Lời của hắn vừa rơi xuống, cánh cửa thủy tinh vẫn đung
đưa lại mở ra, chỉ thấy ở cửa bên này Hạ Mạn một thân sát cơ (ý muốn giết
người) nặng nề đang đứng, mà cửa bên kia lại đứng một thân ảnh sát khí, Phượng
Lan Dạ cực kỳ bi thương, đôi mắt nàng đen nhánh lấp lánh như ánh sao nửa đêm,
nhưng vẫn khó lòng che dấu sự tuyệt
vọng, giống như đang tràn ra từ một cái giếng sâu khôn cùng.
"Ngươi là ai?"
Phượng Lan Dạ nhướng mài kỳ quái hỏi, Hạ Mạn nhướng mài, lạnh lùng mở miệng: "Hạ Mạn."
"Ta là Phượng Lan Dạ."
Phượng Lan Dạ một đôi mắt đẹp nhìn Hạ Mạn từ trên xuống dưới, ăn mặc thật kỳ quái a, nhìn qua giống như nam nhân, nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện là một nữ tử.
Hai người đang nói chuyện, thì thời không lão nhân tựa hồ như không chịu nổi tịch mịch mở miệng: "Có duyên quen biết, đúng là không dễ a, nắm chặc tay nào."
Lời của hắn vừa nói xong, Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ ai cũng không muốn cử động, nhưng tựa hồ có một cổ lực đẩy rất mạnh dẫn dắt các nàng, đưa tay ra nắm lẫn nhau.
"Ngươi mạnh không " Phượng Lan Dạ thanh âm khàn khàn mở miệng trước.
Hạ Mạn gật đầu, rút tay đang cầm tay Phượng Lan Dạ trở về, chân chính đánh giá nữ hài tử này, mặc dù không lớn, tuy nhiên bộ dáng rất đẹp, lớn lên hẳn là một mỹ nhân, còn có y phục nàng mặc giống như đồ hóa trang, giờ phút này vẻ mặt nhìn qua dường như rất đau đớn trong lòng, hơn nữa còn tuyệt vọng.
Hạ Mạn đang suy nghĩ, bỗng nhiên trên tay dâng lên một dòng điện rất mạnh, chấn động làm toàn thân tê rần, lúc này hàng loạt hình ảnh như thủy triều tỏa ra, thật giống như đang xem phim điện ảnh, trí nhớ của hai người chuyển đổi qua đầu óc lẫn nhau.
Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ sợ hết hồn, đồng thời vung tay, ngửng đầu lên nhìn cái bóng mơ hồ trên vách tường thủy tinh, trăm miệng một lời nói.
"Chúng ta đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này."
Thời không lão nhân cười mở miệng: "Hài tử, các ngươi không có chết, chẳng qua là lúc này có duyên với từ trường của Thời Không Chi Môn, cho nên mới phải tới đây một lần, hiện tại cũng nên trở về đi thôi, trở về đi thôi."
Phượng Lan Dạ cùng hạ Mạn nghe xong ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới các nàng còn không có chết, còn sống, nghĩ đến tình cảnh ở nơi của mình, không khỏi hoảng hốt tinh thần, hai người đồng thời lắc đầu: "Ta không muốn trở về."
Nhưng là tất cả tựa hồ cũng không phải do các nàng quyết định, có một sức mạnh lớn nhấc chân các nàng lôi kéo hai người vượt qua qua, lúc thân hình của cả hai sượt qua nhau, cửa thủy tinh trong suốt kia đang từ từ đóng lại, dung hợp thành trạng thái vốn có, phía trên ẩn chứa gợn sóng thành từng vòng tròn khuếch tán ra.
Lúc này, Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ đồng thời phát hiện.
Các nàng đi nhầm đường, vội vàng xoay người lại: "Chúng ta đi lầm hướng rồi."
Gương mặt trong suốt trên vách tường đã biến mất, tiếng cười sảng lãng của thời không lão nhân tràn ngập ở giữa không trung, ống tay áo trường bào, vung lên kình phong thổi qua, hai người theo u đạo đi về phía trước.
"Thời Không Chi Môn đã đóng, cùng trở về đi thôi, trở về đi thôi, trở lại đúng quỹ đạo của mình đi."
Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ không giải thích được lời nói thế là ý gì, nhưng thân thể đã bị khống chế đi về phía trước rồi, Hạ Mạn thì không sao cả , nhưng Phượng Lan Dạ mặc dù sợ, vẫn nhớ thương tộc nhân của mình, không nhịn được kêu to lên.
"Tỷ tỷ, ta là Tiểu công chúa Vân Phượng quốc, ngươi nhất định phải bảo vệ tộc nhân của ta."
Thanh âm xa xa gần gần truyền đến, Hạ Mạn nhẹ nhướng lông mày, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẻo.
Tiểu công chúa phải không? Nghĩ như thế, trong đầu của nàng liền tự nhiên chiếu ra hình ảnh trong trí nhớ của Phượng Lan Dạ, những thứ hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn, còn có hình ảnh Phượng Lan Dạ đụng cột hôn mê.
Nguyên lai là công chúa mất nước, bản thân cũng khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ những tộc nhân kia, thật là tội gì phải như thế.
Hạ Mạn vẻ mặt nhợt nhạt, sắc mặt nhàn nhạt, tựa như không có chút nào phản ứng nào, ngoại trừ ánh mắt lạnh ra nét mặt không có biểu hiện gì, từ từ đi qua lối đi thật dài, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm yên bình và mặt biển như một tấm gương, có một sức mạnh dẫn dắt nàng đi về phía trước, cứ đi như thế, cho đến lúc mất đi ý thức. . . .
Bầu trời bao la gió nhẹ mây bay, cũng không nhìn thấy bóng người nào, chỉ nghe đến một đạo thanh âm trong trẻo mạnh mẽ.
"Cuối cùng tất cả đã trở về đúng chỗ rồi, Phượng Lan Dạ, tự giải quyết cho tốt đi, sứ mạng cuối cùng mà ngươi cần hoàn thành, " nói xong liền không có một tiếng vang nào nữa, thật giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hạ Mạn chỉ cảm thấy thân thể có chút chìm, đầu óc có chút mơ hồ, từ từ băn khoăn khi nàng ngày càng rõ ràng, mình đã trở thành Tiểu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc sao? Căn cứ trí nhớ lúc trước, như vậy nàng bây giờ đang ở trên đại điện nghị sự của Vân Phượng quốc? Nghĩ tới đây, đột nhiên mở mắt, còn chưa kịp nhìn thấy rõ cảnh vật chung quanh, thì nghe một đạo thanh âm lạnh lùng thị huyết vang lên.
"Người đâu, kéo ra ngoài chém."
Hạ Mạn theo bản năng muốn cử động, nhưng thân thể quá mềm yếu một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai binh tướng đi tới, chẳng lẽ mạng nàng nên mất ở lần này sao? Như thế nào mà còn làm khổ nàng phải đi đến đây một lần, ông trời thật đúng là nhiều chuyện a, khóe môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Vốn nàng cho là mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, tuy nhiên lúc hai người này đang định đem nàng kéo ra ngoài, thì nghe được một tiếng nói khác vang lên.
"Chậm đã, nàng sẽ là tù binh."
Thanh âm này cuốn hút mang theo trầm ấm vui đùa, thật giống như cơn gió mát sau giờ ngọ ngày hè, rất thoải mái, nhưng cũng rất lạnh.
Đây là ý thức cuối cùng của Hạ Mạn trước khi nàng ngất đi lần nữa, không phải là sợ, mà do cái thân thể này quá yếu đi. . . . . .
Một lần nữa tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai, nàng ngủ ở trên một cái giường gỗ lê, kế đó có bình phong hoa hải đường, gió từ một khung cửa sổ thổi vào, màn lụa màu trắng nhẹ nhàng lay động tạo ra những gợn sóng tròn nhẹ lan tỏa, phiêu dật thật giống như đang đặt mình ở trong đám mây mù.
Không khí mát mẻ ở bên trong, ẩn chứa mùi vị nước biển, phía dưới giường lớn khẽ đung đưa, cho thấy nàng hiện tại đang ở trên một con thuyền.
Hạ Mạn mở to đôi mắt xinh đẹp, lẳng lặng tiêu hóa toàn bộ thông tin ở trong đầu.
