Mấy người như trút được gánh nặng, bọn họ nháo nhào chạy ra ngoài từ cửa hông, không dám ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Đại điện trống không, nhoáng cái trong này chỉ còn lại Lâm Nhất và Hoàng Dung đang ngồi trên ngai vàng.
"Ta và ngươi không có thù oán gì nhỉ? Nếu ngươi chịu tha cho ta một mạng, ta bằng lòng chắp tay dâng Tử Diệm Kim Liên này cho ngươi!" Hoàng Dung ôm một tia hy vọng, rồi nói.
"Có thù oán hay không, trong lòng ngươi rõ mà."
Lâm Nhất nhẹ nhàng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hai năm trước đối phương đã hành hạ bốn đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông đến chết.
Làm rúng động Thương Huyền, làm Phù Vân Kiếm Tông mất sạch danh tiếng.
Tông môn đi trả thù mấy lần thì đều không tìm thấy hắn ta, lần này cuối cùng cũng thăm dò được hang ổ của hắn ta. Nhưng tông môn cũng không dám phái trưởng lão cảnh giới Thần Đan tới bứt dây động rừng, rồi lại lo cử đệ tử thân truyền đi thì chỉ tổn đi nộp mạng.
Chưởng môn Phù Vân bèn viết tên của những kẻ này vào quyển trục kia, sau đó đưa cả cho Lâm Nhất.
"Ngươi là người do Phù Vân Kiếm Tông phái đến thật này."
Hoàng Dung lộ ra ý cười, bỗng nhiên hắn ta ung dung hơn nhiều, hắn ta lạnh giọng cười rồi nói: "Nghe giọng ngươi còn rất trẻ, chắc không phải là trưởng lão tông môn, nếu đã tới rồi, vậy thì đừng đi nữa!"
Không phải trưởng lão, thì không phải cường giả cảnh giới Thần Đan.
Trong Tinh Quân, nếu đối phương là Tinh Tượng thì hắn ta đánh không lại, nhưng chạy thoát thì vẫn có rất nhiều cách. Chẳng qua người này mới ở cảnh giới Tinh Hà, ha ha, đệ tử thân truyền ở cảnh giới Tinh Hà đã chết trong tay hắn †a, nhiều lắm đấy.
Huýt xì!
Vừa dứt lời, khí thế Tinh Quân trên người hắn ta tỏa ra ầm ầm, sau đó hắn ta hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nhúc nhích, chỉ đặt Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu bên môi, tiếng tiêu vừa vang lên, liền có cuồng phong gào thét, gió kêu như sấm!
Oanh!
Tốc độ của Hoàng Dung lập tức chậm lại rất nhiều, hắn ta cảm nhận được kiếm ý vô hình đi theo tiếng tiêu ngăn hắn ta tiến về phía trước.
Giả thần giả quỷ! Vận động Tinh nguyên toàn thân, Hoàng Dung hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lao về phía trước.
Tiếng tiêu biến ảo, ý cảnh phong hoa tuyết nguyệt trong Lôi Âm kiếm pháp được tấu ra một cách hoàn hảo. Lúc thì gió kêu như sấm, lúc thì hoa rơi phân vũ, lúc thì mây nổi tuyết bay.
Trong cung điện, tiếng tiêu mênh mông, hàn ý giáng xuống.
Kiếm ý của Lâm Nhất nương theo tiếng tiêu khuếch tán ra, mái tóc dài của hắn tung bay, ánh sáng bạc rơi xuống, giống như mây trắng dập dềnh, biến ảo. không ngừng. Trong đại điện, kiếm quang tung hoành, kiếm khí bay múa như những bông tuyết.
Hoàng Dung cảm thấy bực bội, trong quá trình hẳn ta không ngừng tiếp cận Lâm Nhất, hắn ta đã trúng nhiều vết chém, máu tươi chảy ròng ròng.
"Chết đi!"
Chỉ thiếu một bước nữa thôi, cơn giận trong lòng Hoàng Dung hoàn toàn bùng nổ, hắn ta bay lên không trung, rồi điên tiết hét lên.
Thần tiêu!
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn rồi khế nhíu mày, ánh mắt sắc bén, tiêu âm xông thẳng lên trời.
'Thần âm như sấm, xé toạc mây xanh!
