Trong phòng giam, Phượng Lan Dạ kiểm tra chuyện Tam hoàng tử trúng độc, sau đó thật nhanh hỏi thăm: “Là ai phát hiện hắn đầu tiên?”

Nàng nói xong, thuận tay lấy một mảnh sứ vỡ từ bên cạnh sạp trúc để ngồi, nếu không chú ý căn bản không phát hiện được, đây là chén đồ sứ, có lẽ là Nam Cung Tiếp uống xong sau đó trúng độc, như vậy độc này là bị hạ ở trong nước, đây là một loại độc dược vô sắc vô vị, cho nên người trúng độc căn bản là không biết được, sau khi Nam Cung Tiếp uống vào vì bị trúng độc rất thống khổ, cho nên mới làm rơi vỡ cái chén kia, người xuống độc bối rối lấy đi mảnh vỡ, nhưng tự mình không biết vẫn còn sót.

Người cuối cùng tiếp xúc chính là người hạ độc, Phượng Lan Dạ khẳng định trong nghĩ, trầm giọng ra lệnh cho Tây Môn Vân.

“Lập tức bắt người kia lại, lập tức.”

“Dạ” Tây Môn Vân lập tức biết người phát hiện kia chính là người hạ độc, nên xoay người đi ra ngoài phân phó thủ hạ bắt người, nhưng còn chưa có hành động, liền thấy có người chạy nhanh tới đây.

“Không xong, Văn Cường đã bị người ta giết chết.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả quan viên Hình bộ đều lăn lăng giật mình, không biết nói gì cho phải, vẻ mặt hoảng sợ mờ mịt, chỉ biết quỳ ở bên ngoài, không dám làm gì.

Mà ở trong phòng giam Phượng Lan Dạ mặt mũi âm u lãnh khốc, chậm rãi đứng lên nhìn Nam Cung Diệp.

Không cần hỏi hai người cũng biết Văn Cường chết này là ai, chỉ sợ là cái lao tốt đi bẩm báo kia, cũng chính là người rót nước cho Tam hoàng tử, bị người ta sai sử hạ độc Tam hoàng tử, người ở sau lưng hắn nhất định vô cùng lợi hại, bằng không người này cũng không dám hạ độc Tam hoàng tử.

Người sau lưng này lại một lần nữa để cho bọn họ kiến thức hắn độc, lãnh, chuẩn, mau, làm việc thủ đoạn cay độc, ngay cả hoàng tử long tôn cũng dám động thủ, còn có chuyện gì mà hắn không làm được? Hắn đến tột cùng muốn làm gì? Nếu hắn muốn đẩy hoàng tử nào đó lên thượng vị thì tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng có là phản tặc.

“Đi thôi, đến bẩm báo hoàng thượng.”

Phượng Lan Dạ tâm tình trầm thấp mở miệng, Nam Cung Diệp đưa tay lôi kéo nàng, hai người cùng nhau đi ra ngoài, phía sau một nhóm lớn người trầm giọng mở miệng:

“Cung tiễn Tề vương cùng Tề vương phi.

Phía ngoài sắc trời đã tối, hôm nay không có sao cũng không có trăng, sắc trời tối như mực, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chỗ tối tựa hồ cất dấu vô số quỷ quái, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt lòng người, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, vỗ vào trên sườn xe, phát ra tiếng vang ô hô, làm lòng người kinh hãi đảm chiến, sởn tóc gáy.

Ngũ quan tinh xảo của Nam Cung Diệp đang bao phủ một tầng sương lạnh, âm u nhìn lên không trung, hai tay ôm chặt Phượng Lan Dạ.

“Những kẻ ghê tởm kia, nếu như ta bắt được, ta tuyệt đối không bỏ qua cho bọn chúng.”

Hắn hung hăng tức giận mắng, nhưng đối với người trong chỗ tối vẫn không có biện pháp nào tìm ra cả.

Người nọ thật sự là quá giảo hoạt rồi, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh cũng không có năng lực như thế, đến tột cùng là người nào? Hai người lâm vào trầm tư, đem những đại thần cáo già trong triều tìm qua một lượt, cuối cùng đưa mắt khóa ở trên người Tô thừa tướng cùng Đại tướng quân Âu Dương Thác, bất quá hai người này đều có điểm chung là đi lại gần gũi với Sở vương, cháu gái của Tô thừa tướng là Sở vương phi, còn đại tướng quân, mặc dù con gái hắn gả cho Lục hoàng tử, nhưng Lục hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế không coi trọng, căn bản không nhìn đến đại vị, như vậy hắn nhất định sẽ mượn hơi một nơi khác, cho nên gần đây có tin đồn hắn và Sở vương đi lại tương đối gần.

Chẳng lẽ, bọn họ ở sau lưng trù mưu lên kế hoạch? Tô thừa tướng là thừa tướng một nước, trong ngực chắc chắn có mưu lược ba nghìn, Âu Dương Thác tuy là võ tướng, nhưng có thể làm tướng quân, cũng không phải là người hời hợt, nhất định có bản lãnh hơn người.

Hai người này nếu liên thủ thì có chuyện gì mà không làm được đây?

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều đã nghĩ đến khả năng này, Nam Cung Diệp lập tức hướng ra phía ngoài phân phó một tiếng, xe ngựa ngừng lại, Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần đi tới, ở mặt ngoài xe ngựa cung kính xin chỉ thị: “Gia, có việc gì?”

“Các ngươi lập tức âm thầm phái người đi giám thị phủ Thừa tướng cùng phủ đệ của Âu Dương tướng quân, có tình huống gì lập tức tới bẩm báo.”

“Dạ, Gia”

Ngọc Lưu Thần lập tức cưỡi ngựa rời đi bố trí việc này, mà những người khác thì vẫn như cũ một đường tiến cung.

Trong cung, hoàng thượng đã tỉnh lại, giờ phút này hơi tựa vào trên giường chờ tin tức, nghĩ đến Tam hoàng nhi chết đi, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, không biết là tạo cái nghiệt gì a, cho tới nay, hắn luôn tin chắc hoàng thất hẳn là phải có con nối dòng, như vậy mới thịnh vượng, nhưng cho đến hôm nay hắn mới hiểu một đạo lý, muốn hoàng thất lâu dài thịnh vượng đi xuống, nữ nhân hậu cung không được quá nhiều, con nối dòng cũng không được quá nhiều, chỉ cẩn ít mà giỏi là được.

“Duệ nhi, ngươi tới đây, phụ hoàng có lời nói cùng ngươi.”

Hạo Vân Đế trầm thống mở miệng, Ngũ hoàng tử Thụy vương đi tới, ngồi ở hoàng thượng bên người, nhìn hắn.

“Phụ hoàng, người khá hơn sao?”

Hạo Vân Đế gật đầu, vươn tay lôi kéo hắn: “Duệ nhi, ngươi đáp ứng phụ hoàng một chuyện được không.”

“Phụ hoàng người cứ nói.”

