Trong
ngoài viện đã thu dọn sạch sẻ, nhưng lại phát hiện có rất nhiều đồ cần phải
mua, nên rất cần bạc.
Trước mắt các nàng thiếu nhất chính là bạc rồi, vong quốc nô còn có thể có cái gì là của mình đây, trừ cành trâm vàng trên đầu cùng với mấy đóa châu sai, không còn vật nào khác nữa.
Hoa Ngạc đem chuyện này bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, nàng nhíu lông mài, nhàn nhạt mở miệng.
"Đem cây trâm vàng lúc trước ta đeo lấy ra đem bán đi, mua một chút đồ cần phải mua"
Thật ra thì nàng biết các nàng còn có đường sống khác, là hướng Sở Vương điện hạ tỏ vẻ thành ý, như vậy các nàng nhất định sẽ có cuộc sống ăn tốt ở tốt, từng bó bạc lớn được đưa đến và cũng không có người nào dám khi dễ các nàng.
Nhưng Phượng Lan Dạ từ trước đến giờ không phải là cái loại người hướng thế lực ác cúi đầu, cho nên nàng tình nguyện bản thân mình khổ một chút, cũng không muốn thiếu Nam Cung Liệt bất kỳ thứ gì.
"Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc lĩnh mệnh xoay người lại chuẩn bị đi làm chuyện này, thì bất ngờ cửa viện bị mở ra, thì ra là tỳ nữ tiểu Đồng của Tư Mã Vụ Tiễn, nàng ta cầm trong tay hai mươi lượng bạc, một đường chạy vào, cười hì hì mở miệng.
" Công chúa của chúng ta nói, sợ các ngươi có chỗ khó khăn, cho nên lệnh cho nô tỳ cầm hai mươi lượng bạc tới đây, để cho các ngươi mua những thứ đồ cần thiết trước."
Hoa Ngạc nghe thế, mừng rỡ gật đầu, đang chuẩn bị nhận lấy.
Thì Phượng Lan Dạ lạnh mặt, quét mắt nàng một cái, Hoa Ngạc liền cử động một chút cũng không dám.
"Cám ơn tấm lòng của công chúa các ngươi, chúng ta tự mình sẽ nghĩ biện pháp."
Cuộc sống sau này cũng không thể mãi dựa vào sự trợ giúp của người khác, hơn nữa các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn mới vừa quen biết, mặc dù biết nàng ta có lòng giúp người, nhưng ai biết sau lưng có mục đích gì hay không, ở vào vị trí hiện giờ, nàng nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Phượng Lan Dạ nói xong, tiểu Đồng cả cười: " Công chúa chúng ta đã sớm đoán được ý tứ của Cửu công chúa rồi, cho nên để nô tỳ chuyển lời cùng Cửu công chúa, đây chỉ là cho ngươi mượn dùng tạm, chờ các ngươi dư dả một chút, thì trả lại cho công chúa chúng ta."
Hoa Ngạc vừa nghe, sợ chủ tử cự tuyệt nữa, không nhịn được kêu một tiếng: "Công chúa."
Phượng Lan Dạ thở dài một hơi, nàng còn có thể nói cái gì chứ? Tình huống trước mắt, thôi thì đi một bước tính một bước vậy, liền gật đầu: "Được rồi, phiền toái tiểu Đồng cùng đi với ngươi, mua một chút đồ đi."
"Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc lập tức cao hứng nhanh nhẹn đi đến, nhận bạc trong tay tiểu Đồng, hai nha đầu liền đi ra ngoài.
Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên, nhìn giữa không trung, mây xa xa mờ mịt như vậy, thật giống như một luồng lụa mỏng, bầu trời nằm trên đám mây trắng kia càng nổi bật lên màu xanh thẳm, trong sạch phát sáng tựa như vừa được nước rửa qua.
Cuộc sống sau này của các nàng cũng là một mảnh bao la mờ mịt, thở dài một hơi, nàng xoay người lại đi vào trong phòng.
Hoa Ngạc cùng tiểu Đồng rất nhanh đã trở lại, mua tất cả chăn niệm màn chiếu, rèm cửa sổ vân vân, còn có một chút gạo muối tương dấm.
Phượng Lan Dạ cũng không nghĩ tới Hoa Ngạc có thể suy nghĩ chu đáo mua đầy đủ đến như vậy, nhưng mà cuối cùng lại nghe Hoa Ngạc nói là do tiểu Đồng bảo nên mua những món đồ này.
Cho tới giờ khắc này, Phượng Lan Dạ không phải không thừa nhận, các nàng đúng là đã nợ Tư Mã Vụ Tiễn , bất kể nàng ta xuất phát từ động cơ gì, ít nhất trong giờ phút này nàng ta thật lòng giúp đỡ.