Hoàng Dung còn chưa kịp rơi xuống đã bị một đạo ngân sắc nuốt lấy, cơ thể đứt thành hai đoạn.
Một khúc đã xong, nhưng dư âm chưa tan đi.
Máu tươi bắn tung tóe, từng giọt cố định giữa không trung, tựa như cả thời gian cũng bị giam cầm vậy.
Lâm Nhất bỏ Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu xuống, vươn tay ra, hút lấy chiếc hộp. gấm để trên ngai vàng.
Hắn quay người rời đi, trong ánh sáng màu bạc lập lòe, lúc này chỗ máu tươi bắn tung tóe kia mới rơi xuống ào ào như mưa bão.
Bên ngoài cung điện dưới lòng đất.
Đám võ giả nửa bước Tinh Quân dưới trướng Hoàng Dung vừa mới chạy ra ngoài không lâu, còn chưa kịp thở dốc.
Đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân sột soạt, nét mặt mấy người lập tức thay đổi, nhanh thế!
Chẳng lẽ công tử Táng Hoa thua rồi? Cảnh giới Tỉnh Quân có ba mức lớn, chia ra là cảnh giới Tỉnh Nguyên, cảnh giới Tinh Hà, với lại cảnh giới Tinh Tượng.
Tuy rằng Hoàng Dung kia chỉ mới ở cảnh giới Tinh Nguyên đỉnh phong, nhưng thủ đoạn cực đoan, rất nhiều cường giả ở cảnh giới Tỉnh Hà đều chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Nhất là giờ còn đang ở sào huyệt của hẳn ta, khó mà bảo đảm chuyện hắn †a vẫn còn vài con át chủ bài mà bọn họ không biết.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt mấy người lập tức xấu đi, bọn họ vừa mới phản bội Hoàng Dung. Đối phương giết công tử Táng Hoa xong, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, nghĩ đến những thủ đoạn của đối phương, ai nấy đều nhữn cả chân, hoảng sợ không thôi.
Bộp bộp!
Một loạt âm thanh vang lên, mấy người đấy thân bất do kỷ, sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất.
Một cơn gió thổi qua đỉnh đầu mấy người họ, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì cực kỳ hoảng sợ, nuốt lại những lời định nói xuống bụng.
Kia là công tử Táng Hoal Dưới bóng đêm, Lâm Nhất đeo chiếc mặt nạ màu bạc, mái tóc màu bạc để xõa như thác nước. Hắn ngự phong mà đi, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc nhàn
nhạt, hắn càng bay càng cao, giống như đang tản bộ trên mây vậy.
Cái phong thái đó làm cho người ta cực kỳ rung động, in sâu vào đầu những người này, không thể nào quên.
Đột nhiên, mấy người tỉnh táo lại?
Công tử Táng Hoa chưa chết, vậy người chết chính là Hoàng Dung rồi... cái này cũng nhanh quá à, hầu như chỉ sau vài hơi thở đã giết chết Hoàng Dung rồi.
"Một khúc ca buồn, tìm tri âm ở chân trời nao. Công tử Táng Hoa này, quả nhiên danh bất hư truyền."
"May mà chạy nhanh!"
"Chỗ này không thể ở thêm được nữa, đi nhanh lên!"
Mấy người đứng dậy, hoảng hốt sợ hãi, mặt mũi tái nhợt, cả đám chỉ hận không thể có thêm mấy cái chân, rồi nhanh chóng rời khỏi cái mảnh đất thị phi này.
Một lúc sau, các vũ nữ trong cung điện dưới lòng đất cũng chạy ra ngoài, nhìn mặt trăng trên bầu trời xa xôi, bọn họ thất thần suy nghĩ.
Hai canh giờ sau, trên một hòn đảo khác gần đó.
Trong màn đêm có đống lửa đang cháy rực, Lâm Nhất, tiểu Băng Phượng và tiểu Tặc Miêu, yên lặng ngồi bên đống lửa.
"Lạc cô nương nói đúng thật."
Lâm Nhất gỡ cái mặt nạ đang đeo xuống, nhìn Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu
trong tay, hắn khẽ lẩm bẩm: "Dùng tiêu ngự kiếm, chính là phát huy ưu thế của mình đến cực hạn."
Ý cảnh trong tiêu âm càng mạnh, uy lực mà kiếm ý phát ra sẽ càng khủng bố. Có rất nhiều chỗ huyền diệu mà kiếm pháp không thể phát huy ra được, nó giải quyết được chỗ bất lợi ở phương diện tu vi.
