỉ được nghe danh của người này, chưa từng có cơ hội thấy hắn ta ra tay, nói chính xác là rất ít khi nhìn thấy hắn ta.
“Phùng sư huynh, cho hắn biết như thế nào là lễ độ!”
“Phùng sư huynh, dùng Kim Cang quyền của ngươi dạy dỗ hắn một trận, đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng!”
Thấy Phùng Đạo Vũ tiến lên, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn sôi nổi cổ vũ cho hắn ta.
Từ tận đáy lòng, Lâm Nhất thật sự cảm nhận được thứ cảm xúc mang tên cùng vinh cùng nhục với tông môn.
Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn La Tinh sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn về phía Bạch Vũ Phàm.
“Bạch huynh, nơi này là đại điện Thanh Vân Môn, múa đáo lộng thương cũng không hay. Ta thấy so quyền cước và chưởng pháp có lẽ sẽ tốt hơn, sau mười chiêu liền ngừng lại, tránh để tổn thương hòa khí đôi bên”.
Bạch Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, Phùng Đạo Vũ tinh thông quyền pháp, trong khi Chương Diệp lại nổi danh với đao pháp.
Không sử dụng binh khí gần như không ảnh hưởng đến Phùng Đạo Vũ, nhưng với Chương Diệp thì có hơi thiệt thòi.
Nhất thời, hắn ta không hiểu nổi La Tinh có ý gì.
Bạch Vũ Phàm nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn lộ vẻ nghiền ngẫm, khi thấy Chương Diệp khiêu khích Bạch Vũ Phàm, hắn ta hoàn toàn không có ý định kiềm hãm đệ tử nhà mình.
Có lẽ hắn rất hiếu kỳ thực lực hiện tại của Bạch Vũ Phàm rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào.
Nếu quả thực đã giảm xuống thì đối với Cuồng Đao Môn, đó chính là một tin mừng.
“Ngông cuồng, ngươi còn chưa đủ tư cách để thiếu môn chủ của chúng ta ra tay!”
Có một đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn không kiềm được tức giận bước lên.
Lâm Nhất híp mắt nhìn đệ tử vừa bước ra, người này tên là Phùng Đạo Vũ, là một đệ tử nội môn đã có thâm niên, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng.
Có thể nói hắn ta là một trong những đệ tử được tông môn chú trọng bồi dưỡng, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một tay Kim Cang Quyền rất là xuất chúng.
Kim Cang Quyền chính là võ kỹ cao đẳng trong tông môn, mạnh hơn Mãnh Hổ Quyền rất nhiều, nghe nói Phùng Đạo Vũ đã sớm luyện bộ quyền pháp này đến đại thành.
Trước kia Lâm Nhất chỉ được nghe danh của người này, chưa từng có cơ hội thấy hắn ta ra tay, nói chính xác là rất ít khi nhìn thấy hắn ta.
“Phùng sư huynh, cho hắn biết như thế nào là lễ độ!”
“Phùng sư huynh, dùng Kim Cang quyền của ngươi dạy dỗ hắn một trận, đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng!”
Thấy Phùng Đạo Vũ tiến lên, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn sôi nổi cổ vũ cho hắn ta.
Từ tận đáy lòng, Lâm Nhất thật sự cảm nhận được thứ cảm xúc mang tên cùng vinh cùng nhục với tông môn.
Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn La Tinh sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn về phía Bạch Vũ Phàm.
“Bạch huynh, nơi này là đại điện Thanh Vân Môn, múa đáo lộng thương cũng không hay. Ta thấy so quyền cước và chưởng pháp có lẽ sẽ tốt hơn, sau mười chiêu liền ngừng lại, tránh để tổn thương hòa khí đôi bên”.
Bạch Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, Phùng Đạo Vũ tinh thông quyền pháp, trong khi Chương Diệp lại nổi danh với đao pháp.
Không sử dụng binh khí gần như không ảnh hưởng đến Phùng Đạo Vũ, nhưng với Chương Diệp thì có hơi thiệt thòi.
Nhất thời, hắn ta không hiểu nổi La Tinh có ý gì.
Bạch Vũ Phàm nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Danh sách chương