Thấy phụ hoàng già nua mà vô lực như thế, Nam Cung Duệ lòng đau như cắt, yêu thương nhìn phụ hoàng,trong trí nhớ, phụ hoàng là người uy nghi, trên điện Kim Loan, nhất ngôn cửu đỉnh, trong thiên quân vạn mã, tư thế oai hùng tỏa sáng, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, nhưng từ khi nào bắt đầu, hắn thành già nua như thế, cũng không còn thấy bóng dáng ngày xưa nữa.

“Duệ nhi, nếu như ngươi lên ngôi, nhất định phải ghi nhớ, phi tần hậu cung không nên quá nhiều, con nối dòng chỉ cần tinh hoa, nữ nhân sinh hạ hoàng tử phải được tinh tế lựa chọn, không thể có nửa điểm qua loa, từ đây, trẫm hi vọng Thiên Vận hoàng triều sẽ có chế độ nhất quán.”

“Phụ hoàng, nhi thần ghi nhớ.”

Trong mắt của Nam Cung Duệ hiện lên lệ quang, phụ hoàng là rút kinh nghiệm từ bản thân ra dạy dỗ, mình nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

“Ừ, như vậy trẫm an tâm, nghĩ đến Tam hoàng huynh của ngươi, là trẫm đã nợ hắn.”

Thật ra thì hắn chỉ là một hài tử ngoan, bất kể khi nào cũng là an tĩnh như vậy, nhưng mình thì sao, cho tới nay cũng không coi trọng hắn, cuối cùng ngay cả hắn làm việc vì mình, cũng không tin hắn, hiện tại hắn đã chết, là lỗi của mình a.

“Phụ hoàng không nên khổ sở nữa.”

Nam Cung Duệ mặc dù không dễ chịu, nhưng khi nhìn đến thân thể của phụ hoàng , thật là không thể chịu thêm đả kích nữa, nếu không chỉ sợ người chịu không nổi, độc thần sa phấn còn không có hoàn toàn giải hết đâu.

Bên trong tẩm cung một mảnh túc chìm, đám người của thái giám Nguyên Phạm trong lòng cũng rất đau đớn, trong lúc nhất thời không có thanh âm, bất quá ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ từ bên ngoài đi vào, Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, sớm nóng lòng mở miệng.

“Các ngươi đã tới, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ muốn hành lễ, thì Hạo Vân Đế sớm khoát tay cho bọn họ miễn lễ, chờ bọn hắn bẩm báo.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệp một mảnh lãnh chìm, tâm tình trầm trọng nhìn Hạo Vân Đế.

“Tam hoàng huynh bị người hạ độc, người hạ độc kia là một lao tốt, chờ tới thời điểm chúng ta phát hiện, lao tốt kia đã bị người giết.”

“Động tác thật là nhanh.”

Nam Cung Duệ kinh hãi, Hạo Vân Đế lại càng một câu nói cũng không nói ra, nhìn về Nam Cung Diệp mới từ từ hỏi thăm.

“Còn có tình huống khác nào?”

Nam Cung Diệp ngơ ngác một chút, không nghĩ tới phụ hoàng lại nhìn ra chân tướng, hắn vốn không định nói cho phụ hoàng chuyện Tứ hoàng huynh đi gặp Tam hoàng huynh, nhưng bây giờ lại không thể không nói rồi, chỉ đành phải bẩm báo.

“Trước khi Tam hoàng huynh chết, tứ hoàng huynh có đi gặp hắn.”

Trong tẩm cung nhất thời không có tiếng vang, tất cả mọi người trầm mặc xuống, không biết nên nói như thế nào về chuyện này.

Cuối cùng Nam Cung Diệp mở miệng trước tiên: “Bất kể như thế nào, nhi thần cho là Tứ hoàng huynh còn không có ngu xuẩn như thế, trong thời gian này mà đi động thủ, cho nên người động thủ sau lưng nhất định không phải là hắn, bất quá cũng không thể không coi chừng, nhi thần cùng Lan nhi đã cẩn thận phân tích qua, nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh cũng không thể lợi hại được như thế, cũng sẽ không có mưu lược như thế, ba bước một đường, năm bước một ván, cho nên rất có thể sau lưng có đại thần trong triều ẩn núp, nhi thần đã phái người giám thị người của đảng Sở vương, lát nữa sẽ cho người giám thị người của đảng Tấn vương."

“Tốt, hai huynh đệ nhất định phải đồng tâm hiệp lực.”

Hạo Vân Đế phân phó đi xuống, rồi nhắm mắt lại, không hề nói gì nữa.

Nam Cung Diệp nhớ tới Tam hoàng huynh còn trong phòng giam, không khỏi đau lòng mở miệng: “Tam hoàng huynh phải làm sao bây giờ?”

“Chôn cất vào hoàng lăng, tứ phong làm Lan Lăng Vương.”

Sống không có được tôn trọng, đến chết lại là hoàng tử có tội, nhưng khi đã chết rồi thì lại bị phong làm vương, không biết phía dưới cửu tuyền hắn sẽ có cảm tưởng gì, Phượng Lan Dạ cười lạnh, đối với hoàng thất, thật không biết nên tỏ thái độ gì nữa.

Thái giám Nguyên Phạm lập tức lĩnh mệnh đi truyền ý chỉ, đưa đến Lễ bộ.

Bên trong tẩm cung, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thấy phụ hoàng đã mệt chết rồi, nên liền ý bảo Ngũ hoàng huynh lui ra ngoài, để cho phụ hoàng nghỉ ngơi cho tốt, đoàn người lui ra ngoài, nhưng ở trên giường hoàng thượng hoàn toàn không có phản ứng, trầm lắng ngủ, trải qua liên tiếp đả kích, mới không bao lâu thời gian, vị hoàng đế cương nghị uy nghi kia, đã biến thành một lão giả gầy khô quắt khô queo, uốn người trên giường lớn, làm đau lòng người.

Trước cửa điện, Nam Cung Duệ dặn dò Nguyên Phạm cẩn thận hầu hạ hoàng thượng, ba người thối lui ra bên ngoài đại điện, ngồi vào một bên ghế đại điện, thương nghị đối sách về chuyện tình trước mắt.

“Ngũ hoàng huynh, ngươi có muốn hồi Tề vương phủ hay không?”

Nam Cung Diệp quan tâm hỏi thăm, thương thế trên người của Ngũ hoàng huynh còn chưa có tốt hết, nếu như bị hôn mê lần nữa, có thể sẽ có phiền toái rồi.

“Ta căn bản không có gì đáng ngại, ta có Thất đệ muội cho phương thuốc, các ngươi yên tâm đi.”

Nam Cung Diệp không nói gì, một bên Phượng Lan Dạ đưa tay ý bảo hắn đưa cánh tay tới đây, bắt mạch cho hắn một chút.