"Tiểu Đồng, trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, ta rất cám ơn nàng."
"Được, ta đây đi trở về, " tiểu Đồng lên tiếng rời đi.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc nhìn hết thảy trước mắt, giống như mình đang ở trong giấc mộng, các nàng mới tới Thiên Vận hoàng triều ngày thứ nhất, liền gặp được Tư Mã Vụ Tiễn, còn thu xếp ổn thỏa mọi thứ, những ngày kế tiếp chỉ cần nghĩ biện pháp kiếm ra tiền là được.
Bóng đêm lạnh như nước, sương mù dày đặc, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người yên lặng dùng bữa tối, trong viện kế bên của Vụ Tiễn thanh âm cũng không có vang lên nữa, mặc dù thời gian mới ngắn ngủn có một ngày, nhưng Phượng Lan Dạ hiểu rõ cá tính nữ nhân này, nàng là cái loại nữ nhân không chịu được nhàm chán, giờ phút này an tĩnh như vậy, chứng tỏ nàng ta đã không còn ở trong viện.
Sau khi ăn xong, Hoa Ngạc đề nghị.
"Công chúa, chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi."
Phượng Lan Dạ nhướng lông mày, nơi này so với trên thuyền lớn, đã tương đối an toàn hơn, các nàng không thể vẫn ở mãi trong viện, cũng nên hiểu rõ ràng tình huống bên ngoài, hơn nữa bên ngoài tựa hồ rất náo nhiệt, trái ngược với sự yên lặng ban ngày, giọng nói, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, điều này gợi lên sự hứng thú của nàng, liền gật đầu.
"Tốt, đi ra ngoài tản bộ đi."
Hoa Ngạc không nghĩ tới công chúa lại đồng ý, hai người cho tới nay vẫn ở trong không gian phong bế, nay nghĩ đến chuyện ra ngoài đi dạo phố, Hoa Ngạc thật sự cao hứng, bóng ma trong lòng dường như cũng tan đi rất nhiều, vươn tay vịn Phượng Lan Dạ, vội vàng mở miệng.
"Công chúa, đi thôi."
Phượng Lan Dạ không nhanh không chậm đi ra ngoài, lạnh nhạt quét nhìn người bên cạnh một cái.
"Xem ra ngươi sắp buồn bực đến chết."
Tiếng nói trong trẻo, không còn lạnh lùng như trước, Hoa Ngạc hoài nghi bản thân mình nghe lầm, không khỏi ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm, chẳng lẽ là do ánh trăng hôm nay đẹp sao? công chúa trước nay vẫn lạnh lùng lại nói ra lời nói ôn nhuận như nước vậy.
"Công chúa, nô tỳ không có chuyện gì, nô tỳ là sợ người quá sức buồn bực thôi."
Mặc dù nàng quả thật buồn sắp chết, nhưng một mặt khác bởi vì sợ công chúa buồn quá mà thôi, hiện tại hai nữ nhân đáng thương các nàng sống nương tựa lẫn nhau, nàng không hy vọng công chúa xảy ra một chút gì ngoài ý muốn.
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Hoa Ngạc, lòng có được một chút ấm áp, quay đầu đi ra ngoài.
Trên đường cái, đèn lồng sáng rực.
Nhìn xa xa, sẽ thấy bóng người như đung đưa, nhưng lại hết sức náo nhiệt, khó trách lúc còn ở trong viện, lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc kinh ngạc nhìn nhau một cái, không nghĩ tới ban đêm Nô Nhai lại giống như chợ đêm vậy, phi thường náo nhiệt, ban ngày thoạt nhìn là nơi hoang vu vắng vẻ, nhờ ánh đèn sáng loáng chiếu rọi mà nó không còn thê lương giống như trong cảm nhận tí nào, ngược lại càng vinh hoa thập lý.
Mười dặm đường phố, bóng người ghép chặt với nhau.
Bên đường phố có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt , có ca hát tạp kỹ, còn có người ở bên đường làm xiếc nữa.
Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ đi ở trong đám người, thỉnh thoảng đánh giá những người này, có rất nhiều người mặc quần áo đắt tiền, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, có nam nhân trong tay thậm chí còn ôm mỹ nữ, thỉnh thoảng thì thầm một ít lời lẽ tục tĩu, còn lớn lối cười to.
Phượng Lan Dạ nhăn lông mài, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bởi vì nghĩ quá nhập thần, cho nên vô ý đụng phải người khác, lập tức có một đạo thanh âm bén nhọn lớn lối vang lên.