"Ta và ngươi không có thù oán gì nhỉ? Nếu ngươi chịu tha cho ta một mạng, ta bằng lòng chắp tay dâng Tử Diệm Kim Liên này cho ngươi!" Hoàng Dung ôm một tia hy vọng, rồi nói.
"Có thù oán hay không, trong lòng ngươi rõ mà."
Lâm Nhất nhẹ nhàng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hai năm trước đối phương đã hành hạ bốn đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông đến chết.
Làm rúng động Thương Huyền, làm Phù Vân Kiếm Tông mất sạch danh tiếng.
Tông môn đi trả thù mấy lần thì đều không tìm thấy hắn ta, lần này cuối cùng cũng thăm dò được hang ổ của hắn ta. Nhưng tông môn cũng không dám phái trưởng lão cảnh giới Thần Đan tới bứt dây động rừng, rồi lại lo cử đệ tử thân truyền đi thì chỉ tổn đi nộp mạng.
Chưởng môn Phù Vân bèn viết tên của những kẻ này vào quyển trục kia, sau đó đưa cả cho Lâm Nhất.
"Ngươi là người do Phù Vân Kiếm Tông phái đến thật này."
Hoàng Dung lộ ra ý cười, bỗng nhiên hắn ta ung dung hơn nhiều, hắn ta lạnh giọng cười rồi nói: "Nghe giọng ngươi còn rất trẻ, chắc không phải là trưởng lão tông môn, nếu đã tới rồi, vậy thì đừng đi nữa!"
Không phải trưởng lão, thì không phải cường giả cảnh giới Thần Đan.
Trong Tinh Quân, nếu đối phương là Tinh Tượng thì hắn ta đánh không lại, nhưng chạy thoát thì vẫn có rất nhiều cách. Chẳng qua người này mới ở cảnh giới Tinh Hà, ha ha, đệ tử thân truyền ở cảnh giới Tinh Hà đã chết trong tay hắn †a, nhiều lắm đấy.
Huýt xì!
Vừa dứt lời, khí thế Tinh Quân trên người hắn ta tỏa ra ầm ầm, sau đó hắn ta hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất không nhúc nhích, chỉ đặt Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu bên môi, tiếng tiêu vừa vang lên, liền có cuồng phong gào thét, gió kêu như sấm!
Oanh!
Tốc độ của Hoàng Dung lập tức chậm lại rất nhiều, hắn ta cảm nhận được kiếm ý vô hình đi theo tiếng tiêu ngăn hắn ta tiến về phía trước.
Giả thần giả quỷ! Vận động Tinh nguyên toàn thân, Hoàng Dung hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lao về phía trước.
Tiếng tiêu biến ảo, ý cảnh phong hoa tuyết nguyệt trong Lôi Âm kiếm pháp được tấu ra một cách hoàn hảo. Lúc thì gió kêu như sấm, lúc thì hoa rơi phân vũ, lúc thì mây nổi tuyết bay.
Trong cung điện, tiếng tiêu mênh mông, hàn ý giáng xuống.
Kiếm ý của Lâm Nhất nương theo tiếng tiêu khuếch tán ra, mái tóc dài của hắn tung bay, ánh sáng bạc rơi xuống, giống như mây trắng dập dềnh, biến ảo. không ngừng. Trong đại điện, kiếm quang tung hoành, kiếm khí bay múa như những bông tuyết.
Hoàng Dung cảm thấy bực bội, trong quá trình hẳn ta không ngừng tiếp cận Lâm Nhất, hắn ta đã trúng nhiều vết chém, máu tươi chảy ròng ròng.
"Chết đi!"
Chỉ thiếu một bước nữa thôi, cơn giận trong lòng Hoàng Dung hoàn toàn bùng nổ, hắn ta bay lên không trung, rồi điên tiết hét lên.
Thần tiêu!
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn rồi khế nhíu mày, ánh mắt sắc bén, tiêu âm xông thẳng lên trời.
'Thần âm như sấm, xé toạc mây xanh!
Hoàng Dung còn chưa kịp rơi xuống đã bị một đạo ngân sắc nuốt lấy, cơ thể đứt thành hai đoạn.
Một khúc đã xong, nhưng dư âm chưa tan đi.