Nam Cung Duệ theo lời mà duỗi tay ra, chẩn mạch một chút, từ từ trên mặt Phượng Lan Dạ hiện lên một chút mỉm cười: “Ừ, dùng thêm hai ngày thuốc nữa là tốt nhiều lắm, căn bản không có việc gì nữa rồi, các ngươi yên tâm đi.”

Hiện tại không cần máu của nàng cũng có thể không sao nữa, chứng nhiệt của Ngũ hoàng huynh rốt cục đã lui xuống, đây coi như là một chuyện tốt.

Hiện tại chỉ cần độc thần sa phấn trên người hoàng thượng được giải nữa, thì bọn họ cũng không còn chỗ nào cố kỵ nữa.

“Như vậy là tốt rồi.”

Nam Cung Diệp cười gật đầu, bất quá vẫn không quên dặn dò Nam Cung Duệ : "Huynh ở trong cung phải cẩn thận một chút, ngàn vạn không thể khinh thường, người trong chỗ tối cũng không phải hạng bình thường"

"Ừ, ta sẽ."

Ăn mệt một lần tự nhiên trí nhớ sẽ sâu hơn, nhưng mà chứng bệnh nhiệt vây khốn hắn đã được chữa khỏi, hắn thật cao hứng, nhìn về Phượng Lan Dạ tôn trọng mở miệng : "Thất đệ muội, cám ơn ngươi xuất thủ cứu giúp."

"Không có chuyện gì, ai bảo ngươi là người Diệp để ý chứ?"

Phượng Lan Dạ phất tay, ngụ ý, nếu không phải là người Nam Cung Diệp để ý, nàng không xuất thủ cứu hắn đâu, Nam Cung Duệ giật mình sửng sốt một chút, đáy lòng hơi có chút buồn, thật hâm mộ Thất hoàng đệ, có một nữ nhân tuyệt sắc lại thật tâm đối đãi, không biết đến khi nào hắn mới có một nữ nhân như vậy.

Nam Cung Diệp nghe Phượng Lan Dạ nói, khóe môi lập tức vẽ ra nụ cười tà mị, không hổ là nữ nhân của hắn, nói ra được như thế thật tâm, để cho hắn cảm nhận được tình yêu của nàng là thâm hậu như vậy.

Trên đại điện, Nam Cung Duệ cười khẽ nhìn một đôi trước mặt, trong hoàng thất nhiều người như thế, nhưng mà chỉ có đôi của bọn họ là làm cho người ta hâm mộ a.

"Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta bàn một chút chuyện để tìm chỗ đột phá, nhất định phải vì Tam hoàng huynh báo thù."

"Đúng, nếu như tra ra ai là người ở sau lưng động thủ, hắn cũng đừng nghĩ sống khá giả."

Nam Cung Diệp lãnh chìm thị huyết mở miệng, nếu như bị bọn họ tra ra là ai hại Tam hoàng huynh, hắn sẽ không tha cho những người đó.

Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn hai người, từ từ suy tư, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng : "Ta cho là trước mắt nên từ trên người Mộc Miên mà tìm kiếm chân tướng, cái người sau lưng kia, nhất định không yên lòng để nàng ở trong cung, sẽ tìm cơ hội giết nàng, ngươi nghĩ xem, nữ nhân này nhất định đã biết chút gì, nếu cuối cùng nàng ta không chịu được mà khai ra thì sao đây?"

Lời nói của Phượng Lan Dạ chiếm được đồng ý của Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ, đầu mối trước mắt của bọn họ chính là nữ nhân Mộc Miên này rồi, nếu là nàng cũng bị chặt đứt, thật sự sẽ không tra ra được thứ gì hết.

Ba người đang nói chuyện, thì Phượng Lan Dạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hai ngày này, chỗ Mộc Miên trong cung chỉ có một ít thị vệ, Tây Môn Vân đi chịu trách nhiệm chuyện Tam hoàng tử rồi, mà bọn họ ở bên này của hoàng thượng, cho nên nói muốn hạ sát Mộc Miên, thì bây giờ là thời điểm tốt nhất.

"Không xong, những người đó sẽ không chọn vào lúc này đối với Mộc Miên ra tay sao, mau, chúng ta đi xem một chút."

"Ừ"

Ba người tiếng nói vừa dứt, thì người đã đứng dậy phóng đi ra bên ngoài.

Bên kia lãnh cung, thỉnh thoảng vang lên tiếng reo hò có thích khách, bắt thích khách, rất nhiều người ở chung quanh tìm tòi, lúc này bên cạnh Mộc Miên chỉ có hai ba thị vệ coi chừng.

Trong chỗ tối, toát ra hai ba chục Hắc y nhân, xuất thủ gọn gàng, nháy mắt liền giải quyết hai ba thị vệ kia.

Một người phi thân mà vào, trực tiếp xông vào phòng.

Bên trong gian phòng, Mộc Miên đang khẩn trương kiễng chân nhìn quanh phía bên ngoài, nghe được tiếng thét thích khách thời điểm, nàng có chút run như cầy sấy, vốn là người không sợ chết, nhưng chịu hành hạ mấy ngày nay, khiến cho nàng rất thống khổ, cũng có chút ít sợ chết, sống thì rất tốt, nếu đã chết thì còn có cái gì nữa, nàng không cam lòng mình làm nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng lại chết đi.

Vừa nhấc tay liền nhìn thấy người đi tới, ngũ quan thanh minh, mặt mày tuấn tú, một thân quần áo đen nhánh, bao lấy thân thể cao lớn của hắn, bước đi chạm đất không tiếng động, thật mạnh mẽ giống như liệt báo.

"Nạp Lan, ngươi cuối cùng đã xuất hiện, thật tốt quá, là tới mang ta đi sao ?"

Mộc Miên vừa nhìn thấy người đến, đã sớm cao hứng nghênh đón.

Người tới chính là Nạp Lan Cửu mà mọi người tìm từ lâu nhưng không thấy, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia ngoan lệ, khóe môi lại vẽ ra vẻ nụ cười ôn nhã, hắn căn bản là sói đội lốt người, mà Mộc Miên cũng không biết giờ phút này mình gặp nguy hiểm, còn mang vẻ mặt vui mừng nhìn hắn.

"Ta chịu không được, mau dẫn ta xuất cung đi."

"Tốt, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài."

Thanh âm của Nạp Lan Cửu vừa ra, thân hình liền nhào tới, cùng thời gian, thanh kiếm trong tay xuất thủ, đâm thẳng vào trước ngực Mộc Miên, Mộc Miên khó có thể tin cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn nam nhân trước mắt, xoay mình đưa tay đẩy ra thân thể hắn, rút lui lại hai bước, ngón tay run rẩy chỉ hắn :

"Tại sao, tại sao ngươi muốn giết ta ?"

Nạp Lan Cửu không khách khí nở nụ cười, khinh bỉ nhìn nàng : "Ngươi đã không còn giá trị nữa, còn giữ ngươi làm gì ?"

"Nạp Lan Cửu, đừng quên chúng ta là người Vân Phượng quốc, ngươi là cái phản đồ."