"Người nào đụng ta?"
Trước mắt các nàng thiếu nhất chính là bạc rồi, vong quốc nô còn có thể có cái gì là của mình đây, trừ cành trâm vàng trên đầu cùng với mấy đóa châu sai, không còn vật nào khác nữa.
Hoa Ngạc đem chuyện này bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, nàng nhíu lông mài, nhàn nhạt mở miệng.
"Đem cây trâm vàng lúc trước ta đeo lấy ra đem bán đi, mua một chút đồ cần phải mua"
Thật ra thì nàng biết các nàng còn có đường sống khác, là hướng Sở Vương điện hạ tỏ vẻ thành ý, như vậy các nàng nhất định sẽ có cuộc sống ăn tốt ở tốt, từng bó bạc lớn được đưa đến và cũng không có người nào dám khi dễ các nàng.
Nhưng Phượng Lan Dạ từ trước đến giờ không phải là cái loại người hướng thế lực ác cúi đầu, cho nên nàng tình nguyện bản thân mình khổ một chút, cũng không muốn thiếu Nam Cung Liệt bất kỳ thứ gì.
"Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc lĩnh mệnh xoay người lại chuẩn bị đi làm chuyện này, thì bất ngờ cửa viện bị mở ra, thì ra là tỳ nữ tiểu Đồng của Tư Mã Vụ Tiễn, nàng ta cầm trong tay hai mươi lượng bạc, một đường chạy vào, cười hì hì mở miệng.
" Công chúa của chúng ta nói, sợ các ngươi có chỗ khó khăn, cho nên lệnh cho nô tỳ cầm hai mươi lượng bạc tới đây, để cho các ngươi mua những thứ đồ cần thiết trước."
Hoa Ngạc nghe thế, mừng rỡ gật đầu, đang chuẩn bị nhận lấy.
Thì Phượng Lan Dạ lạnh mặt, quét mắt nàng một cái, Hoa Ngạc liền cử động một chút cũng không dám.
"Cám ơn tấm lòng của công chúa các ngươi, chúng ta tự mình sẽ nghĩ biện pháp."
Cuộc sống sau này cũng không thể mãi dựa vào sự trợ giúp của người khác, hơn nữa các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn mới vừa quen biết, mặc dù biết nàng ta có lòng giúp người, nhưng ai biết sau lưng có mục đích gì hay không, ở vào vị trí hiện giờ, nàng nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Phượng Lan Dạ nói xong, tiểu Đồng cả cười: " Công chúa chúng ta đã sớm đoán được ý tứ của Cửu công chúa rồi, cho nên để nô tỳ chuyển lời cùng Cửu công chúa, đây chỉ là cho ngươi mượn dùng tạm, chờ các ngươi dư dả một chút, thì trả lại cho công chúa chúng ta."
Hoa Ngạc vừa nghe, sợ chủ tử cự tuyệt nữa, không nhịn được kêu một tiếng: "Công chúa."
Phượng Lan Dạ thở dài một hơi, nàng còn có thể nói cái gì chứ? Tình huống trước mắt, thôi thì đi một bước tính một bước vậy, liền gật đầu: "Được rồi, phiền toái tiểu Đồng cùng đi với ngươi, mua một chút đồ đi."
"Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc lập tức cao hứng nhanh nhẹn đi đến, nhận bạc trong tay tiểu Đồng, hai nha đầu liền đi ra ngoài.
Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên, nhìn giữa không trung, mây xa xa mờ mịt như vậy, thật giống như một luồng lụa mỏng, bầu trời nằm trên đám mây trắng kia càng nổi bật lên màu xanh thẳm, trong sạch phát sáng tựa như vừa được nước rửa qua.
Cuộc sống sau này của các nàng cũng là một mảnh bao la mờ mịt, thở dài một hơi, nàng xoay người lại đi vào trong phòng.
Hoa Ngạc cùng tiểu Đồng rất nhanh đã trở lại, mua tất cả chăn niệm màn chiếu, rèm cửa sổ vân vân, còn có một chút gạo muối tương dấm.
Phượng Lan Dạ cũng không nghĩ tới Hoa Ngạc có thể suy nghĩ chu đáo mua đầy đủ đến như vậy, nhưng mà cuối cùng lại nghe Hoa Ngạc nói là do tiểu Đồng bảo nên mua những món đồ này.
Cho tới giờ khắc này, Phượng Lan Dạ không phải không thừa nhận, các nàng đúng là đã nợ Tư Mã Vụ Tiễn , bất kể nàng ta xuất phát từ động cơ gì, ít nhất trong giờ phút này nàng ta thật lòng giúp đỡ.