Máu tươi bắn tung tóe, từng giọt cố định giữa không trung, tựa như cả thời gian cũng bị giam cầm vậy.
Lâm Nhất bỏ Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu xuống, vươn tay ra, hút lấy chiếc hộp. gấm để trên ngai vàng.
Hắn quay người rời đi, trong ánh sáng màu bạc lập lòe, lúc này chỗ máu tươi bắn tung tóe kia mới rơi xuống ào ào như mưa bão.
Bên ngoài cung điện dưới lòng đất.
Đám võ giả nửa bước Tinh Quân dưới trướng Hoàng Dung vừa mới chạy ra ngoài không lâu, còn chưa kịp thở dốc.
Đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân sột soạt, nét mặt mấy người lập tức thay đổi, nhanh thế!
Chẳng lẽ công tử Táng Hoa thua rồi? Cảnh giới Tỉnh Quân có ba mức lớn, chia ra là cảnh giới Tỉnh Nguyên, cảnh giới Tinh Hà, với lại cảnh giới Tinh Tượng.
Tuy rằng Hoàng Dung kia chỉ mới ở cảnh giới Tinh Nguyên đỉnh phong, nhưng thủ đoạn cực đoan, rất nhiều cường giả ở cảnh giới Tỉnh Hà đều chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Nhất là giờ còn đang ở sào huyệt của hẳn ta, khó mà bảo đảm chuyện hắn †a vẫn còn vài con át chủ bài mà bọn họ không biết.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt mấy người lập tức xấu đi, bọn họ vừa mới phản bội Hoàng Dung. Đối phương giết công tử Táng Hoa xong, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, nghĩ đến những thủ đoạn của đối phương, ai nấy đều nhữn cả chân, hoảng sợ không thôi.
Bộp bộp!
Một loạt âm thanh vang lên, mấy người đấy thân bất do kỷ, sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất.
Một cơn gió thổi qua đỉnh đầu mấy người họ, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì cực kỳ hoảng sợ, nuốt lại những lời định nói xuống bụng.
Kia là công tử Táng Hoal Dưới bóng đêm, Lâm Nhất đeo chiếc mặt nạ màu bạc, mái tóc màu bạc để xõa như thác nước. Hắn ngự phong mà đi, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc nhàn
nhạt, hắn càng bay càng cao, giống như đang tản bộ trên mây vậy.
Cái phong thái đó làm cho người ta cực kỳ rung động, in sâu vào đầu những người này, không thể nào quên.
Đột nhiên, mấy người tỉnh táo lại?
Công tử Táng Hoa chưa chết, vậy người chết chính là Hoàng Dung rồi... cái này cũng nhanh quá à, hầu như chỉ sau vài hơi thở đã giết chết Hoàng Dung rồi.
"Một khúc ca buồn, tìm tri âm ở chân trời nao. Công tử Táng Hoa này, quả nhiên danh bất hư truyền."
"May mà chạy nhanh!"
"Chỗ này không thể ở thêm được nữa, đi nhanh lên!"
Mấy người đứng dậy, hoảng hốt sợ hãi, mặt mũi tái nhợt, cả đám chỉ hận không thể có thêm mấy cái chân, rồi nhanh chóng rời khỏi cái mảnh đất thị phi này.
Một lúc sau, các vũ nữ trong cung điện dưới lòng đất cũng chạy ra ngoài, nhìn mặt trăng trên bầu trời xa xôi, bọn họ thất thần suy nghĩ.
Hai canh giờ sau, trên một hòn đảo khác gần đó.
Trong màn đêm có đống lửa đang cháy rực, Lâm Nhất, tiểu Băng Phượng và tiểu Tặc Miêu, yên lặng ngồi bên đống lửa.
"Lạc cô nương nói đúng thật."
Lâm Nhất gỡ cái mặt nạ đang đeo xuống, nhìn Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu
trong tay, hắn khẽ lẩm bẩm: "Dùng tiêu ngự kiếm, chính là phát huy ưu thế của mình đến cực hạn."
Ý cảnh trong tiêu âm càng mạnh, uy lực mà kiếm ý phát ra sẽ càng khủng bố. Có rất nhiều chỗ huyền diệu mà kiếm pháp không thể phát huy ra được, nó giải quyết được chỗ bất lợi ở phương diện tu vi.
Danh sách chương