Nạp Lan Cửu cười ha ha, nhìn sắc mặt nữ nhân trắng bệnh, trước ngực không ngừng tràn đầy máu , trải qua luân phiên hành hạ, nàng đâu còn là công chúa xinh đẹp như hoa của ngày trước, chẳng qua là một con rối cũ rách thôi, người như vậy thì còn chỗ dùng gì nữa "Không có ngươi, khi Vân Phượng quốc phục quốc, ta mới là tân hoàng của nơi đó. "

Nạp Lan Cửu nói ra dã tâm của mình, mặc dù Cửu nhi đã chết, nhưng thân phận phò mã của hắn vẫn còn đó, không có chính chủ, thì hắn là chủ tử không phải sẽ thuận lý thành chương sao ? Cho nên đến bây giờ hắn cũng không nghĩ làm cho nữ nhân này sống, chỉ là nàng si tâm vọng tưởng thôi.

Mộc Miên thảm thiết cười, khóe môi cũng tràn ra máu.

Nàng thiên tính vạn tính, cũng không nghĩ Nạp Lan Cửu sẽ đối với nàng như thế, nàng cho là bọn họ đều là người Vân Phượng, hắn sẽ nhớ tình cũ, nhưng mà con người sẽ vì hám lợi đen lòng, người nào còn có chữ tình này chứ, nàng không nhịn được cười nhẹ, lui về cái bàn phía sau đứng lại, thân thể lạnh quá, ôm lấy cánh tay, chỉ vào hắn : "Ngươi thật ác độc."

Nạp Lan Cửu chậm rãi tiêu sái đi tới, ngoan lệ nói : "Ngươi chịu chết đi."

Một cái tay giương lên, bỗng có người bên ngoài vọt vào, nóng lòng kêu lên : "Chủ tử, có người tới, thân thủ rất lợi hại."

Một lời vừa dứt, liền đưa tay lôi Nạp Lan Cửu đi, cũng không quản người trong phòng, mà Nạp Lan Cửu nhìn thấy Mộc Miên bị trọng thương không thể sống nổi, đã sớm lắc mình vọt vào trong bóng tối, những thủ hạ kia chậm nửa nhịp đã bị chết trong tay Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ, hai người cùng xuất thủ, nháy mắt đã giết mấy tên.

Phượng Lan Dạ không để ý đến tình huống bên ngoài, mà xông thẳng vào trong phòng, chỉ thấy Mộc Miên ở trước ngực trúng kiếm đang từ từ ngã xuống.

Phượng Lan Dạ đỡ lấy nàng, con ngươi thâm thúy đen nhánh, trấn định nhìn nàng : "Mộc Miên,Mộc Miên, đến tột cùng là người nào giết ngươi, Đến bây giờ ngươi còn không nói là ai sai sử ngươi câu dẫn Ngũ hoàng huynh, cùng hạ độc hoàng thượng sao ?"

Ánh mắt của Mộc Miên tan rã, từ từ nhìn về phía Phượng Lan Dạ, rồi hoảng thần, tựa hồ nhìn thấy cửu muội đanh trách cứ nhìn nàng, không khỏi vươn một tay ra nắm tay Phượng Lan Dạ.

"Cửu nhi, Cửu nhi ngươi đã trở lại, tỷ tỷ muốn đi tìm ngươi."

Phượng Lan Dạ nghe nàng nói nhảm, không khỏi tức giận, nhưng cũng nhướng mày nảy ra ý hay.

"Tỷ tỷ, nói cho Cửu nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai giết ngươi ?"

Mộc Miên vừa nghe lời nói của nàng, lập tức bi thương nở nụ cười, lẩm bẩm mở miệng : "Cửu nhi, là lỗi của tỷ tỷ, đã tin tưởng tên khốn Nạp Lan Cửu kia, không nghĩ tới hắn lại giết người diệt khẩu, tỷ tỷ đáng chết, Cửu nhi, tỷ tỷ mặc dù có lòng tham, nhưng tâm nguyện lớn nhất của ta là lấy lại Vân Phượng quốc, ta nghĩ về cố hương."

Mộc Miên nói đến đây, máu không ngừng tuôn xuống, từng tiếng hộc máu, ánh mắt hoàn toàn tan rã rồi, mắt thấy nàng liền không xong, Phượng Lan Dạ nhanh chóng kêu lên : "Tỷ tỷ, ngươi nói xem Nạp Lan Cửu kia trốn ở chỗ nào ? người sau lưng hắn là ai ?"

"Hắn ?"

Mộc Miên nói xong một câu, bắt đầu ưỡn ngực, lấy hơi lên, trong miệng lẩm bẩm nói những gì đó, Phượng Lan Dạ vội vàng nằm rạp người tựa vào bên miệng nàng, nghe được nàng lưu lại mấy chữ cuối cùng.

"Ta nghe hắn nói, hình như là Lý Gia Niên gì đó, chỗ ở của hắn là do người này an bài."

Nói xong mấy chữ cuối cùng,Mộc Miên rốt cục cũng chết, ánh mắt mở thật to, sắc mặt trắng bệch, chết không nhắm mắt, bàn tay còn ngừng ở giữa không trung, tựa hồ như muốn bắt cái gì đó.

Phượng Lan Dạ nhớ tới hành động đáng hận của nàng, nhớ tới đủ loại không tốt nàng làm ra, nhưng cuối cùng lại bị chết vô cùng thê thảm, người trước khi chết, thường nói lời tốt, cũng may cuối cùng nàng để lại một câu hữu ích.

Lý Gia Niên? không phải là Hộ bộ thượng thư sao ? Nhưng hắn là người của Sở vương mà, phàm là người có mắt đều nhìn thấy, chẳng lẽ những sự kiện liên tiếp xảy ra gần đây, thật sự do Sở vương sắp đặt, hoặc là đảng phái kia sắp đặt?

Phượng Lan Dạ đưa tay vuốt lên ánh mắt của Mộc Miên, lúc này Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ từ bên ngoài đi đến, những thích khách kia đã bị họ giết, những người này cho dù giữ lại, cũng chưa chắc hữu dụng, căn bản là sẽ không để cho bọn họ biết thêm cái gì.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ để xuống Mộc Miên, trên khuôn mặt kiều diễm xuất trần, bao phủ một tầng sương lạnh, lãnh lệ nhìn Nam Cung Diệp, sau đó là Nam Cung Duệ, nàng trầm giọng mở miệng.

"Nàng nói là Nạp Lan Cửu giết nàng, hơn nữa từ trước cho tới nay, nàng làm những chuyện như vậy là do tên khốn kiếp Nạp Lan Cửu sai sử, về phần Nạp Lan Cửu nghe ai, nàng không biết, bất quá nàng nói chỗ ở của Nạp Lan Cửu là do Lý Gia Niên an bài. »

"Lý Gia Niên ? Hộ bộ thượng thư ? Người này là người của Tứ hoàng huynh a. "

Nam Cung Duệ bình tĩnh trấn định mở miệng, quả nhiên là có liên quan tới đại thần trong triều, hiện tại chỉ có một chút đầu mối, nhất định phải tìm được Nạp Lan Cửu, về phần Lý Gia Niên thì không nên đả thảo kinh xà.