Nàng đã thành Tiểu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc, vốn ở trong điện nghị sự Vân Phượng quốc đụng đầu vào cột trụ, sau đó hình như có kẻ muốn giết nàng, nhưng cuối cùng lại có người ngăn cản, người kia là ai, hiện tại nàng đang ở nơi nào?
"Ngươi là ai?"
Phượng Lan Dạ nhướng mài kỳ quái hỏi, Hạ Mạn nhướng mài, lạnh lùng mở miệng: "Hạ Mạn."
"Ta là Phượng Lan Dạ."
Phượng Lan Dạ một đôi mắt đẹp nhìn Hạ Mạn từ trên xuống dưới, ăn mặc thật kỳ quái a, nhìn qua giống như nam nhân, nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện là một nữ tử.
Hai người đang nói chuyện, thì thời không lão nhân tựa hồ như không chịu nổi tịch mịch mở miệng: "Có duyên quen biết, đúng là không dễ a, nắm chặc tay nào."
Lời của hắn vừa nói xong, Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ ai cũng không muốn cử động, nhưng tựa hồ có một cổ lực đẩy rất mạnh dẫn dắt các nàng, đưa tay ra nắm lẫn nhau.
"Ngươi mạnh không " Phượng Lan Dạ thanh âm khàn khàn mở miệng trước.
Hạ Mạn gật đầu, rút tay đang cầm tay Phượng Lan Dạ trở về, chân chính đánh giá nữ hài tử này, mặc dù không lớn, tuy nhiên bộ dáng rất đẹp, lớn lên hẳn là một mỹ nhân, còn có y phục nàng mặc giống như đồ hóa trang, giờ phút này vẻ mặt nhìn qua dường như rất đau đớn trong lòng, hơn nữa còn tuyệt vọng.
Hạ Mạn đang suy nghĩ, bỗng nhiên trên tay dâng lên một dòng điện rất mạnh, chấn động làm toàn thân tê rần, lúc này hàng loạt hình ảnh như thủy triều tỏa ra, thật giống như đang xem phim điện ảnh, trí nhớ của hai người chuyển đổi qua đầu óc lẫn nhau.
Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ sợ hết hồn, đồng thời vung tay, ngửng đầu lên nhìn cái bóng mơ hồ trên vách tường thủy tinh, trăm miệng một lời nói.
"Chúng ta đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này."
Thời không lão nhân cười mở miệng: "Hài tử, các ngươi không có chết, chẳng qua là lúc này có duyên với từ trường của Thời Không Chi Môn, cho nên mới phải tới đây một lần, hiện tại cũng nên trở về đi thôi, trở về đi thôi."
Phượng Lan Dạ cùng hạ Mạn nghe xong ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới các nàng còn không có chết, còn sống, nghĩ đến tình cảnh ở nơi của mình, không khỏi hoảng hốt tinh thần, hai người đồng thời lắc đầu: "Ta không muốn trở về."
Nhưng là tất cả tựa hồ cũng không phải do các nàng quyết định, có một sức mạnh lớn nhấc chân các nàng lôi kéo hai người vượt qua qua, lúc thân hình của cả hai sượt qua nhau, cửa thủy tinh trong suốt kia đang từ từ đóng lại, dung hợp thành trạng thái vốn có, phía trên ẩn chứa gợn sóng thành từng vòng tròn khuếch tán ra.
Lúc này, Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ đồng thời phát hiện.
Các nàng đi nhầm đường, vội vàng xoay người lại: "Chúng ta đi lầm hướng rồi."
Gương mặt trong suốt trên vách tường đã biến mất, tiếng cười sảng lãng của thời không lão nhân tràn ngập ở giữa không trung, ống tay áo trường bào, vung lên kình phong thổi qua, hai người theo u đạo đi về phía trước.
"Thời Không Chi Môn đã đóng, cùng trở về đi thôi, trở về đi thôi, trở lại đúng quỹ đạo của mình đi."
Hạ Mạn cùng Phượng Lan Dạ không giải thích được lời nói thế là ý gì, nhưng thân thể đã bị khống chế đi về phía trước rồi, Hạ Mạn thì không sao cả , nhưng Phượng Lan Dạ mặc dù sợ, vẫn nhớ thương tộc nhân của mình, không nhịn được kêu to lên.