"Tiểu Đồng, trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, ta rất cám ơn nàng."
"Được, ta đây đi trở về, " tiểu Đồng lên tiếng rời đi.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc nhìn hết thảy trước mắt, giống như mình đang ở trong giấc mộng, các nàng mới tới Thiên Vận hoàng triều ngày thứ nhất, liền gặp được Tư Mã Vụ Tiễn, còn thu xếp ổn thỏa mọi thứ, những ngày kế tiếp chỉ cần nghĩ biện pháp kiếm ra tiền là được.
Bóng đêm lạnh như nước, sương mù dày đặc, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người yên lặng dùng bữa tối, trong viện kế bên của Vụ Tiễn thanh âm cũng không có vang lên nữa, mặc dù thời gian mới ngắn ngủn có một ngày, nhưng Phượng Lan Dạ hiểu rõ cá tính nữ nhân này, nàng là cái loại nữ nhân không chịu được nhàm chán, giờ phút này an tĩnh như vậy, chứng tỏ nàng ta đã không còn ở trong viện.
Sau khi ăn xong, Hoa Ngạc đề nghị.
"Công chúa, chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi."
Phượng Lan Dạ nhướng lông mày, nơi này so với trên thuyền lớn, đã tương đối an toàn hơn, các nàng không thể vẫn ở mãi trong viện, cũng nên hiểu rõ ràng tình huống bên ngoài, hơn nữa bên ngoài tựa hồ rất náo nhiệt, trái ngược với sự yên lặng ban ngày, giọng nói, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, điều này gợi lên sự hứng thú của nàng, liền gật đầu.
"Tốt, đi ra ngoài tản bộ đi."
Hoa Ngạc không nghĩ tới công chúa lại đồng ý, hai người cho tới nay vẫn ở trong không gian phong bế, nay nghĩ đến chuyện ra ngoài đi dạo phố, Hoa Ngạc thật sự cao hứng, bóng ma trong lòng dường như cũng tan đi rất nhiều, vươn tay vịn Phượng Lan Dạ, vội vàng mở miệng.
"Công chúa, đi thôi."
Phượng Lan Dạ không nhanh không chậm đi ra ngoài, lạnh nhạt quét nhìn người bên cạnh một cái.
"Xem ra ngươi sắp buồn bực đến chết."
Tiếng nói trong trẻo, không còn lạnh lùng như trước, Hoa Ngạc hoài nghi bản thân mình nghe lầm, không khỏi ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm, chẳng lẽ là do ánh trăng hôm nay đẹp sao? công chúa trước nay vẫn lạnh lùng lại nói ra lời nói ôn nhuận như nước vậy.
"Công chúa, nô tỳ không có chuyện gì, nô tỳ là sợ người quá sức buồn bực thôi."
Mặc dù nàng quả thật buồn sắp chết, nhưng một mặt khác bởi vì sợ công chúa buồn quá mà thôi, hiện tại hai nữ nhân đáng thương các nàng sống nương tựa lẫn nhau, nàng không hy vọng công chúa xảy ra một chút gì ngoài ý muốn.
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Hoa Ngạc, lòng có được một chút ấm áp, quay đầu đi ra ngoài.
Trên đường cái, đèn lồng sáng rực.
Nhìn xa xa, sẽ thấy bóng người như đung đưa, nhưng lại hết sức náo nhiệt, khó trách lúc còn ở trong viện, lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc kinh ngạc nhìn nhau một cái, không nghĩ tới ban đêm Nô Nhai lại giống như chợ đêm vậy, phi thường náo nhiệt, ban ngày thoạt nhìn là nơi hoang vu vắng vẻ, nhờ ánh đèn sáng loáng chiếu rọi mà nó không còn thê lương giống như trong cảm nhận tí nào, ngược lại càng vinh hoa thập lý.
Mười dặm đường phố, bóng người ghép chặt với nhau.
Bên đường phố có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt , có ca hát tạp kỹ, còn có người ở bên đường làm xiếc nữa.
Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ đi ở trong đám người, thỉnh thoảng đánh giá những người này, có rất nhiều người mặc quần áo đắt tiền, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, có nam nhân trong tay thậm chí còn ôm mỹ nữ, thỉnh thoảng thì thầm một ít lời lẽ tục tĩu, còn lớn lối cười to.
Phượng Lan Dạ nhăn lông mài, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bởi vì nghĩ quá nhập thần, cho nên vô ý đụng phải người khác, lập tức có một đạo thanh âm bén nhọn lớn lối vang lên.
"Người nào đụng ta?"
Danh sách chương