Bất quá chuyện này phải bẩm báo phụ hoàng sao ? Cuối cùng ba người không hẹn mà cùng nghĩ tới, có lẽ không nên nói cho phụ hoàng biết, không nên khiến hắn quan tâm nữa, chờ tra ra manh mối, sau đó nói cũng chưa muộn.

"Về chuyện Mộc Miên nói, ta xem đừng nói cho phụ hoàng biết, chờ thần sa phấn của hắn giải hết rồi nói sau."

"Ừ"

Ba người nói xong rồi đi ra ngoài, về phần Mộc Miên, họ tìm người đem nàng chôn cất là được.

"Người đâu." phía ngoài lập tức có thái giám đi đến, Nam Cung Duệ trầm giọng mở miệng ra lệnh : "Đem người ở bên trong chôn cất chu đáo."

"Dạ, vương gia."

Thái giám lĩnh mệnh đi làm việc.

Đêm đã rất khuya rồi, mắt thấy trời sắp sáng, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ, đau lòng vì tiểu nha đầu này đã mệt muốn chết đi rồi, nên cùng Nam Cung Duệ chào hỏi.

"Ngũ hoàng huynh, chúng ta xuất cung đây, ngươi ở lại trong cung coi chừng một chút, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì."

"Ừ, ta sẽ cẩn thận, ta nghĩ hiện tại những người đó chỉ sợ sẽ không dễ dàng hành động nữa để tránh lộ ra sơ hở, thật vất vả mới trừ đi Mộc Miên mà."

Nam Cung Duệ phân tích, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng đồng ý quan điểm của hắn, chỉ sợ những người trong chỗ tối kia trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm gì. Bất quá Mộc Miên đã cho bọn họ một tin tức rất hữu dụng, nếu Nạp Lan Cửu ở trong tay của Lý Gia Niên, thì bọn họ đã có manh mối để điều tra.

"Ngày mai ta phái người đi tra sản nghiệp của Lý gia, nhất định phải tìm ra được Nạp Lan Cửu, bắt được người này, để cho hắn khai ra người phía sau sai sử."

Âm thanh lạnh lẽo như băng của Nam Cung Diệp vang lên, không nghĩ tới Hộ bộ thượng thư Lý Gia Niên này lại dính dấp tới án tử lớn như vậy, điều này nói rõ cái gì , nói rõ sau lưng hắn ẩn chứa đại nhân vật, chẳng lẽ thật sự là Sở vươnng Nam Cung Liệt sai sử, chỉ sợ không chỉ là như vậy, còn có người khác tham gia vào trong đó nữa?

Ba người nói xong, liền phân đường mà đi, Nam Cung Duệ ở lại trong cung chiếu cố hoàng thượng, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ quay về Tề vương phủ.

Trên xe ngựa, Phượng Lan Dạ nằm trong lòng Nam Cung Diệp, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, gần đây luôn thức đêm quả thực là mệt chết người, Nam Cung Diệp ôm chặt nha đầu trong ngực nhẹ giọng nói.

Lan nhi, đợi hết thảy kết thúc, chúng ta sẽ trở về Bắc Cảnh, hắn đã nghĩ tới, nếu Nhu Yên đảo ở phía Bắc, sao hắn không lấy đất phong của mình đổi thành Bắc Cảnh, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao, đến lúc đó người nào muốn động tới Nhu Yên đảo, bọn họ có thể nội ứng ngoại hợp, hơn nữa có thể trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.

Nam Cung Diệp nghĩ tới đây, một đường nhanh chóng đi về Tề vương phủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Diệp liền rời giường, mà Phượng Lan Dạ vẫn còn ngủ say, Nam Cung Diệp phân công người đi khắp nơi lục soát Lý phủ, vừa phái thêm mấy người đi coi chừng người của Tấn vương đảng.

Phân công một hồi, đã đem người tốt.

Lúc này, Phượng Lan Dạ còn không có tỉnh lại, hắn liền nói lại cho Đinh Đương, hôm nay cứ để tiểu Vương phi nghỉ ngơi tốt một ngày, không cần phải đi hoàng cung.

Sau khi Nam Cung Diệp đi rồi, trong ngoài Tuyển Viện một mảnh an tĩnh.

Gió thổi nhẹ vào phòng ngủ, làm rèm cửa lay động, phiêu dật ôn nhu, bên trong gian phòng, Phượng Lan Dạ nằm ở trên giường vẫn đang ngủ say, ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại.

Lúc nàng tỉnh lại, Thủy Ninh đã ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn nàng, con ngươi quay tròn xoay chuyển, vừa thấy nàng tỉnh lại, đã sớm cao hứng nhảy vào trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ, mau nhìn, mau nhìn, chấm đỏ trên mặt ta đã mất hết rồi, tỷ mau nhìn."

Tiểu nha đầu là quá hưng phấn rồi, không lựa lời nói, ngay cả hành động cũng cuồng nhiệt, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ hướng lên mặt nàng sờ soạng, quả nhiên bóng loáng như ngọc, chấm đỏ trước kia, một chút giấu vết cũng không có, trắng trắng mềm mềm, hợp với nụ cười tự nhiên, thật là khả ái như trẻ con, mặc dù nàng không phải mỹ nhân tuyệt sắc, cũng tuyệt đối là tiểu cô nương thủy linh khả ái, loại nữ nhân này hầu hết đều có thể khiến cho nam nhân muốn bảo hộ a.

Phượng Lan Dạ không tự chủ được mà cười lên, làm cả khuôn mặt bừng sáng.

"Thủy nhi quả nhiên là đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy."

"Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ."

Thủy Ninh kích động quá, cuối cùng ở trên mặt của Phượng Lan Dạ chụt chụt hôn một cái, mấy tiểu nha đầu ở trong phòng thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, Thủy nhi cô nương như vậy có tình là quấy rối chủ tử hay không, nếu là bị Vương gia thấy được không biết sẽ nghĩ gì, bất quá Phượng Lan Dạ cũng không tính toán, đưa tay điểm vào đầu Thủy Ninh.

"Ngươi tiểu sắc quỷ này, biết ngươi cao hứng rồi."

"Đúng vậy a, không nghĩ tới ta còn rất xinh đẹp, tỷ tỷ nói có phải hay không ?"

Người này rất là tự kỷ, Phượng Lan Dạ mím môi cười, trong phòng Đinh Đương cùng Vạn Tinh trực tiếp nở nụ cười, Thủy Ninh còn mang vẻ mặt thành thật ngó chừng các nàng : "Chẳng lẽ ta nói không đúng ? Là rất xinh đẹp a !"