"Tỷ tỷ, ta là Tiểu công chúa Vân Phượng quốc, ngươi nhất định phải bảo vệ tộc nhân của ta."
Thanh âm xa xa gần gần truyền đến, Hạ Mạn nhẹ nhướng lông mày, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẻo.
Tiểu công chúa phải không? Nghĩ như thế, trong đầu của nàng liền tự nhiên chiếu ra hình ảnh trong trí nhớ của Phượng Lan Dạ, những thứ hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn, còn có hình ảnh Phượng Lan Dạ đụng cột hôn mê.
Nguyên lai là công chúa mất nước, bản thân cũng khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ những tộc nhân kia, thật là tội gì phải như thế.
Hạ Mạn vẻ mặt nhợt nhạt, sắc mặt nhàn nhạt, tựa như không có chút nào phản ứng nào, ngoại trừ ánh mắt lạnh ra nét mặt không có biểu hiện gì, từ từ đi qua lối đi thật dài, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm yên bình và mặt biển như một tấm gương, có một sức mạnh dẫn dắt nàng đi về phía trước, cứ đi như thế, cho đến lúc mất đi ý thức. . . .
Bầu trời bao la gió nhẹ mây bay, cũng không nhìn thấy bóng người nào, chỉ nghe đến một đạo thanh âm trong trẻo mạnh mẽ.
"Cuối cùng tất cả đã trở về đúng chỗ rồi, Phượng Lan Dạ, tự giải quyết cho tốt đi, sứ mạng cuối cùng mà ngươi cần hoàn thành, " nói xong liền không có một tiếng vang nào nữa, thật giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hạ Mạn chỉ cảm thấy thân thể có chút chìm, đầu óc có chút mơ hồ, từ từ băn khoăn khi nàng ngày càng rõ ràng, mình đã trở thành Tiểu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc sao? Căn cứ trí nhớ lúc trước, như vậy nàng bây giờ đang ở trên đại điện nghị sự của Vân Phượng quốc? Nghĩ tới đây, đột nhiên mở mắt, còn chưa kịp nhìn thấy rõ cảnh vật chung quanh, thì nghe một đạo thanh âm lạnh lùng thị huyết vang lên.
"Người đâu, kéo ra ngoài chém."
Hạ Mạn theo bản năng muốn cử động, nhưng thân thể quá mềm yếu một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai binh tướng đi tới, chẳng lẽ mạng nàng nên mất ở lần này sao? Như thế nào mà còn làm khổ nàng phải đi đến đây một lần, ông trời thật đúng là nhiều chuyện a, khóe môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Vốn nàng cho là mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, tuy nhiên lúc hai người này đang định đem nàng kéo ra ngoài, thì nghe được một tiếng nói khác vang lên.
"Chậm đã, nàng sẽ là tù binh."
Thanh âm này cuốn hút mang theo trầm ấm vui đùa, thật giống như cơn gió mát sau giờ ngọ ngày hè, rất thoải mái, nhưng cũng rất lạnh.
Đây là ý thức cuối cùng của Hạ Mạn trước khi nàng ngất đi lần nữa, không phải là sợ, mà do cái thân thể này quá yếu đi. . . . . .
Một lần nữa tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai, nàng ngủ ở trên một cái giường gỗ lê, kế đó có bình phong hoa hải đường, gió từ một khung cửa sổ thổi vào, màn lụa màu trắng nhẹ nhàng lay động tạo ra những gợn sóng tròn nhẹ lan tỏa, phiêu dật thật giống như đang đặt mình ở trong đám mây mù.
Không khí mát mẻ ở bên trong, ẩn chứa mùi vị nước biển, phía dưới giường lớn khẽ đung đưa, cho thấy nàng hiện tại đang ở trên một con thuyền.
Hạ Mạn mở to đôi mắt xinh đẹp, lẳng lặng tiêu hóa toàn bộ thông tin ở trong đầu.
Nàng đã thành Tiểu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc, vốn ở trong điện nghị sự Vân Phượng quốc đụng đầu vào cột trụ, sau đó hình như có kẻ muốn giết nàng, nhưng cuối cùng lại có người ngăn cản, người kia là ai, hiện tại nàng đang ở nơi nào?
Danh sách chương