Nàng nhìn trong gương cho là mình không có nói sai a, nhưng mà mấy nha đầu này tại sao lại cười nghiêng ngả như vậy, vừa tự nghĩ vừa nhìn, đứng lên đem mặt tới trước mặt Đinh Đương cùng Vạn Tinh : "Nhìn thật kỹ vào, thật tình xem kỹ vào, ta không phải là rất xinh đẹp đi."

Cái này, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng không nhịn được cười ra tiếng, Thủy nhi thật đúng là kẻ dở hơi a, đem nàng đưa cho Âu Dương Dật, thật là không sai, đến lúc đó, ngay cả vốn lẫn lời đều phải đòi trở về.

"Thủy nhi, tới đây, tỷ tỷ có việc cùng ngươi nói."

Thủy Ninh vừa nghe Phượng Lan Dạ nói, cuối cùng cũng an phận xuống, nhưng vẫn còn tự luyến vuốt vuốt mặt.

"Ta rất xinh đẹp chứ sao."

Trong phòng tràn đầy không khí vui vẻ, Đinh Đương cùng Vạn Tinh đều thích vị Thủy nhi cô nương này, chỗ nào có nàng ở đó, thì tuyệt đối là địa phương vui vẻ.

Phượng Lan Dạ đưa tay lôi tay Thủy Ninh : "Thủy nhi, tỷ tỷ muốn phái người đưa muội đi Phong Lâm quốc, muội nhất định phải coi chừng, bất kể công việc như thế nào, nhất định phải cho người đưa tin về cho tỷ."

"Muội biết, tỷ tỷ yên tâm đi, muội đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Nàng nói xong còn giơ tay tỏ ra thái độ kiên quyết, Phượng Lan Dạ gật đầu, nhìn về Vạn Tinh : "Để cho Tiểu Ngư theo nàng đi Lâm Phong quốc, sau này nàng hãy theo Thủy nhi đi."

Tiểu Ngư là người có chút năng lực, sau này đi theo Thủy Nhi, giúp đỡ nàng, Lâm Phong quốc kia mặc dù không phải đầm rồng hang hổ, bất quá Đông cung phủ Thái tử cũng không phải địa phương tốt gì, mặc dù Âu Dương Dật không có nữ nhân, chỉ sợ trên triều đình cũng có bao nhiêu người chằm chằm theo dõi hắn, cho nên nhất định phải có người thông minh giúp đỡ nàng.

"Dạ, chủ tử, nô tỳ lập tức đi nói cho Tiểu Ngư."

"Ừ"

Phượng Lan Dạ gật đầu, phất tay để cho Vạn Tinh đi nói cho Tiểu Ngư, lại phân phó Thủy Ninh: "Thủy nhi đi thu thập một ít đồ, chuẩn bị lên đường đi."

"Dạ, tỷ tỷ."

Thủy Ninh lên tiếng, thử nghĩ lại thì cảm thấy không nỡ, nên ôm Phượng Lan Dạ : "Tỷ tỷ, muội sẽ nhớ đến tỷ, muội nhất định rất nhanh làm tốt mọi chuyện để trở lại."

"Ừ, tỷ chờ tin tức mã đáo công thành của muội"

Phượng Lan Dạ cười gật đầu, Thủy Ninh mới lưu luyến không rời tiêu sái đi ra ngoài, trong phòng Đinh Đương hầu hạ chủ tử rời giường, vừa mới thu thập xong hết thảy, Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư đến, Tiểu Ngư cung kính cúi đầu : "Chủ tử ?"

"Tiểu Ngư, ta biết là ngươi thông minh, cho nên sau này để ngươi đi theo Thủy nhi giúp đỡ nàng, ngươi sẽ không thiệt thòi, tương lai thân phận của nàng, đủ để phát huy năng lực của ngươi."

"Cám ơn chủ tử."

Tiểu Ngư cảm động mở miệng, ban đầu đi theo chủ tử quả nhiên không sai, hiện tại chẳng những cuộc sống giàu có, hơn nữa đi chỗ nào cũng được người ta tôn kính, quan trọng nhất là làm việc rất nhẹ nhàng, các nàng coi như đã rất may mắn.

"Đi đi, đến chỗ tân chủ tử của ngươi, sau này hết thảy lấy an nguy của nàng làm trọng."

"Dạ" Tiểu Ngư lui ra ngoài, Vạn Tinh có chút không nỡ lòng, Phượng Lan Dạ đã nhìn ra, cũng phất tay : "Ngươi cũng đi theo giúp đỡ chút đi."

Vạn Tinh đuổi theo, bên trong gian phòng, Đinh Đương nhìn chủ tử, cơ trí mở miệng : "Chủ tử cho là, Thủy nhi cô nương có thể trở thành Lâm Phong quốc Thái tử phi ?"

Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhìn Đinh Đương, quả nhiên là nha đầu thông minh, vừa nhìn liền biết tâm ý nàng.

"Đi thôi, chúng ta đi đưa tiễn Thủy nhi. "

Phượng Lan Dạ dẫn người đem Thủy Ninh ra thành, ngoài cửa thành, hai người chia tay nhau, Thủy Ninh nuối tiếc phất tay, Phượng Lan Dạ nhìn xe ngựa đưa nàng đi từ từ biến mất trong tầm mắt, cho đến khi không thấy bóng dáng nữa.

Đinh Đương cùng Vạn Tinh nhìn chủ tử có chút khổ sở, phải ở bên an ủi nàng.

"Chủ tử, Thủy cô nương rất nhanh sẽ trở lại."

"Chúng ta trở về đi thôi."

Chỉ mong Thủy nhi làm tốt, nếu nàng thành công, ít nhất Lâm Phong quốc sẽ cùng Thiên Vận hoàng triều giữ được quan hệ tốt, kế tiếp chỉ sợ có một cuộc chiến phải đánh, chỉ mong cuối cùng chuyện gì cũng không có, Phượng Lan Dạ vung tay lên cho mọi người trở về Tề vương phủ.

Mấy ngày kế tiếp mọi chuyện khá yên bình, các nơi cũng ẩn mà không động, Nam Cung Diệp đã phái thủ hạ ra sức tìm tòi bất động sản trên danh nghĩa của Lý gia, tất cả các nơi đều tìm một lần, nhưng không có phát hiện Nạp Lan Cửu, mà hai phái khác cũng không có hành động gì, đám người Tô thừa tướng cùng Âu Dương Thác đều làm đúng bổn phận vào triều tan triều, đối với cục diện trước mắt, họ chỉ ở trạng thái ngắm nhìn.

trong mấy ngày này thần sa phấn của Hạo Vân Đế có phác tác nhưng cuối cùng đã chống cự được,chẳng qua là cả người bị hành hạ thành da bọc xương rồi, thấy vậy cũng làm cho lòng người chua xót, trong triều mọi người rối rít phỏng đoán, hoàng thượng bị bệnh gì? Nhưng cuũng không dám đưa ý kiến gì hết.

Thần sa phấn của Hạo Vân Đế vừa được, Thụy vương Nam Cung Duệ liền đem chuyện Mộc Miên bị Nạp Lan Cửu giết bẩm báo cho hắn, nét mặt Hạo Vân Đế trở nên âm trầm, cái gì cũng không nói.

Đối với việc Hoa phi bị cấm túc cũng đã giải tán, Nam Cung Duệ một mực chắc chắn chuyện mình trúng chứng nhiệt không có liên quan đến Hoa phi, nếu có gì quan hệ, hắn tuyệt đối sẽ phát hiện.

Hạo Vân Đế rốt cục cũng nới lỏng lòng, để cho Hoa phi trông nom sự vụ trong cung như cũ, mà Hoa phi đối với người hạ độc Nam Cung Duệ căm thù đến tận xương tủy, nên quyết định muốn tra rõ ràng chuyện này, vì mình rửa sạch tội danh.

Nam Cung Duệ ngang nhiên trở lại Thụy vương phủ, kinh thành lớn như thế, mọi người thoáng cái đều biết Thụy vương căn bản không chết, đã được ngự y cứu thoát.

Trên triều đình, những đại thần trung lập phái, lập tức tới cửa bái phỏng, trong lúc nhất thời Thụy vương phủ náo nhiệt cực kì.

Nam Cung Duệ không có chuyện gì làm thì sẽ tiến cung chia sẻ quốc sự giúp hoàng thượng, vào một ngày, Hoa phi phái người mời hắn qua Hoa Thanh điện.

Hai người ngồi đối diện nhau, Hoa phi để xuống tách trà, nhu hòa nhìn Nam Cung Duệ.

"Duệ nhi, con suy nghĩ tình huống đó một chút, đến tột cùng đã tiếp xúc qua những ai?"

Nàng muốn tra xét một chút tình huống năm xưa, người hầu hạ Duệ nhi đều là thân tín của nàng, lúc ấy nàng sợ có người đối với Duệ nhi động thủ, ngay cả con mình cũng không quản, liền cho người giám thị để không cho phép đối với Duệ nhi bất lợi, làm sao lại để cho người ta đắc thủ thế?

Nam Cung Duệ nghe Hoa phi nói, nhíu mày nghĩ lại chuyện khi còn bé, bỗng nhiên một chuyện hiện lên trong đầu.

"Con nhớ được trước kia khi con đi chơi, một cung nữ rất tốt thường xuyên đem đồ ăn cho con ăn, đó là hoa quế cao con thích ăn nhất."

"Nàng là người nào ?"

Hoa phi lập tức trầm giọng hỏi, Nam Cung Duệ suy nghĩ một chút : "Trước kia là cung nữ của Hoa Thanh điện, gọi là Tiểu Đào nha đầu."

Nam Cung Duệ nói xong, trong đầu Hoa phi liền lập tức hiện ra ấn tượng về Tiểu Đào, nha đầu kia rất xấu hổ, người không tệ, nhưng không nghĩ tới nàng lại đối với Duệ nhi hạ độc, nhất định là bị người sai sử, nhưng mà Tiểu Đào này rất sớm đã điều ra khỏi Hoa Thanh điện rồi, hiện giờ không biết đang ở phòng nào làm việc, xem ra nàng phải âm thầm điều tra xuống.

"Tốt lắm, Duệ nhi, chuyện này ta sẽ tra rõ ràng."

"Mẫu phi, ngài đừng nghĩ chuyện này nữa." Nam Cung Duệ biết trong lòng Hoa phi không dễ chịu gì, bởi vì sự kiện này, mà An Tình tự sát, Lục hoàng đệ rời cung đi ra ngoài, làm mẫu phi, Hoa phi tự nhiên là đau lòng nhi tử mình, cho nên mới phải tra rõ chuyện này, hắn rất hiểu nàng, nhưng lại sợ nàng lo âu, ảnh hưởng tới thân thể.

"Không có chuyện gì, Duệ nhi, mẫu phi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vâng, con đi trước Tiêu Nguyên cung bồi phụ hoàng đây."

Nam Cung Duệ đứng lên đi ra ngoài, một đường hướng Tiêu Nguyên cung đi.

Hoa phi đợi cho đến khi Nam Cung Duệ vừa đi lập tức phái thái giám đem người trông coi sự vụ trong cung Lý Thượng Phục lại đây, tra xét một chút cung nữ Tiểu Đào hiện tại làm việc ở đâu, Lý Thượng Phục nghe xong Hoa phi nói, liền tra xét bẩm báo một chút, Tiểu Đào cung nữ, ở mười mấy năm trước đã ngã bệnh chết rồi.

Sắc mặt Hoa phi lãnh trầm, ngã bệnh mà chết, chỉ sợ là có người động tay chân, người sai sử nàng đã giết người diệt khẩu rồi, trong cung cung nữ nhiều như vậy, chết một người sẽ thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó chỉ cần báo ngã bệnh mà chết là được, có ai sẽ vì một cung nữ mà ra mặt chứ.

"Lý Thượng Phục, đi tra xem người nào đi lại gần với Tiểu Đào."

Hoa phi phái người đi, rất nhanh Lý Thượng Phục đã bẩm báo lên một người, là cung nữ Tiểu Tuyết hiện tại đang trông coi phục vụ cho công chúa, trước kia cùng Tiểu Đào có quan hệ vô cùng tốt, nghe nói sau khi Tiểu Đào ốm chết, Tiểu Tuyết kia còn thương tâm nữa.

"Lập tức đem nha đầu này kêu đến"

"Dạ" thái giám chạnh nhanh đi, rất nhanh đem Tiểu tuyết kêu đến đây, Tiểu Tuyết đã là một cung nữ lớn tuổi, nghe được Hoa phi tuyên kiến, cũng không có kinh hãi, mà trấn định đi tới, bái kiến Hoa phi, sau đó quỳ gối trong đại điện, Hoa phi cho cung nữ trong cung lui xuống, chỉ để lại Tiểu Tuyết.

"Tiểu Tuyết, ngươi còn nhớ rõ Tiểu Đào không?"

Tiếng nói của Hoa phi vừa dứt, Tiểu Tuyết chấn kinh nâng đầu lên nhìn Hoa phi, không biết nương nương hỏi chuyện tình năm cũ làm gì, liền chậm rãi mở miệng : "Nhớ được, nàng là tỷ muội với nô tỳ"

"Nghe nói nàng bệnh chết."

Hoa phi vừa mở miệng, Tiểu Tuyết kia ngẩn ra, cuối cùng cúi đầu không lên tiếng, bất quá thần sắc hết sức không tự nhiên, Hoa phi nhìn thấy, ra vẻ lơ đãng hỏi thăm : "Sao vậy?"

"Thật ra thì nô tỳ hoài nghi nàng ấy bị độc chết, lúc ấy nô tỳ có cùng Thượng cung tổng quản đề cập tới chuyện này nhưng các nàng không tin lời của nô tỳ, còn bảo nô tỳ nói lung tung, ở trong cung nói nhiều, chỉ có một con đường chết, cho nên nô tỳ không dám nói gì."

"Tại sao ngươi cho là nàng bị độc chết ?"

Hoa phi vừa nghe thấy , trong lòng thật cao hứng, rốt cuộc đã tìm ra được một chút đầu mối, nhưng bên ngoài mặt lại không biểu hiện ra.

"Bẩm nương nương, hai người chúng ta ở chung một gian phòng, cho nên nô tỳ biết nàng vẫn rất khỏe mạnh, một tối kia nô tỳ đi ra ngoài gác đêm, ai biết ngày thứ hai nghe nói nàng bị bệnh chết, ngài nói xem có bệnh gì nhanh như vậy sao ? Hơn nữa nô tỳ có đi xem qua nàng, sắc mặt của nàng đen sẫm rõ ràng chính là trúng độc, nhưng tất cả mọi người đều nói nàng bệnh chết"

Nói đến chỗ thương tâm, Tiểu Tuyết còn khóc ra tiếng, các nàng từ nhỏ lớn lên trong cung, cùng Tiểu Đào cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, tình cảm như tình tỷ muội, nhưng ở trong cung, căn bản không được nói nhiều, không nghĩ tới chuyện này lại bị lật đi ra ngoài, không biết Hoa phi nương nương là có ý gì.

"Trước khi nàng chết mấy ngày, có cùng ai qua lại nhiều không ?"

Hoa phi rất chân thành hỏi, chuyện này rất trọng yếu.

"Nàng cùng ai qua lại nhiều à" Tiểu Tuyết cẩn thận nghĩ, sau đó lắc đầu, Hoa phi nhìn thấy không khỏi thất vọng, nhưng Tiểu Tuyết suy nghĩ một chút liền mở miệng : "Nàng thật giống như là cùng Hàn Mai ở Nguyệt Điệu điện qua lại nhiều, còn nói cho nô tỳ biết, qua đợt này nàng sẽ được điều đến Nguyệt Điệu điện làm Thượng cung tổng quản, nương nương cũng biết, Thượng cung tổng quản là chuyên quản y phục, mặc dù quan vị không lớn, nhưng nhất định có chút lợi lộc, cho nên nô tỳ còn thay nàng cao hứng một chút, ai ngờ, không đợi đến nàng được lên chức, thì nàng đã chết. »

Tiểu Tuyết nói xong liền khóc lên, trong lòng Hoa phi bộp chộp một chút thì chìm đến đáy, Hàn Mai kia là ai sao nàng lại không biết, đó là tâm phúc của Nguyệt phi, không nghĩ tới năm đó là chủ tớ các nàng hạ độc Duệ nhi, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này nhất định sẽ không cứ như vậy mà để yên, lại làm hại nàng bị tội oan, Nguyệt phi kia còn tới đây khuyên nàng mấy lần, khó trách nàng ta cười đến đắc ý như vậy, thì ra là mình gánh tội thế nàng ta, nữ nhân này quá âm hiểm rồi, ngay cả tiểu hài tử cũng không bỏ qua.

Hoa phi càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không có phát tác, mà nhìn về phía Tiểu Tuyết : "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy đến Hoa Thanh điện làm việc, ở bên công chúa bổn cung sẽ phái người qua đó, mặt khác, chuyện ngày hôm nay cũng đừng nhắc tới với ai, nếu không tính mạng của ngươi khó bảo toàn."

Lời này của Hoa phi cũng không phải uy hiếp nàng, nếu bị Nguyệt phi biết, chỉ sợ nàng sẽ bị giết, cho nên mới có thể lưu nàng ở bên người mình.

"Dạ, nương nương, nô tỳ đã biết."

Tiểu Tuyết cả kinh, vội vàng gật đầu, không dám nói gì nữa, nàng biết quan hệ lợi hại trong đó, trong cung vĩnh viễn là quỷ dị khó lường, cũng may Hoa phi là người lương thiện, nếu người khác chưa chắc đã nói cho nàng biết chuyện này, cho nên sau này nàng tuyệt đối không thể nói ra chuyện này.

Hoa phi phất tay ý bảo Tiểu Tuyết lui xuống, sau đó gọi thiếp thân tỳ nữ, lập tức đi Tiêu Nguyên cung, nàng muốn đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng.

Trong thư phòng Tiêu Nguyên cung.

Hoàng thượng nghe Hoa phi bẩm báo, trên ngực phập phồng, tức giận dị thường, bàn tay to dùng sức vỗ lên bàn, chén trà trên bàn run rẩy, vẻ mặt hắn thịnh nộ mở miệng.

“Đồ ghê tởm, dám can đảm làm chuyện này, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.”

Hạo Vân Đế hướng ra ngoài ra lệnh: “Người đâu.”

Hoa phi lập tức ngăn cản hắn, Nguyên Phạm vừa đi vào, Hoa phi liền phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi, Bổn cung có chuyện nói cùng hoàng thượng.”

Nguyên Phạm không dám động, nhìn hoàng thượng, Hạo Vân Đế vẻ mặt lệ khí, phất phất tay, Nguyên Phạm lui ra ngoài.

“Hoàng thượng, cứ như vậy đi bắt Nguyệt phi nàng chưa chắc đã nhận, thiếp thân có biện pháp làm cho nàng có miệng mà không cãi được.”

“Biện pháp gì?”

Hạo Vân Đế nhìn về Hoa phi, Hoa phi lập tức nhỏ giọng nói ra biện pháp, trong thư phòng an tĩnh lại, thật lâu mới nghe được Hạo Vân Đế thanh âm: “Tốt, cứ làm như thế.”

Ban đêm, chân trời không một áng mây, trong hoàng cung, đèn lồng trên hành lang nhẹ nhàng lắc lư, bốn phía im lặng, một chút tiếng vang cũng không có.

Trong một gian phòng không lớn ở sau Nguyệt Điệu điện, lúc này có một người đang bình yên ngủ say, bỗng nhiên một trận sương mù nhẹ bay vào, cả gian phòng khói sương lất phất, người trên giường xoay mình thức tỉnh, sợ hãi nhìn trong phòng, sợ hãi cầm lấy chăn đệm, hướng vào chỗ tối run rẩy mở miệng.

“Người nào? Là ai ở đây, đi ra cho ta, ta thấy được ngươi.”

Lời nàng vừa nói ra, một bạch y nữ nhân tóc tai bù xù một chút nhô ra, trôi lơ lửng giữa không trung, đầu đầy tóc đen che lại mặt, càng phát ra thanh âm kinh khủng âm trầm, sưu sưu vang lên: “Là ta, Tiểu Đào, ta tới tìm ngươi đây, Hàn Mai, ta tới tìm ngươi theo ta đi.”

Cô gái trên giường bị làm cho sợ đến mạnh mẽ hướng vào chăn chui, kéo chăn đắp ở trên đầu, run rẩy thét chói tai: “Ngươi đừng tìm ta, ngươi đừng tìm ta, không phải là chủ ý của ta, không phải chủ ý của ta, thật.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện